Đại Đường Minh Nguyệt

Chương 20: Sét Đánh Trời Quang Biến Đổi Bất Ngờ


Đọc truyện Đại Đường Minh Nguyệt – Chương 20: Sét Đánh Trời Quang Biến Đổi Bất Ngờ


Bùi Cửu vẫn mặc chiếc áo choàng dài màu xanh thanh tân, vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm như cũ, lúc Lưu Ly bước vào phòng đã thấy y khoanh tay đứng trước thư án, lúc gật đầu chào ánh mắt dừng lại một chút ở trán nàng.
Lúc này Lưu Ly trong lòng rối bời, mỉm cười lấy lệ với y rồi vào thẳng vấn đề, “Phiền Bùi công tử đợi lâu, dám hỏi có việc gì cần chỉ giáo?”
Bùi Cửu không nói tiếng nào, chỉ liếc nhìn Tiểu Đàn đang theo hầu phía sau nàng, ánh mắt vô cùng bình thản, nhưng đến Lưu Ly cũng cảm thấy rùng mình, quay đầu nhìn một cái, Tiểu Đàn vội vàng cúi đầu lui ra ngoài.
Yên tĩnh thêm một lúc, Bùi Cửu mới mở miệng nói,”Bùi tôi chỉ muốn báo với Khố Địch Đại nương rằng, Hà Đông Công Thế tử Bùi Như Trác vẫn luôn muốn tìm cô.”
Chính là tên công tử ăn chơi trác táng đó! Trong đầu Lưu Ly lập tức hiện ra khuôn mặt kiêu ngạo tự cho mình là đúng ấy, hắn ta vẫn luôn muốn tìm nàng? Hắn muốn gì chứ? Rồi lại nghe Bùi Cửu nói tiếp,”Chuyện ở Từ Ân Tự hôm đó đã bị truyền ra ngoài, Bùi Như Trác tính tình kiêu ngạo, không dễ dàng bỏ qua việc này đâu.”
Lưu Ly chau mày nói, “Vậy hắn muốn thế nào!”
Bùi Cửu bình thản bảo, “Đương nhiên là tìm cô, nạp cô làm thiếp, có như vậy thì từ một câu chuyện cười sẽ biến thành một câu chuyện phong lưu được người người ca tụng.”
Dù cho Lưu Ly đang vô cùng buồn chán cũng phải trợn mắt há mồm—– Đây là cái logic khỉ gió gì vậy? Thằng nhóc Bùi Như Trác này bị lừa đá hả? Rõ ràng là hắn ta sinh sự trước, cứ cho là nàng có đáp trả lại chút chút, vậy thì cũng có liên quan gì đến chuyện cười hay nạp thiếp đâu chứ?
Đột nhiên Bùi Cửu lên tiếng hỏi,”Tử Long…Bùi Nhị lang chuẩn bị khi nào thì mang sính lễ đến?”
Lưu Ly ngẩn người nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu sao hắn lại lôi chuyện này ra nói, buộc miệng bảo, “Nói là hai ba ngày nữa.” Rồi lập tức giật mình tỉnh lại, “Sao ngài lại biết?”
Bùi Cửu không trả lời, chỉ nhắm hờ mắt lạnh nhạt nói, “Không biết Khố Địch Đại nương có phải đã từng gặp Tử Long rồi không, huynh ấy tính tình thận trọng, là một chính nhân quân tử hiếm có.

Nếu như cô không ngại, hãy mời phụ mẫu quý thân nhanh chóng quyết định việc này, tránh đêm dài lắm mộng.”

