Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 469: Trung hiếu khó vẹn toàn


Đọc truyện Đại Đường Cuồng Sĩ – Chương 469: Trung hiếu khó vẹn toàn

Phủ Tương Vương, một đạo quân đội hai ngàn người do Hữu vệ đại tướng quân Lý Đa Tộ thống lĩnh nghiêm mật hộ vệ phủ Tương Vương. Tình thế không ổn tất cả mọi người đều cảm nhận được. Lý Đãn cũng vô cùng lo lắng, là con trai, nhưng ông ta càng lo lắng cho tình hình mẫu thân ở trong cung hơn.

Ngay mới vừa rồi, hoạn quan trong cung tới truyền thánh chỉ, nói Thánh Thượng bệnh nặng, vô cùng nhớ ông ta, hy vọng ông ta có thể đi vào cung thăm hỏi. Lý Đán đi qua lại hành lang, lòng như lửa đốt. Lúc này, tam tử Lý long Cơ nói:
– Phụ thân, đây đương nhiên là quỷ kế của Nhị Trương lừa gạt phụ thân tiến cung. Nếu phụ thân tiến cung nhất định sẽ bị bọn họ hãm hại.

Lý Đán khoanh tay, thở dài nói:
– Phận làm con, sao có thể ngồi nhìn mẫu thân của mình bệnh nặng mà không hỏi thăm. Vì trốn tránh tai họa mà làm chuyện bất hiếu thì cho dù có đăng cơ đại vị vẫn bị người thiên hạ chê cười. Ta phải tiến cung thăm mẫu thân.

Lý Long Cơ khẩn trương:
– Phụ thân sao có thể cổ hủ như thế!

– Câm mồm.

Lý Đán nổi giận quay đầu mắng:
– Lúc mẫu thân con bị Vi Đoàn Nhi làm hại, con không phải cũng muốn chạy vào trong cung cứu mẫu thân con như vậy sao? Lúc đó con sao không suy xét nguy hiểm? Sinh mệnh là cha mẹ ban cho, mắt thấy mẫu thân bệnh tình trầm trọng, có thể đây là lần cuối cùng gặp mặt, sao con dám nói ta cổ hủ?

Lý Long Cơ sợ tới mức không dám lên tiếng. Lúc này, Lý Thành Khi tiến lên trước nói:
– Không bằng hài nhi thay phụ thân tiến cung thăm tổ mẩu. Nếu như trong cung không có vấn đề gì, hài nhi lại để phụ thân tiến cung thăm hỏi.

Lý Đán nghĩ nghĩ một lúc, cũng chỉ có thể như vậy. Ông liền dặn dò nhi tử:
– Ta mời Lý tướng quân cho người hộ vệ con tiến cung. Con phải lưu ý, nếu phát hiện có tình huống không đúng, có thể lập tức rút lui.

– Hài nhi hiểu, xin phụ thân yên tâm.

Lý Thành Khí thay đổi y phục, mặc áo giáp bên trong. Dưới sự bảo hộ của hơn trăm sĩ binh hộ vệ, ngồi xe ngựa tiến vào hoàng cung.

Lý Thành Khí không gặp bất kỳ cản trở nào, thuận lợi tiến cung. Nhưng tùy tùng của y cũng từ từ giảm bớt. Đây là cung quy, không có người nào dám mang hơn trăm người tiến vào Thái Sơ cung. Đó chính là tội lớn phản nghịch. Khi Lý Thành Khí tiến vào Trường Sinh điện, tùy tùng của y chỉ còn lại có hai người.

Võ Ý Tông tiến hên cản y:
– Đứng lại!

Lý Thành Khí chắp tay, không chút hoang mang nói:
– Ta tới thăm hoàng tổ mẫu. Võ tướng quân vì sao ngăn cản ta?


Võ Ý Tông lạnh lùng nói:
– Ý chỉ của Thánh Thượng là muốn Tương Vương điện hạ yết kiến, không cho ngươi đến. Ngươi trở về để phụ thân của ngươi đến gặp.

Lý Thành Khí giận dữ:
– Võ Ý Tông, ngươi chớ khinh người quá đáng.

Đúng lúc này, một gã tiểu hoạn quan từ trong cung chạy ra, xa xa hô to:
– Bệ hạ tuyên Thọ Xuân Vương điện hạ tiến kiến.

