Đọc truyện Đại Đường Minh Nguyệt – Chương 22: Rối Như Tơ Vò Đối Chọi Gay Gắt
Cửa lớn nhà Khố Địch bị đạp toang không một chút khách khí, bác Phổ gác cổng lảo đảo vài bước mới đứng vững được, sau đó còn trơ mắt nhìn mười mấy con người cứ thế xông vào.
Thoáng một cái, bà mai hôm qua ấm ức ra về kia đã đứng ở bậc thang trước gian phòng chính.
Bà ta vẫn mặc áo xanh váy xanh, đôi lông mày đen sậm như bay lên tận thái dương.
Mười sáu tên khiêng kiệu cường tráng lần lượt đặt tám rương hỉ xuống đất rồi cất giọng hô to: “Đại hỉ! Đại hỉ!”
Tào thị chạy ra đứng trước mặt quan mai kia ngẩng đầu cười, nói: “Vất vả rồi, mời vào trong uống nước nghỉ ngơi.” Bà ta đương nhiên không muốn nghe theo sự sắp xếp của Lưu Ly nhưng vừa trông thấy quan mai kia bà ta liền vứt bỏ hết những tư tưởng khác.
Tiểu Đàn cũng chạy theo ra, vừa cười vừa hành lễ với quan mai, nói: “Hôm qua lão gia vừa ra ngoài, đến hôm nay vẫn chưa trở về, phu nhân cũng đã phái người đi tìm mấy lần rồi nhưng xem ra phải một canh giờ nữa mới quay lại.” Thấy đối phương không có phản ứng gì, liền nói tiếp: “Cô Cả nhà ta cũng đang ở phòng chính.” Nói rồi lấy ra một xâu tiền đã chuẩn bị sẵn, lần lượt phát cho mấy tên khiêng rương hỉ.
Quan mai kia vốn nghe gia chủ vẫn chưa về liền cảm thấy không thoải mái trong người, nhưng Tào Thị nói năng khách khí, tỳ nữ bên cạnh nói chuyện làm việc cũng hợp lẽ nên mới nguôi giận.
Hơn nữa nghe thấy chính chủ – Khố Địch Đại Nương cũng đang ở phòng chính, lòng liền dấy lên tia tò mò, lạnh lùng gật gật đầu: “Đã làm phiền rồi.”
Mành cửa màu xanh lá mạ được vén lên, bà mai ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào liền thấy một nữ tử trẻ đẹp chậm rãi đứng lên từ tháp ngồi phía đông, chỉnh trang lại y phục rồi hành lễ trang nghiêm, trong lòng bà ta hơi hơi kinh ngạc: Lễ nghi và khí độ này thật không giống con gái của một hộ nhỏ.
Bà ta không dám khinh thường, còn đáp lễ.
Lưu Ly nhẹ giọng nói: “Cha ta không có nhà, phiền người bôn ba đến hai lần, xin đợi cho một lát.”
Bà mai đoan trang quỳ ở tháp ngồi dành cho khách, dùng ánh mắt soi mói đánh giá nữ tử được Hà Đông công thế tử nhìn trúng này.
Bà ta thấy nàng tầm mười lăm mười sáu tuổi, mặc váy dài áo ngắn màu trắng ngà, dáng người cao nhưng hơi gầy, ngũ quan cũng thanh tú nhưng khuôn mặt lại góc cạnh kiên cường, chân mày lại quá anh tuấn, không phải là tướng mạo đẫy đà phúc hậu nhưng đôi mắt lại đen láy trong suốt.
Bà ta cảm thấy hơi lạ, dung mạo không gọi là phúc hậu nhưng lại khiến người ta gặp một lần sẽ khó quên.
Bà ta thầm than thảo nào, trong đầu hiện ra cảnh tượng hôm qua trở về phủ Hà Đông Công phục mệnh: vị thế tử phu nhân kia đầu tiên chỉ cười lạnh một tiếng, không hề quan tâm, thế nhưng vào trong khoảng một khắc sau sắc mặt đã biến xanh lớn tiếng dặn dò người hầu chuẩn bị sính lễ, rồi liền nói với bà ta một câu: sáng sớm mai đưa sính lễ đến, bọn họ nhận thì nhận, không nhận cũng phải nhận!
Theo luật pháp Đại Đường, sau khi đã định hôn ước nếu như nhà gái không đồng ý thì phải xử lý theo luật hồi hôn, phạt sáu mươi trượng.
