Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 20: Áo khoác của Cảnh Du.
– Bảo bối, đến giờ rồi dậy đi.
– Tôi muốn ngủ.
Ngụy Châu cứ vậy mà lăn lộn trên giường. Lười biếng. Thực sự rất lười biếng. Nếu như không có Cảnh Du cậu sẽ dậy sớm để soạn hành lý. Nhưng mà có Đại Du rồi, Ngụy Châu chỉ muốn nằm được phút nào hay phút đó.
Cảnh Du lắc đầu, bận rộn dọn dẹp, miệng luôn hồi nhắc nhở:
– Áo khoác anh để trên ghế, tối nếu có quay cảnh đêm lạnh thì nhớ mặc vào. Quần áo dơ anh sẽ mang về, vài hôm nữa sẽ mang đến cho em đồi mới. Đồ lần này anh mang đến đủ mặc 1 tuần. Có kem chống muỗi ở bên hông túi, mỹ phẩm anh bỏ gọn vào túi nhỏ rồi…
Cảnh Du thì nói huyên thuyên như 1 người mẹ vậy, còn Ngụy Châu thì bị sự tra tấn đó mà thức giấc, mở điện thoại ra mà chơi game. Vừa chơi game vừa nhìn hình dáng bận bịu của Cảnh Du mà khắc sâu vào lòng. Quả thực, có một người quan tâm, yêu thương rất tốt.
– Đưa tôi áo khoác của cậu.
– Em nói cái gì?
– Tôi nói, cậu đưa áo khoác của cậu cho tôi. Cầm cái áo của tôi về đi.
– Sao vậy? Áo anh chưa giặt đâu. – Cảnh Du mặt ngơ ngốc nhìn Ngụy Châu.
Ngụy Châu lắc đầu ngán ngẩm. Con người này, không muốn nổi nóng với cậu thật không được.
– Tôi muốn mặc áo cậu. Không nói nhiều.
Ngụy Châu đưa tay cởi áo khoác da chuyên dành cho người đi moto mặc trên người Cảnh Du mà xách vào nhà tắm. Cậu sợ Cảnh Du sẽ lấy lại. Đại Du hơi không hiểu. Tại sao áo khoác giặt sạch sẽ lại không muốn mặc, lại muốn mặc áo khoác đó chứ. Đắn đo 1 hồi cậu mới hiểu ra. Vì trên áo có mùi hương của cậu.
Cảnh Du ngồi cuối giường, ngẩng mặt lên mà cười thành tiếng. Đồ ngốc nhà cậu, có vậy mà cũng không nói rõ cho tôi nghe. Đừng nói là áo khoác, tôi mang cả tôi cho cậu cũng được mà.
Ngụy Châu bước ra, quần áo chỉnh tề, đội thêm cái mũ đen, mặc rất vừa vặn áo khoác của Cảnh Du. Nếu như là người không quen biết nhìn từ phía sau có thể nhận lầm họ. ( Tướng phu phu đó nha =]]]])
Lâm Tôn gặp họ lúc bước ra xe. Cảnh Du vì có việc ở võ đường nên không đưa Ngụy Châu về được nên đành để cậu ta lên xe của đoàn làm phim.
Ngụy Châu lên xe rồi mà Cảnh Du cũng chưa đi. Lâm tổng cảm thấy rất khó chịu.
Hắn khó chịu từ lúc thấy Ngụy Châu mặc áo khoác đó. Hắn nhớ rất rõ cái áo đó Cảnh Du là cậu ta đã mặc hôm đưa Ngụy Châu đến quay ở đây. Vậy mà giờ Châu Châu lại mặc nó. Cám xúc của hắn rất hỗn loạn. Tối qua hắn chút nữa là bị xem live GV ( gay video ), bây giờ lại nhìn thấy cái tình cảnh này. Lâm Tôn thực sự không cam tâm.
– Cậu Hoàng, cậu đứng đó làm gì vậy? Không đi về sao, hay là muốn ngửi khói xe của tôi đây.