Lý Thành Khí hung hăng trừng mắt nhìn Võ Ý Tông, bước nhanh vào trong điện. Võ Ý Tông bất đắc dĩ, đành ngăn lại hai gã tùy tùng, không cho phép bọn họ tiến vào.

Lý Thành Khí đến thật sự làm rối loạn kế hoạch của huynh đệ Trương Thị. Mới vừa rồi, Trương Dịch Chi thay đổi chủ ý, nếu Lý Thành Khí đến đây, không thể để cho y rời đi. Nhốt y trong cung, bức Lý Đán rời kinh.

Lý Thành Khí bước nhanh đi vào Trường Sinh Điện. Lúc này, Trương Dịch Chi mang theo mười mấy tên hoạn quan vây quanh y. Lý Thành Khí lạnh lùng nói:
– Ta muốn đi gặp hoàng tổ mẫu. Mau tránh ra cho ta.

– Thánh Thượng vừa mới ngủ, ai cũng không thể quấy nhiễu ngài. Điện hạ trước tiên đi đến Thiên điện chờ. Khi nào Thánh Thượng thức dậy sẽ tự nhiên để cho ngươi đi tiến kiến.

Lý Thành Khí thấy hoạn quan xung quanh như có hành động. Y xoay người chạy, Trương Dịch Chi hô to:
– Bắt lấy hắn.

Mười mấy tên hoạn quan cùng lúc tiến lên ấn ngã Lý Thành Khí xuống đất. Lý Thành Khí chửi ầm lên. Trương Dịch Chi hừ lạnh một tiếng:
– Dẫn hắn đi xuống khóa lại.

Bọn hoạn quan đẩy Lý Thành Khí đi. Lúc này, Trương Xương Tông đi lên trước nói:
– Xem ra Lý Đán đã có chuẩn bị. Bước tiếp theo còn muốn đuổi lão ta ra khỏi kinh sao?

Trương Dịch chi lạnh lùng nói:
– Con của lão trong tay ta. Ta sẽ nói rõ cho lão biết. Hoặc là nhi tử lão chết, hoặc là lão cút khỏi kinh thành cho ta.

Trong hành lang, Lý Đán khoanh tay đi qua lại. Lo lắng chờ đợi tin tức của nhi tử. Tuy rằng ông nóng lòng đi thăm hỏi bệnh tình mẫu thân nhưng nhi tử cũng là máu thịt của ông. Ông ta cũng không mong con mình gặp chuyện không may.

Lý Long Cơ đứng ở một bên, không dám nói thêm điều gì. Nhưng trong lòng gã ít nhiều cũng có một tia bất mãn đối với phụ thân. Do dự không quyết, quá mức trọng tình, tính cách này làm sao có thể đoạt vị đăng cơ? Cha biết rất rõ huynh đệ Trương Thị nắm giữ hoàng cung còn muốn đi thăm mẫu thân. Đây không phải là chịu chết sao?


Trong lòng Lý Long Cơ than vãn. Tình thế đã nghiêm trọng đến nước này rồi, phụ thân vẫn không thể phát động chính biến. Gã rốt cuộc không kìm nổi nói:
– Xin phép phụ thân cho hài nhi đi tìm Lý Trân, không thể do dự nữa rồi.

Lý Đán quay đầu lại, trừng mắt nhìn gã:
– Con tìm Lý Trân làm gì, chẳng lẽ con muốn phát động chính biến?

– Vâng!

Lý Long Cơ cắn răng nói:
– Càng kéo dài về sau, càng bất lợi cho chúng ta.

– Con nghĩ sự việc quá đơn giản rồi.

Lý Đán khắc chế lửa giận trong lòng, nói với nhi tử:
– Con cho rằng trong lòng ta không nóng vội sao? Bây giờ không rõ tình huống hoàng tổ mẫu của con như thế nào. Nếu bà ấy thần trí tỉnh táo chỉ là cảm bệnh nhẹ. Con phát động chính biến có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không? Bà chỉ cần đứng ra, binh lính sẽ lập tức phản chiến. Con cho người khác đều là đồ ngốc, Võ Tam Tư tại sao không phát động chính biến? Hoàng cô con sao không phát động chính biến? Ai cũng không muốn là người đầu tiên xuất đầu. Xuất đầu đầu tiên là phản nghịch, phía sau là cứu giá. Con hiểu hay không?