Bà ta đương nhiên biết đây chắc chắn là thủ đoạn của thế tử.
Điệu bộ ra oai này cũng là chuyện hiếm thấy ở Bùi gia —- chỉ trách đám người Hồ này không biết trời cao đất dày thôi! Bà ta nhận sự phó thác, làm việc phải trung thành, hôm nay vốn dĩ muốn cho nhà này biết mặt một phen cũng tiện thể xả cục tức hôm qua, nào ngờ đến nơi ngoài việc gia chủ vẫn vắng nhà thì những cái khác đều hợp lẽ, nay lại được diện kiến chính chủ…nhìn khí độ này, không chừng ngày sau sẽ trở thành quý nhân nhà quyền quý.
Đến khi tỳ nữ mang lên sữa đào tươi ngon, mặt của bà ta đã tươi cười trở lại.
Bà ta nhẹ giọng nói với Tào thị đang ngồi trên tháp phía trước Lưu Ly: “Cô Cả của quý phủ quả nhiên là nhân tài, thảo nào thế tử phu nhân lại để tâm đến vậy.
Tám rương sính lễ hôm nay đều là tơ lụa Lĩnh La, còn có tiền sính lễ một trăm, phu nhân có tiện xem trước một lần chăng?”
Một trăm…!tiền? Tức là hơn sáu trăm ngàn tệ! Còn có tám rương tơ lụa…!Tào thị suýt nữa thì ngã, há to miệng không nói nên lời.
Bà mai kia vờ như không thấy, mỉm cười đứng dậy rút từ trong tay áo ra một văn thư đã được viết sẵn, đặt trên thư án trước mặt Tào thị, phía trên của văn thư đề hai chữ “hôn thư” lớn, phía dưới viết trưởng nữ nhà Khố Địch tuổi đã lớn, dịu dàng hiền thục, nay định làm tiểu thiếp của Hà Đông công thế tử Bùi Thừa, nhận sính lễ một trăm tiền, tơ lụa một trăm hai mươi xấp, chọn ngày lành tháng tốt để vào cửa vân vân và mây mây, còn ghi chú rõ người làm mai là quan mai Lục Nương họ Hà.
Tào Thị cầm lấy văn thư, tay run lẩy bẩy: chỉ cần ký tên vào thì một trăm tiền và tám rương tơ lụa này sẽ là của nhà ta, tính ra đủ mua cả một ngôi nhà lớn…!Trong lúc đang hoảng hốt, bà ta nghe Lưu Ly ho một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy nàng lạnh lùng nhìn mình, liền tỉnh táo trở lại: thì ra phủ Hà Đông Công giàu có đến thế, người nó lấy là thế tử, nếu như nó thực sự gả vào đó, cứ nhìn cái cách mà Khố Địch Diên Trung đối đãi với em gái là biết, ngày tháng sau này mình và San Hô làm gì còn chỗ đứng nữa chứ?
Cứ nghĩ đến sau này Lưu Ly sẽ sống cuộc sống sang giàu,Tào Thị liền nhăn mặt, đổi thành một nụ cười công nghiệp, nói với bà mai: “Tôi chỉ là mẹ kế của cô Cả đây, văn tự vẫn nên để cha con bé đích thân ký mới hay.” Trong lòng bà ta âm thầm lo lắng, sao bên Bùi Đô Úy còn chưa tới? Cả hai bên cùng đến thì mới khiến sự việc được vẹn toàn!
Dường như nghe thấy mong ước của bà ta, bà mai kia còn chưa kịp tiếp lời, A Diệp vén màn cửa xông vào: “Phu nhân, lại…!lại đến nữa rồi!”
Tào thị mừng rỡ vô cùng nhưng lại lạnh mặt nói: “Cái gì mà lại đến nữa?”
A Diệp thở hổn hển thưa: “Bà mai…!cũng mang theo rương hỉ…!còn có cả xe của bà cô…” Lẽ nào là Khố Địch Thị đích thân dẫn theo bà mai mang sính lễ đến cửa? Tào Thị vốn đã thở phào một hơi, nghe đến câu cuối liền hốt hoảng, nhìn sang Lưu Ly, lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì Khố Địch Diên Trung không có nhà.
Quan mai họ Hà kia bật dậy, lạnh mặt nói: “Chuyện này là cớ làm sao?”
