Đọc truyện Đại Đường Song Long Truyện – Chương 744: Kiếm tâm thông minh
Tinh thần của Từ Tử Lăng vẫn luôn giữ vững ở cảnh giới cao nhất của Tỉnh Trung Nguyệt, đặt sinh tử ra ngoài, thông tường mọi vật, không có gì cản trở.
Điều vô cùng khác thường là những lần trước, khi giao phong với Thạch Chi Hiên, gã không những phải cố gắng giữ mạng, mà còn phải vứt bỏ tất cả tình cảm cá nhân, giết Thạch Chi Hiên vì đại cuộc, phá đi Bất Tử Ấn pháp thiên hạ vô song của lão.
Bình!
Từ Tử Lăng không còn để ý đến chuyện nên dùng loại ấn pháp nào để ngăn cản những đòn tấn công đột ngột khiến người ta không thể đề phòng được, phối hợp với Huyễn Ma thân pháp của đối phương. Chân khí trong cơ thể ngưng tụ thành một trạng thái thần diệu vượt hẳn tự nhiên, gã điểm ra một chỉ nhằm vào thế công của Thạch Chi Hiên.
Kình khí giao nhau.
Từ Tử Lăng hóa giải được một nửa lực đạo của Thạch Chi Hiên, lại dựa vào một nửa kia rời khỏi đuôi thuyền, nghiêng người lướt về phía bờ hồ bên phải.
Với sự thâm trầm của Thạch Chi Hiên mà sắc mặt vẫn không khỏi tỏ ra kinh ngạc.
Phải biết một cước này của lão nhìn có vẻ như đơn giản và trực tiếp, nhưng bên trong đó lại ngầm ẩn chứa kình khí có sức hút, muốn ép Từ Tử Lăng phải liều mình đỡ chiêu, dẫn tới lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, tiêu hao hết sức chiến đấu. Nào ngờ họ Từ lại phản kích lại một chỉ, khiến luồng khí kình ấy của lão bị rẽ sang hai bên, rồi nghênh đón luồng hậu kình ập tới ngay sau đó, không ngờ vẫn toàn vẹn lùi lại. Gã dùng kình tinh diệu đến mức vượt hẳn ra ngoài dự liệu của lão.
Thạch Chi Hiên hừ lạnh một tiếng:
– Giỏi!
Rồi ngay lập tức lão nhảy vọt lên không trung, mau chóng mà lanh lẹ lao tới đỉnh đầu Từ Tử Lăng, hai chân khép lại rồi giẫm xuống.
Từ Tử Lăng cảm thấy toàn thân như bị khí kình của Thạch Chi Hiên khóa chặt. Nếu gã một lòng bỏ chạy, chỉ cần thuận thế chìm xuống dưới đáy hồ, khả năng trốn thoát sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng tình hình trước mặt lại tuyệt đối không cho gã làm như thế.
Từ Tử Lăng ung dung mỉm cười, chân khí chạy khắp toàn thân, lấy mình làm trung tâm và bạo phát ra bốn phía. Gã lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng, liền vội vàng nghịch chuyển chân khí, tránh khỏi vòng xoáy khí của Thạch Chi Hiên chụp xuống trong gang tấc, lướt về phía bờ hồ.
Thạch Chi Hiên cười dài nói:
– Tử Lăng lại tiến bộ nhiều rồi, đúng là hiếm có.
Lão liền dựa vào luồng kình khí mà họ Từ dùng để tránh khỏi sự phong tỏa, nhẹ nhàng lướt đi như một phiến lá rơi, bám sát theo Từ Tử Lăng như bóng với hình, không cho kẻ đang ở thế hạ phong có được chút cơ hội nào để thở hay lập lại thế quân bình.
Từ Tử Lăng không cảm thấy bất kỳ chút áp lực nào từ phía sau lưng, nhưng cảm giác vô cùng nhạy bén lại cho gã biết rằng, từ lúc Thạch Chi Hiên đột nhiên ra tay trên truyền, tinh thần lão đã hoàn toàn khóa chặt gã, hệt như có những sợi tơ nhện đã quấn chặt bản than gã vào với Thạch Chi Hiên vậy. Qua những sợi tơ vô hình ấy, lão ta có thể cảm ứng được tất cả mọi biến hóa của gã.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đây chính là mấu chốt và tinh túy của kỳ công Bất Tử ấn pháp.
