Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 17: Tôi bệnh rồi.
Ngày hôm qua Lâm tổng bắt họ ở lại tới tối mịt quay phim thì hôm nay là 1 kiểu tra tấn khác. Dậy sớm. Rõ ràng là đạo diễn đã hẹn quay lúc 9 giờ sáng nên Ngụy Châu vẫn vô tư ngủ.
Đang mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, cậu thấy 1 người đứng dưới cuối giường mình. Tây trang lịch lãm, khuôn mặt anh tuấn nhưng lại 1 tầng băng lãnh.Châu Châu dụi mắt, là mơ sao. Rồi lại dụi mắt, cho đến khi gần tỉnh táo thì mới giật mình. Là Lâm Tôn.
– Anh làm gì trong phòng tôi.
– Vào xem cậu ngủ.
– Biến thái.
– Cho cậu 5 phút chuẩn bị, 10 phút nữa bắt đầu quay.
Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi. Đây là lần đầu tiên hắn thành thật với bản thân như vây. Khẳng định mình vô phòng Ngụy Châu xem cậu ta ngủ.
Ngụy Châu thì vẫn còn đang đấu tranh để thức dậy, cầm điện thoại lên xem. Con mẹ nó, mới 7 giờ thôi. Không phải đạo diễn nói 9h sao. Lâm Tôn, là anh cố tình chỉnh tôi phải không?
Bực tức xuống giường làm vệ sinh sạch sẽ, Châu Châu đi xuống lâu. Chưa có ai hết!!! Gì đây, đùa tôi sao.
– Cậu Hứa, lại đây.
Lâm Tôn ngoắc ngoắc cậu lại.Dù bực bội nhưng Châu Châu vẫn đi lại.
– Ăn sáng đi.
Lâm tổng đưa cho cậu một phần điểm tâm sáng rất thịnh soạn. Có bánh bao, có há cảo,..
– Sao, có hợp khẩu vị không?
Lâm tổng sắc mặt không thay đổi nhưng trong mắt có chút ôn nhu.
– Không tệ, nhưng không bằng tiệm điểm tâm dưới nhà tôi và Cảnh Du, sữa đậu nành với bánh bao ở đó là cực phẩm.
Ngụy Châu đang hưởng thụ bánh bao trong tay thì 1 bàn tay kia giật lấy.
– Ăn vậy đủ rồi.
– Gì chứ, còn nhiều như vậy.
– Tôi mua cho Hoàn Hoàn, không phải mua cho cậu. Cho cậu làm chuột bạch coi ngon hay dở. Hoàn Hoàn nó kén ăn, tôi sợ mua nó sẽ chê mà bỏ phí.
Xong rồi hắn mang cả túi đồ ăn mang đi, bỏ lại Ngụy Châu khuôn mặt ngơ ngác. Cho tôi làm chuột bạch mà cho tôi ăn những 4 cái bánh bao, à không, là 3 cái rưỡi ha. Đáng lẽ nhìn anh không đáng ghét, mà cực kì đáng ghét đó.
Tên biến thái ấy mang túi điểm tâm mang đến phòng Lâm Hoàn. Trên tay cầm cái bánh bao ăn dở của Ngụy Châu cho vào miệng. Bánh bao này miệng hắn đã đặt lên ah, có nước bọt của hắn nữa. Chưa bao giờ Lâm tổng có một dư vị ngọt ngào như vậy.
Khỏi phải nói, tiểu Hoàn cô gái ấy là người ngạc nhiên nhất.
– Anh, từ lúc em hiểu chuyện đến giờ, chưa bao giờ anh mua điểm tâm cho em ăn nha. Hồi em rời nhà vô kí túc xá ở anh còn không gọi điện thoại cho em nữa ah. Sao hôm nay lại đối xử tốt với em vậy. Anh hai, có phải anh bị bệnh nan y không thể cứu chữa không? Là đang cố gắng trao dồi tình cảm cho em phải không?
Hoàn Hoàn lay tay Lâm Tôn, ánh mắt vô cùng sửng sốt. Cô gái à, cô đi học diễn viên điện ảnh là sai rồi. Cô nên đi theo hài kịch sẽ hợp hơn.
– Có ai nói là em vừa phiền lại ồn ào không?
Lâm Tôn chau mày, kéo tay Hoàn Hoàn ra. Thực sự là túi đồ ăn này là mua cho “con mèo bán manh” kia, nhưng mà vì câu nói khích tướng của hắn, 1 câu cũng Cảnh Du, 2 câu cũng Cảnh Du. Nghe tới là hắn phát bực rồi.
– 5 phút nữa quay.
Hắn quay lưng đi ra cửa, cho tay vào túi quần âu. Bộ dạng này, muốn bao nhiêu khí chất có bấy nhiêu khí chất. Thảm nhất là Hoàn Hoàn. Đừng nói là 5 phút, bịch đồ ăn đó ăn cả 30 phút còn không xong. Hoàn Hoàn ngửa đầu ra sau, vỗ vỗ tay lên trán. Rốt cuộc tôi đã làm gì nên tội với đại thiếu gia mà cứ hành hạ tôi như vậy.