– Nhưng phụ thân có thể dùng danh nghĩa Thanh Quân Trắc tiêu diệt Nhị Trương, nghênh đón hoàng tổ mẫu đăng vị một lần nữa. Khi đó phụ thân nắm quyền, Hoàng tổ mẫu cũng chỉ có thể đem ngôi vị Hoàng đế giao cho phụ thân.

– Suy nghĩ của con mặc dù là tốt nhưng có có bất cứ chuẩn bị nào. Không có liện hệ với đại thần, không phối hợp hợp tác cùng hoàng thất. Chúng ta cũng không có cái gì gọi là quân đội. Chỉ có thể hoàn toàn dựa vào Lý Trân. Con có biết thân phận thật sự của Lý Trân là gì không?

Lý Đán thở dài:
– Hắn thật ra cũng là hoàng tộc. Nếu hắn cầm giữ binh tự lập, người đầu tiên hắn muốn giết là chúng ta. Lại nói, hắn chưa bao giờ đáp ứng trung thành với chúng ta, người hắn ủng hộ có lẽ là hoàng cô con.

Lý Long Cơ ngạc nhiên. Gã vạn lần không ngờ thân phận thật của Lý Trân còn có bí mật che dấu phía sau. Lý Đán lắc đầu nói tiếp:
– Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Đợi tình thế thay đổi. Chúng ta mới có thể quyết định nên làm gì.

Lý Long Cơ ngầm thở dài, cuối đầu. Đánh mất tiên cơ, về sau càng ngày sẽ càng bị động.

Lúc này, một gã thị vệ ở đường hạ bẩm báo:
– Điện hạ, thánh chỉ đến.

Lý Đán cuống quít ra lệnh:

– Mau sắp xếp hương án tiếp chỉ.

Trước đại sảnh bày bàn hương án, Lý Đán quỳ gối trước hương án. Đại hoạn quan Hạ Trung mở ra ý chỉ, cao giọng nói:
– Tương Vương Lý Đán mấy năm qua sống cô độc nơi u phủ nhưng ôn thuận, hiền lương ngoan ngoãn, trung hiếu đúng mực, trẫm vô cùng vui mừng, đặc biệt phong làm Tịnh Châu mục, Lưu thủ Thái Nguyên, kiêm Phiêu Kỵ đại tướng quân, tức khắc lên đường, không cần tiến cung tạ ơn. Khâm thử!

Lý Đán tâm đã nguội lạnh một nửa, trong lúc quan trọng đày mình tới Tịnh Châu, đây không phải là tước đi cơ hội làm Hoàng đế của mình sao. Y dập đầu lạy ba cái:
– Vi thần tuân chỉ!

Hạ Trung thu lại thánh chỉ, giao cho Lý Đán cười nói:
– Trương Thần Vọng đã vào kinh, Thái Nguyên không có người trấn thủ, Thánh thượng hi vọng điện hạ lập tức xuất phát, đừng đợi đến ngày mai.

Lý Đán tiếp nhận thánh chỉ hỏi:
– Mẫu thân của ta tình hình thế nào rồi?

Hạ Trung thấp giọng nói:
– Thánh thượng đã mấy chục tuổi, tình trạng sức khỏe không tốt lắm, không thể xuống giường đi lại, tinh thần không còn tốt. Bà đều ngồi trên giường hạ chỉ.

Trong lòng Lý Đán hồ nghi, y lại hỏi:
– Con ta Thành Khí tiến cung, Hạ tổng quản đã từng gặp chưa?

Hạ Trung nói lời sâu sắc:
– Thọ Xuân vương điện hạ đúng là ở trong cung, tuy nhiên Trương tướng quân hy vọng y ở trong cung sống thêm mấy ngày, nếu đêm nay điện hạ rời kinh ngay, có lẽ phụ tử các người còn có ngày gặp lại.

Lý Long Cơ bên cạnh giận dữ, tiến lên tóm lấy vạt áo của Hạ Trung, quát:
– Các ngươi muốn làm gì đại ca ta?

– Tam lang, không được vô lễ!

Lý Đán giận dữ mắng mỏ một tiếng, quát Lý Long Cơ xong, chắp tay nói với Hạ Trung:
– Mời chuyển cáo tời Trương tướng quân, giờ ta lập tức xuất phát rời kinh. Nếu Trương thị muốn chết già, bảo hộ trong vòng ba ngày thả con ta ra, nếu không Lý Đán ta tuyệt đối sẽ không tha cho Trương gia.

