Đọc truyện Đại Đường Song Long Truyện – Chương 27: Trúng kế bị bắt
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng đi theo Tần Thúc Bảo lên trên một đỉnh núi nhỏ, phía sau là dãy núi nối dài liên tiếp, trước mặt là bình nguyên trải rộng mênh mông, dòng Tứ Thuỷ lững lờ chảy cách đó chừng bốn năm dặm. Đây có thể nói là một nơi cùng sơn hoang dã, không thấy dấu chân người.
Tần Thúc Bảo ngồi xuống nói: “Nghỉ ngơi một lát định thần lại đã!”.
Hai gã cùng ngồi phệt xuống bãi cỏ. Khấu Trọng nói: “Lỗ Diệu Tử là người thế nào mà có thể chế tạo ra thứ lưới lợi hại như vậy?”.
Tần Thúc Bảo lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm! Ôi! Bây giờ mà ngươi còn thời gian nghĩ những chuyện đó nữa hay sao?
Y trầm ngâm giây lát rồi quay sang nói với hai gã: “Hai ngươi đã giúp y thị đối phó quân đại Tuỳ chúng ta, tại sao có cơ hội tốt như vậy mà lại không chịu gia nhập quân Ngoã Cương vậy?”.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, nghĩ lại chuyện Tổ Quân Ngạn bắt tay với ngoại nhân ám toán Đại Long Đầu Trác Nhượng, trong lòng vẫn còn căm phẫn. Chỉ nghe Từ Tử Lăng đáp: “Gần đây chúng ta thấy được một số sự tình của quân Ngoã Cương nên giờ không còn hứng thú gia nhập nữa”.
Tần Thúc Bảo không truy vấn thêm, chỉ ưu tư nói: “Trầm Lạc Nhạn là đệ nhất mưu sĩ của Lý Mật, cơ trí hơn người, y thị đã chắc chắn bắt được chúng ta như vậy, bên trong ắt hẳn có huyền cơ. Vậy thì chúng ta chơi đùa với y thị một phen, bây giờ tạm thời chia ra, làm loạn trận thế của y thị trước đã”.
Khấu Trọng lắc đầu nói: “Ta và Tiểu Lăng chết cũng không rời nhau, từ nhỏ đã là như vậy rồi”.
Tần Thúc Bảo gật đầu nói: “Vậy chúng ta chia thành hai tổ đi!”.
Nói đoạn chỉ tay về phía bình nguyên nói: “Muốn bắt sống chúng ta, đầu tiên phải theo dõi chúng ta trước, đợt lát nữa ta chạy xuống bình nguyên, hai người ở đây lưu tâm quan sát, xem thử mụ xú bà nương kia dùng phương pháp gì để theo dõi ta, chỉ cần biết được phương pháp của y thị, vậy thì chúng ta có thể biết đường mà tránh né”.
Từ Tử Lăng chau mày nói: “Nhưng lão ca ngươi đi mất rồi, chúng ta phải thông tri bằng cách nào?”.
Tần Thúc Bảo lấy ra một chiếc kính đồng nhỏ đưa cho hai gã, đoạn nói:
“Đây là phương pháp dùng ánh sáng phản chiếu để liên lạc, cũng giống như đăng hiệu buổi đêm vậy”. Tiếp đó lại bảo cho hai gã phương thức truyền tin, cuối cùng mỉm cười nói: “Ba ngày sau chúng ta gặp nhau tại cửa đông Bành Thành, nếu như thắng mụ bà nương thối ấy, ba huynh đệ chúng ta sẽ ăn một bữa cho no thấy bà nội nó luôn, không say không về!”.
Nói dứt lời, ngửa mặt cười ha hả, tung mình lao xuống núi.
Hai gã tập trung tinh thần, nhìn theo bóng Tần Thúc Bảo, đồng thời đưa mắt nhìn quanh quất, quan sát xem có bóng dáng kẻ nào theo dõi hay không.
Chẳng ngờ đến lúc Tần Thúc Bảo biến thành một điểm nhỏ xíu trên bình nguyên bao la hai gã cũng vẫn chẳng thấy bóng dáng địch nhân ở đâu.
Khấu Trọng cười ha hả nói: “Thì ra bà nương xinh đẹp đó chỉ hư trương thanh thế mà thôi!”.