Lưu Ly kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy Bùi Cửu đang yên lặng nhìn bức bình phong ngăn cách giữa nhã phòng và phòng vẽ, nàng lập tức hiểu ra: chắc chắn hôm đó Bùi Cửu đã nghe được lời mình nói với bà cô, hơn nữa còn biết rõ cậu Hai mà bà cô nàng nhắc đến chính là người nàng từng gặp hôm ở Từ Ân Tự….!đúng vậy, hắn không có nghĩa vụ phải nói với nàng mấy chuyện này,nhưng bây giờ hắn nói mấy lời này là có ý gì? Nàng thực sự không muốn làm thiếp của tên công tử ăn chơi trác táng này đâu, nhưng cũng không muốn làm quý thiếp của một chính nhân quân tử! Chẳng lẽ đối với mấy người họ Bùi này, làm thiếp của một ai đó là việc rất vinh hạnh hay sao? Cơn giận bốc lên khiến giọng nóicủa nàng trở nên sắc bén, “Nếu như ta không muốn?”
Bùi Cửu trầm mặc một lúc, sắc mặt không chút thay đổi, “Nếu vậy, hai ba ngày nữa Bùi Như Trác sẽ đưa người mai mối đến.”
Lưu Ly cảm thấy tiếng sấm vang lên bên tai kéo dài không ngớt, từng câu từng chữ không nặng không nhẹ của Bùi Cửu nói ra đủ khiến nàng bị cháy đến ngoài khét trong sống…!Cuối cùng không nhịn được nữanàng hỏi, “Rốt cuộc ngài muốn nói cái gì? Bùi Như Trác làm sao biết ta đang ở đâu, làm sao ngài biết hắn ta sẽ đưa người mai mối đến?”
Bùi Cửu nhướng mày, ánh mắt trấn tĩnh nhìn Lưu Ly, “Bởi vì tôi sẽ nói cho hắn biết.”
– ———————————————————————————————————–
Mấy ngày nay tâm trạng An Tĩnh Trí không được tốt.
Giờ ngọ hôm đó, lúc ông đang kiểm tra ghi chép sổ sách tại phường thêu Minh Tâm ở Duyên Khang Phường như thường lệ thì bị nô tỳ bên cạnh vợ tên là Minh Châu vội vàng gọi về nhà, tâm trạng từ đó càng lúc càng xấu.
Minh Châu đi bên cạnh âm thầm quan sát An Tĩnh Trí, trong lòng lo lắng: có bà mai, lại còn là quan mai, tìm đến cầu thân với cô Cả, đây không phải là việc tốt hay sao? Sao phu nhân nhà mình lại nhảy dựng lên như lửa cháy đến chân mày bảo mình đi tìm lão gia về chứ? Mà sao lão gia cũng có sắc mặt này? Nàng hầu hạ bên cạnh phu nhân cũng nhiều năm rồi, chưa từng nhìn thấy bà thất lễ như thế….!Lại nghe An Tĩnh Trí hỏi, “Ngươi nghe rõ ràng chứ, quả thật là quan mai họ Bùi mời tới? Phu nhân còn nói gì nữa không?”
Minh Châu vội vàng gật đầu, “Quan mai đó là do nô tỳ mời vào, lúc thông báo có nói rất rõ ràng là nhà họ Bùi mời đến.

Phu nhân sai nô tỳ đi pha trà, chỉ là không biết vì sao lúc nô tỳ quay lại, sắc mặt phu nhân lo lắng, bảo nô tỳ nhanh chóng đi tìm lão gia trở về, cũng không có nói là vì sao.”
An Tĩnh Trí nhíu chặt mày.


Nghĩ lại thì, từ ngày bà cô của Lưu Ly đắc ý đến nhà báo tin mừng thì trong lòng ông đã nén ngọn lửa giận.

Trước đây dù ông cũng từng cho rằng hôn sự của Lưu Ly rất khó thu xếp, nhưng vẫn còn thời gian hai năm để từ từ tính toán, chẳng ngờ nhanh như vậy đã bị người ta ép đi làm thiếp! Đáng thương đứa trẻ này mấy ngày nay vẫn đến tiệm in làm việc…!Thế nhưng, đó là nhà họ Bùi, là danh môn thế gia, Đại Đường lập quốc mấy chục năm nay đã có rất nhiều tướng quân công thần xuất thân từ đó, trên dưới triều đình không có chỗ nào là không có gia tộc họ Bùi, nếu đem ra so sánh, nhà họ An của ông chỉ như một con muỗi bé xíu mà thôi, cho dù thế nào cũng không dám lên tiếng ngăn cản—- hiểu được điểm này càng khiến ông vô cùng buồn bực.
Chỉ là hôm nay xảy ra việc gì thế này? Nhà họ Bùi cho người mai mối đến cũng đâu có gì lạ, lạ là sao lại tìm đến nhà mình, phu nhân lo lắng chuyện gì?
Chẳng mấy chốc đã đến trước cổng nhà họ An, cửa chính đã mở sẵn từ lâu, Tiểu Đàn đứng trước cửa cúi đầu chờ, nhìn thấy An Tĩnh Trí và Minh Châu liền vỗ ngực thở phào, thấp giọng hấp tấp nói, “Lão gia trở về rồi!” Nói rồi ra hiệu với Minh Châu bằng ánh mắt.
An Tĩnh Trí kinh ngạc liếc Tiểu Đàn—- quan mai tìm đến được nhà mình đã lạ rồi, kỳ lạ hơn nữa là, hai tỳ nữ này cũng xem như sành sỏi việc đời, sao lại có bộ dạng hấp tấp vội vàng như vậy? Ông thầm kinh ngạc, bước chân cũng nhanh hơn.

