Đại Dựng Phu

Chương 49


Đọc truyện Đại Dựng Phu – Chương 49

Từ khi chủ động từ chức CEO cho đến lúc Lưu Nghị vào thay, Lưu Hằng luôn luôn chờ cuộc điện thoại mà người gọi có thể là cha, hoặc là mẹ của Lưu Hằng, đương nhiên, cũng có thể là một người thân nào đó trong Lưu gia.

Nhưng mà Lưu Hằng thật không ngờ, cuộc gọi đầu tiên từ Lưu gia gọi tới lại là thư kí thân tín nhất bên cạnh ông nội.

Thư kí đi theo lão gia tử cũng đã ba mươi năm, đối với Lưu gia rất trung thành, lời ông nói qua điện thoại vừa chân thành lại ngắn gọn : “Lão gia đã biết việc cậu ba từ chức CEO, cái sọt bị người xung quanh chọc một lỗ khá to đấy, trong Lưu gia có người thổi gió bên tai lão gia, nói cậu cũng không cần sản nghiệp của gia tộc, còn muốn cắt đứt mọi qua lại cùng Lưu gia. Sáng nay lão gia phải nhập viện vì tức giận, tốt nhất cậu nên cùng tiểu thiếu gia Bánh Đậu trở về một chuyến, chuyện lần này ầm ỉ quá lớn.”

Thư kí điện thoại tới sớm hơn người nhà Lưu Hằng một chút. Sau khi cúp điện thoại cha Lưu Hằng gọi đến mắng con trai một trận cẩu huyết lâm đầu, giọng mẹ anh qua điện thoại cũng tương đối nghiêm trọng, kêu Lưu Hằng nhanh chóng dẫn Bánh Đậu trở về, tuy rằng lão gia tử không có gì đáng ngại, nhưng dù sao đã lớn tuổi, Bánh Đậu là cháu cưng của ông, để lão gia tử nhìn thấy nói không chừng sẽ hết tức giận.

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Hằng lái xe đến nhà trẻ xin phép giáo viên đứng lớp đón Bánh Đậu đi, sau đó lại lái xe đến tòa soạn của Vương Ân Thành. Tuy rằng rất gấp, nhưng không thể nói qua điện thoại là có thể rõ ràng được. Hiện tại đầu óc Lưu Hằng rất tỉnh táo, ở Lưu gia có một số người chưa bao giờ thuộc diện dễ đối phó, chuyện lần này xem như bị người ta nắm được điểm yếu, trước mặt lão gia tử tố cáo tội trạng.

Anh cần thời gian để xử lý, nhưng tiên quyết là đầu óc phải tỉnh táo vững vàng.

Sau khi Vương Ân Thành nhận điện thoại thì nhanh chóng đi xuống dưới lầu, vừa mở cửa bên ghế phó lái thì ngạc nhiên khi thấy Bánh Đậu ngồi ở băng sau, nhóc cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, trước đó nghe ba ba nói bọn họ phải về nhà ông nội một thời gian. Bánh Đậu nghĩ đến việc nhiều ngày tới không gặp được quả cam lớn của nó liền mất hứng, nên giờ nhìn thấy Vương Ân Thành thì ủy khuất phụng phịu vươn tay muốn ôm một cái.

Vương Ân Thành ngồi xuống băng sau ôm con đặt lên đùi, nhìn Lưu Hằng ở đằng trước, hỏi : “Xảy ra chuyện gì? Hôm nay Bánh Đậu không đi học hả?”

Bánh Đậu than thở : “Mới không phải đâu! Ba ba đến trường đón con !”

Lưu Hằng ngồi phía trước nghiêm túc nói : “Bánh Đậu, ba ba và quả cam cần nói chuyện.”

Bánh Đậu thành thành thật thật im lặng.

Vương Ân Thành nghi hoặc hỏi : “Xảy ra chuyện gì sao?” Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng tính khí của Lưu Hằng thời gian gần đây biến đổi rất nhiều, toàn thân giống như cung tên đã căng hết cỡ, cứ như sắp lâm đại trận vậy.

Lưu Hằng : “Trước đây rời khỏi Hoa Vinh là quyết định của riêng anh, tin này có nhờ một người hiểu chuyện trong ban quản trị thông báo cho người nhà, nói khéo là sắp tới định nghỉ ngơi, việc của công ty sẽ nhờ Lưu Nghị coi sóc, chờ thêm một thời gian nữa lại tính tiếp, dù sao thông cáo của Hoa Vinh lúc trước chỉ là anh tạm thời rời khỏi vị trí. Nhưng sáng nay không biết ai nói gì đó, ông cố của Bánh Đậu được đưa vào bệnh viện, bọn anh phải trở về vài ngày.”

