Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 62: Ông chủ Đông Điền.
Sau chuyến đi từ Pháp về thì tình trạng của Ngụy Châu cũng không khá lên là mấy. Về vấn đề tiền bạc không phải lo, số tiền từ đợt đi chụp ảnh cũng chuyển qua rồi, cuộc sống bây giờ trở thành thư thả đến nhàm chán. Cứ ngày qua ngày đều giống nhau.
Buổi sáng cùng nhau chạy bộ rồi ăn sáng. Xong lại cùng nhau đi chợ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Đến chiều nếu bạn bè rủ rê sẽ đi xem phim, uống rượu. Còn không sẽ ở nhà xem phim, rồi đi luyện nhu thuật. Tối về nếu mệt sẽ tắm rồi đi ngủ còn không sẽ dùng thời gian làm vài việc không đứng đắn đến khi không còn sức mà ngủ đến sáng.
Đến hôm nay thì Ngụy Châu nhàm chán không chịu nổi nữa rồi. Hai tay cầm điện thoại mắt không rời mà với chân đạp đạp Cảnh Du ngồi bên cạnh.
– Này, cậu không thấy chán sao. Tôi chán chết rồi.
– Sao nào? Em muốn gì đây?
– Tôi chán quá, không có gì làm cả.
Ngụy Châu bĩu môi, đưa tay gãi gãi mũi rồi suy nghĩ gì đó mà ngồi bật dậy.
– Này, ngày trước cậu bị phong sát, vì đâu mà có thể cho qua nhàm chán hả.
Cảnh Du đặt tờ báo xuống, nhìn Ngụy Châu với ánh mắt nghiêm túc.
– Chỉ cần mỗi ngày có thể xem được những thông tin của em thì không còn nhàm chán nữa rồi.
Ngụy Châu toàn thân bất động sững người.
Đúng rồi, ngày trước phong sát cậu cũng bị nhưng mà cậu có công ty, có Sài tỷ. Còn Cảnh Du, cậu ta đơn thân độc mã mà lăn lộn trong cái showbiz lắm thị phi này.
Ngụy Châu có chút gì đó nghèn nghẹn. Cảnh Du không nói chuyện, đưa tay ôm đầu Ngụy Châu kéo vào người.
– Sao vậy? Sao lại im lặng.
– Tôi không biết nói gì cả.
Không gian bỗng dưng im ắng, chỉ nghe được 2 trái tim đang đập, hơi thở đều đều. Bất giác điện thoại trong túi Cảnh Du vang lên.
– Alo, tôi là Hoàng Cảnh Du. Cho hỏi ai vậy?
– Tôi là Dông Điền đây? Nhiều năm không gặp quên tôi rồi sao.
Cảnh Du há hốc mồm, mặt cười tươi hớn hở.
– Sao quên được ah? Anh kiếm em có chuyện gì sao?
– Có chứ. Tôi đã xem được album ảnh của Jackson rồi, rất ấn tượng nên muốn ngỏ lời mời 2 cậu đến party của tôi có được không? Tôi đã xin phép Jackson trưng bày những tấm ảnh đó đấy.
– Khi nào vậy ah?
– Tối mai. Là tối mai nhé. Sáng mai bên tôi sẽ chuẩn bị trang phục cho 2 cậu. Cứ như vậy nhé!
Đầu dây bên kia cúp máy, Cảnh Du nhảy lên ghế sô pha ôm Ngụy Châu vào lòng.
– Em đoán xem là ai gọi đến.
– Tôi không biết.
– Là ông chủ Đông Điền đấy.
Ngụy Châu há hốc mồm, ông chủ lớn sao? Đã lâu lắm rồi chưa bao giờ liên lạc.
– Có chuyện gì sao?
– Mời chúng ta dự party. Sáng mai sẽ mang trang phục tới. Lần này là do Jackson hợp tác với anh ta trưng bày album ảnh của chúng ta.
Ngụy Châu có chút vui mừng, ngày mai rốt cuộc cũng được xuất hiện trước ống kính rồi. Chắc là fan nhớ cậu lắm.
Châu Châu đứng bật dậy, đi vào phòng ngủ lấy bờm con mèo đeo lên đầu, vuốt ngược tóc mái ra phía sau tiến vào nhà vệ sinh.
Cho sữa rửa mặt ra tay làm ướt mặt rồi thoa lên, Ngụy Châu cẩn thận chăm sóc da mặt mình. Sau khi rửa còn thoa thêm mặt nạ ngủ. Đứng trước gương vỗ vỗ lên mặt rồi đi ra ghế ngồi kế Cảnh Du xem TV.
Tất cả những hành động đó đều được Cảnh Du theo dõi như xem truyền hình chăm sóc sắc đẹp vậy. Ngụy Châu đeo kính, thêm bờm tai mèo trên đầu, quả nhiên đáng yêu đến độ mức sát thương đạt đến đỉnh cao.
Cảnh Du hắng giọng, khều khều Ngụy Châu ra dấu cho cậu ta đứng lên.