Do sự tiến bộ và đột phá của bản thân, Từ Tử Lăng đã có thể nhận biết, tiến tới mức có thể hiểu được cảnh giới dựa vào tinh thần hiểu rõ kẻ địch của Thạch Chi Hiên.
Thông qua mối liên hệ và phản ứng huyền diệu vô cùng đó, gã có thể nắm ngược lại được sự biến hóa về tâm linh của vị cao thủ Ma môn đáng sợ này.
Cuồng phong chợt nổi lên, hệt như có cơn bão từ bốn phương tám hướng ập tới. Điều này căn bản là không thể xảy ra! Thạch Chi Hiên chỉ có thể dùng khí kình đánh tới từ phía sau, nhưng cảm giác của gã lại đúng là như vậy.
Bất Tử ấn pháp là một loại ảo thuật để mê hoặc kẻ địch, khiến kẻ địch ngơ ngẩn, rồi cuối cùng chế ngự và đánh bại.
Bị lừa gạt chỉ là cảm quan ở tầng lớp tiếp xúc bên ngoài, chứ không phải là tâm linh nhạy bén của gã.
Lần đầu tiên gã nắm được cách thức Thạch Chi Hiên xâm nhập vào chân khí thế nào và làm sao để mình sinh ra ảo giác, đồng thời gã cũng hiểu được nên phản kích ra sao.
Chân khẽ điểm vào bờ hồ, Từ Tử Lăng lại bay vọt lên, nhanh chóng xoay tròn, hai tay kết ra vô vàn thủ ấn khác nhau, tinh thần kết hợp với từng thủ ấn một, hòa thành một thể, biến hóa vô cùng.
Biến hóa bất ngờ này khiến cho những mắt xích vô hình không ngừng đứt đoạn, lập tức khiến cho Thạch Chi Hiên chẳng thể nắm được sự biến hóa trong tinh thần gã.
Từ Tử Lăng hét ra chân ngôn:
– Lâm!
Đồng thời tung một quyền thẳng tới.
Hai mắt Thạch Chi Hiên rực sáng, đôi tay chắp lại rồi đẩy ra, bay lên toàn lực đỡ một quyền của Từ Tử Lăng.
Bình!
Thạch Chi Hiên lộn ngược một vòng, hạ xuống phía sau Từ Tử Lăng.
Thoạt nhìn thì rõ ràng là một pha lấy cứng chọi cững, nhưng sự thực Từ Tử Lăng đã liên tiếp biến hóa bảy lần, miễn cưỡng ngăn cản được một đòn toàn lực đánh ra của Thạch Chi Hiên.
Khi Từ Tử Lăng quay người lại đối diện với chỗ Thạch Chi Hiên đặt chân, luồng khí huyết sục sôi trong cơ thể đã lặng yên trở lại sau nháy mắt, chân khí thuận nghịch trong cơ thể tương sinh với nhau. Gã chợt thay đổi tư thế, lao thẳng về phía trước nhanh như điện xẹt, tay phải lạnh như băng, tay trái nóng như lửa, khi hai tay gã ấn về phía lưng Thạch Chi Hiên, một luồng kình khí hình xoắn ốc nóng lạnh đan xen cuộn lên, dùng phương thức của Bảo Bình ấn, lao thẳng tới ma quân đáng sợ.
Đây là thứ mà ngay cả Bất Tử ấn pháp của Thạch Chi Hiên cũng không thể hỏa giải, mượn dùng hay di chuyển nổi khí kình của Từ Tử Lăng bởi đòn đánh này tập trung hai loại kình khí có tính chất trái ngược cực độ, có một không hai trong thiên hạ, chính là kiệt tác cao cấp nhất của Từ Tử Lăng từ lúc xuất đạo tới nay. Cho đến thời khắc này, gã đã thành công chiếm lại quyền khống chế sau khi hoàn toàn ở vào thế hạ phong! Lấy được không dễ chút nào, cho nên sao dám bỏ lỡ.