– Tôi là không muốn BẢO BỐI CỦA TÔI nhìn bóng lưng cô độc của tôi mà đau lòng đó Lâm tổng.
Vẫn là Cảnh Du lợi hại. Không cần làm gì, chỉ cần nói thôi. Mở miệng nói câu nào là như gáo nước lạnh tạt vào người Lâm tồng cái ấy. Không chỉ vậy, cậu ta còn ban phát cái nụ cười ngây ngốc ấy, cả nhướng mày thách thức nữa.
“Cảnh Du, rất may cho cậu là cậu đã giải nghệ. Nếu cậu mà dưới trướng tôi, coi tôi thao cậu, hành hạ cậu, xem cậu có còn bản mặt đó không?” Lâm tổng đay nghiến thầm nghĩ.
– Xuất phát thôi!!! Đạo diễn lên tiếng.
Bánh xe bắt đầu lăn bánh, Ngụy Châu đưa đầu ra kính xe nhìn Cảnh Du vẫy tay tạm biệt. Không cần nhìn bóng lưng cậu ta. Chỉ cần nhìn dáng vẻ đứng cô độc đứng kế bên chiếc xe của cậu ấy cũng đủ đau lòng rồi.
Cảnh Du vừa về lập tức đến võ đường giải quyết công việc. Võ đường của họ chuẩn bị tổ chức thi lên đai. Lẽ ra việc này tiểu Phong có thể tự thu xếp nhưng mà hắn lại lười biếng, thích để cho Cảnh Du chỉ đạo làm việc. Cảnh Du quả thực xử lý mọi chuyện rất nhanh nhẹn. Cuối ngày đã sắp xếp xong cả, chỉ đợi 2 ngày nữa tiến hành tổ chức thi.
Ngụy Châu ở đây thì phải dọn dẹp, sắp xếp lại thời gian hoạt động cho thu âm ca khúc chủ đề và cuối phim. Vậy ra trở về đây cậu có tới 3 ngày không có lịch quay. 3 ngày đó toàn cảnh quay của Lâm Hoàn. Nếu biết trước được nghỉ 3 ngày sẽ mang theo Cảnh Du, để cậu ta có thể đi nghe cậu thu âm.
Ngụy Châu treo áo khoác của Cảnh Du lên tay năm cửa tủ quần áo. Cậu đi vào phòng tắm, ngâm mình thư giãn mà không biết rằng, bên ngoài có kẻ đang đi vào. Không sai, là Lâm Tôn đó.
Hắn mở cửa nhẹ nhàng vào phòng, tiến tới tủ quần áo, đưa tay vuốt vuốt áo khoác rồi cầm lên. Hắn không hiểu, tại sao Ngụy Châu phải mặc áo khoác này, cũng không hiểu ngôi sao như cậu ta tại sao lại chấp nhận yêu và ở bên một diễn viên giải nghệ đi mở võ đường. Tại sao một Lâm tổng như hắn lại bị dễ dàng từ chối bởi cậu ta. Và câu hỏi cuối cùng hắn tự đặt ra cũng khiến hắn rung sợ: Hắn yêu Ngụy Châu rồi sao.
Hắn nắm chặt áo suy nghĩ thì Ngụy Châu bước ra, thấy hắn đứng ngay tủ đồ mà thất kinh hồn via. Con mẹ anh, hết chổ để đứng hay sao mà lại đứng lù lù ở đây. Làm cậu sợ chết đi được. Nhìn qua hắn thấy hắn đang cầm áo Cảnh Du. Cậu bước đến đối diện hắn
– Trả đây.
– Cái gì?
– Áo khoác của tôi.
– Cái này không phải của cậu.
– Trả áo khoác Cảnh Du cho tôi.
– Như vậy tôi lại càng không trả.