Châu Châu ngờ nghệch đứng dậy.
Cảnh Du gật gật đầu, ra hiệu cho cậu ta đưa 2 tay lên trời. Châu Châu cũng nghệch mặt mà làm theo.
Cảnh Du ngay lập tức khum người, vác Ngụy Châu lên vai khinh vào phòng ngủ.
Tiếng la hét của Ngụy Châu rơi vãi từ phòng khách đến phòng ngủ cũng không làm tên hỗn đản kia ngưng lại. Cho đến khi hắn thả cậu xuống giường rồi cậu mới ngưng lên tiếng.
– Bảo bối, em la gì chứ? Chưa vào cuộc mà.
– Cảnh Du, tôi cảnh cáo cậu, đừng có đụng vào tôi, tôi mới thoa mặt nạ chưa khô đâu.
– Vậy sao? Vậy anh không chạm vào mặt em là được chứ gì?
Cảnh Du vừa nói vừa chỉnh Ngụy Châu nằm ngay ngắn mà cời đồ cậu ta ra. Ngụy Châu biết càng chống cự thì người thua thiệt là cậu thôi. Nên cứ vậy mà buông xuôi cho hắn muốn làm gì thì làm.
Cảnh Du cúi xuống hôn lên cổ, lên tai Ngụy Châu, thận trọng mà không chạm vào mặt. Hơi thở Ngụy Châu thay đổi, có chút gấp gáp. Cảnh Du lại rất thong thả mà hôn lên ngực rồi dần dần xuống bụng Châu Châu. Cậu ta thực sự phát điên rồi. Kỹ năng dạo đầu của Cảnh Du ngày càng thành thục. Chạm đến đâu người Ngụy Châu run lên đến đấy.
Cảnh Du dùng tay nắm lấy tiểu Châu Châu rồi nằm dài lên người Ngụy Châu, mặt đối mặt. Cậu ta chồm đầu lên hôn Cảnh Du nhưng lại bị Cảnh Du chặn ngang xương vai mà đẩy xuống.
– Lúc nãy anh thấy em có thoa mặt nạ môi, không được hôn. Sẽ trôi đấy.
Ngụy Châu thực sự phát điên mà. Gậy ông đập lưng ông rồi. Cảnh Du cười gian tà, đưa môi đến gặm mút vành tay Ngụy Châu. Cơ thể Ngụy Châu tê dại đi rồi. Không thể chịu nổi nữa, tiểu quái thú cũng sưng to rồi. Mặc kệ mỹ phẩm, cậu nhào lên mà hôn Cảnh Du. Đưa bờ môi trơn bóng hôn lên môi Cảnh Du. Chiếm được tiện nghi Cảnh Du cứ vậy mà gặm mút. Ngọt quá! Mặt nạ môi này rất ngọt, vị dâu ah.
Bên dưới Cảnh Du phồng to rồi, ứ đọng không chịu nổi nữa mà mút nhẹ môi dưới Cảnh Du rồi rời khỏi, phía chính diện nâng hông Ngụy Châu lên. Dùng dầu bôi trơn thoa đều lên cự vật rồi thoa một ít lên khẩu cúc Ngụy Châu, Cảnh Du cứ vậy tiến thẳng vào. Tiết tấu ngày một nhanh. Tiếng rên rĩ cũng hòa theo cường độ ra vô của Cảnh Du.
Đạt đến đỉnh điểm, 2 tiếng gầm nhẹ vang lên. Cảnh Du bóp khớp hàm Ngụy Châu gằng giọng hỏi.
– Anh quan trọng hơn hay mỹ phẩm của em quan trọng hơn.
– Cậu….cậu….cậu quan trọng hơn.
Nói dứt lời, Cảnh Du thưởng cho Ngụy Châu nụ hôn sâu và dài. Rồi hôn lên trán ôm vào lòng mà ngủ đến sáng.
Quả nhiên sáng sớm ông chủ Đông Điền đã cho đem trang phục đến. Là 2 bộ lễ phục của nhãn hàng rất nổi tiếng. Thiết kế đơn giản,màu sắc cũng hòa nhã. Cảnh Du vận lên người muốn bao nhiêu soái khí có bấy nhiêu soái khí. Điều kỳ lạ là cùng 1 mẫu đó, size nhỏ hơn 1 chút nhưng Ngụy Châu mặc vào chỉ có thể dùng từ “Mỹ” để diễn tả. Có vẻ đẹp gì đó rất khó diễn đạt. Không quá cứng rắn cũng không quá mềm mại. Là trung tính. Đúng rồi, là trung tính.
Thoáng chốc đã tối rồi, suốt cả buổi sáng Ngụy Châu làm mặt nạ bằng trà xanh Nhật Bản đắp mặt cho cả 2. Buồn cười nhất là khung cảnh 2 người đàn ông bôi bôi trét trét lên mặt nhau rồi nhìn nhau lăn quay ra cười không quên chụp vài tấm ảnh để kỉ niệm. Khỏi phải nói hôm nay Fan ăn bao nhiêu là “đường” rồi.