Từ Tử Lăng cũng thoải mái đôi phần, tiếp lời: “Còn không mau báo tin cho y!”.
Khấu Trọng đắc ý dương dương lấy tấm kính ra hướng về phía mặt trời, truyền tín hiệu đi.
Tần Thúc Bảo ở phía xa xa thoáng ngây người ra giây lát rồi lại tiếp tục bôn hành, dần dần khuất hẳn khỏi tầm mắt của hai gã.
Khấu Trọng nói: “Còn ba canh giờ nữa trời mới tối, chi bằng chúng ta cứ đi đường thuỷ đến Bành Thành trước, thế này ắt hẳn Trầm bà nương không thể nào ngờ được đâu!”.
Từ Tử Lăng nói: “Theo ta thấy! Chúng ta cứ tìm một ngọn núi cao nhất, trốn bà nó ở đấy ba này ba đêm, thấy người đến thì lại đào tẩu, thế mới là thượng sách”.
Khấu Trọng lắc đầu nói: “Chớ quên rằng tuyệt thế khinh công của chúng ta vẫn còn chưa luyện thành, làm sao mà chạy thoát khỏi bà nương đó chứ. Vì vậy mới cần phải đến những nơi như Bành Thành, nếu như bà nương đó tìm đến, chúng ta sẽ lớn tiếng gào lên ở giữa phố là quân Ngoã Cương giết người! Lúc đó tự nhiên sẽ có quan binh đến can thiệp, vậy thì chúng ta có thể ung dung thoát thân rồi!”.
Từ Tử Lăng cảm thấy gã nói có lý nên không lên tiếng nữa, đi theo Khấu Trọng về phía sông Tứ Thuỷ.
Hai gã hụp lên hụp xuống, chuyên chọn những chỗ hoang sơn dã lãnh không có dấu chân người mà đi, thẳng tiến đến vùng thượng du sông Tứ Thuỷ, cách chỗ gặp Trầm Lạc Nhạn chừng ba chục dặm.
Không biết có phải vì chiến loạn hay không mà trên sông rất lâu mới thấy có thuyền đi qua, nhưng vô luận hai gã “uy hiếp cám dỗ” thế nào, cũng chẳng có ai chịu dừng thuyền lại, hai gã lại không quen cưỡng bức người khác, đành phải đứng bên bờ sông nhìn ra mà thở dài não nuột.
Đi dọc theo bờ sông chừng vài canh giờ thì phía trước hiện ra một bến đò nhỏ, trên bến còn có một chiếc thuyền cá, nhưng không thấy bóng người.
Hai gã cả mừng, vội vàng chạy như bay tới.
Vừa đến gần thuyền, cả hai đã nghe thấy tiếng ngáy đều đều từ bên trong truyền ra, hai gã thò đầu vào xem, chỉ thấy một lão ngư phủ đang nằm ngủ say xưa, không biết trời đất gì.
Khấu Trọng nói: “Nếu như đây là cạm bẫy, thì chúng ta dù thua cũng cam tâm tình nguyện!”.
Từ Tử Lăng rút trường đao sau lưng, lạnh lùng nói: “Ta không dễ tin người vậy đâu, đây nhất định là người của bà nương đó!”.
Nói đoạn nháy mắt với Khấu Trọng một cái.
Khấu Trọng gật đầu biểu thị hiểu ý, rồi cũng rút trường đao ra, cười lạnh nói:
“Thà mình phụ người chứ quyết chẳng để người phụ mình”. Đoạn nhảy xuống thuyền, vung đao lên chém thẳng vào bối tâm lão ngư phủ.
Trường đao đi đúng đến lưng thì dừng lại.
Khấu Trọng bật cười ha hả, thu hồi trường đao, quay sang vẫy tay gọi Từ Tử Lăng.
Lúc này tiếng ngáy đột nhiên ngưng lại, lão ngư phủ bị tiếng động làm tỉnh dậy, hai mắt nhập nhèm ngồi dậy, Khấu Trọng còn chưa kịp chào hỏi thì lão đã nhảy dựng lên, hét lớn: “Có cướp! Có cướp!” Sau đó khoa tay múa chân bò lên bờ, chạy như ma đuổi.
