Đọc truyện Đại Đường Cuồng Sĩ – Chương 462: Khởi binh hỏi tội (2)
Trong các thế lực phe phái ở Đại Đường, Lư Lăng Vương Lý Hiển không thể nghi ngờ là người khiêm tốn nhất. Từ ba năm trước Võ Tắc Thiên hạ chỉ hành hình đánh đứa con cả của Lý Hiển là Lý Trọng Nhuận đến chết, lực ảnh hưởng của Lư Lăng Vương gần như hoàn toàn biến mất, cũng rất ít nghe được tin tức của y.
Chỉ có khi mừng thọ Võ Tắc Thiên năm trước, Lư Lăng Vương hiến Bối Diệp, y mới hiện ra trong mắt mọi người một thời gian ngắn ngủi, nhưng lại như phù dung sớm nở tối tàn, lại lần nữa y yên lặng không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lý Trọng Nhuận chết đã mang đến cho Lý Hiển một đả kích khổng lồ, thêm chuyện thân thể ông ta sau khi trúng gió liền không xong, nhiều năm bị giam lỏng khiến ông ta dần dần tin vào phật pháp. Hiện tại ông ta hoàn toàn sa vào thế giới của phật lý, nếu không phải Vi vương phi kiên quyết phản đối, ông ta đã xuất gia làm tăng rồi.
Lý Hiển đối với ngôi vị hoàng đế đã sớm nản lòng thoái chí, đối với chuyện phát sinh trong triều đình và trong nhà đều không quan tâm, ngay cả ấn giám của mình cũng đơn giản giao cho thê tử Vi vương phi, toàn bộ Lư Lăng Vương phủ hoàn toàn trở thành thiên hạ của Vi vương phi.
Tuy rằng Lý Hiển đã không hỏi đến chuyện bên ngoài, nhưng cũng không có nghĩa là Vi vương phi đã buông tha, dục vọng quyền lực của nàng vượt xa bất cứ kẻ nào, chỉ có đương kim hoàng đế Võ Tắc Thiên tài năng mới có thể so sánh cùng.
Không thể nghi ngờ Vi vương phi là một nữ nhân cực kỳ khôn khéo, nàng biết lợi thế của trượng phu ở chỗ nào, chính là việc y là người thừa kế chính thống của ngôi vị hoàng đế Đại Đường, vẻn vẹn điểm này cũng đủ để khiến bảy thành triều thần trở lên đang chờ đợi phục hưng triều đình Đại Đường ủng hộ Lý Hiển, so với việc đó, thế lực ủng hộ Tương Vương Lý Đán yếu hơn nhiều lắm.
Sáu tướng quốc Chính Sự đường, lại có ba vị tướng quốc ủng hộ Lý Hiển, nhưng Diêu Sùng dường như hơi dao động, ngược lại ủng hộ Lý Đán, nhưng cái này cũng không thể thay đổi sự thật Lý Hiển chiếm ưu thế.
Vi vương phi cực lực phủ nhận việc Lý Hiển đã chán đời rơi vào phật trần, nàng liều mạng tạo ra một loại không khí, làm như Lý Hiển chỉ là khiêm tốn, vì lảng tránh tất cả những điều bất lợi, mới không tiếp xúc với bên ngoài, mà nàng là người phát ngôn của Lý Hiển.
Đương nhiên, Vi vương phi cũng biết như vậy con xa không đủ, nàng lại đem đứa con Lý Trọng Tuấn ra, biến y thành người phát ngôn thay thế cho phụ thân.
Mà nàng lại ở phía sau thao túng, cũng là nhờ năng lực khôn khéo của nàng, làm cho Lý Hiển tuy rơi vào phật trần, nhưng vẫn duy trì được đại đa số triều thần ủng hộ ông ta như cũ.
Giữa trưa hôm nay, Lý Trọng Tuấn vội vàng trở về vương phủ, đi thẳng tới nội đường, ở bên ngoài chờ giây lát, một thị nữ đi ra cười nói:
– Vương phi mời tiểu vương gia vào.
Lý Trọng Tuấn yên lặng gật đầu, đi vào đại sảnh. Trên đại sảnh, Vi vương phi đang tinh tế thưởng thức một đĩa nho, đây là thứ mà nàng rất thích, nho là nàng thích ăn nhất, mặt khác còn có gặm cổ vịt, Vi vương phi bảo dưỡng phi thường tốt, tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn mới như hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, làn da nhẵn nhụi bóng loáng, trên mặt không có một nếp nhăn nào.
Nàng cũng không kiêng kị ham mê chuyện phòng the, nàng và trượng phu đã sớm không ở cùng phòng, trượng phu từ ngày đam mê phật giáo, bọn họ rất ít khi gặp mặt, thế nên hơn mười thị vệ cao lớn cường tráng trong phủ là nguồn suối tràn đầy sinh lực của nàng, đây là bí mật công khai trong phủ.
Nhưng nàng rất thông minh, trước mắt đứa con Lý Trọng Tuấn nàng tuyệt đối sẽ không biểu lộ gì, để tránh con trai phản cảm, làm hỏng đại sự của nàng. Đứa con Lý Trọng Nhuận chính là một giáo huấn của nàng.