Ngụy Châu sấn tới giành lại nhưng lại bị hắn quơ qua chổ khác. Hắn cầm chặt trên tay rồi bước ra cẩu thang. Ngụy Châu đuổi theo, nắm lại được 1 tay áo, cứ thế mà kéo. 2 bên xô đẩy, giằng co 1 hồi tay áo bị rách, Ngụy Châu mất thế mà ngã xuống cầu thang.
Cầu thang này có 28 bậc, cậu ngã xoay tròn cả 28 bậc. Đến bậc cuối cùng, cậu vì đập đầu đau mà bất tỉnh. Đoàn làm phim nghe tiếng ồn ào mà chạy lại.
Ngụy Châu nằm trên đất, 1 tay nắm chặt miếng vải màu đen, đầu bị bầm, sưng to 1 cục như trứng gà. Do cầu thang bằng gỗ, tối ngủ cậu lại mặc áo cọc tay và quần đùi nên bị chà sát không ít. Tệ nhất là phía dưới cằm, bị rách và chảy máu đầm đìa, ướt cả phần cổ áo cậu mặc.
– Châu ka, Châu ka, nghe em nói không? – Lâm Hoàn chạy lại lay lay Ngụy Châu. Đưa ánh mắt đầy căm phẩn nhìn lên người đàn ông đứng phía trên cầu thang.
– Gọi cấp cứu, gọi cấp cứu mau. Đạo diễn la lên thất thanh
~~
Trưa hôm sau Ngụy Châu mới tỉnh lại, trước mặt cậu là A Sử, Sài tỷ và Lâm Hoàn. Đang choáng váng muốn ngồi dậy thì phòng bệnh Ngụy Châu có khách ghé thăm. Là trợ lý của Lâm Tôn. Hắn cúi đầu chào mọi người, tiến lại gần Ngụy Châu nhìn bao quát rồi cất tiếng:
– Cậu Hứa chắc là không sao rồi đúng không?
Ngụy Châu chưa kịp lên tiếng thì Sài Tỷ đã nóng giận mà quát tên trợ lý:
– Này anh, không sao là không sao thế nào. Anh coi Lâm tổng anh làm cho Châu Châu của chúng tôi ra nông nổi gì rồi. Lăn cầu thang trầy sướt không nói, dưới cằm còn phải may 4 mũi. Châu Châu tôi là nhờ giọng hát với khuôn mặt này kiếm tiền đó. Hôm trước anh nói gì, có tiền đồ ah, tiền đồ của anh là Châu Châu tôi bầm dập như thế này sao. Chưa kể đến phải tuân theo hợp đồng mà không cho quản lý của Ngụy Châu đi theo đến trường quay. Các anh làm vậy là cố tình đưa Châu Châu tôi là trò chơi cho Lâm tổng bệnh hoạn của anh phải không?
Sài tỷ mắng 1 hơi không ngưng nghỉ. A Sử đưa tay vỗ vỗ vai Sài tỷ. Sài tỷ vừa lui ra sau thì nghe A Sử lên tiếng:
– Để ngăn cản sự việc lần này diễn ra lần thứ 2, phiền anh về nói với Lâm tổng. Đợi cậu ta khỏe lại, trợ lý sẽ theo cậu ta về phim trường. KHÔNG ĐƯỢC TỪ CHỐI.
Quản lý cúi đầu chào mọi người rồi ra về. Tâm tư ông ta thật hoảng sợ.
– Áo đâu rồi?
– Áo gì? Sài tỷ lên tiếng.
Ngụy Châu khốn khổ mở miệng, vì may dưới cằm nên nói rất đau:
– Áo khoác của Cảnh Du.
Hoàn Hoàn nhanh nhẹ lấy trong balo của mình đưa cho Ngụy Châu:
– Đây đây, của anh đây. Anh đừng nói vì cái áo khoác này mà xô xát với anh em nha.
Ngụy Châu khó nhọc gật đầu thỏ thẻ:”Đây là áo Cảnh Du, không ai khác được chạm vào, trừ tôi”.