Đại Dương Của Em

Chương 24: Lương Nhật.


Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 24: Lương Nhật.

Sau sự cố ngã đau đớn đó mà Lâm tổng phải nằm viện, nứt xương ở đầu gối, nhưng cả chân đều được bó bột lại. Không được đi đứng, chỉ nằm tại giường 2 tháng nếu như hắn còn muốn sử dụng chân để đi.
Lâm tổng cảm thấy thật bí bách, thật khó chịu. Làm sao mà hắn có thể ngồi yên trên giường mãi được. Công ty có biết bao nhiêu việc, còn thu âm, quay phim ” Thanh xuân lỡ đoạn” nữa. Điều quan trọng hắn nằm đây rồi làm sao mà nhìn thấy được Ngụy Châu.
Đang rối ren suy nghĩ thì trợ lý của hắn bước vào. Trợ lý của hắn rất giỏi, anh ta siêu cấp đẹp trai. Nhưng hình như từ lúc bắt đầu kí hợp đồng “Thanh xuân lỡ đoạn” cậu ta là kẻ phải gánh chịu những lời nặng nề từ phía Sài tỷ. Tên của trợ lý hắn ta là Lương Nhật. Nhật ở đây nghĩa là mặt trời. Bởi vậy hắn cũng ấm áp như mặt trời vậy.
Hắn theo Lâm Tôn từ khi còn là sinh viên đại học năm 4. Lâm Tôn là con nhà giàu, có gia thế. Hắn chỉ là sinh viên tỉnh nhỏ lên Thượng Hải ở kí túc xá trường học. Duyên phận thế nào cả 4 năm đều học với Lâm Tôn. Lương Nhật là sinh viên xuất sắc, đỗ đầu tất cả kì thi. Tương lai phía trước vô cùng sáng lạng. Nhưng vì 1 câu nói của Lâm Tôn, hắn từ bỏ tất cả mà theo cậu ta.
( tua chậm, tua chậm)
– Này, cậu là Lâm Nhật?
– Đúng, là tôi.
– Đi theo tôi đi, chúng ta cùng lập nghiệp. Tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.
Nghe thì quả thực rất hoang đường, kể ra chắc cũng không ai tin. Nhưng đó là sự thật.

Lương Nhật say nắng hắn từ cái nhìn đầu tiên, hắn tiêu soái, băng lãnh, lúc nào cũng 1 mình. Còn Lương Nhật, cậu ta lại quá ấm áp, quá đỗi hoàn hảo. Nhưng mà vì gia thế, vì phân chia giàu nghèo mà cậu ta không dám tiếp cận Lâm Tôn. Chỉ âm thầm đứng từ xa nhìn hắn, ngồi trong lớp cũng ngồi cùng hắn. Không nói chuyện, không hỏi han. Chỉ im lặng mà trôi qua 4 năm học.
Còn đối với Lâm Tôn, Lâm Nhật như Gia Cát Lượng vậy, tất cả những gì hắn muốn làm, cậu ta đều biết phải làm thế nào. Lâm Tôn vì nụ cười tỏa nắng, con người ấm áp của cậu ta thu phục. Với lại suốt 4 năm hắn cảm thấy Lương Nhật không phiền phức, không ồn ào khi bên hắn. Điều đó làm hắn cảm thấy thoải mái.
11 năm, đó là con số chính xác khoảng thời gian 2 người họ bên nhau. Đồng vai sát cánh mà gầy dựng lên Lâm thị vững mạnh như hôm nay. Nên có thể nói, nếu không có Lâm Tôn sẽ không có Lương Nhật, nếu không có Lương Nhật sẽ không có Lâm thị ngày hôm nay.
– Lâm tổng, tôi đã thu xếp xong công việc trong 2 tháng tới rồi. Không có gì bận tâm nữa đâu, anh hãy nghỉ dưỡng cho thật khỏe đi.
Giọng nói của Lương Nhật như cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Tôn.
Lương Nhật mang giỏ hoa quả vừa mua mang vào nhà vệ sinh để rửa. Rồi khoan thai lấy ghế ngồi gần giường bệnh Lâm tổng mà gọt táo.
Lâm Tôn xoay đầu qua bên Lương Nhật, ngón tay thon dài gọt vỏ táo 1 cách linh hoạt, cứ 1 vòng xoắn ốc cuộn tròn không bị đứt ra.
Lương Nhật bổ làm 4 quả táo, tách hạt rồi đút 1 miếng vào miệng Lâm Tôn. Nếu là người khác, Lâm Tôn sẽ cự tuyệt. Nhưng đây là Lương Nhật. Từ trước đến giờ, hắn chỉ ăn táo Lương Nhật mua, Lương Nhật rửa và Lương Nhật gọt. Đến Lâm Hoàn nhiều lần xin hắn 1 miếng hắn cũng không cho. Dường như đối với hắn, Lâm Nhật là một người quan trọng, những gì Lương Nhật cho hắn, hắn sẽ gìn giữ.
– Cầm lấy tự ăn đi. – Lương Nhật đưa 3 miếng táo còn lại cho Lâm tổng rồi xách cái khăn mặt nhỏ đi vào nhà vệ sinh.
Vẫn là Lương Nhật chu đáo mua 1 cái thao nhỏ đựng nước để lau mặt, lau cơ thể cho Lâm Tôn. Nước vẫn còn nóng, Lâm Nhật xách ra bỏ lên ghế, thả khăn mặt vào nhúng nhúng vào cái, ngón tay không chạm mặt nước. Rồi mang lên vắt còn ướt mà đắp thẳng lên mặt Lâm Tôn.
– Nóng, nóng, cậu làm gì vậy? Giết tôi sao. – Lâm Tôn la toáng lên.
– Có cần tôi cho anh xem bộ mặt của anh bây giờ thành ra thế nào không?
Lâm Tôn im lặng, hình như Lương Nhật đang giận. Mà giận cái gì kia chứ.
Lâm Tôn gắp khăn nhỏ lại, khăn còn ấm, đưa lên trán Lâm tổng rồi nhẹ nhàng xoa xoa.
-Đau không?
– Hơi đau một chút.