Cho dù Lý Trọng Tuấn cũng không phải Vi thị sinh ra, nhưng từ trước tới nay Lý Trọng Tuấn vô cùng hiếu thuận với Vi thị như mẹ đẻ, y quì xuống thi lễ với mẫu thân một cái:
– Hài nhi tham kiến mẫu thân!
– Nhị lang khổ cực rồi, ngồi xuống đi!
Vi vương phi cười híp mắt bảo con trai ngồi xuống, lại vội vàng hỏi:
– Thế nào, tra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay chưa?
Vi vương phi ngày đó chú ý đến thái độ của tướng quốc Diêu Sùng chuyển biến, vốn người ủng hộ Trương Thuyết làm tướng quốc là Diêu Sùng bỗng nhiên cải biến thái độ, ngược lại ủng hộ Hoàn Ngạn Phạm làm tướng quốc, chuyện này có nghĩa là Diêu Sùng đã bị Trương Vương Lý Đán lôi kéo.
Điều này làm cho Vi vương phi cực kỳ căm tức, càng thêm lo lắng, nàng sợ phát sinh phản ứng dây chuyền, Trương Giản Chi và Vi An Thạch cũng bị kéo đi. Vi An Thạch là tộc huynh của nàng, nàng không lo lắng, mấu chốt là Trương Giản Chi, ông ta là người đứng đầu bách quan, nếu bị Lý Đán lôi kéo, lực ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Cho nên Vi vương phi một lòng phải điều tra rõ ràng rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho lập trường của Diêu Sùng chuyển biến.
Về phần sự kiện Võ Du Ninh bị ám sát vẫn quấy nhiễu Thái Bình công chúa ngày đêm bất an, nàng lại không quan tâm chút nào, chỉ là lúc nhận được tin tức thì hưng phấn một phen, sau đó liền đem vứt xó.
Lý Trọng Tuấn trù trừ nói:
– Hồi bẩm mẫu thân, con nghe được chuyện này dường như có liên quan đến Lý Trân thì phải?
– Lý Trân?
Vi vương phi ngây ngẩn cả người, sao lại là Lý Trân, hắn làm sao lại dính đến việc tranh đoạt chức vị tướng quốc, hắn không phải là không đếm xỉa đến sao?
Một lúc lâu sau nàng lại nói:
– Con có thể khẳng định?
– Con chỉ là nghe nói, một ngày trước khi Diêu tướng quốc đề nghị Hoàn Ngạn Phạm làm tướng quốc, Lý Trân từng đi thăm ông ta, nhưng cụ thê là chuyện gì xảy ra, con cũng không biết, cũng không đi điều tra.
Sắc mặt Vi vương phi trở nên ngưng trọng lên. Nếu thật sự là Lý Trân thuyết phục Diêu Sùng, hậu quả có điểm nghiêm trọng, việc đó đã nói lên rằng Lý Trân đã hoàn toàn về phe Lý Đán, chuyện này cực kỳ quan trọng, không có khả năng lập lờ nước đôi, nhất định phải chứng thực.
Nàng lại hạ giọng nói hai câu, Lý Trọng Tuấn lại lắc lắc đầu:
– Con không muốn đi!
– Con không đi thì ai đi? Con sao lại cãi lời ta.
Vi vương phi nổi nóng với con.
Sau một lúc lâu Lý Trọng Tuấn nói:
– Mẫu thân có thể để cho Vi Bá đi, không phải y rất cố gắng sao?
Giống với huynh trưởng Lý Trọng Nhuận, Lý Trọng Tuấn cũng cực kì chán ghét mấy đứa cháu trai của mẫu thân, nhất là Vi Bá, ngang ngược, ức hiếp mình, Lý Trọng Tuấn và gã đã đến trình độ không đội trời chung.
Vi vương phi hiểu được mâu thuẫn giữa họ, nàng liền nhẹ nhàng trấn an con trai:
– Sao con lại chấp nhặt với nó, ta là vì không có ai để dùng, mới dùng thân thích nhà mẹ đẻ, con là con ta, tương lai phụ thân con đăng cơ, con chính là thái tử, ta đã nói với con bao nhiêu lần, tình huống phụ thân con không phải con không biết, trừ con ra, vi nương còn có thể dựa vào ai?
Lý Trọng Tuấn tuy rằng không muốn trở thành con rối của mẫu thân, nhưng y cũng hiểu được, phụ thân y căn bản không hỏi thế sự, y muốn làm thái tử, cũng chỉ có thể dựa vào mẫu thân, nghĩ đến vị trí thái tử. Y rốt cục khuất phục:
– Được rồi! Con lại đi hỏi xem tình hình thực tế thế nào.
– Vậy là được rồi, con có thể đi tìm Thượng Quan Xá Nhân, có lẽ nàng là người biết chuyện.
– Con đã biết, con đi đây!
Lý Trọng Tuấn đứng dậy thi lễ với mẫu thân, xoay người bước nhanh đi. Vi vương phi nhìn đứa con đi xa, lại lâm vào trầm tư, làm sao mới có thể đem Trương Thuyết đưa lên vị trí tướng quốc đây?
Sau khi trầm tư thật lâu, nàng nói với thị nữ:
– Nhanh gọi quản gia đi tìm Vi đại công tử đến đây cho ta!