Hai gã ngớ người nhìn theo bóng lão ngư phủ xa dần. Khấu Trọng áy náy nói: “Lão nhân đó chắc đã bị bọn cướp viếng thăm rồi nên phản ứng mới mạnh như vậy!”.
Từ Tử Lăng nhún vai nói: “Chiếc thuyền nhỏ này có thể là tài sản duy nhất của người ta, nếu như chúng ta lấy mất, vậy sau này ông ấy sẽ sống ra sao?”.
Khấu Trọng đưa mắt nhìn chiếc ngư thuyền mấy lượt như không nỡ, đoạn nhảy lên bờ cười khổ nói: “Vậy thì dùng khinh công uy chấn võ lâm của chúng ta cũng được”.
Hai gã nhìn chiếc thuyền thêm một lượt nữa rồi cúi đầu bỏ đi, nhưng mới đi được chừng mười trượng đã thấy bóng lão ngư phủ từ trong rừng len lén chạy ra.
Hai gã cả mừng, vội vàng quay đầu lại. Khấu Trọng lớn giọng nói: “Lão trượng! Chúng cháu không phải cường đạo đâu!”.
Lão ngư phủ giật mình đánh thót, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến chỗ chiếc thuyền, cố sống cố chết tháo sợi dây thừng buộc liền chiếc thuyền với chiếc cột ở bến đò.
Lúc hai gã đến nơi, lão ngư phủ vẫn đang luống cuống cởi dây thừng, nhưng càng cởi sợi dây lại càng thít chặt vào hơn.
Khấu Trọng ngồi thụp xuống, vừa giúp lão cởi dây vừa lễ độ nói: “Lão trượng! Lão xem chúng cháu có giống cường đạo không?”.
Lão ngư phủ có lẽ đã bớt sợ, thở hổn hển khan giọng nói: “Hai vị đại gia có việc gì tìm lão vậy?”.
Từ Tử Lăng khách khí nói: “Lão trượng muốn đi đâu? Nếu như lão trượng đi ngược dòng, không hiểu có thể cho chúng cháu đi nhờ một đoạn không?” Lão ngư phủ lúc này đã bớt sợ hơn, ngẩng đầu lên nói: “Ngồi thuyền thì phải trả tiền đó!”.
Khấu Trọng làm vẻ khó xử nói: “Trên người chúng cháu cả nửa phân tiền cũng không có nữa, lão trượng có thể làm chuyện tốt một lần không?”.
Lão ngư phủ khẽ chau mày nói: “Hai người muốn đi đâu?”.
Từ Tử Lăng thăm dò: “Tốt nhất là có thể đến Bành Thành, nhưng phải xem lão trượng có tiện đường không đã!”.
Lão ngư phủ nói: “Như vậy không được đâu, đến Bành Thành phải mất cả một ngày trời, đưa hai người đến đó thì ta làm sao mà đi đánh cá được? Không có tiền thì ta không làm đâu”.
Nói đoạn nheo mắt nhìn hai gã một lượt, mỉm cười nói: “Hay là như vậy đi!
Hai thanh đao đó xem ra cũng có thể bán được mấy lạng bạc, hai người đưa cho lão làm tiền công cũng được”.
Khấu Trọng lắc đầu nói: “Làm sao chỉ bán được mấy lượng chứ? Đao của chúng cháu đều là hàng thượng phẩm”.
Lão ngư phủ bực mình nói: “Không chịu thì thôi, lão phải khai thuyền đây!”.
Từ Tử Lăng vội kéo Khấu Trọng sang một bên, thấp giọng nói: “Ta cảm thấy có điều gì đó không thoả đáng ở đây, nói không chừng lão đầu này chính là người của Trầm Lạc Nhạn đó, nếu không sao lão chẳng hề sợ chúng ta nổi nóng hành hung, cướp luôn thuyền của lão đi, chẳng những vậy còn đòi cả binh khí của chúng ta nữa?”.
Khấu Trọng gật đầu nói: “Để thử lão một lần nữa xem, nếu không có vấn đề gì thì đưa đao cho lão cũng được, lần sau chúng ta lại cướp lấy hai thanh khác, ta nghĩ không phải là chuyện khó gì đâu”.
Dứt lời, gã quay sang phía lão ngư phủ xua tay nói: “Chúng cháu không ngồi thuyền nữa! Lão trượng cứ tự nhiên!”.