Lúc vào đến phòng chính, ông chỉ thấy một quan mai mặc áo váy màu xanh thần sắc không nhẫn nại đang ngồi ở tháp phía Tây, mắt vừa nhìn qua, hai chân mày của bà ta trễ xuống đến tận đôi gò má tròn tròn.

Thạch thị đang cười ngồi đối diện.

Nhìn thấy An Tĩnh Trí, cả hai người đồng loạt đứng lên, suýt chút nữa An Tĩnh Trí đã lùi về phía sau ——- bà mai này dáng người không thấp hơn ông ta là bao đâu!

Bà ta hành lễ, “Vị này chính là Tứ lang họ An?”
An Tĩnh Trí định thần, chắp tay cười,”Chính là tôi.”
Bà mai mặt tròn cố nặn ta nụ cười, “Tôi phụng lệnh của Bùi phủ đến quý phủ cầu thân, muốn nạp Khố Địch Đại nương của quý phủ làm thiếp, chỉ là phu nhân đây nói tự mình không dám làm chủ, giờ đây lão gia đã trở về, có thể đưa ra chủ ý để tôi còn về báo lại với Bùi phủ.”
An Tĩnh Trí nghi hoặc nhìn Thạch thị: họ Bùi muốn nạp Lưu Ly làm thiếp, chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao? Có điều sao bà mai này lại tìm đến nhà mình? Chỉ cần nhìn thần sắc nôn nóng của Thạch thị, ánh mắt lại như muốn giết gà cắt cổ, lòng ông không tránh khỏi nghi ngờ, liền khoát tay với vợ, mới cười nói với bà mai,”Bà có điều không biết, cô Cả này là đứa cháu đằng ngoại của tôi, việc này tuy tôi có biết, nhưng vẫn phải mời phu nhân đây đến Khố Địch phủ cầu thân mới được.” Lúc này mới thấy Thạch Thị thở phào một cái.
Bà mai hơi chau mày hỏi, “Thế nhưng Khố Địch Đại nương đang ở nơi này mà?”
An Tĩnh Trí gật đầu.

Bà mai nói, “Vậy thì đúng rồi, Bùi phủ dặn rằng, Khố Địch Đại nương thường ở quý phủ, hôn sự cũng do người làm cậu quyết định, không biết An lão gia đang thoái thác việc gì? Hay là không đồng ý? Nghĩ xem phủ Hà Đông Công là danh môn loại nào, thế tử lại có thân phận ra sao, cô Cả của quý phủ vào cửa tuy là thiếp, nhưng là do tôi đến mai mối, sính lễ cũng do các người đề ra, còn muốn sao nữa?”
Càng nghe mắt An Tĩnh Trí càng trợn to hơn, quay đầu nhìn Thạch thị thì chỉ thấy bà ta gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.

An Tĩnh Trí bèn hỏi, “Vị nương tử đây, người mà bà nói đến có phải là Bùi Thế tử của phủ Hà Đông Công? Không phải là Bùi Nhị lang của nhà Bùi Đô Úy sao?”
Bà mai với hai hàng chân mày vừa đen vừa dài kia nghe vậy lập tức đứng dậy, “Sao đến lão gia ngài cũng nói những lời này? Tôi còn cho là phu nhân đây nhất thời hồ đồ thôi, chẳng lẽ là còn duyên cớ gì nữa?”
An Tĩnh Trí có cảm giác đầu muốn nổ tung: ở đâu chạy ra thêm một tên Hà Đông công nữa vậy? Dù rằng trong gia tộc họ Bùi thì Hà Đông công cũng được xem là vinh hiển nhất nhì, nếu đêm so với bên Bùi Đô Úy thì cũng không biết là khó đụng chạm đến mức nào, chỉ sợ vừa hắt xì nhẹ một cái, cũng khiến cho một nhân vật nhỏ như ông không chốn dung thân rồi.