Thạch Chi Hiên xoay chuyển thân thể hùng vĩ như lốc xoáy, hai tay đan vào nhau, một bức tường khí hình thành nên trước mặt.
Khi luồng khí xoắn ốc nóng lạnh ấy đánh tới, hai tay lão chắp lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, sắc mặt đỏ sẫm màu máu, thần thái tựa như cao tăng nhập định, tình cảnh quỷ dị đến cực điểm.
Những luồng kình khí rít gào hệt như cuồng phong bão tố, sau hồi lâu lại đột nhiên dừng lại.
Đến rất đột nhiên, đi lại càng bất ngờ hơn.
Từ Tử Lăng đột nhiên cảm thấy như bị sét đánh, không những kình khí biến mất hoàn toàn, không thể tiếp tục, khó chịu vô cùng, mà điều khiến gã kinh hãi hơn là khi lao tới đối thủ, gã sinh ra một cảm giác đáng sợ như rơi xuống đáy vực sâu.
Từ Tử Lăng kinh hãi tránh sang ngang, bụng biết rõ cuối cùng Thạch Chi Hiên đã sử dụng bản lĩnh giữ nhà, dùng bức tường khí ở bên ngoài, mà không phải kinh mạch trong cơ thể. Lão làm như thế không những có thể hóa giải một đòn kinh thiên động địa này của gã, mà còn có thể hấp thu một phần chân khí ấy.
Nếu như gã lập tức phản kích, đồng nghĩa với việc gã sẽ bị Thạch Chi Hiên và một Từ Tử Lăng khác hợp công.
Trong khoảnh khắc Từ Tử Lăng đã di chuyển gần hai trượng, Thạch Chi Hiên chiếm hết thượng phong, từ trên không lao tới như một con chim khổng lồ, người còn chưa đến khí đã vây chặt lấy gã.
Từ Tử Lăng thầm thở phào một hơi, gã biết Thạch Chi Hiên không những vì hóa giải một đòn mãnh liệt của mình mà đã phải liều thụ thương mà toàn lực ra đòn. Mà do bị gã dùng ấn pháp cắt đứt sự liên hệ về tinh thần nên lão đã tính toán sai uy lực của dòng khí kình xoáy ốc nóng lạnh, do đó mới không thể kịp tấn công tiếp, để gã có cơ hội trở mình.
Nếu chiêu này của Thạch Chi Hiên có thể tung ra trong phạm vi mười bước, Từ Tử Lăng gã sẽ chết chắc không sai. Nhưng lúc này gã vẫn có cơ hội giữ mạng, cách duy nhất là tránh không đỡ đòn chính diện, bởi vì nếu làm như thế thì coi như ngày tàn của Từ Tử Lăng gã đã đến.
Linh đài Từ Tử Lăng trở nên trong sáng vô cùng, không những có thể nhìn rõ tình thế địch ta hiện tại, đến cả hoàn cảnh xung quanh, tất cả các sinh mệnh ẩn tàng trong rừng cây hay sâu dưới lớp bùn tuyết, gã cũng đều có thể cảm ngộ thấy. Loại cảnh giới đó trước nay gã chưa từng có qua.
Nếu tình huống trước mắt cứ tiếp tục phát triển, chắc chắn gã khó mà tránh khỏi việc phải ra tay đỡ đòn của Thạch Chi Hiên và nhận kết cục thê thảm, trừ khi có kỳ chiêu nào có thể mê hoặc lão ta.
Khí tràn đầy kinh mạch, Từ Tử Lăng lướt xéo bay lên, trông như chậm mà thực sự rất nhanh, lao về hướng khu rừng thưa ở gần khúc sông đó nhất. Cho dù có mạnh như Thạch Chi Hiên cũng phải cảm thấy khó hiểu về hành động có vẻ như ngu xuẩn này của gã, bởi Huyễn Ma thân pháp của lão có tác dụng lớn nhất khi ở trong rừng.