Lão ngư phủ làu bàu mấy tiếng, đoạn không thèm để ý tới hai gã nữa, điều khiển chiếc thuyền từ từ rời bến.
Sự hoài nghi trong hai gã đã hết, liền vội tung mình nhảy lên thuyền khiến lão ngư phủ sợ đến xanh mặt, không nói được tiếng nào.
Khấu Trọng cười cười nói: “Lão trượng xin chớ hiểu lầm, chỉ là đột nhiên chúng cháu lại muốn giao dịch với lão trượng thôi, sau khi đến Bành Thành, hai thanh đao này sẽ là của lão đó”.
Lão ngư phủ thở phào một hơi nói: “Lão không dám lấy đao của hai người nữa đâu. Đợi lát nữa đến bãi Thanh Long, hai người giúp lão một tay giăng lưới đánh cá, sau đó thì đến Bành Thành giao hàng với lão là được”.
Chiếc thuyền dần dần chậm lại, lão ngư phủ bảo Từ Tử Lăng ra sau khua mái chèo, lại chỉ Khấu Trọng chống sào tre, lo lắng nói: “Chỗ ngoặt phía trước chính là Quỷ Thạch Hiệp, thủy lưu rất xiết, mỗi lần đi qua đây lão cũng đều sợ đến run cả người, vì vậy dù biết rõ bãi Thanh Long nhiều cá nhưng bình thường cũng có dám đi tới đó đâu”.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn ra phía trước, chỉ thấy hai bên bờ bắt đầu hẹp dần lại, hình thế hiểm ác, cùng lúc nghĩ tới nếu trên bờ có người mai phục, e rằng hai gã khó mà thoát thân, vội vàng tập trung tinh thần, vừa điều khiển thuyền vừa lưu ý quan sát động tịnh hai bên bờ.
Chiếc thuyền ngược dòng mà tiến lên, chuyển qua chỗ rẽ, chỉ thấy bên hai bên bờ đột nhiên hẹp lại, nước chảy rất xiết, gần bờ lại có hàng trăm tảng đá lớn thò lên mặt nước, hình dáng kỳ dị, khiến cho nước chảy giống như một con ngựa hoang được tháo bỏ dây cương đang lồng lộn lên vậy. Chiếc thuyền nhỏ lắc lư, như muốn lật úp, sóng nước không ngừng vỗ mạnh vào mạn thuyền càng làm cho hai gã thêm kinh hồn bạt vía.
Ba người đồng tâm hiệp lực, Từ Tử Lăng không ngừng khua động mái chèo, Khấu Trọng dùng sào tre chống vào các tảng đá ngăn không cho chiếc thuyền đụng phải chúng, còn lão ngư phủ thì điều khiển buồm, giữ cho thuyền luôn đi đúng hướng.
Chiếc thuyền khó nhọc tiến lên.
Lại qua một chỗ ngoặt nữa, chiếc thuyền nhỏ đột nhiên đâm thẳng vào một tảng đá lớn bên tả ngạn.
Khấu Trọng cười lớn: “Xem ta đây!”.
Nói xong nhảy lên đầu thuyền, cây sào tre trong tay đâm ra, điểm mạnh lên tảng đá.
Không biết có phải là Khấu Trọng dụng lực quá mạnh hay là gặp phải dòng nước xoáy mà con thuyền lảo đảo đổi hướng ra giữa sông, sau đó thì nghiêng hẳn sang bên hữu.
Nước sông lập tức tràn vào khoang, con thuyền từ từ chìm xuống.
Cả ba chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hãi, người đã rơi xuống nước.
Hai gã tiểu tử cả biển lớn còn chẳng sợ, nào xá gì dòng sông Tứ Thuỷ nhỏ bé này. Khi hai gã trồi đầu lên khỏi mặt nước, chỉ thấy lão ngư phủ đã ngất xỉu, thân thể đang dập dờ trôi theo dòng nước xuống dưới phía hạ du.
Hai gã cả kinh vội vàng liều mạng bơi về phía lão.
Chẳng mấy chốc hai gã đã đuổi kịp, chia làm hai bên tả hữu đỡ lấy lão ngưp hủ già.
