Đại Dương Của Em

Chương 76: Se duyên [part 2].


Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 76: Se duyên [part 2].

Cảnh Du và Ngụy Châu lên một kêd hoạch hoàn mỹ cho Hạo Nhiên lên tiếng tỏ tình cùng Lâm Hoàn.
“Ngày mai là sinh nhật của Lâm Hoàn. Tôi có kế hoạch thế này: Chúng ta là sẽ chia ra, tôi sẽ đi cùng Hạo Nhiên đến nhà hàng chuẩn bị trước, còn cậu sẽ nói với Lâm Hoàn muốn mua quà cho tôi nên rủ em ấy đi cùng để chọn lựa. Nói là mắt thẩm mỹ của em ấy tốt hơn nên tôi sẽ thích.” [Khôn thật, giúp người khác tỏ tình mà mình còn được quà!!! Châu Meo Meo thật nguy hiểm :)))) ]
Trong khi Ngụy Châu lên huyên thuyên nói kế hoạch thì Cảnh Du lại cầm lấy điện thoại mà bấm bấm.
Ngụy Châu nhăn mặt khó chịu, giành lấy điện thoại trong tay Cảnh Du.
Cậu ta là đang xem đoạn video clip từ weibo quản lý của Châu Châu. Là video Ngụy Châu tập nhảy chuẩn bị cho Fanmeeting “Light” kỉ niệm 2 năm tổ chức lưu diễn Châu Á sắp tới.
Ngụy Châu cười xấu hổ, ném điện thoại lên người Cảnh Du.
” Làm trò gì thế. Cậu không thể tập trung được sao.”
“Anh là đang tập trung nhưng vì cái clip này, nên mọi sự chú ý đều dành cho em. Em nhảy đẹp thật đó bảo bối.”
” Cậu ah, chỉ được cái miệng dẻo thôi, với ai cậu cũng thế sao?”
” Không, chỉ với em thôi. Với người khác lại khó nghe cực kỳ. Nói chưa được ba câu là bị đánh rồi.”
Ngụy Châu không quan tâm, cúi người ôm Tiếu Cá đi vào bếp.
” Này, chúng ta chưa bàn xong chuyện mà. Em đi đâu thế.”
” Đói rồi, đi ăn, nghĩ chả ra gì nữa cả.”
Trưa hôm ấy, Lâm Hoàn nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ Cảnh Du. Cô vui vẻ cảm ơn. Sau đó Cảnh Du lại nhắn thêm một tin nữa.
“Chiều nay em có bận gì không? Anh có việc muốn nhờ em. Thật ngại quá.”
” Em rảnh, có chuyện gì thế?”
” Hôm nay anh muốn mua quà cho Châu Châu nhưng mà vài lần mua đều bị chê cả, mắt thẩm mỹ của anh không tốt lắm.”
“Được. Hẹn anh 2 giờ ở Lâm thị có được không?”
” Okay.”
Vậy là bên phía Lâm Hoàn đã gọi là ổn. Về phía Hạo Nhiên thì lại lấn cấn hơn.