Quả nhiên tốc độ của Thạch Chi Hiên lập tức biến đổi, tinh thần và khí kình tuy vẫn khóa chặt Từ Tử Lăng nhưng đã nới lỏng hơn một chút, đợi đến lúc đã vào trong rừng mới bắt đầu ép gã phải đỡ đòn trực diện. Sự kỳ diệu trong đó cũng chỉ có bản thân Từ Tử Lăng là người phải chịu mới biết được.
Khi sắp xuyên qua khoảng trống giữa hai gốc cây trước mặt chừng nửa trượng, chỉ còn cách mặt đất chừng nửa trượng, Từ Tử Lăng vốn đang theo thế lao thẳng tới đã đột nhiên sinh ra biến hóa kỳ quái, bắt đầu ngoặt ngược về hướng bờ hồ.
Dưới sự dẫn dắt của khí cơ, Từ Tử Lăng cảm nhận được rõ ràng khí trường của Thạch Chi Hiên đã khóa chặt gã. Lúc này, lão đang ra sức đuổi theo song tốc độ của lão giảm hẳn do việc gã bất ngờ ngoặt đi. Hiển nhiên, thân pháp kỳ dị mà Từ Tử Lăng học lỏm được từ Vân Soái khiến Thạch Chi Hiên cảm thấy bất ngờ, trở tay không kịp.
Từ Tử Lăng sinh ra cảm giác như hoàn toàn hòa lẫn vào đại tự nhiên, không có sống, không có chết, sinh mệnh chỉ như một trò chơi nhỏ ngẫu nhiên diễn ra giữa vũ trụ vô biên này.
Đột nhiên, gã cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng.
Không cần ngoái lại nhìn, linh giác siêu tuyệt cho gã biết Thạch Chi Hiên dưới tình huống không có cách nào đã thay đổi được phương hướng của bản thân, ý đồ lao về nơi gã còn chưa đến, dựa vào Huyễn Ma thân pháp phát sau mà tới trước đánh tới.
Cuối cùng Thạch Chi Hiên đã bị ép phải biến chiêu, giúp Từ Tử Lăng một lần nữa nắm được thế chủ động. Sơ hở gần như không thể xuất hiện trên người Thạch Chi Hiên cuối cùng bị gã lợi dụng tạo ra. Nhưng cơ hội vừa lóe lên sẽ liền vụt tắt nếu như gã không thể lập tức tận dụng, Thạch Chi Hiên sẽ lại một lần nữa khóa chặt gã, và sơ hở kia sẽ trở thành đòn chí mạng. Sự huyền diệu bên trong, chỉ có thể hiểu được, khó mà nói ra thành lời.
Chân khí nghịch chuyển.
Từ Tử Lăng giống như con chim thoát khỏi lồng, tung người lên rồi nghịch chuyển chân khí, xuôi ngược tương sinh với nhau, nguồn lực mới tràn khắp thân thể. “Roẹt” một tiếng, gã đã bay trở lại chỗ sâu trong rừng, chân vừa chạm đất liền quay lại tung một đòn.
Thân pháp của Thạch Chi Hiên lại một lần nữa biến hóa, lão xuyên thẳng vào rừng cây, tuy tốc độ không giảm, nhưng đã không thể khôi phục được khí thế kinh người như lúc đuổi giết ban đầu nữa. Một đòn ngưng tụ từ chân khí của Từ Tử Lăng kết hợp với Ma công của bản thân còn chưa kịp đánh ra thì đã từ thịnh chuyển thành suy, mà Từ Tử Lăng thì đang chuẩn bị tung đòn mới.
Hai mắt Thạch Chi Hiên rực sáng, các ngón tay khép lại thành đao, đâm thẳng tới trước mặt.
Quyền của Từ Tử Lăng theo sát thủ pháp tinh diệu của Thạch Chi Hiên mà không ngừng biến hóa.
– Bình!
Từ Tử Lăng như một con nhiều đứt dây bị ném về phía rừng cây, cuối cùng “bộp” một tiếng va mạnh vào một gốc cây già, thế lùi dừng lại. Gã phun ra một búng máu tươi.
Thạch Chi Hiền thì lùi về sau ba bước, trên mặt thoáng đỏ bừng, sau nháy mắt biến mất.