Vương Ân Thành hiểu được, trước đây Hoa Vinh thường xuyên xảy ra vấn đề là do đấu đá nội bộ trong Lưu gia, sự việc đã đi đến hồi kết, hiện tại Lưu Hằng bị người ta nắm nhược điểm tố cáo tội trạng. Dù sao Lưu Hằng chỉ định không dính dáng gì đến việc làm ăn của gia tộc, cũng đâu phải đoạn tuyệt lui tới cùng người nhà, việc làm ăn có thể không cần, nhưng người thân vĩnh viễn là gia đình của mình.

“Em hiểu rồi.” Vương Ân Thành gật đầu, tiếp đó cúi đầu nhìn Bánh Đậu, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con nói : “Bánh Đậu trở về phải ngoan biết không? Ông cố bị bệnh, Bánh Đậu phải làm cho ôngvui vẻ.”

Bánh Đậu thực không nỡ xa quả cam lớn của nhóc, ôm Vương Ân Thành nói : “Quả cam cùng con trở về a!”

Vương Ân Thành lắc đầu : “Bánh Đậu về với ba ba đi, phải ngoan biết không?”

Bánh Đậu chu miệng ôm eo, cắn môi, lay động cái đuôi tỏ vẻ bất cần, “Quả cam không đi con cũng không đi!”

Vương Ân Thành dí mi tâm Bánh Đậu : “Không được đâu! Ông cố bị bệnh, Bánh Đậu phải về thăm ông cố nha!”

Bánh Đậu rầm rì giống như đứa trẻ hay làm nũng, chỉ còn thiếu lăn lộn, Lưu Hằng quay đầu nhìn nhìn Bánh Đậu trong ngực Vương Ân Thành, rồi đối mắt với Vương Ân Thành, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt kiên nghị : “Yên tâm đi.”

Vương Ân Thành gật gật đầu, cũng không nói gì.

.

Lưu Hằng không mang theo đồ đạc, ở nhà cũ cái gì cũng có, cầm theo bóp và di động là có thể ra sân bay  kết quả Bánh Đậu cố sống cố chết lăn lộn ở băng sau nói có đồ cần lấy!


Lưu Hằng hỏi là cái gì nhóc lại không chịu nói, nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng, Lưu Hằng cuối cùng đành phải chiều con, lái xe quay về nhà.

Bánh Đậu vừa vào cửa liền chạy thẳng về phòng mình, mở ngăn tủ đựng quần áo ra, lấy từ bên trong cái áo ngủ hình gấu của mình, rồi mở một ngăn kéo khác, cầm cái áo ngủ mà Vương Ân Thành thường mặc. Ôm hai bộ quần áo chạy ra ngoài, đưa đồ vật trong tay cho Lưu Hằng, nói : “Là quần áo đó.”

Lưu Hằng cầm lấy, thấy áo ngủ của Vương Ân Thành, cúi đầu nhìn con trai, giờ anh đã hiểu. Bé con muốn mang theo một thứ cho đỡ nhớ, cho dù về với ông bà vào buổi tối không có quả cam lớn ngủ cùng, thì cũng có áo ngủ còn vương hơi hướm của Vương Ân Thành có thể ôm vào lòng.

Đại khái trên thế giới này, có thể làm cho một người đàn ông gần ba mươi tuổi khí khái kiên cường cảm động, không phải người yêu, thì chính là con của mình.

Lưu Hằng sờ sờ đầu Bánh Đậu, tìm cái túi bỏ quần áo vào.

Vé máy bay đã đặt rồi, Lưu Hằng cứ như vậy chẳng mang đồ đạc gì, một tay dắt Bánh Đậu một tay xách cái túi đựng hai bộ đồ ngủ, ngồi máy bay về với ông bà.

Buổi sáng Lưu Nghị mới nhận được điện thoại của em trai mình, vừa nghe xong một đống lớn dặn dò, giữa trưa lại nhận được điện thoại của mẹ.

Giọng phu nhân Kim nghe không có gì bất thường, thanh âm đều đều nhưng lại khiến Lưu Nghị sau lưng ớn lạnh : “Thằng ba đang trên đường về, cậu làm anh cũng đừng bắt chước chơi trò chủ động từ chức, đoạn tuyệt lui tới với người trong nhà gì gì đó! Tôi cho cậu biết, tốt nhất là đừng nên có suy nghĩ này, mà lỡ như có . . .” Dừng một chút: “Thì cậu cũng có bản lĩnh mướn người đẻ cho tôi một đứa cháu nội, còn không thì sớm chết tâm đi!” Nói xong liền cúp điện thoại.

Lưu Nghị nắm di động nhướng mày, thầm nghĩ Lưu Hằng lần này không cần giang sơn chỉ muốn mỹ nhân thiệt tình là làm quá trớn rồi, bất quá hắn lại tưởng tượng, nếu Vương Ân Thành là một phụ nữ, con trai của mình cũng xinh đẹp đáng yêu giống như Bánh Đậu, nói không chừng hắn cũng sẽ buông tha sự nghiệp gia tộc gì đó.

