Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 81: Anh không giữ, tôi sẽ cướp đi.
Sau ngày đi chơi vui vẻ trở về, Ngụy Châu bắt đầu tiến hành ra sản phẩm âm nhạc mới.
Album mini: Home.
Album bao gồm 4 ca khúc mới do chính Ngụy Châu sáng tác chủ đề thì không phải nói đến. Tên album đã nói lên tất cả.
Là nhà.
Là tổ ấm.
Ngụy Châu còn chuẩn bị một mini show cho dịp ra mắt này. Nên phải nói là rất bận rộn.
Lúc Cảnh Du thức giấc thì Ngụy Châu đã rời nhà.
Lúc Ngụy Châu trở về Cảnh Du đã ôm Tiểu Cá ngủ mất.
Đồ ăn nóng cũng thành nguội rồi. Ngụy Châu thở dài, mang đồ ăn cho vào lò viba hâm nóng lại.
– Về rồi sao?
– Mới về, tôi làm cậu tỉnh giấc sao?
– Không có, anh buồn tè.
Ngụy Châu nhìn người trước mặt phì cười. Gần 30 tuổi đầu rồi mà như con nít ấy.
“Ting”
Lò viba báo đồ ăn vừa hâm xong. Ngụy Châu vừa xoay người đi liền bị người kia kéo lại.
– Ngồi xuống, ngồi xuống đây. Em vất vả rồi.
Ngụy Châu ngoan ngoãn ngồi tận hưởng đãi ngộ cực tốt của ái nhân.
– Đây, đây, đồ ăn đến đây.
Cảnh Du đặt đồ ăn xuống bàn, thuận tay múc thêm chén canh nóng vừa hâm.
Ngụy Châu thực sự rất đói rồi. Tập nhảy cả ngày, tập hát đến khô cả họng, chạy đôn chạy đáo tìm studio để chụp ảnh cho mini show, nhưng các ý tưởng đó quá tầm thường.
Ngụy Châu xúc cơm ăn lấy ăn để. Cảnh Du nhìn lại thấy xót xa.
– Bảo bối, ăn chậm thôi. Mắc nghẹn bây giờ.
Vừa dứt câu Châu Châu nghẹn thật. Lấy tay đấm thùm thụp vào ngực. Cảnh Du vội vã lấy nước cho cậu ta thì quay sang đã thấy bảo bối của cậu bưng chén canh lên húp.
Đến khi cơn nghẹn qua rồi lại thở phào một cái rất sảng khoái.
Cảnh Du lắc đầu, đưa tay kí lên trán Ngụy Châu một cái.
– Em đó, không biết tự lo cho mình sao? Để đói thành ra cái dạng gì rồi.
Ngụy Châu vừa cho dâu vào miệng nhai, hai má phúng phính.
– Không phải là không biết lo mà thực sự không có đủ thời gian để nghỉ ngơi. Chạy cả ngày ngoài đường rất mệt ah.
– Quản lý của em đâu hết đi?
– Họ cũng có việc của họ. Việc gì tôi làm được tôi cũng không muốn phiền đến họ.
– Biết là vậy, nhưng bao tử em không khỏe, không nên ăn bỏ bữa thế này.
– Là do những món bên ngoài ăn không có khẩu vị. Ăn ở đâu cũng không bằng cậu nấu.
Cảnh Du sững người, rồi lại đỏ mặt, mím môi, đứng lên thu dọn bát đĩa mang đi rửa.
– Em đó, miệng bắt đầu nói dễ nghe một chút rồi đó. Nhưng có nịnh bợ thế nào cũng vậy thôi. Từ mai anh sẽ mang đồ cho em ăn. Không để em như vậy được nữa. Này, Châu Châu, nghe anh nói không?
Cảnh Du quay lại đã thấy nam nhân của cậu đã nằm trên bàn ăn mà ngủ. Khuôn mặt muôn phần mệt mỏi.
Cảnh Du có thể không đau lòng sao.
Cậu nhẹ nhàng kéo người kia trên lưng, cõng về phòng ngủ.
– Tiểu Cá, mau xuống giường nào, cho baba Hứa ngủ.
Khều Tiểu Cá đi, Cảnh Du đặt Ngụy Châu xuống giường, thay đồ cho cậu ta, đắp chăn lại rồi xoa xoa nhẹ lên tóc cậu ta, hôn khẽ lên trán.
– Bảo bối, ngủ ngon.