” Châu ka, liệu có ổn không? Liệu chị ấy có từ chối em không? Liệu chị ấy có đến không? Em phải nói gì với chị ấy đây?”
Ngụy Châu quả nhiên là bị làm phiền đến chết mất. Vừa phải xem menu đồ ăn tối nay, thử rượu, xếp hoa, chuẩn bị nến còn bị tên nhóc con theo đuôi lẩn quẩn.
” NÈ, cậu có thể ngồi yên giúp tôi được không? Phiền chết đi được ấy. Tôi đang bận mà.”
Hạo Nhiên mặt buồn rười rượi đi đến cái ghế ngồi nhìn Ngụy Châu sắp đặt, lo liệu mọi thứ. Cậu nhóc này bỗng dưng cảm thấy mình thật yếu đuối, nhu nhược. Muốn tỏ tình với người ta mà đến cách tỏ tình cũng phải nhờ người khác sắp xếp dùm. Người như cậu thì Lâm Hoàn có thể yêu, có thể gửi gắm sao.
” Này, làm sao thế, nói cậu vài câu thôi mà lại làm cái mặt hờn cả thế giới thế hả?”
” Em không buồn chuyện đấy.”
” Thế thì sao?”
” Em là…..em là…. Em thấy em không xứng với chị ấy?”
“Không xứng?” – Ngụy Châu mở tròn mắt, lấy ghế ngồi đối diện Hạo Nhiên. ” Nói rõ tôi nghe xem nào.”
” Địa vị, tiền bạc, danh tiếng… em đều thua chị ấy. Chị ấy đường đường là đương kim tiểu thơ của Lâm thị. Còn em chỉ là một đứa nhà nghèo, có được như ngày hôm nay cũng chật vật lắm. Chị ấy có thể không suy nghĩ mà kén chọn show, mua cái túi tính bằng đô. Còn em, em không có quyền lựa chọn. Em còn mẹ già yếu mỗi ngày đều phải chạy thận.Tự dưng nghĩ đến em lại…..”
” Stop, dừng lại ngay. Cậu có cần anh đây cho cậu 2 bạt tai mà tỉnh lại không? Cậu nghĩ Lâm Hoàn là con người gì vậy?”
Hạo Nhiên cúi đầu im lặng. Đôi mắt hơi ươn ướt, sóng mũi cũng hơi cay.
Ngụy Châu xoa xoa đầu Hạo Nhiên.
” Tôi chỉ quen em ấy khi đóng Thanh xuân lỡ đoạn thôi, trong suốt thời gian quay phim, tôi thấy em ấy rất dễ thương, rất thân thiện. Chuyện cậu nói, thiên kim tiểu thư Lâm thị ấy, em ấy không có đâu. Mặc dù là Lâm thị có tiếng tăm, có địa vị nhưng em ấy vẫn rất bình thường với mọi người. Lúc quay phim có thể ngồi cùng bàn ăn, ăn cả suất cơm đoàn chuẩn bị mặc dù chẳng dễ ăn gì. Lâm Hoàn luôn muốn thoát ra cái mác ” Thiên kim Lâm thị” đó. Vậy mà cậu cứ ép em ấy khoác vào. Còn nữa, cậu nói gì mà….tiền, đúng không,… tiền…tôi có thể hiểu cậu vì tự ái nam nhân mà khó chấp nhận. Nhưng mà Lâm Hoàn mà tôi biết không có như vậy. Em ấy không động đến tiền của Lâm gia, tiền em ấy dùng đều là tự bản thân kiếm được. Em ấy không hề bỏ tiền ra mua xa xỉ phẩm như báo viết đâu. Túi xách mắc tiền đó là do Fan tặng, em ấy cũng ngạc nhiên rồi sau đó có lên tiếng khuyên các fan đừng tốn kém thế nữa….”
Ngụy Châu im lặng, nhìn đôi vai cậu trai trẻ trước mặt run run.
“Hạo Nhiên, “môn đăng hộ đối” là chuyện lẽ thường ở cái đất nước này, nhưng cậu xem. Lần này cậu từ bỏ, sau này có mọi thứ cậu có thể tìm được cô gái cậu từng yêu đến thế không? Hiện tại gia cảnh không tốt không phải lỗi của cậu. Nếu như sau này cậu mà để cho Lâm Hoàn phải chịu khổ thì đó mới là lỗi của cậu. Cậu bây giờ chứ nổi tiếng đâu có đồng nghĩ cả đời này cậu không nổi tiếng. Như tôi đây này, nổi tiếng sau một bộ phim mà sau này đây suýt chút nữa tôi đánh mất hạnh phúc cả đời của tôi.”
Ngụy Châu vỗ vai Hạo Nhiên, dùng tư cách trưởng bối mà khuyên răn cậu ca sĩ trẻ.
“Mạnh mẽ lên, cậu sẽ làm được thôi. Lần này không thể từ bỏ được. Có hai anh đây ra sức giúp cậu, cậu không được từ bỏ.”
Hạo Nhiên lấy tay lau nước mắt, mạnh mẽ gật đầu nắm chặt tay thành quả đấm ra dấu “cố lên nào.”