Tào thị rối bời, cũng đành đứng dậy cười bảo: “Chắc phu nhân cũng biết, cô Cả đây có một người cô làm thiếp ở nhà Bùi Đô Úy, vì yêu thương cháu gái nên cũng thường nói muốn để cô Cả gả vào đó, lẽ nào hôm nay cô ấy cũng dẫn bà mai đến ư?”
Hà Thị cười lạnh, lúc này liền hiểu ra “Nhị lang nhà Bùi Đô Uý” mà vợ chồng họ An kia nói đến là gì, chắc có lẽ nghe được tin tức nên hôm nay mới đến cướp người chứ gì, thảo nào mà gia chủ nhà Khố Địch hai ngày liền đều không có nhà, có điều bên đó cũng đã chậm một bước, hơn nữa bà ta đã mang sính lễ bước qua cửa, nếu như để họ lật ngược thế cờ thì bà ta cũng uổng phí hai mươi năm lăn lộn làm mai rồi! Bùi Đô Úy, nghĩ kỹ chẳng qua là một Đô Úy tứ phẩm, dám giành với phủ Hà Đông Công?
Nhưng bà ta cũng không vội vã, bình tĩnh nhìn Tào Thị hấp tấp đi nghênh đón, lại liếc sáng Lưu Ly, chỉ thấy nàng vẫn bình thản ngồi ở đó, hoàn toàn không nhìn ra là đang vui hay đang buồn, trong lòng âm thầm nghi ngờ.
Mãi đến khi trong viện vang lên tiếng hô hào náo nhiệt, nàng mới phủi phủi váy, chậm rãi bước ra ngoài.
Viện nhỏ nhà Khố Địch lại xuất hiện thêm hai mươi đại hán lực lưỡng, gánh hơn mười rương sính lễ, đi đầu là một phu nhân áo đỏ đai vàng.
Hà thị âm thầm cười lạnh, nếu là một quý phu nhân thì cũng thôi, chẳng qua là một đằng thiếp, còn ra vẻ cái gì?
Khố Địch thị cố ý mặc y phục màu đỏ thực ra cũng đã sớm nhìn thấy cách ăn vận của bà mai họ Hà, ngẩng cao đầu bước tới, theo thói quen định liếc Hà thị một cái nhưng lại phát hiện bà ta quá cao, chỉ đành quay đầu nói với Tào thị: “Chẳng phải đã nói hôm nay đưa sính lễ đến hay sao? Lại là chuyện gì kia?”
Tào thị vốn đã có tính toán trong lòng, cười bảo: “Vị Hà phu nhân đây là bà mai phủ Hà Đông công phái tới, hôm qua cũng có đến rồi, hôm nay lại mang theo cả sính lễ.
Nhưng vì lão gia không có nhà, tôi chẳng dám tự mình làm chủ, chỉ đành mời vào phòng chính uống nước, đợi lão gia về mới tính.”
Mặt Khố Địch thị trầm xuống: “Nói bậy! Chuyện của cô Cả hai hôm trước ta đã nói rõ ràng rồi, sao hôm qua không nói rõ với vị quan mai này luôn, để lỡ thời gian là chuyện nhỏ, lại còn khiến người ta chuẩn bị biết bao lễ vật!”
Tào thị vừa định giải thích, Hà thị đã thong thả hành lễ: “Vị phu nhân này, nếu như nói trước đây đã từng bàn bạc, vậy có văn thư chăng?”
Khố Địch thị hốt hoảng, đành nói: “Hẹn hôm nay đến ký.”
Hà thị lại hỏi: “Đã đặt sính lễ lại chưa?”
Khố Địch thị vội chỉ vào sau lưng: “Vậy đây là cái gì?”
Nụ cười của Hà thị đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bước lên trước một bước, nhìn Khố Địch thị từ trên xuống dưới một lượt: “Vị phu nhân đây e là không biết, nạp thiếp không giống với cưới chính thê, chỉ lấy lễ vật văn thư làm chuẩn, nếu nói về sính lễ, sính lễ của phủ Hà Đông Công đã ở trong viện, văn thư cũng ở bên trong, việc này xem như đã định, không biết còn có liên can gì đến phủ Bùi Đô Úy?”
Khố Địch thị lập tức trừng mắt nhìn Tào thị: “Anh tôi đã ký văn thư rồi ư?”