Ông chủ Đông Điền đặc biệt cho xe đến đón họ. Trong xe Cảnh Du nắm nhẹ tay Ngụy Châu thủ thỉ.
– Anh nhớ lại liên hoan phim Trung Pháp năm ấy.
Ngụy Châu chưa hiểu ra vấn đề cho đến khi Cảnh Du ghé sát tai cậu nói nhỏ.
– Lúc hôn em làm đầu em rối như tổ quạ đó.
Nói rồi Cảnh Du ha hả cười. Ngụy Châu xấu hổ mà đấm vào ngực hắn một cái quay sang chổ khác.
Vừa bước vào thảm đỏ, hàng chục ống kính chỉa vào 2 cậu. Phóng viên đông nghẹt chen cả 2 hàng. Cả 2 vừa đi vừa vẫy tay chào họ tiến đến bên poster kí tên rồi bắt đầu phỏng vấn.
YY: Xin chào mọi người, tôi là Hoàng Cảnh Du.
ZZ: Xin chào, tôi là Hứa Ngụy Châu.
PV: Sắc mặt 2 cậu hôm nay rất tốt ah.
YY: vâng, rất tốt.
PV: Lâu rồi không xuất hiện trước giới truyền thông có bị chóang ngợp không Cảnh Du.
YY: Không có đâu.
PV: ZZ hôm nay đi cùng Cảnh Du sao?
ZZ tủm tỉm cười, gật gật đầu.
PV: bộ 2 người mặc là đồ cặp sao.
Cảnh Du giả ngơ, nhìn trang phục mình rồi nhìn Ngụy Châu.
YY: Chúng tôi không được mặc giống nhau sao.
PV: Không không, rất đẹp đôi.
YY: Đó là điều dĩ nhiên rồi.
Nói rồi Cảnh Du nắm tay Ngụy Châu kéo vào trong sảnh tiệc, sau lưng tiếng máy ảnh vẫn vang lên liên tục.
2 cậu tiến tới chào hỏi ông chủ Đông Điền. Anh ta vỗ vai 2 cậu.
– Tôi rốt cuộc cũng đợi được cái ngày 2 cậu đi dự sự kiện cùng nhau rồi.
Cảnh Du và Ngụy Châu mĩm cười, đưa ly rượu cụng nhẹ với anh ta rồi uống cạn.
Album ảnh lần này của Cảnh Du và Ngụy Châu quả nhiên thu hút giới truyền thông. Rất nhiều ngôi sao hạng A ủng hộ đồng tính cũng tới dự. Thậm chí có những người được mời dự sự kiện theo diện tài trợ cũng được tấm ảnh của cả 2 kèm chữ ký nữa.
Trong khi tiệc đang diễn ra, ông chủ Đông Điền lên phát biểu.
– Xin chào các vị quan khách. Hôm nay tôi vinh dự được tổ chức sự kiện này dưới danh nghĩa nhiếp ảnh gia Jackson. Tôi muốn đưa các bạn đến một thế giới khác. Thế giới thứ ba. Những người đồng tính. Họ đồng tính không có nghĩa họ không được phép yêu mà thậm chí tình yêu của họ lại rất đẹp, rất đáng trân trọng. Thưa quý vị, trên tay tôi là quyển Album của 2 cậu nam nhân mà tôi cực yêu thương và ngưỡng mộ. 2 thanh niên Trung Quốc vật lộ trong showbiz cùng nhau, xa nhau rồi lại đoàn viên. Tôi đã chờ rất lâu rồi để có thể thấy họ đi cùng nhau, chụp ảnh cùng nhau, đứng trên sân khấu cùng nhau như 1 CP đích thực. Sau đây tôi xin mời họ tiến lên sân khấu. Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu.
Cả 2 có chút ngạc nhiên sau đó lấy lại bình tĩnh mà đi lên sân khấu. Ánh đèn soi rọi 2 khuôn mặt anh tú.
– Tôi hôm nay đại diện Jackson tặng các cậu quyển album của các cậu. Không chỉ có vậy. Thưa quý vị, hôm nay tôi chính thức tiến cử họ về công ty của tôi. Trở thành gương mặt đại diện cho các nhãn hàng công ty tôi độc quyền. Nhưng mà phải xuất hiện với tư cách CP. 2 cậu thấy sao hả?
Cảnh Du và Ngụy Châu đứng bất động sau đó đồng thanh trả lời.
– Được ah!! Xin cảm ơn sự chiếu cố của anh.
– Được rồi, đừng ngại. Thôi về chổ dự tiệc nào, còn nhiều món lắm ah.
Cảnh Du về bàn, tâm trạng phấn khích không chịu được. Cậu chưa từng nghỉ sẽ quay lại làm người mẫu. Nhưng lần này có thế quay lại rồi mà còn là quay lại làm việc cùng Ngụy Châu.
Cuộc đời họ chính thức sang trang mới rồi.