Đọc truyện Đại Đường Minh Nguyệt – Chương 30: Phú Quý Mê Hoặc Cô Độc Ngàn Năm
Vị phu nhân nọ vận áo ngắn màu trắng ngà không hề chói mắt, trâm cài trân châu vàng, ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nụ cười đúng mực, nhàn nhã ngồi trên chiếu dành cho khách ở nhã phòng, không hề tỏ ra kiêu căng, có điều chiếc váy màu tím hoa văn hình tròn kia đã nói rõ được thân phận nữ quyến nhà quan của bà ấy.
Hai tỳ nữ phía sau cũng im lặng đứng đó, lúc Lưu Ly bước vào cũng không chớp mắt lấy một cái.
Ánh mắt Lưu Ly quét sang, rồi cung kính hành lễ: “Lưu Ly tham kiến Chung phu nhân.”
Chung phu nhân cười đáp: “Đây chắc là Khố Địch Đại nương, quả nhiên là một người tài, không cần đa lễ.”
Lưu Ly mỉm cười đứng thẳng người, Chung phu nhân đánh giá nàng một lượt, nụ cười tuy thân thiết nhưng ánh mắt lại lộ ra vài tia suy tính mà Lưu Ly đã từng được nhìn thấy.
Lưu Ly cụp mắt, lòng nàng đã hiểu được một chút ý tứ của bà ấy.
Chung phu nhân quả nhiên cười nói: “Tính ra phải là ta làm phiền cô Cả đây mới đúng.
Hôm qua ta vô tình nhìn thấy mảnh lụa khoác ngoài in hoa văn mẫu đơn vô cùng đẹp đẽ, thế là nghe ngóng các nơi, định phiền cô Cả làm giúp tôi mảnh lụa giống như thế, tốt nhất là mẫu hoa sen, chẳng hay cô Cả có thời gian chăng?”
Lưu Ly ngẩng đầu, mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Tiệm chúng tôi nhất định không phụ ủy thác của phu nhân.”
Trên mặt Chung phu nhân nhất thời lộ ra một tia kinh ngạc, liền hỏi tiếp: “Khi nào thì cô vẽ mẫu hoa này?”
Lưu Ly cười đáp: “Hiện Lưu Ly đang nhận ủy thác, trong tiệm vẫn còn họa sư khác, tài nghệ còn cao hơn Lưu Ly gấp mười lần, chắc chắn sẽ không khiến phu nhân thất vọng.”
Mặt của Chung phu nhân liền thoải mái trở lại, nụ cười càng ôn hòa: “Cô Cả khiêm tốn quá, mẫu hoa mẫu đơn đó là ta tận mắt nhìn thấy, ta thật chẳng tin có ai có được tài nghệ cao hơn cô mười phần đâu.
Chỉ là không biết ai ủy thác cô, cần bao nhiêu thời gian? Ta chờ là được.”
Lưu Ly âm thầm cảnh giác, dựa vào thân phận của Dương lão phu nhân, địa vị của Võ Chiêu Nghi, có người muốn góp sức để tiếp cận cũng không có gì là lạ, nhưng vị phu nhân này cũng nhiệt tình quá đi, chẳng lẽ phải ép nàng nói ra danh tính của Liễu phu nhân kia mới chịu thôi à? Hay là muốn nàng kêu khổ một phen? Lưu Ly chỉ đành cười nói: “Phu nhân minh giám, trước mắt Lưu Ly thật không rảnh rỗi, một mặt Ngụy Quốc phu nhân từng lệnh cho Lưu Ly làm cho bà ấy mẫu hoa tứ sắc, đến nay vẫn chưa xong; mặt khác, Lưu Ly đã nhận lời Võ phu nhân ở phủ Hạ Lan sẽ vẽ cho nàng ấy một bức họa, tuy chỉ là nhờ vả riêng tư, không liên quan đến việc làm ăn của tiệm nhưng cũng cần tận tâm, thế nên mấy ngày này chỉ e Lưu Ly không thể phân thân, không thể tuân mệnh của phu nhân nữa, mong phu nhân lượng thứ.”