Đang thở phào nhẹ nhõm thì lão ngư phủ đột nhiên mở trừng hai mắt, xạ ra những tia hàn quang sắc bén, hai gã lập tức biết ngay có chuyện chẳng lành, chưa kịp phản ứng gì thì toàn thân đã cứng đờ, yếu huyệt ở mạng sườn đã bị lão ngư phủ chế trụ.
Lão ngư phủ cười ha hả, tóm lấy hai gã rồi bơi vào bờ.
Sau khi ném hai gã lên bãi cỏ, lão ngư phủ mới ưỡn thẳng thân hình bị gù, vươn mình thành một lão già cao lớn, vênh mặt nói: “Bản nhân Dã Tẩu Mạc Thành, phụng lệnh tiểu thư bắt sống hai vị tiểu công tử, xin mời! Lần này các vị chỉ có ba canh giờ để đào tẩu thôi đấy!”.
Nói đoạn cười lớn bỏ đi.
Hai gã khôi phục khí lực, ngồi dậy, nhìn nhau cười khổ.
Khấu Trọng buồn bực nói: “Đây đúng là chẳng có đạo lý gì cả, tại sao bọn họ có thể biết rõ hành tung của chúng ta như vậy?”.
Từ Tử Lăng thở dài nói: “Lão già đóng giả thật là giống đấy”.
Khấu Trọng lo lắng nói: “Nếu như chúng ta không nhìn ra được thủ đoạn theo dõi của chúng, sớm muộn gì cũng bị bắt lại lần nữa, vậy thì sau này Dương Châu Song Long làm sao mà ngẩng đầu làm người được nữa chứ?”.
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn quanh, thấp giọng nói: “Không biết Tần Thúc Bảo có bị lừa giống như chúng ta không nhỉ?”.
Khấu Trọng buồn bực nói: “Mục đích chủ yếu của Trầm Lạc Nhạn chính là y, tự nhiên nàng ta sẽ đích thân xuất thủ đối phó, e rằng họ Tần khó mà thoát nổi.
Ôi! Hãy động não một chút đi! Trời sắp sáng rồi đó!”.
Từ Tử Lăng nhìn vầng thái dương đang từ từ dịch chuyển về trời Tây, chau mày nói: “Nhất định nàng ta đã làm gì đó trên người chúng ta nên mới có thể dễ dàng theo dõi như vậy”.
Hai gã cùng lúc chấn động, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Khấu Trọng vỗ đùi nói: “Nhất định là tấm lưới của Lỗ Diệu Tử gì đó có vấn đề”. Tiếp đó cẩn thận quan sát chân tay và y phục của mình, quả nhiên phát hiện vô số hạt phấn nhỏ như hạt bụi, nếu không để ý quan sát, tuyệt đối không thểp hát hiện được. Lúc này nước sông đã làm trôi đi quá nửa số bụi phấn trên da hai gã, nhưng trên y phục thì vẫn còn lưu lại không ít.
Từ Tử Lăng chợt nhắc nhở: “Đừng xem thêm nữa! Nói không chừng có người đang âm thầm giám sát chúng ta đấy!”.
Khấu Trọng kinh hãi nói: “Đây là thứ gì vậy? Giũ cũng giũ không hết! Đã vô sắc lại vô vị. Tiểu mỹ nhân này thật lợi hại, có thể thấy nàng ta sớm đã có âm mưu từ trước, bày trò đánh cuộc bắt sống chúng ta hòng bắt chúng ta phải tâm phục khẩu phục mà đi theo nàng ta đây mà”.
Từ Tử Lăng ghé miệng sát tai gã nói: ” Y phục bị dính thì còn có thể cởi ra, nhưng đầu tóc và chân tay thì không thể chặt đi được, lần này phải làm sao đây?
Nói không chừng địch nhân đã đến rồi đó!”.
Khấu Trọng giơ tay lên thử ngửi ngửi, đoạn thấp giọng nói: “Thứ phấn này có lẽ không có mùi gì đâu, ta thấy cho dù đối phương có dựa vào mùi vị để truy tung thì cũng chỉ có thể đi theo sau chúng ta mà thôi, chứ đâu thể như vừa rồi, ngồi đợi chúng ta tự sa vào bẫy?”.