Trong lòng chấn động một hồi, ông quyết tâm nhất định không nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay từ trên trời rơi xuống này được, vội vàng cười nói, “Không giấu gì bà, việc này tôi đây cũng không rõ đầu đuôi, lại không tiện hỏi đến, hay là vợ chồng chúng tôi đưa bà đến phủ Khố Địch một chuyến, tiện thể để bà nói chuyện rõ ràng với cha của cô cả luôn.”

Bà mai trải sự đời đã nhiều, vừa nhìn đã biết An Tĩnh Trí quyết tâm không chịu làm chủ việc này.

Bà ta muốn dứt khoát trở mặt: một nhà thương nhân người Hồ bé nhỏ, còn dám ra vẻ với Hà Đông công! Thế nhưng nghĩ đến tiền thưởng của Bùi phu nhân, vẫn là nên nén cục tức này xuống đã, gật đầu nói, “Thôi cũng được, vậy đành làm phiền hai vị rồi.”
Thạch thị vội vàng chạy lại, tiễn bà mai đi ra ngoài, ra đến ngoại viện, An Tĩnh Trí dặn dò người hầu đi chuẩn bị cỗ xe lừa.

Chẳng biết vì sao mà xe lừa chậm chạp mãi chẳng thấy đâu, bà mai kia lại càng mất kiên nhẫn, vợ chồng cậu Hai An người thì vội vã thúc giục, người thì vẫn cố gắng nở nụ cười, lúc lâu sau chiếc xe lừa đó mới được đưa đến.
Khoảng một khắc sau, ở trước cửa nhà Khố Địch,mặt bà mai kia đen xì, giọng nói cũng đã thay đổi, “Lão gia nhà ngươi không có nhà?”
Bác Phổ làm mặt khổ, gật đầu nói, “Tôi làm sao dám giấu giếm gì lão gia và hai vị phu nhân đây chứ? Sáng sớm hôm nay lão gia đã ra ngoài có việc rồi, cũng không nói với lão nô là khi nào sẽ trở về.”
Bà mai cúi đầu suy nghĩ, lạnh nhạt nói, “An lão gia, xin nói rõ một câu, cô Cả nhà Khố Địch có phải đã định hôn sự, hay là do quý phủ không muốn gả cô Cả vào phủ Hà Đông công?”
An Tĩnh Trí vội nói, ” Tôi quả thật chưa từng nghe nói cô Cả được hứa gả cho nhà nào, chỉ là hôn nhân đại sự, đương nhiên là do cha mẹ định đoạt, tôi đây chỉ là cậu, sao dám quyết định?”
Bà mai lại hỏi, “Vậy chuyện phủ Bùi Đô Úy là cớ làm sao?”
An Tĩnh Trí mặt đầy vẻ thành khẩn bảo, “Tôi chỉ biết cô ruột của cô Cả làm thiếp ở phủ Bùi Đô Úy, hình như có nghe bà ấy nhắc đến, không dám tự ý suy đoán,”— Người kia cho dù có gan to cỡ nào, thì chẳng qua cũng chỉ là thiếp, người của phủ Bùi Đô Úy kia ngày nào còn chưa đến thì sự việc vẫn còn rất khó nói, lúc này đây, ông làm sao dám vỗ ngực nói phủ Bùi Đô Úy thế này thế nọ được, đương nhiên ăn nói càng mơ hồ thì càng tốt.
Bà mai trừng mắt nhìn An Tĩnh Trí nhưng không nhìn ra được bất cứ điều gì, chỉ đành than một tiếng, lạnh nhạt nói lời cáo từ,cũng không chịu ngồi xe lừa nhà họ An, xoay người vội vàng rời đi.
Nhìn thấy bà mai phốp pháp lắc eo dần dần biến mất sau ngả rẽ con đường nhỏ, vợ chồng cậu Hai An nhìn nhau, lắc đầu, ngay khi vừa định lên xe quay về, thì lại nghe bác Phổ thấp giọng nói, “Xin dừng bước, lão gia nhà tôi mời hai vị vào trong nói chuyện.” An Tĩnh Trí kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy cửa nhà Khố Địch mở hé, tỳ nữ Minh Châu nhà mình cảnh giác ló đầu ra nhìn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.