Chung phu nhân không ngờ nàng sẽ lôi cả Võ phu nhân vào, nụ cười tuy vẫn như cũ nhưng ánh mắt nhìn Lưu Ly đã thâm sâu hơn một chút, một lúc sau mới “Ôi” một tiếng như nghĩ ra điều gì đó, cười đáp: “Nhắc đến Ngụy Quốc phu nhân và Võ phu nhân, ta liền nghĩ ra một việc, Nghe Võ phu nhân nói, lần trước lúc cô ấy đến tiệm, đúng lúc gặp Ngụy Quốc phu nhân cũng đến, không chỉ là muốn cô làm mẫu hoa tứ sắc, lúc đó còn nói không cho phép cô vẽ mẫu hoa cho nhà khác, có chuyện này không?”
Lòng Lưu Ly trầm xuống, vị này rõ ràng là người không đạt được mục đích thì sẽ không buông tay, có một số lời xem ra muốn tránh cũng không được, nàng đành gật đầu: “Đúng là khi đó có nói thế.
Có lẽ do Lưu Ly thất lễ trước mặt quý nhân, chọc giận Ngụy Quốc phu nhân cũng chưa biết chừng.”
Chung phu nhân liếc nhìn Lưu Ly, lại cười nói: “Cô là người cẩn thận, vậy mà lại không biết đã thất lễ chỗ nào ư?”
Lưu Ly thở dài: “Lưu Ly cũng không biết.
Có điều lúc Ngụy Quốc phu nhân rời đi không được vui, nên đoán bừa thế thôi.”
Chung phu nhân gật đầu: “Ngụy Quốc phu nhân là người trọng nguyên tắc, nếu như bà ấy đã lên tiếng, ta cũng không làm khó cô nữa, sau này ắt sẽ có duyên.” Nói rồi nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, Lưu Ly đột nhiên cảm thấy hơi ngỡ ngàng, cung kính đi theo phía sau, tiễn bà ta ra khỏi tiệm.
Nàng thấy ngoài cửa là một chiếc xe ngựa, phần mái chạm hình chim và hoa màu vàng, rèm xe bằng gấm, quả thật vô cùng đẹp đẽ.
Trước khi lên xe, Chung phu nhân đột nhiên quay đầu cười dịu dàng: “Nếu cô Cả có vẽ tranh giúp Võ phu nhân, nhớ khi gặp cô ấy, giúp ta chào hỏi một câu.”
Lưu Ly âm thầm thả lỏng, kính cẩn gật đầu cười đáp: “Phu nhân nhờ vả, làm sao dám quên.” Mãi đến khi xe của Chung phu nhân đã đi xa khuất khỏi tầm mắt, nàng mới quay vào hỏi Sử chưởng quầy: “Chưởng quầy có nghe nói gì về lai lịch của Chung phu nhân này không?”
Sử chưởng quầy nhíu mày nói: “Ta cũng đang buồn bực đây, vừa mới bảo Tiểu Tiền đi bắt chuyện với tên đánh xe xong, nói gì mà phủ Hứa Đại học sĩ, nhìn xe ngựa kia cũng là nhà danh môn quyền quý, ta nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra từng có qua lại gì với phủ đó, chẳng hiểu sao Chung phu nhân đó lại biết đến tên của cô.”
Hứa Học sĩ? Chẳng lẽ nào là đại thần đứng đầu dưới trướng của Võ Tắc Thiên Hứa Kính Tông? Nếu Chung phu nhân đó thật sự là vợ của ông ta, theo tình hình hôm nay thì không phải Võ Tắc Thiên thu phục ông ta, mà là ông ta vắt hết óc quấn lấy nhà họ Võ thì có! Thế nên cuối cùng bà ta mới nói câu đó: thứ bà ta muốn không phải là những lời mà nàng nói, mà là bà ta muốn Dương lão phu nhân biết rằng bà ta là người đầu tiên hiểu ra hàm ý trong câu nói của Dương lão phu nhân, rồi lại là người thay lão phu nhân hành động! Quyền lực phú quý, quả nhiên là thứ mê người nhất trên thế gian này, chỉ cần rắc chút thính, chẳng sợ không có người mắc câu.
Lưu Ly đứng trong viện trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng đành than thở, quay đầu nói với Tiểu Đàn: “Chúng ta về thôi.”
Tiểu Đàn nhìn sắc trời, cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn sắc mặt của Lưu Ly, không nói tiếng nào theo nàng trở về phòng vẽ, giúp nàng lấy ít đồ rồi lập tức rời khỏi.