Từ Tử Lăng tay tạo pháp ấn, không những bỏ mặc vết thương không nhẹ trong cơ thể, cảnh giới tâm linh còn tăng cao thêm, loại cảm giác ấy như thể đã không còn ở chiến trường, đồng thời lại như đứng vào một góc độ siêu nhiên để quan sát toàn bộ tình thế, tràn ngập khắp trong tâm khảm.
Nhìn Thạch Chi Hiên, gã chợt sinh ra một loại cảm giác không có gì là không biết, không có gì là không hiểu, kỳ diệu đến cực cùng.
Đó chính là chí cảnh của “Kiếm Tâm Thông Minh” mà Sư Phi Huyên nói.
Muốn đánh Thạch Chi Hiên bị thương, thậm chí là giết lão – đây là cơ hội duy nhất để phá Bất Tử ấn pháp. Ít nhất gã cũng nắm chắc được năm phần.
Quyền chủ đồng đã nằm trọn trong tay gã.
Nhưng gã lại không thể ra tay.
Thạch Chi Hiên cũng bất ngờ không tiến đánh, hai người đứng cách nhau hai trượng lặng lẽ hồi lâu, cuối cùng lão trầm giọng hỏi:
– Tại sao không ra tay, ngươi có biết nếu bỏ qua cơ hội này, đêm nay ngươi chết chắc không sai?
Từ Tử Lăng hít một hơi thật sâu, vẫn đứng yên đó, hai tay buông lỏng, cười gượng đáp:
– Điều này đối với Tà Vương nào có quan trọng gì, xin Tà Vương cứ tiếp tục dạy bảo.
Thạch Chi Hiên dò xét gã với ánh mắt sáng rực, giọng điệu lại bình tĩnh đến bất ngờ, có vẻ như không hề để ý, hỏi:
– Có phải ngươi đang nghĩ tới Thanh Tuyền?
Từ Tử Lăng hờ hững:
– Tà Vương không cần để ý trong đầu ta đang nghĩ gì, cứ thoải mái ra đòn đi! Ta sẽ không ngồi yên chờ chết đâu.
Thạch Chi Hiên có vẻ như không hề nghe thấy lời gã, nghiêm giọng quát:
– Có phải vì Thanh Tuyền nên ngươi bỏ qua cơ hội phản đòn và chiếm lấy thượng phong này không?
Từ Tử Lăng yên lặng không nói gì.
Thạch Chi Hiên chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt túa ra vẻ bi thương khó hiểu, thở dài nói:
– Giết ngươi cũng đồng nghĩa với giết Thanh Tuyền, đồng nghĩa với giết Thạch Chi Hiên ta đây. Tất cả những chuyện này là vì cái gì? Đến lúc này ta mới hoàn toàn tin rằng ngươi có thể vì Thanh Tuyền mà hy sinh tất cả, kể cả tính mạng của bản thân. Tại sao Thạch Chi Hiên ta lại không thể vì nữ nhân mà mình thương yêu nhất hy sinh như vậy chứ?
Từ Tử Lăng lại không cảm giác thấy sát cơ của lão nữa.
Ánh mắt Thạch Chi Hiên tập trung lên người gã, buồn bã nói:
– Thôi, thôi! Tử Lăng có thể rời đi. Chuyện của Vân Soái có thể giao cho ta xử lý, chỉ cần ta buông tin với An Long và Doãn Tổ Văn rằng muốn giết Vân Soái, chắc chắn hắn sẽ lập tức trốn về Tái Ngoại. Ta đã nói ra được thì nhất định có thể làm được cho Tử Lăng.
o0o
Mưa chợt kéo đến.
Trong làn mưa xuân rả rích, ba người Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch lướt nhanh theo bờ nam Hoàng Hà, nhìn khung cảnh động lòng người nơi đồng nội, nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy về đông, tâm trạng họ đều vô cùng thoải mái.
Khấu Trọng dẫn đầu chạy đến một vạt cỏ cao bên bờ sông, đưa mắt nhìn hai bên bờ, đột nhiên ngoảnh đầu lại, cất tiếng cười dài, vô cùng vui vẻ.
