Đại Dương Của Em

Chương 37: Tôi muốn cầu hôn.


Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 37: Tôi muốn cầu hôn.

Sau lần bị đánh thì đã 1 tuần rồi Lương Nhật không vào thăm Lâm Tôn. Cậu ta mặc kệ hắn nhưng vẫn thường hỏi thăm y tá tình hình của hắn.
Hôm nay hắn tháo bột. Chưa đi lại được nhưng đã tháo được cục nợ trên chân.
Lâm Hoàn hôm nay lại vào thăm hắn, mang theo 1 bao hạt dẻ.
– Anh, tại sao lại đánh Lương ka?
– Lỡ tay.
– Không ai lỡ tay như anh hết. Đánh đến độ Lương ka ho cả tuần này, bầm cả khuôn ngực.
Hoàn Hoàn giận dữ bóp nát hạt dẻ trong tay rồi từ từ lột ra.
– Sao lại mua hạt dẻ?
– Không phải anh thích ăn sao? Em hay thấy anh ăn cùng Lương ka.
– Là Lương Nhật thích ăn. Anh không thích. Đúng rồi, chuyện của e với hắn sao rồi.
Lâm Hoàn cho hạt dẻ vào túi, khuôn mặt sầu não.
– Anh ấy từ chối em rồi.
– Tại sao?
– Vì anh ấy nói yêu anh.
Một bầu không khí nặng nề bao trùm cả phòng bệnh. Không hiểu, thực sự không hiểu. Người bị đánh là Lương Nhật sao lúc này lồng ngực của hắn lại đau thế này.

– Anh hai, trả lời em. Thực sự là anh có cảm giác với đàn ông sao. Trước đây em thấy anh toàn đem phụ nữ về nhà, sao lần này, lại là Ngụy Châu.
– Anh không biết. Cậu ta có sức hút rất đặc biệt.
– Đặc biệt đến độ anh nỡ ra tay với người bên anh hơn 10 mấy năm sao. Anh hai, Lương Nhật anh ấy hi sinh vì anh nhiều như thế, trung thành, “nhất kiến chung tình” với anh như vậy, tại sao lại không thể cho anh ấy cơ hội mà nhất định lại là Ngụy Châu.
– Yêu cậu ấy rồi lại sợ mất cậu ấy, đặt tình cảm quá nhiều chính kiến sẽ bị lung lay. Em chấp nhận nhìn người em yêu ôm ấp anh hai em sao.
Lâm Hoàn cúi đầu không nói. Đứng lên xách túi đi về.
Lâm Tôn dựa lưng vào đầu giường có kê gối, tay vân vê hạt dẻ: ” Lương Nhật, năm đó nếu tôi không đưa cậu túi hạt dẻ thì có lẽ cả đời này tôi và cậu sẽ không có hối tiếc”
~
Cảnh Du và Ngụy Châu hôm nay được Lâm Phong Tùng và Trần Ổn hẹn ăn cơm. Công việc dạo này của họ rất tốt. Là người mẫu CP đang được săn đón ở Hồng Kong và Đại Lục.
4 người bọn họ chọn một nhà hàng Hoa truyền thống dùng bữa tối.
– Hôm nay 2 cậu rảnh rỗi nên mời 2 chúng tôi ăn cơm hả? – Cảnh Du buông lời trêu ghẹo.
– Anh này, kì thiệt đó, mời ăn cơm cũng chê ư.- Trần Ổn bĩu môi.
Cảnh Du một tay gắp đồ ăn cho Châu Châu vừa chặc lưỡi.
– Người mẫu nổi tiếng mà đãi nhà hàng “kẹo” quá.
Trần Ổn không quan tâm, cứ tiếp tục hít hà mà ăn lẩu chua cay Tứ Xuyên. Phong Tùng nhướn người về phía Cảnh Du nói khẽ.
– 2 người sao rồi ạ?
– Rất tốt.
– Có suy nghĩ đến kết hôn chưa?
– Cảnh Du ngưng đũa, mắt nhìn chăm chăm Phong Tùng ý nói: cậu đang nói đi đâu vậy?
Phong Tùng nuốt nước bọt, nắm tay trái Trần Ổn đang đeo 1 chiếc nhẫn đưa lên.
– Chúng em đính hôn rồi. Tụi em còn tính come out nữa.
Ổn Ổn đỏ mặt, mím môi, giật tay lại, ngước mặt nhìn Cảnh Du và Ngụy Châu, sắc mặt họ rất bình tĩnh.
– Tôi tưởng 2 cậu công khai lâu lắm rồi chứ, giờ mới công khai sao. – Châu Châu vừa uống nước vừa nói.
– Gì chứ, chúng em trước đây là bạn thân thôi. Ổn Ổn thanh minh.
“khụ…khụ” nghe từ “bạn thân” của Trần Ổn, Cảnh Du bị sặc.
– Tiểu muội ah, nói cho huynh đây biết, có bạn thân nào mà dính sát nhau như 2 đứa không? Có bạn thân nào sẵn lòng đưa thẻ cho em quẹt không? Có bạn thân nào 1 tuần không gặp thấy nhau liền ôm nhau thắm thiết bị fan quay lại không? Có bạn thân nào chịu đút cho nhau ăn,rồi ngủ chung giường cho ôm không? Có bạn thân….