11 giờ trưa, đoàn phim đang tiến hành quay cảnh dưới mưa. Theo kịch bản đây là cảnh chàng họa sĩ tiễn cô gái đi lên xe về quê. Trước lúc lên xe, cô gái còn hỏi vọng 1 câu “Anh có yêu em không?”. Chàng họa sĩ cười, rồi vẫy tay chào cô gái. Từ bến xe về thì trời chuyển mưa, cứ đi cứ đi như vậy. Theo nguyên tác đó là buổi chiều, 4 giờ. Nhưng tên Lâm tổng đó giữa trưa nắng noi lại hành xác đoàn làm phim.
Tháng 7, Thượng Hải nắng nóng nhưng không gắt, thoạt nhìn lên phim chỉ tầm đúng theo nguyên tác. Không ai biết là giữa trưa. Ngụy Châu đọc đi đọc lại diễn biến tâm trạng nhân vật. Cảm xúc bắt đầu có rồi.
“Cảnh x, lần 1, action” Đạo diễn hô lên. Ngụy Châu chậm chậm, chậm chậm bước. Trong phim cậu mặc áo thun trắng, quần jean, mang giầy bata, đầu tóc hơi rối nhưng không thể ngăn được khí chất diễn viên của cậu. Cảnh phun nước sử dụng vòi xịt chữa cháy, muốn bao nhiêu nước, có bấy nhiêu nước. Giữa trưa như vậy mà cứ liên tục xối xả lên người Ngụy Châu. Ánh mắt đó, thần thái đó. Cậu bây giờ thực sự là chàng họa sĩ Trương Mạnh Lưu. Đạo diễn tay chống cằm nhìn theo máy quay lia tới cậu ta. Cậu ấy không làm diễn viên thật là uổng phí mà.
– Cắt, đạt lắm.
– Không đạt, làm lại đi. – Lâm Tôn nghiêng đầu sang bên phải, tay xoa xoa môi dưới, biểu tình không hài lòng nhìn đạo diễn.
– Lâm tồng, tôi thấy rất tốt rồi mà.
– Tôi nói làm lại là làm lại.
– Đoạn nào không vừa ý ngài chứ Lâm tổng?
– Từ đầu, còn nữa, đợi đồ cậu ta khô mới được quay tiếp.
Nói rồi, hắn quay lưng đi đến cái ghế ngồi xuống, chắp hai tay chống cằm nhìn bộ dạng ướt sũng của Ngụy Châu mà hả dạ.
“cảnh X, lần 2, action”. Ngụy Châu bắt đầu cảm thấy không khỏe rồi. Giữa trưa lại bị xối nước, cậu không biết là mình say nắng hay là trúng nước nữa. Cố gắng gượng, cố gắng diễn thật tốt, đôi mắt mệt mỏi của Ngụy Châu đầy ắp cảm xúc, đạo diễn quay cận lấy mặt cậu, 1 giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt anh tuấn đó. Kẻ ngồi đằng xa nghe tim đập chậm 1 nhịp, rất rõ ràng, “bịch”, chính cái lạnh từ xương cốt đi ra khiến cho môi Ngụy Châu run rẩy như đang mấp máy nói gì đó Rồi cậu lại mím môi, lại cúi đầu bước.
– “cắt, đạt lắm”. Đao diễn hứng chí vỗ đùi 1 cái, đưa ngón cái về phía Ngụy Châu.
Các hậu cần, trợ lý xung quanh lấy khăn lau cho cậu, Châu Châu hơi choáng, quay qua hỏi đạo diễn:
– Đạo diễn, buổi chiều có cảnh của cháu không ạ?
– Không có, cậu có thể nghỉ ngơi rồi. Mai chúng ta đi Chu Gia Giác* quay sớm.
(*Chu Gia Giác là thắng cảnh miền sông nước nổi tiếng nhất ở Thượng Hải)
Ngụy Châu về phòng tắm rửa, vừa nằm lên giường liền nhắn tin cho Cảnh Du :” Tôi bệnh rồi, muốn ăn cháo cá”. Rồi ngủ lúc nào không hay.
Cảnh Du ở nhà buồn chán, Ngụy Châu đi quay được 2 ngày, hắn thấy dài như 2 tháng, nhớ nhung, buồn bả. Đang xem cảnh vật nhau WWE, hắn nhận được tin nhắn của Ngụy Châu. Bệnh? Cháo cá? Hôm nay làm nũng với tôi à. Bây giờ là 6 giờ chiều, Cảnh Du tranh thủ đi ra siêu thị gần nhà mua cá phi lê ( cá đã lóc xương), vừa về cởi áo khoác đã bay vào bếp vo gạo, thái gừng, rửa cá.