~
“Anh xem, món này được không?”
” Ừ, được đó. Lấy cái đó đi.”
” Vậy còn cái này?”
” Được luôn, gói lại đi.”
Lâm Hoàn và Cảnh Du đang ở thương xá mua sắm mà chọn quà cho Ngụy Châu. Hiện tại họ đang đứng ở cửa hàng kính mát.
Lâm Hoàn và Cảnh Du mặc áo khoác, đeo kính mát bản to che kín nửa mặt, còn đeo khẩu trang, bộ dáng lén lút như đi ngoại tình vậy. Trán Cảnh Du rịn mồ hôi mà nhìn trước ngó sau sợ bị “chó săn” phát hiện.
” Này, anh rốt cuộc là muốn mua cái gì? Món gì em chọn anh đều đồng ý, đều kêu gói lại. Anh xem, áo thun thì 5 cái, giày thì 2 đôi, giờ đến kính mát lại 3 cái. Anh là có muốn mua thật không?”
” Là anh tin tưởng mắt thẩm mỹ của em tốt, Ngụy Châu sẽ thích mà.”
Lâm Hoàn lắc đầu, cả 2 cùng đi về hướng bán nước hoa để đi thang máy xuống hầm giữ xe thì Lâm Hoàn chợt đứng lại. Cảnh Du ngoái đầu lại nhìn.
” Sao thế? Em tính mua dầu thơm cho Ngụy Châu sao? Anh không mua đâu, ở nhà cậu ấy có hơn 10 chai khác hiệu, khác mùi luôn đấy.”
” Không, em muốn mua cho Hạo Nhiên.”
” Hạo Nhiên? Sao lại nhắc đến cậu ta.”
Lâm Hoàn không trả lời chỉ im lặng bước đến bên kệ nước hoa lấy một chai “Mr.Burberry for men”. Loại này không quá mắc tiền nhưng mùi hương rất lại rất dịu ngọt vì thành phần được lấy cảm hứng từ truyền thống nước hoa Anh: thảo dược và gỗ là chủ yếu.
Lâm Hoàn chọn nước hoa này vì cô có ấn tượng sâu sắc với mùi hương này. Lương Nhật từng tặng anh cô loại này. Cô có hỏi dịp gì? Anh ta chỉ trả lời là: không cần phải tới dịp mới tặng, chỉ cần thấy thích hợp thì đó sẽ là dịp thôi.
Lần này cô chọn loại ấy cũng là vì cô thấy Hạo Nhiên sẽ thích hợp với loại nước hoa ấy. Con người cậu ấy đơn thuần, truyền thống như thành phần nước hoa vậy.
Lúc thanh toán tiền xong thì Lâm Hoàn đi ra thang máy có Cảnh Du đợi sẵn, vừa bước vào cô gái bị vướng đôi cao gót vào khe đóng mở cửa, không thể nhấc chân lên được. Cảnh Du thấy vậy liền lịch thiệp cúi người cởi giày Lâm Hoàn ra. Vô tình hay hữu ý, “chó săn” lại xuất hiện rất bất ngờ mà chụp lại được.
Đi theo 2 người họ cả ngày trời, họ lúc nào cũng giữ kẽ, chỉ có duy nhất giây phút này là gần nhau, “chó săn” làm sao mà không phát huy được cơ chứ.
Khi Cảnh Du và Lâm Hoàn đến nhà hàng thì tin tức đó cũng được up lên weibo giật “tít”:

“Người phụ nữ khiến Cảnh Du khom người cời giày là ai?”
” Ngụy Châu đã ở đâu khi Cảnh Du cởi giày cho mỹ nữ.”
” Bạn gái cũ hay tình nhân mới?”
Các fan lại có chuyện mà cãi nhau in ỏi, Fan Cảnh Du lại tag Cảnh Du vào bài viết, fan Châu Châu lại lên “khóc mướn”, “đánh ghen hộ”. Phải nói rằng, “chó săn” đó đã cực thành công trong việc đưa bài viết trở thành đề tài nóng hổi trên weibo.
Trong khi mạng xã hội đang “nóng” hơn bao giờ hết thì Ngụy Châu và Cảnh Du lại không hề hay biết gì. Sau khi đến nhà hàng, Ngụy Châu dúi vào người Lâm Hoàn chiếc váy.
“Này, đi thay ra đi, em sao suốt ngày quần jean là thế nào? Mau mau.”
Lâm Hoàn ngơ ngác những vẫn cầm chiếc váy đi thay. Vừa bước vào nhà vệ sinh đã có 1 đội make up chuyên nghiệp đợi sẵn.
” Cho hỏi… chúng ta như thế này… lỡ người lạ vào thì sao?”
” Người lạ? Không có đâu. Hoàng tổng đã thuê trọn nhà hàng đêm nay rồi.”
” Hoàng… Hoàng tổng?”
” À, chúng tôi là từ studio của Hoàng tổng đến. Anh ấy nhờ chúng tôi trang điểm cho cô. Cô là Lâm tiểu thư phải không?”
Lâm Hoàn gật gật đầu, mơ hồ đến độ không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Bên phía ngoài, Hạo Nhiên hổi hộp đến tim muốn nhảy ra ngoài. Đưa tay đặt lên ngực tự trấn an mình. Rồi sẽ ổn, sẽ ổn thôi.
” Đến rồi đây.”
Bọn người trang điểm của Cảnh Du dìu Lâm Hoàn ra khỏi phòng. Lúc đó, bao nhiêu sự bình tĩnh của Hạo Nhiên dường như đổ gục.
Lâm Hoàn hôm nay đẹp quá.
Trong khung cảnh lãng mạn, có hoa trà, có nến, có rượu, có ánh đèn lại còn đẹp hơn.
Chiếc váy màu trắng ngà cổ diển dài ngang gối, mái tóc búi thấp, 2 bên có 2 cọng tóc xoăn xoăn, trang điểm lại rất nhẹ nhàng. Lâm Hoàn đẹp đến độ Cảnh Du và Ngụy Châu cũng không thể rời mắt. Đến khi Ngụy Châu quay lại phía Cảnh Du mới thấy được khuôn mặt ngơ ngác của cậu ta mà hắng giọng một cái.
Cảnh Du cười khổ, ngại ngùng gãi gãi đầu.
” Chúc…..chúc….sinh nhật vui vẻ.” – Hạo Nhiên ấp úng, tay run rẩy đưa bó hoa về phía Lâm Hoàn.
” Cảm ơn nha.”
Lâm Hoàn đón lấy bó hoa, cười nhẹ. Hạo Nhiên lấy hết dũng khí, tiến đến, tay đỡ cầm Lâm Hoàn đặt một nụ hôn lên đó.