Phong Tùng đưa tay bụm miệng Cảnh Du.
– Được rồi, được rồi, anh đừng nói nữa.
-2 cậu chắc chắn với quyết định này sao? Ngụy Châu nghiêm túc.
– Vâng, không giấu được nữa, tụi em thực sự rất yêu nhau, chúng em muốn danh chính ngôn thuận mà ràng buộc nhau, sống cùng nhau.
– Sẽ có rất nhiều sống gió đó. – Ngụy Châu chau mày.
– Chúng em không sợ, tối nay tụi em sẽ phát live comeout.
– Good luck!!! – Cảnh Du vỗ tay, cười thật tươi.
Châu Châu nhìn Cảnh Du, nhìn Ngụy Châu nở nụ cười như không cười rồi lại cúi xuống ăn. Lâu lâu lại lén nhìn lên bàn tay đeo nhẫn của Trần Ổn rồi lại suy tư, thở dài.
Cảnh Du nhìn thấy tất cả nhưng chỉ im lặng. Suy tư tự hỏi: ” Châu Châu, có phải em cũng muốn giống họ. Muốn được danh chính ngôn thuận bên nhau không?”
Trên đường về Ngụy Châu không lên tiếng, cậu dựa đầu vào cửa kính rồi ngân nga hát gì đó nghe không rõ.
Cảnh Du lái xe chầm chậm, bầu không khí trên xe lúc này rất đáng sợ. Cậu hắng giọng, Ngụy Châu vẫn vậy mà ngồi im lặng, sau đó cất tiếng:
– Cảnh Du, tôi chưa từng đọc hết 2 cuốn “Thượng Ẩn”, tôi chỉ thỉnh thoàng lướt weibo đọc được vài đoạn nhỏ. Tôi biết họ có 8 năm xa nhau, tôi cũng biết họ trải qua nhiều thử thách. Cái kết thúc của họ chính là kết hôn.
Ngụy Châu im lặng một chút, thở dài, lấy tay xoa xoa lên trán
– Cảnh Du, có phải tụi Trần Ổn là nông nổi nhất thời không?
– Anh không nghĩ vậy? 2 năm rồi, bọn họ đã trưởng thành rồi.
Đúng rồi, 2 năm rồi, liệu rằng Ngụy Châu và Cảnh Du sẽ giống như Cố Hải và Bạch Lạc Nhân bên nhau 8 năm mới có kết cục tốt đẹp không?
Ngụy Châu nhắm mắt, đầu óc rối bời. Cảnh Du biết, cậu ấy muốn gì nhưng mà lúc này lòng Cảnh Du chưa kiên định được.
Về đến phim trường rồi, cả 2 vẫn chưa xuống xe, không gian vẫn im ắng, chỉ có thể nghe tiếng thở đều đều của họ. Ngụy Châu xoay người, toan mở cửa, thì một bàn tay nắm cậu lại mà ôm vào lòng.

– Bảo bối, dù có chuyện gì cũng phải tin anh có được không?
Ngụy Châu hơi bất ngờ về câu hỏi của Cảnh Du nhưng không hỏi lại, chỉ gật đầu.
Ngụy Châu nằm trong lòng Cảnh Du 1 lúc lâu, khe khẽ dụi đầu rồi lên tiếng.
– Đi vào ngủ thôi.
– Ừm, đi ngủ thôi.
– Lương Nhật, anh giúp tôi cầu hôn Ngụy Châu đi.
Lương Nhật bị cậu nói của Cảnh Du dọa chết khiếp. Gì chứ, hôm trước bảo cầu hôn thì viện lý do, hôm nay sao lại vậy.
– Nói, tại sao lại đồng ý?
– Chúng tôi yêu nhau đủ rồi. Muốn về bên nhau cả hình thức lẫn danh nghĩa.
Lương Nhật trầm tư một chút rồi bắt đầu nói:
– Thế này đi, vận dụng chuyến đi Đài Loan lần này mà tỏ tình. Tôi sẽ gấp rút trong tuần này làm cho xong dự án phim, trước ngày 15 sẽ cho ra mắt. Về việc ăn ở cậu không cần lo, Đài Loan là thánh địa của tôi, tôi có chuỗi nhà hàng khách sạn ở đó. Tầng 89 tòa nhà cao nhất Đài Loan cũng là của tôi. Cậu chỉ cần chuẩn bị cho tốt khâu cầu hôn của cậu là được.
– Tại sao lại muốn giúp tôi.
– Vì cuộc đời tôi không hiểu được tình yêu như 2 cậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.