~~
Buổi trưa, Cảnh Du mang cơm đến cho Ngụy Châu đúng lúc cậu ta đang chụp ảnh hậu trường tập nhảy và tập hát.
– Tôi thấy ánh sáng không đủ? Bộ ảnh này không đẹp.
– Ý cậu là sao hả? Sao những người nổi tiếng như cậu lại hay bắt bẻ thế. Fan cầm được bộ ảnh có cậu là sướng rân rồi, họ không quan tâm đâu.
– Fan không phải là kẻ ngốc. Họ không bỏ cả 200 mấy tệ để mua giấy lộn.
– Cậu nói ảnh tôi chụp là giấy lộn? Được, được thôi, tôi không chụp nữa.
Nhiếp ảnh gia lấy trong máy ảnh thẻ nhớ bẻ làm đôi.
– Từ đây về sau cũng đừng đi tìm tôi nữa. Tôi không chụp cho cậu nữa. Tôi chụp 5 năm mấy rồi. Lần đầu tiên có người chê ảnh tôi là giấy lộn. Hứa Ngụy Châu, chúc cậu thành công ah.
Khi người đó đi khuất rồi, phòng tập mới bắt đầu rộn ràng lên.
– Làm sao bây giờ? Làm sao tìm được nhiếp ảnh gia trong thời gian gấp rút này được.
Ngụy Châu thở dài, đưa tay lên vuốt mồ hôi trên mặt rồi quay qua vỗ tay.
– Được rồi, mọi người nghỉ trưa đi. Một chút sẽ quay lại làm việc.
Đến khi phòng tập không còn ai nữa, Ngụy Châu mới thả mình nằm dài trên sàn.
– Bảo bối, ăn cơm thôi.
– Không ăn. Không có tâm trạng.
Cảnh Du thở dài, rồi nằm xuống cạnh Ngụy Châu.
– Tôi đã đi vài tiệm mới có thể tìm được một nhiếp ảnh gia hợp ý tôi. Nhưng khi làm việc cùng mới biết anh ta không có tâm.
– Bảo bối, em chỉ vì việc này mà không ăn cơm?
– Ừm.
– Em là con nít sao? Nếu em muốn, anh sẽ tìm cho em một nhiếp ảnh gia “xịn” hơn hắn. Có được không?
Ngụy Châu phì cười, xoay người kí lên trán Cảnh Du.
– Cậu ah, người mà làm như đồ vật ah.
– Cười rồi ah, cười rồi thì ăn đi.
Cảnh Du đỡ Ngụy Châu đứng lên.
Cả 2 vui vẻ mà ăn cơm.
– Buổi chiều em cứ tập nhảy và hát trước đi. Về bộ ảnh, cứ để anh lo. Có được không?
Ngụy Châu vui vẻ gật đầu tiễn Cảnh Du ra cửa.
~~- Alo, Đại Phát, tôi là Cảnh Du, tôi muốn xin số điện thoại liên lạc với Tina.
– Tina? Quả bom sex làng nhiếp ảnh sao? Johnny à, khẩu vị cậu thay đổi rồi sao?
– Bớt nói nhảm đi. Tôi tìm cô ấy là để chụp ảnh cho Ngụy Châu.
– Vậy sao? Nếu bây giờ cậu chạy ra sân bay thì còn kịp đó. Cô ấy vừa rời studio của tôi cách đây 5 phút để bay đi Pháp…. Alo…alo.
Cảnh Du cúp máy, phóng xe chạy ra sân bay.
Theo ước tính từ đây đến sân bay thì 15phút sẽ kịp. Nhưng mà quả nhiên, người tính không bằng trời tính.
Thượng Hải này, không phải giờ cao điểm cũng kẹt xe sao.
Cố gắng nhích từng chút, từng chút. Đến khi không còn di chuyển được nữa. Cảnh Du bực tức phát tiết lên vô lăng.
– Fuck, giờ nào rồi mà còn.
Xem giờ trên chiếc đồng hồ trong xe. Cảnh Du lấy điện thoại gọi cho cứu nạn xe hơi rồi tấp vào bên đường.
– Xe tôi chết máy, làm ơn đến đường…. biển số xe …..
Xong rồi khóa xe cẩn thận chạy bộ đến sân bay.
Từ chổ kẹt xe đến sân bay chỉ còn 2 ngã tư, Cảnh Du dùng hết sức lực mà chạy. Vừa vượt qua ngã tư thứ nhất.
Trời đổ mưa.
Là ông trời cố tình trêu ngươi mà.