Từ Tử Lăng khổ não nói: “Quả thật chúng ta quá sơ ý, bị người ta động thủ động cước trên mình mà chẳng hề hay biết, có điều dù bọn họ có phái người canh giữ ở tất cả những cao điểm trong khuôn viên trăm dặm này, lại phái cao thủ đặc biệt theo dõi chúng ta dựa vào thứ phấn này đi chăng nữa, thì nếu muốn đặt bẫy sớm một bước để chúng ta tự sa chân vào như vừa rồi, tất phải có một phương pháp truyền tin vô cùng nhanh nhạy, ban đêm tự nhiên sẽ phải dùng đăng hiệu, nhưng như thế thì làm sao dấu được chúng ta nhỉ?”.
Khấu Trọng chán nản nằm xuống bãi cỏ, ngửa mặt nhìn những đám mây tía nơi chân trời, trầm ngâm nói: “Chắc hẳn chúng ta đã nhầm lẫn gì đó rồi. Còn nhớ lúc Tần Thúc Bảo rời khỏi, chúng ta đã từng từ trên cao giám sát một lúc, nhưng không hề phát giác trên người y có bột phần. Nếu như những thứ phấn này phát quang vào buổi tối, thì ngươi và ta đều có thể nhìn thấy bột phấn trên người nhau, hơn nữa bọn họ còn phải giám sát từ xa, như vậy vừa không dễ dàng gì, lại vừa không thiết thực. Giả chúng ta nấp vào trong rừng sâu, vậy thì phương pháp này lại càng vô dụng hơn nữa. Thêm vào đó nếu chúng ta làm theo cách của ngươi, trèo lên một đỉnh núi cao nhất để ẩn nấp, bọn họ sẽ không thể nào ra tay được nữa, vì vậy ta thấy mỹ nhân quân sư kia nhất định còn có diệu pháp khác, bằng không thì đâu xứng với cái danh cơ trí của nàng ta”.
Dưới áp lực của Trầm Lạc Nhạn, hai gã bị ép buộc phải phát huy cơ trí, thề sẽ đấu với nàng tới cùng.
Trên thực tế, từ khi có được Trường Sinh Quyết, số phận của hai gã đã có những biến đổi tưởng chừng như phiên thiên phúc địa, không ngừng phải ứng phó với bao lời khiêu chiến của vận mệnh, giống như hai viên ngọc thô không ngừng được mài giũa trạm trổ, để lộ ra bản chất tốt đẹp của chúng.
Từ Tử Lăng nằm bên cạnh Khấu Trọng, vừa hay nhìn thấy một con chim nhỏ màu lam bay lượn trên đầu hai gã mấy vòng, rồi chuyển hướng lao vút vào một khu rừng gần đó, tâm niệm chợt động nói: “Hay là thứ bụi phần này không phải để cho người nhìn thấy mà là cho lũ chim đã được huấn luyện nhận ra, giống như là chim ưng giúp thợ săn truy bắt vật săn vậy, vì thế cho dù chúng ta có dùng thứ gì che hết cả người hay là nấp vào trong sơn động, thì cũng không thể thoát khỏi lũ chim đó, chính vì vậy mà mỹ nhân quân sư đó mới biết được chúng ta đang ở đâu”.
Khấu Trọng ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn quanh, đoạn thốt: “Ngươi nói đúng lắm! Đây có lẽ là cách giải thích hợp tình hợp lý nhất, vừa rồi cũng có một con quái điểu bay lượn trên đầu chúng ta nữa. Con bà nó! Ta sẽ bắn nó xuống nhắm rượu!”.
Từ Tử Lăng cười khanh khách: “Bây giờ có bắt được nó cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi. Với cơ trí như Trầm Lạc Nhạn, nhất định sẽ đoán được chúng ta đã phát hiện ra thủ đoạn của nàng ta, chớ quên rằng vừa rồi lão già kia cũng có chạm vào chúng ta nữa, nói không chừng đã động thủ động cước gì đó rồi, nếu chúng ta còn ngu ngốc đi đối phó với mấy con mao súc đó, e rằng chỉ làm trò cười cho mỹ bà nương đó mà thôi”. Khấu Trọng định thần quan sát Từ Tử Lăng một hồi, gãi đầu nói: “Bình thường nếu luận những trò ma mãnh, tên tiểu tử nhà ngươi có cưỡi ngựa cũng không theo kịp lão tử, thật không ngờ bây giờ ngươi còn suy nghĩ cẩn mật hơn cả Trọng thiếu gia này nữa. Từ quân sư đại nhân, bây gờ chúng ta phải làm sao đây?”.