Mấy ngày sau, Lưu Ly không đến chợ Tây nữa, chỉ nói là bị bệnh, rồi bảo Tiểu Đàn hằng ngày đi thám thính tin tức, trong thời gian này quả nhiên có hai ba vị phu nhân nhà quan đến hỏi về nàng, có điều không để lộ ý tứ gì quá đáng, nhưng vẫn chú ý đến mẫu in hoa mẫu đơn được bày bán trong tiệm.
Lưu Ly cũng dần an tâm, nghĩ lại dù hiện nay Võ Tắc Thiên đắc sủng, nhưng triều đình vẫn là thiên hạ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, địa vị của Vương hoàng hậu ở hậu cung vẫn vững chắc, ngoại trừ Hứa Kính Tông có quan hệ giao hảo từ lâu với họ Võ, ai lại xem trọng một phi tử lớn tuổi lại từng hầu hạ Tiên Hoàng chứ?
Tiểu Đàn luôn không hiểu những hành vi của Lưu Ly: Chẳng phải chỉ là có người đến nghe ngóng về vị Ngụy Quốc phu nhân kiêu căng kia thôi sao? Sao phải trốn không gặp người khác? Lưu Ly không giải thích với nàng ta, chỉ nói ở nhà tĩnh tâm vẽ bình phong.
Thạch thị có nghe nói chuyện này, cười nói với nàng: “Con thật đúng là người nhà ta, mấy người mắt nhìn nông cạn đó làm sao hiểu được, làm ăn không chỉ nhìn gần, con phải giao hảo với khách mới là cách lâu dài.” Rồi lại nói với đứa con gái Thất nương: “Con cũng nên học hỏi chị họ con đây này.”
Lưu Ly phì cười, gật đầu nói: “Lưu Ly chỉ nghĩ đã hứa với người ta thì phải làm cho tốt, đâu có nghĩ xa đến vậy, vẫn là mợ nói phải.”
Thất nương rất thân thiết với Lưu Ly, nghe nói nàng muốn ở nhà vẽ tranh liền vui đến nỗi ngày nào cũng ở trong phòng quấn lấy nàng.
Họ An cũng giống như những nhà thương nhân người Hồ khác, yêu cầu đối với con trai chính là có thể kiếm tiền nuôi thân, từ nhỏ đã được ra ngoài học hỏi chuyện làm ăn, còn đối với con gái lại rất chiều chuộng.
Thất nương là con gái nhỏ trong nhà nên lại càng được nuông chiều, không dễ gì cho nàng xuất đầu lộ diện.
Nàng ta ở nhà đến chán chường, liền giúp Lưu Ly mài mực lót vải, cũng cảm thấy vui vẻ.
Bức tranh “Xuân giang hoa nguyệt dạ” này, sau khi Lưu Ly luyện hai lần trên giấy rồi, đến ngày thứ ba mới bắt đầu vẽ trên tấm lụa màu nâu nhạt được lựa chọn kỹ lưỡng ở tiệm tranh chữ, nhấc bút vẩy mực, tốn mất hai ngày mới hoàn thành.
Bức tranh này tuy chẳng phải tinh xảo gì nhưng Lưu Ly vẽ rất tỉ mỉ, phía dưới bức tranh là mấy khóm hoa mẫu đơn nở rộ, nhìn xuyên qua đám hoa mẫu đơn ấy là dòng sông yên tĩnh, trời và nước nối tiếp nhau, trăng tròn vành vạnh trên cao, trong từng đợt sóng, một con thuyền âm thầm dừng lại trên sông, một sĩ tử đang đứng chắp tay nhìn ánh trăng mờ ảo.
Qua bóng lưng gầy yếu ấy có thể cảm nhận được sự tịch liêu trong đó.
Lưu Ly nhìn một lúc lâu, chậm rãi thở ra, thực ra bức tranh này đã khác so với năm đó nàng mô phỏng, nhưng may mà thay đổi xong hiệu quả cũng không tệ, đặc biệt là bóng lưng của sĩ tử kia, lần trước lúc mô phỏng, giáo viên hướng dẫn toàn nói tranh của nàng chỉ được phần hình mà không được phần hồn, nếu như để giáo viên thấy bức tranh này, chắc thầy ấy sẽ hài lòng chứ? Lưu Ly ngây người nhìn ngắm bức tranh của mình, một chút đắc ý ban đầu đã dần dần biến thành tiếng thở dài đè nén trong lòng không thể thoát ra.