Hoàn Hoàn không chống cự, không phản đối, buông bó hoa rơi xuống nền mà choàng lên ôm cổ Hạo Nhiên đáp trả.
Hạo Nhiên bất ngờ, cầm vai Lâm Hoàn đẩy nhẹ ra.
“Chị, em thích chị, chị có thể làm người yêu của em không?”
Lâm Hoàn không trả lời, lấy trong túi đựng nước hoa đưa về phía Hạo Nhiên. Trên trên chai nước hoa có hàng chữ tiếng Anh.
“Nếu không thể nói không thì sao lại không đồng ý.”
Hạo Nhiên sải bước đến ôm Lâm Hoàn vào lòng.
Ngụy Châu và Cảnh Du cười mãn nguyện. Cảnh Du đưa tay nắm chặt lấy tay Ngụy Châu thỏ thẻ :” Anh yêu em.”
Ngụy Châu trong lòng hạnh phúc nhưng mở lời lại rất thiếu đòn.
“Cậu dám nói không yêu sao.”
Đột nhiên, điện thoại Lâm Hoàn reo lên, cô liền nghe điện thoại, ánh mắt sửng sốt nhìn Cảnh Du.
” Quản lý em kêu anh lên weibo xem ngay”
4 người bọn họ đồng loạt lấy điện thoại ra. Ngụy Châu trợn mắt há mồm, hết nhìn điện thoại rồi nhìn Cảnh Du.
” Hoàng Cảnh Du, đến dây giày cậu còn chưa buộc được cho tôi đấy.”
” Bảo bối, nghe anh giải thịch, ahhhhh, đau đau….nghe anh nói đã.”
Phía bên này, Lâm Hoàn giải thich cho Hạo Nhiên, cậu nhóc cũng vui vẻ, chả suy nghĩ nhiều.
” Đúng rồi, hay chúng ta phát live thanh minh đi.” – Hạo Nhiên đưa ra ý kiến. Lâm Hoàn liền gật đầu đồng ý.
” Chào các bạn, tôi là Hạo Nhiên, còn cô ấy là Lâm Hoàn, ngày hôm nay tôi đã thành công tỏ tình với cô ấy nhờ sự giúp sức của 2 người phía bên kia.”
Hạo Nhiên chĩa điện thoại đến thì thấy tình cảnh Ngụy Châu đang véo hông Cảnh Du, muốn bao nhiêu hung tợn có bấy nhiêu hung tợn, muốn bao nhiêu thú vị có bấy nhiêu thú vị. Nam nhân bán manh, điềm đạm khi ghen lên cũng thật đáng sợ.
” Chuyện chiều nay các bạn xôn xao trên weibo chúng tôi biết, người đi cùng Cảnh Du ca là Lâm Hoàn, bạn gái tôi. Cô ấy là vị xảy ra sự cố với giày cao gót mới vô tình để “chó săn” chụp được. Các bạn đừng vì vậy mà không vui hay cãi nhau. Chúng tôi biết nói gì nhỉ? Đúng rồi, Du Châu chân ái. Đúng không? Chúc các bạn một buổi tối vui vẻ, chúng tôi đi ăn sinh nhật đây. Châu ca, Du ca, nhìn vào điện thoại này.”
” Ahhh, sao lại quay như thế hả? Anh thật không soái mà.” – Cảnh Du lấy tay che mặt.
” Chào các bạn, buổi tối vui vẻ, những gì các bạn tag tôi đã xem rồi. Chỉ mong các bạn đừng quá bận tâm đến những chuyện không căn cứ. Vậy nhé, byebye.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.