Nhiều khi hắn tự nghĩ, nếu là một cô gái được hắn nấu cho ăn thì cô ấy sẽ vui đến phát khóc. Mà đâu ngờ lại yêu tên kia, lần nào nấu hắn cũng chê cái này, chê cái kia. Với Ngụy Châu, chỉ có hắn nấu ngon nhất!!! ( Tự luyến như nhau ).
7 giờ, Cảnh Du dùng moto chạy đến phim trường của Ngụy Châu. Tâm trạng vô cũng phấn khởi. Chỉ tưởng tượng đến ánh mắt với nụ cười hạnh phúc của Châu Châu hôm qua hắn mang cơm tới thì hắn chỉ muốn mang Châu Châu về nhà, không cho hắn ta cực khổ nữa.
Châu Châu phát sốt, người nóng như lò lửa, trán ướt mồ hôi, lưng áo thì như vừa tắm xong, không có chổ nào khô cả. Ấy vậy mà miệng than lạnh, tay quờ quạng mền. Lâm Tôn là muốn ép cho cậu ta quy thuận chứ không phải là ép chết cậu ta. Hắn đi vào phòng Ngụy Châu, đóng kín cửa lại.
Hắn nhìn Ngụy Châu 1 cách ôn nhu, đưa tay sờ trán, sốt rồi. Hắn ta thở dài. Hắn đã làm ra nông nổi gì thế này. Nói rồi hắn lại đi lấy khăn mặt vắt khô lau mồ hôi trán cho Ngụy Châu, rồi lại xả, rồi lại lau ở cổ.
-Áo ướt rồi mà cậu còn để vậy sao?
– Cảnh Du, Cảnh Du, tôi lạnh quá.
Mặt Lâm Tôn xám xanh lại. Hắn ta là gì chứ, là Lâm tổng, cái gì hắn ta muốn là phải có, vậy mà giờ phải săn sóc cho cái tên không tiền đổ này. Mà được cái, tên không tiền đồ này mở miệng chỉ biết nói CẢNH DU.
Hắn lắc đầu, đưa tay cởi áo Ngụy Châu, lau lưng, lau ngực, lau bụng rồi thay áo mới cho cậu ta. Cậu ta thật trắng, thật thơm ah. Đặt cậu ta nằm ngay ngắn, Lâm Tôn xuống lầu kiếm trợ lý lấy thuốc. Cảnh Du chạy 1 mạch từ lúc đá chống xe lên đến phòng Ngụy Châu. Cơ bản là Lâm Tôn không hay biết.
Cảnh Du vào phòng thấy Ngụy Châu đang ngủ, sờ trán thấy hơi nóng. Khe khẽ lay Ngụy Châu.
– Bảo bối, em dậy ăn cháo đi. Bảo bối.
Nghe tiếng gọi rất quen, Ngụy Châu mơ màng mở mắt. Là Cảnh Du, đích thực là Cảnh Du. Ngụy Châu đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt Đại Du, rồi mĩm cười.
– Có mang cháo cá cho tôi không?
– Còn nóng hổi. Ngồi dậy đi, anh bón cho em ăn.
Cảnh Du đỡ Ngụy Châu vào đầu giường mà vừa múc, vừa thổi, trước khi đút còn cho đầu lưỡi chạm nhẹ đo nhiệt độ. Tất cả các hành động đó được Ngụy Châu cẩn thận nhớ từng chút, từng chút một.
Bón tới gần nửa số cháo thì Lâm Tôn đi vào. Thấy Cảnh Du đang bón cho Ngụy Châu, Ngụy Châu lại nở 1 nụ cười ngọt ngào đến không tưởng. Cậu ghét tôi đến độ không cười được với tôi sao. Lâm Tôn trầm mặc suy nghĩ.
Cảnh Du quay qua thấy Lâm Tôn đang đứng ngay cửa, lên tiếng hỏi
– Lâm tổng, ngài đi đâu vậy?
– Là Hoàn Hoàn kêu tôi mang thuốc qua cho cậu. Nó thấy cậu lúc chiều không khỏe.
Nói rồi hắn thảy vỉ thuốc lên giường Ngụy Châu, cao ngạo bước đi. Lâm Tôn ơi là Lâm Tôn. Lúc nãy mày làm tới chả phải là chiếm được tiện nghi rồi sao. Giờ thì tốt rồi. Mượn hoa kính phật*!!!!
(*Mượn hoa kính phật: đại loại là công lao mình mà người ta nhận)
có mấy bạn hỏi mình về hình mẫu của Lâm Tôn và Lâm Hoàn.
Đây là hình mẫu Lâm Hoàn mình nhắm tới. Còn Lâm Tôn mình lại thích cái kiêu ngạo của Vương Thanh với nét mặt bá đạo của Cố Dương. Không thể tìm được hình minh họa