Hầu Hi Bạch và Từ Tử Lăng chia ra đến hai bên phải trái của gã, người đến trước ngạc nhiên nói:
– Nếu không phải ta hiểu rõ ngươi, có khi sẽ cho rằng Thiếu Soái đột nhiên nổi điên vì rượu đó. Đêm qua tiểu đệ uống say chưa tỉnh hắn, bây giờ đầu nặng chân nhẹ, lửng lửng lơ lơ chẳng thể phân biệt rõ được đây là thực hay mơ nữa.
Từ Tử Lăng nhớ đến cảnh tưng bừng uống rượu không say không về ở Phong Nhã các đêm qua, Thanh Thanh và Hỷ Nhi thể hiện bản sắc của tài nữ thanh lâu, ca hát vung tửu lệnh, đúng thực rất vui vẻ. Lôi Cửu Chỉ đã khôi phục lại lòng tin lại càng tỏ ra thoải mái phóng túng. Đến cả Đồng Đồng vốn luôn rụt rè e thẹn cũng dám cười đùa vui vẻ, tất cả quả thực khiến gã phải nhớ mãi không thôi, trong đời đôi lúc cũng phải buông thả một chút.
Nhưng việc Khấu Trọng nghĩ đến lại hoàn toàn khác, gã chỉ về phía bờ đối diện, giọng điệu tràn ngập vẻ ước mong, cất tiếng:
– Liên quân Tái Ngoại sẽ xâm nhập từ Thái Nguyên, xuyên qua các châu các tỉnh tới thẳng bình nguyên Quan Trung nơi bờ bắc Đại Hà, và tiểu đệ sẽ thống lĩnh cánh quân liên hợp tinh nhuệ nhất của hai miền nam bắc Trung Thổ, đóng quân chờ sẵn bên bờ nam. Đây sẽ là trận đại chiến mang tính quyết định nhất cho Đường nổi lên thay Tùy, không bên nào có thể gánh nổi cái giá khi thất bại. Nó còn là trận chiến cuối cùng trong đời Khấu Trọng ta, một là chiến tử nơi sa trường, hai là thu tay gác kiếm về ở ẩn hưởng thanh bình.
Hầu Hi Bạch bị lòng tin và khát vọng cháy bỏng của gã làm cảm nhiễm, cười lên ha hả nói:
– Tuy tiểu đệ không thích chiến tranh, lần này lại là nghĩa bất dung từ, chỉ đành xả mệnh bồi quân tử, xem xem liên quân Đột Quyết uy chấn thiên hạ mạnh mẽ vô địch như thế nào đây.
Trước mặt mưa khói mông lung, sông lớn vắt ngang dải đất, sóng dữ dập dồn, đưa mắt nhìn đi trên vùng đồng bằng rộng rãi, chẳng thể thấy tận cùng.
Khấu Trọng hỏi:
– Tử Lăng có biết sau khi ta trở về Lương Đô, việc muốn làm nhất là gì không?
Từ Tử Lăng mỉm cười nói:
– Đầu là của ngươi, bảo ta đoán thế nào đây?
Khấu Trọng vui vẻ nói:
– Chẳng qua ngươi lười không chịu suy đoán thôi, nếu không bằng vào sự anh minh của ngươi nhất định có thể đoán ra.
Từ Tử Lăng nhẹ nhàng bảo:
– Có phải là đi gặp Sở Sở?
Khẩu Trọng gật đầu:
– Đã nói là không lý gì ngươi không đoán đúng. Đây là một mối bận lòng của ta, Sở Sở càng không nói gì, càng không trách ta chẳng dặn dò gì nàng, trong lòng ta lại càng nặng nề. Nàng vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi ta, chịu đựng sự lạnh nhạt và vô tình của ta, giờ là lúc ta nên bù đắp cho nàng rồi.
Hầu Hi Bạch vui vẻ bảo:
– Thì ra Khấu Trọng ngươi lại là người đa tình như thế.
Trong lòng Từ Tử Lăng lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Linh Lung Kiều. Chỉ tiếc là dưới tình huống bây giờ, quan hệ giữa Khấu Trọng và nàng không sâu sắc như với Sở Sở, nàng cũng không có khả năng kết hợp với Khấu Trọng. Gã cũng không biết có nên tiết lộ chuyện nàng yêu Khấu Trọng ra cho tên huynh đệ biết hay không.