Hạ Trung cười gượng hai tiếng, vội vàng xám xịt rời khỏi Tương Vương phủ quay về cung. Lý Long Cơ vội la lên:
– Sao phụ thân tin tưởng lời nói của hắn. Đây là thánh chỉ giả, căn bản không phải là ý của Hoàng tổ mẫu. Hoàng tổ mẫu hiện tại đang bệnh tình nguy kịch.

– Đủ rồi!

Lý Đán quát con trai, lạnh lùng nói:
– Trong lòng ta hiểu rõ hơn con. Cũng được, để bọn ho lập Võ thị, ta khởi binh ở Thái Nguyên, kêu gọi người trong thiên hạ hưởng ứng phục hưng Lý Đường!


Ông lấy từ trong người ra kim tiễn binh phù, đưa cho Lý Long Cơ:
– Con nhanh chóng đến các nơi sơn trang Hà Nội, triệu tập một vạn quân đội do ta huấn luyện, tới Thái Nguyên hội hợp với ta.

– Nhưng đại ca thì sao?

Lý Đán cười lạnh một tiếng:
– Xem chúng có dám động đến một sợi tóc của con ta không!

– Vậy con lập tức xuất phát!

Long Cơ tiếp nhận binh phù, dẫn dắt hơn trăm người rời khỏi Lạc Dương, nhanh chóng đi Hà Bắc.

Lý Đán lập tức đơn giản thu thập hành trang, mang theo vợ con, dưới sự bảo vệ của Đại tướng quân Lý Đa Tộ và hơn một ngàn binh sĩ tiến về Thái Nguyên. Mới ra khỏi thành Lạc Dương, đã thấy phía tây chạy tới hơn năm trăm kỵ binh. Bụi đất tung bay, trong chốc lát kỵ binh đã tới gần, người cầm đầu đúng là tâm phúc của Lý Trân Trung Lang Tướng Tửu Chí.

Tửu Chí ở trên ngựa ôm quyền nói:
– Tham kiến Tương Vương điện hạ!

Lý Đán cười khổ một tiếng nói:
– Tình thế biến hóa quá nhanh, không kịp báo cho Đại tướng quân các ngươi biết. Mong hắn thấu hiểu.

Tửu Chí tiến lên thấp giọng nói:
– Trong cung tình thế không rõ, Đại tướng quân nói tạm thời không thể rời khỏi, hắn bảo ty chức đưa một vật cho điện hạ!

Tửu Chí lấy ra lệnh tiễn và hổ phù, rồi nói với Lý Đán:
– Thái Nguyên có năm nghìn kỵ binh Thiên Kỵ doanh đóng quân, dựa vào lệnh tiễn và hổ phù này là có thể điều động. Xin điện hạ cầm lấy.

Lý Đán mừng rỡ trong lòng, có năm nghìn kỵ binh, ông ta không cần lo lắng nữa. Trong lòng ông cảm kích sự ủng hộ của Lý Trân, kích ủng hộ của Lý Trân, tiếp nhận lệnh tiễn và hổ phù, nói với Tửu Chí:
– Xin Tửu tướng quân chuyển lời tới Đại tướng quân các ngươi, đại ân của hắn, Lý Đán khắc trong tâm khảm.

Tửu Chí lui xuống, rồi ra lệnh cho năm trăm kỵ binh:
– Các ngươi hộ vệ Tương Vương điện hạ đi Thái Nguyên, hết thảy nghe Tương Vương điện hạ chỉ huy, không được sai sót!

Năm trăm người cùng hô:
– Tuân lệnh!
Khí thế đồ sộ.

Lý Đán gật gật đầu, tuy rằng Lý Trân chưa bao giờ đáp ứng nguyện trung thành với mình, nhưng bởi vậy có thể thấy được, hắn vẫn là một người trọng tình trọng nghĩa. Lý Đán thật ra sợ nửa đường có người động thủ với mình, giờ có thêm năm trăm kỵ binh hộ vệ, ông đã không còn lo lắng nữa.

Trong một khu rừng phía xa, Lý Trân cùng mấy trăm kỵ binh hộ vệ chăm chú nhìn đoàn xe của Lý Đán xuất phát, ánh mắt hắn thâm thúy, rồi lại bình tĩnh như nước. Rất lâu sau, hắn quay đầu ngựa chạy về đại doanh phía tây. Mấy trăm kỵ binh đi theo sau, không bao lâu đã biến mất bóng dáng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.