Tào thị vội bảo: “Chưa từng, lão gia không có nhà, ai có thể ký văn thư chứ?”
Khố Địch thị thở phào, nhíu mày nhìn Hà thị: “Phủ Hà Đông Công dù có là cao môn quyền quý thì cũng không thể hiếp người quá đáng thế này được, hôn sự của cháu gái nhà ta đã định từ lâu, không cần phiền đến quan mai đây quan tâm.”
Hà thị đứng thẳng người, lạnh nhạt đáp: “Nếu đã định từ trước, cớ sao không thấy bằng chứng? Hôm qua tôi cũng từng đến nhà cậu của cô Cả, rồi lại đến đây, sao không thấy ai nhắc đến việc này? Sao hôm nay lại vội vã mang sính lễ đến? Nếu như phu nhân cảm thấy tôi đây khi dễ bà thì cũng thôi đi, lẽ nào phủ Hà Đông Công lại đi ức hiếp bà?”
Khố Địch thị nhất thời ngây người, quay đầu tức giận nhìn Tào thị: “Ngươi còn chờ gì mà không nói rõ với người ta đi? Anh ta đi đâu rồi, còn không mau cho người tìm huynh ấy về!”
Tào thị nghĩ lại trước đây Khố Địch thị chỉ vào mình và San Hô mắng chửi, âm thầm oán hận nhưng lại vờ lo lắng nói: “Lão gia đã rời nhà từ hôm qua, tôi chỉ là thiếp thất, chuyện này lão gia cũng chưa từng nhắc tới với tôi, sao dám ăn nói bậy bạ trước mặt quan mai đây chứ? Sáng nay tôi đã phái hai lượt người đi tìm lão gia, nghĩ là cũng sắp về đến rồi.”
Khố Địch thị hơi yên tâm, quay đầu nhìn Tào thị: “Thì ra anh tôi không có nhà, thảo nào chẳng ai nhắc đến với bà, chuyện này hai hôm trước tôi với huynh ấy đã định rồi, xưa nay hôn nhân đại sự đều do cha mẹ quyết định, chờ huynh ấy trở về thì sẽ ký văn thư, chỉ e vị phu nhân đây phải bẩm rõ lại với phủ Hà Đông công, không phải cố ý lừa gạt gì, cô Cả đây hôn sự đã định, cũng từng đến phủ Đô Úy, chuyện này ai ai cũng biết.”
Hà thị cười lạnh đáp: “Phu nhân là cô ruột của cô Cả, cô ấy đến phủ Đô Uý thăm phu nhân có gì lạ đâu? Cái này cũng được xem là bằng chứng? Lẽ nào ai từng đến phủ Đô Uý cũng là cơ thiếp của phủ Đô Uý? Hà Lục nương ta làm quan mai hơn hai mươi năm nay, chỉ biết rằng sính lễ đã vào nhà thì không có lý nào phải khiêng ngược trở ra.
Phu nhân muốn ký văn thư thì cứ việc ký, đến lúc đó chỉ đành gặp nhau ở công đường huyện Trường An!”
Xưa nay, ở trong nhà này Khố Địch thị nói một là một, hai là hai, chưa từng có ai dám chế nhạo mỉa mai như thế, sắc mặt lập tức đỏ lên: “Đi thì đi! Theo như bà nói, chẳng lẽ người trong thiên hạ này muốn lấy thê nạp thiếp chỉ cần xông vào nhà người ta, đặt của cải lên bàn là xem như xong rồi ư? Phủ Hà Đông công có cao quý cách mấy cũng không thể không ký văn thư mà cướp đoạt con gái nhà lành về làm thiếp!”
Hà thị thầm nghĩ, nực cười, cái chuyện cưỡng đoạt nô tỳ nạp thành thiếp, mấy nhà quyền quý ấy còn lạ gì? Quá là thiếu kiến thức! Bà ta cười lạnh: “Được, được lắm, rõ ràng là phủ Hà Đông công đến trước, đặt sính lễ trước, nay văn thư bà còn chưa ký, sính lễ lại đến sau, lại làm như có lý lắm, ta đi xem thế nào!” Nói xong còn cao giọng hô: “Để rương hỉ lại, chúng ta đi!”
Lời còn chưa dứt, phía sau đã truyền đến một tiếng: “Khoan đã!” Mọi người quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Lưu Ly đã đứng ở cửa gian phòng chính, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng quyết tuyệt..