Trong cuộc đời luôn có những việc không như ý, có được thì phải có mất, bản thân chẳng phải cũng như vậy sao!
Khấu Trọng nói tiếp:
– Bây giờ ta chỉ hận không thể sinh ra đôi cánh, bay đến bên Sở Sở, nói với nàng rằng ta đã từng nhớ nhung nàng như thế nào, trong lòng ta là sự thống khổ đến thế nào, và bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi.
Hầu Hi Bạch vui vẻ:
– Hi vọng tất cả mọi khổ nạn của người trong thiên hạ đều sẽ qua đi, không những Trung Thổ trở lại hòa bình, mà các dân tộc ngoài Tái Ngoại từ nay cũng có thể thân thiện sống bên nhau, thù hận và chiến tranh sẽ chỉ tạo nên phá hoại, không có chút ý nghĩa nào.
Khấu Trọng lại tiếp:
– Sau khi chúng ta công thành danh toại và lui về ở ẩn, gánh nặng sẽ đặt lên vai Lý Thế Dân, không biết hắn có làm chúng ta thất vọng không nhỉ?
Hầu Hi Bạch đề xuất:
– Ta đột nhiên có một suy nghĩ này, sau khi lui về chúng ta ở những nơi khác sau, sao không định ra một ngày nào đó trong năm rồi tụ hội ở Trường An, kể lại tao ngộ của từng người, xem xem Lý Thế Dân có phụ sự kỳ vọng của chúng ta không! Cảm giác đó chắc sẽ vô cùng thú vị.
Khấu Trọng vui vẻ bảo:
– Chủ ý hay lắm! Cứ hẹn mười năm một lần nhé? Hê hê! Hay là chúng ta lập đội đi thăm dò đầu nguồn của hai con sông lớn Trường Giang và Hoàng Hà, chắc chắn sẽ có những trải nghiệm khó quên.
Từ Tử Lăng cũng phải lên tiếng khen ngợi:
– Lại một đề nghị hay nữa.
Khấu Trọng vội vã nhắc nhở:
– Ngươi đừng mong ở khác chỗ với ta, chúng ta đã từng nói phải làm hàng xóm, ngươi đối với tiểu Lăng Trọng cũng có một nửa trách nhiệm, đúng không?
Từ Tử Lăng cười gượng đáp:
– Dính phải tên tiểu tử ngươi thật phiền phức.
Khấu Trọng chưa buông tha:
– Có điều sau khi ra khỏi Quan Trung chúng ta phải tạm thời mỗi người một ngả rồi, ta và Hầu tiểu tử sẽ về Lương Đô, ngươi đến Lạc Dương gặp Lý tiểu tử. Sau khi an bài thỏa đáng tất cả, chúng ta sẽ lại gõ chiêng gõ trống, tưng bừng đến Trường An, đối mặt với cuộc khiêu chiến lớn nhất của chúng ta.
Hầu Hi Bạch nói:
– Ta muốn về Ba Thục lượn một vòng! Hơ hơ! Sao các ngươi lại nhìn ta như thế?
Từ Tử Lăng cười bảo:
– Bây giờ chúng ta đang nhìn mặt định sắc, xem có phải ngươi về đó gặp giai nhân không.
Hầu Hi Bạch cười lên ha hả, nói:
– Đậu tử sơn, đả ngõa cổ, dương bình sơn, tát bạch vũ. Hạ bạch vũ, thú long nữ. Chức đắc quyên, nhị trượng ngũ. Nhất bán thuộc la giang, nhất bán thuộc huyền vũ. (Lời một bài dân ca, dịch nghĩa đại khái là: núi Đậu Tử, đánh trống ngói, núi Dương Bình, hứng mưa rơi. Dưới cơn mưa, cưới Long Nữ. Đan khăn tay, dài hai trượng rưỡi. Một nửa thuộc sông La Giang, một nửa thuộc hồ Huyền Vũ) Đây chính là đáp án của tiểu đệ.
Trong tiếng cười vui, ba người tiếp tục lên đường.
(