Cảnh Du đưa tay vuốt khuôn mặt ướt mưa mà chạy đến sân bay.
Một cô gái tóc nhuộm nâu, uốn xoăn quyến rũ. Khuôn mặt được trang điểm kĩ càng, trên cổ lộ một hình xăm hoa sen kéo dài đến vai, mặc áo thun ôm sát người, quần bò xanh, giày cao gót bước xuống từ taxi kéo vali của mình tiến đến cửa ra vào.
– Tina!!!!
Cô gái trẻ xoay người lại, nhìn người đàn ông cao lớn ướt sũng gọi lớn tên mình.
– Anh là…. ồ, anh là Hoàng Cảnh Du. Okay, tôi nhớ anh rồi. Lần trước tôi có mượn studio của anh chụp ảnh. Có việc gì sao? Sao người lại ướt sủng thế này. Xe anh đâu.
– Tôi là có việc muốn nhờ cô. Cô có vội đi Pháp không?
– Ồ không, đó là một lời mời của một tên tôi không ưa mấy, do không có việc gì tôi mới đi. Có chuyện gì?
– Cô có thể giúp em ấy chụp album ảnh không?
– Em ấy? Ai?
– Không tiện nói nhiều, trên đường đi chúng nó vừa nói được không?
– Okay, đi thôi.
Suốt dọc đường, Cảnh Du trình bày hết ý tưởng của Ngụy Châu cho Tina, cô gái này thấy rất hứng thú với người được kể đến. Nhất định phải chụp cho cậu ta một album ảnh độc đáo.
– Châu Châu, anh đưa người đến rồi.
– Sao cậu lại ướt sũng thế này, mau, mau thay quần áo đi.
Tina đứng ngay cửa, châm điếu thuốc rít một hơi nhìn nam nhân trắng trẻo, đôi môi dày gợi cảm, cặp mông săn chắc nhô cao. Thật quyến rũ.
– Chào cô, cô là Tina, nữ nhiếp ảnh Hoa kiều đúng không?
– Đúng vậy, ba tôi là người Tây Ban Nha, mẹ tôi là người Đài Loan. Anh là Hứa Ngụy Châu? Tôi có nghe Hoàng Cảnh Du nói về anh.
– À, chúng ta khi nào bắt đầu được?
– Now.
Tina dụi điếu thuốc, lấy trong vali ra máy chụp ảnh, kêu mọi người trong ekip vào vị trí.
– Châu Châu, anh có thể cởi áo ra luôn không?
– Cởi ah? Cảnh Du ngạc nhiên.
– Cậu ta chơi rock mà, cởi áo ra.
Ngụy Châu rất chuyên nghiệp, cởi phăng áo, chỉ mặc quần jean rách, tạo dáng bên ghita.
Tina nhìn cơ thể gọn gàng, 6 múi lộ rõ, ngơ người 1s rồi lại bấm máy chụp.
– Chưa ổn.
Nói rồi, cô tiến lại bàn trang điểm lấy màu đánh mắt đen vẽ lên người Ngụy Châu.
Cơ ngực săn chắc, cơ thể không có mỡ thừa khiến cô gái ngạo nghễ trước nam giới như Tina phải rung động.
1 tiếng sau, buổi chụp ảnh kết thúc. Ngụy Châu rất hài lòng, bắt tay cảm ơn Tina. Cô gái trẻ chồm lên ôm lấy Ngụy Châu.
– Cậu rất thơm.
Nói rồi hôn lên má Châu Châu một cái.
Mọi người ở hiện trường tất thảy hướng ánh mắt về Cảnh Du. Không cần nói mặt hắn đáng sợ như thế nào.
Cậu tiến tới, viết hí hoáy tấm ngân phiếu đưa cho Tina.
– Của cô. Không hẹn gặp lại.
Tina lắc đầu, vịnh lấy cổ Cảnh Du ghé sát lại miệng mình, thỏ thẻ bên tai.
– Nụ hôn ban nãy đáng giá hơn tấm ngân phiếu này rồi. Nếu như anh làm cậu ta buồn, anh không giữ, tôi sẽ cướp đi.
Tina cười nhẹ, xoay lưng xách vali đi ra cửa, không quen gửi một nụ hôn gió cho Ngụy Châu.
– Từ nay về sau không hợp tác với nữ nhân nữa, nhất là nữ nhiếp ảnh. Em đó, còn cho người ta sờ sờ vẽ vẽ.
Cảnh Du bực dọc quay lưng đi để lại bảo bối đứng sau lưng cười ngặt nghẽo.