– Đau thì đừng có mà đi kiếm chuyện nữa, an phận đi.
Lương Nhật lên tiếng như 1 người vợ giáo huấn chồng vậy. Lâm Tôn thì mắt ngấm nghiền, tự chửi rủa bản thân mình:
” Trước giờ mày “ăn chơi” xong đều là Lương Nhật thu dọn cho mày, chưa bao giờ Lương Nhật lên tiếng về những hành vi của mày. Cậu ta không phải quá tốt rồi sao mà mày còn nhìn ngó Ngụy Châu”. Tâm can hắn có chút rung động.
– Lâm tổng, trong thời gian này, tôi sẽ thay anh tới phim trường giám soát, nên anh cứ yên tâm mà nghỉ dưỡng.
– Ừ, ừ.
– Tôi về đây, anh nghỉ sớm đi, mai tôi vô thăm anh. Ăn sáng như cũ?
– Ừ, như cũ.
Cửa phòng bệnh khép lại Lâm Tôn mới thở dài.Tại sao cậu ta lại muốn đến phim trường chứ. Đừng nói đến gặp Ngụy Châu nha. Mà sao chứ, tại sao mình phải sợ cậu ta. Mình là chủ mà. Càng nghĩ càng bế tắc Lâm Tôn nhắm mắt lại an tĩnh mà ngủ.
Chiều hôm đó, Lương Nhật mang vài đồ dùng cá nhân của mình đến phim trường. So với Lâm tổng thì cậu được yêu mến hơn. Cậu lịch sự chào hỏi mọi người, ngó nghiêng tìm kiếm gì đó rồi quay qua hỏi đạo diễn:
-Ngụy Châu đâu bác?
– Cậu ấy đi thu âm ca khúc rồi.

– Vâng, cháu cảm ơn.
Cậu chào mọi người rồi lên phòng Lâm Tôn. Phòng hắn ta cái gì cũng có, tiện nghi như ở nhà. Lương Nhật thu xếp hết đồ đạc rồi đi xuống lầu. Vừa ra cửa liền chạm mặt Ngụy Châu thu âm vừa về.
Họ trước đây gặp nhau đúng 1 lần. À không, là 2 lần. Lần đầu là ở công ty Sài tỷ, lần 2 là ở bệnh viện. Lúc đó Ngụy Châu vì đau nên không thèm nhìn tới hắc. Giờ đây chạm mặt quả thực hắn rất đẹp trai. Với khuôn mặt đó, đừng nói là làm trợ lý, hắn ta làm diễn viên, người mẫu hay nam thần đều được cả.
Lương Nhật lấy ngón tay đẩy cặp kính lên, tay còn lại cho vào túi quần âu, điềm đạm nói chuyện với Ngụy Châu.
– Cậu Hứa, tôi là trợ lý của Lâm tổng, Lương Nhật. 2 tháng bắt đầu từ ngày hôm nay tôi sẽ làm công việc giám sát của Lâm tổng, mong cậu giúp đỡ.
Hắn mĩm cười thân thiện đưa tay ra có ý bắt tay. Ngụy Châu cũng không suy nghĩ mà đưa tay lên bắt. Hắn dùng lực ngón tay mà siết bàn tay Ngụy Châu. Ngụy Châu khẽ nhăn mặt, dùng lực ngón tay mình mà đáp trả. Lương Nhật đau mà buông tay ra. Lại cười với Ngụy Châu 1 nụ cười không rõ tư vị rồi lướt qua Ngụy Châu mà lên xe của hắn.
“Thì ra là tên nhóc này, cậu ta mà cũng đòi tranh giành với tôi sao. Lâm Tôn, khẩu vị của anh tệ quá”. Lương Nhật cười khinh, lái xe hướng tới bệnh viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.