Từ Tử Lăng ngồi dậy, ghé sát tai gã nói: “Lần này chúng ta tuyệt đối không thể thua bà nương đó được. Nói đến truy tung cũng không ngoài hai loại người và thú. Nhưng vô luận xú bà nương đó lợi hại đến đâu, còn cả đám thủ hạ khinh công cao hơn chúng ta gấp mấy chục lần nữa, cũng không thể nào biết được chúng ta có thể ở dưới nước như trên bờ mà không cần trồi lên để đổi khí”.
Khấu Trọng gật đầu nói: “Nếu như chúng ta nấp dưới đáy nước, trừ phi lũ chim kia có thể bay xuống nước, bằng không thì chúng ta biến thành vô ảnh vô tung rồi. Ôi! Có điều từ đây đến Bành Thành còn tới hơn ba chục dặm đường sông, nếu bơi đến đó, e rằng mệt chết ta mất”.
Từ Tử Lăng cười hì hì nói: “Tại sao Trọng thiếu gia ngươi lại trở nên ngu ngốc thế chứ, cứ nấp dưới nước, chỉ cần có thuyền đi qua là chúng ta bám vào như vậy thì không cần tốn chút sức lực cũng có thể đến nơi rồi”.
Khấu Trọng vỗ đùi khen hay. Lúc này trời đã tối hẳn, hai gã kêu lên một tiếng quái dị, nhảy dựng người lên, chạy như dọc theo mép nước, tới một đoạn có cây cối um tùm thì chuyển hướng lao xuống nước, sau đó thì để mặc dòng nước đẩy đi về phía hạ du, càng lúc càng xa rời Bành Thành.
Quả nhiên con quái điểu không biết từ đâu bay ra, bay lượn trên mặt sông mấy vòng, phát ra mấy tiếng kêu quái lạ, sau đó bay vọt lên không, biến mất trong bóng tối.
Lúc này có ba chiếc thuyền buồm lớn từ dưới hạ du đi lên, hai gã cả mừng, vội bơi tới bám vào đáy thuyền.
Hai gã rời khỏi chưa được bao lâu thì từ bên trong khu rừng sâu chợt xuất hiện ba người, trong đó có cả Dã Tẩu Mạc Thành, cả ba đến bên bờ sông, đưa mắt nhìn quanh quất một hồi, đương nhiên không thể nào biết hai gã đã dùng cách nào để thoát thân.
Nên biết rằng dù là cao thủ tinh thông thuỷ tính, biết thuật hoán khí dưới đáy nước, nhưng cũng tuyệt đối không thể duy trì quá lâu. Có thể dùng tiên thiên thai tức thở dưới nước như hai gã, e rằng ngay cả nhân vật nhất lưu như Đỗ Phục Uy, Vũ Văn Hóa Cập, Trác Nhượng cũng khó thể so bì.
Đây chính là đặc điểm của Trường Sinh Quyết, một là luyện tới tẩu hoả nhập ma, nhưng nếu luyện thành công, sẽ sở hữu được thổ nạp dưỡng sinh pháp thượng thừa nhất, so với huyền công nhất lưu cũng không khác nhau là mấy.
Vì vậy mà mặc dù võ công và khinh công của hai gã chỉ mới đạt được chút thành tựu, nhưng tâm pháp thì đã đến cảnh giới của tông sư, tạo ra một cơ sở vững chắc cho sự phát triển sau này của hai gã.
Trầm Lạc Nhạn lần này thất bại, kỳ thực không phải do nàng ta kém tài hai gã, mà là do sự tình quả thật quá hoang đường.
Bọn Mạc Thành tìm kiếm bên bờ sông một hồi, thấy ba chiếc thuyền buồm lớn đang ngược dòng tiến lên, vội vàng chạy theo quan sát.
Mạc Thành thần sắc ngưng trọng, thấp giọng nói với hai người còn lại: “Ba chiếc thuyền này có treo kỳ hiệu của Lý phiệt, nếu trên thuyền mà có phiệt chủ
Lý Uyên nữa thì Bành Thành nhất định sẽ có chuyện lớn, chúng ta phải lập tức trở về bẩm cáo với tiểu thư”.
Lời vừa dứt, ba người đã biến mất trong màn đêm.