Nàng nghe Thất nương nói: “Chị vẽ đẹp quá, chỉ là người trong tranh này nhìn vào sao có vẻ không vui? Còn có cả một khoảng trống dưới vầng trăng này nữa, thấy trống trải quá đi.”
Lưu Ly không nhịn được cười: “Em Bảy thật có mắt nhìn nha, người này đứng một mình dưới trăng, đương nhiên sẽ có cảm giác tịch liêu, còn về khoảng trống này, thực ra là để điền một bài thơ vào, đến lúc đó bức tranh này mới tính là hoàn chỉnh.”
Thất nương gật đầu không ngừng, Lưu Ly vừa nói chuyện với nàng, trong lòng vừa tính toán, ngày mốt là mùng tám tháng tư lễ Phật Đản, là một trong những ngày nghỉ theo quy định của Đại Đường, vị viên chức cấp thấp Bùi Hành Kiệm kia chắc sẽ rảnh rỗi.
Nàng quay đầu gọi Tiểu Đàn, bảo nàng ta ngày mai tìm một tên gia đinh đi đến nhà Bùi Hành Kiệm ở Trường Hưng phường đưa thư.
Tiểu Đàn nghĩ một hồi rồi đáp: “Trường Hưng phường cũng không xa, nếu như ngày mai cô không có việc gì, chi bằng để em đi một chuyến, để người khác miệng mồm không lanh lợi nói không rõ ràng lại lỡ việc của cô.”
Lưu Ly nhìn nàng ta chớp chớp mắt, sao lại không hiểu được cái tính tò mò của con nhóc này lại phát tác rồi, nghĩ lại trước kia cũng từng nói để nó đi, nên đành cười gật đầu: “Cũng được.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Đàn hưng phấn ra khỏi cửa, chưa đến trưa đã về đến nhà, vừa vào cửa đã thần bí nói với Lưu Ly: “Hôm nay em đã đảo hết một vòng nhà của vị Bùi Cửu lang đó! Quả nhiên hiếm thấy.”
Thì ra sau khi Tiểu Đàn tìm thấy viện của Bùi Hành Kiệm, đầu tiên nói là có lời cần trực tiếp thông báo, Bùi Hành Kiệm đã đi Tả Đồn Vệ, sau giờ trưa mới về, lão gác cổng liền cho đưa Tiểu Đàn vào phòng lớn, rồi sai một tiểu đồng bưng trà mời khách.
Tiểu đồng đó chỉ khoảng mười tuổi, liền bị Tiểu Đàn lừa nói ra hết thảy: Bùi gia này không chỉ là không có nữ chủ nhân, đến nữ nô tỳ cũng không có nốt, ngoài lão gác cổng vào một tiểu đồng thường xuyên hầu hạ ở thư phòng ra thì chỉ có hai người thường xuyên ra ngoài với Bùi Hành Kiệm, ngoài ra còn có một đầu bếp nấu cơm.
Tính ra thì cũng có một nữ tỳ chuyên dọn dẹp quét tước cũng là người trước đây đi theo Bùi lão phu nhân.
Tính cách của Bùi Hành Kiệm lại tùy tiện, mọi việc trong nhà cũng không để ý quá nhiều, lão gác cổng kia là người theo hắn lâu nhất, cũng được tính là một nửa quản gia rồi.
Sau khi Tiểu Đàn thám thính xong tin tức, lại lấy cớ để đi dạo một vòng quanh viện: “Viện không nhỏ chỉ là không có ai dọn dẹp, miễn cưỡng cũng xem như sạch sẽ, quả thật là đáng tiếc.
Chỉ có cây táo tàu là sinh trưởng rất tốt, nghe nói quả cũng rất ngọt nữa…”
Vốn Lưu Ly còn ngây người ngồi nghe, nghe đến khi câu chuyện càng ngày càng xa rời nội dung chính, không nhịn được hỏi: “Vậy em đã chuyển lời hay chưa?”
Tiểu Đàn cười đáp: “Em xem xong liền chuyển lời rồi đi về, chẳng lẽ còn ở lại nhà người ta ăn cơm sao?”
Lưu Ly không biết nên khóc hay nên cười.
Nghĩ rằng trong hai ngày tới Bùi Hành Kiệm sẽ đến, ngày mốt nàng liền mang tranh đến phòng vẽ ở chợ Tây, ai ngờ chờ hẳn ba ngày, không thấy bóng dáng Bùi Hành Kiệm đâu, nhưng lại đợi được chỉ thị mới nhất của Liễu phu nhân..