Aish, biết nói sao bây giờ? Đại để anh hùng cũng không qua được ải mỹ nhân! Kim phu nhân chưa gặp Vương Ân Thành, nếu thấy được khuôn mặt Vương Ân Thành, phiên bản trưởng thành của Bánh Đậu, lại chuyện trò thêm vài câu, biết đâu Kim phu nhân cũng sẽ bị cậu thu phục? !

.

Máy bay của Lưu Hằng hạ cánh vào buổi chiều, Lưu gia cho lái xe trực tiếp đến sân bay chở Bánh Đậu cùng Lưu Hằng về nhà.

Kim phu nhân mặc váy dài, tóc đen bới lên, gương mặt mộc với làn da trắng trẻo, trên người không mang nữ trang, chỉ có ngón áp út tay trái đeo một cái nhẫn vàng cũng đã ba mươi năm rồi, nhìn bà có vẻ đẫy đà, nhưng điều đó cũng không thể che lấp khí chất.

Bánh Đậu vừa xuống xe, bà Kim đã sớm đứng chờ ở trước cổng, khuôn mặt vốn nghiêm nghị thoáng giãn ra, sau đó biến thành cười tươi tắn nhìn Bánh Đậu, vừa đi tới vừa vỗ tay nói : “Bánh Đậu! ! Đoán xem bà là ai nào?”

Bánh Đậu ngước mắt, nhìn rất thản nhiên, cũng không có nhiều biểu cảm phong phú sống động như khi ở trước mặt Vương Ân Thành, nhóc kêu lớn : “Bà nội!”

“Ai u, bảo bối của bà! Lại đây nào, để nội ôm một cái!” Kim Yến ôm Bánh Đậu chặt cứng, cưng chiều hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lại nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nhóc, “Có nhớ nội không? !”

Bánh Đậu gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lưu Hằng vừa mới xuống xe.

Có Bánh Đậu ở đây, Kim Yến cũng đâu thèm nhìn tới Lưu Hằng làm gì, anh đến gần gọi một tiếng : “Mẹ!”

Đối với Lưu Hằng, Kim Yến đặt niềm tin rất lớn, thành thục ổn trọng, làm việc luôn có kế hoạch của chính mình, không ngờ rằng lần này anh lại làm ra chuyện lớn như vậy, Kim Yến là một phụ nữ thông minh, biết phía sau xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ không rõ.

Kim Yến tinh tế đánh giá Lưu Hằng, trong mắt hiện lên nét thấu hiểu, chỉ ừ với anh một tiếng, sau đó ôm Bánh Đậu xoay người đi vào nhà.

Bánh Đậu dù sao cũng đã sáu bảy tuổi, Kim Yến vóc dáng không cao tuổi cũng lớn, đi vài bước đã cảm thấy hết sức.

Lưu Hằng đỡ Bánh Đậu từ trong tay Kim Yến thả xuống đất, để nhóc tự đi, Bánh Đậu nắm tay Lưu Hằng, đảo mắt nhìn nhìn gói to Lưu Hằng cầm trong tay, ngẩng đầu hỏi : “Ba ba, chúng ta đi thăm ông cố ha? !”


Kim Yến nghe thấy lời này chỉ thấy càng thêm thương Bánh Đậu, mọi người yêu thích bé đều có lý do cả, mấy bé cùng tuổi có đứa nào quan tâm tới người thân giống như Bánh Đậu không? Trở về chưa kịp ăn uống, nghĩ đến trước tiên là ông cố của nó.

Kim Yến cười xoay người sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Đậu, nói : “Bánh Đậu giờ chúng ta đi thăm ông cố nha, lại đây, để nội dắt con, đưa con đi thăm ông cố.”

Bánh Đậu đặc biệt nghe lời đưa tay cho bà nội dắt, đi ở đằng trước, Lưu Hằng bước theo phía sau, đột nhiên nhóc con quay đầu liếc nhìn Lưu Hằng một cái, chớp chớp đôi mắt, tựa như trực giác lần này trở về không giống mọi khi, chắc chắn là có nguyên nhân, trước tiên nhóc phải làm cho ông cố vui vẻ mới được.

Bánh Đậu rất nhanh đã quay đầu đi, Lưu Hằng được Bánh Đậu nháy mắt với vẻ thấu hiểu như vậy thì hơi sửng sốt, anh đột nhiên nhớ tới tình huống lúc ở trên xe Vương Ân Thành dặn Bánh Đậu trở về phải làm cho ông cố vui vẻ, lúc này mới chợt hiểu, dường như Vương Ân Thành cũng đã sớm cảm nhận được.

Trong đầu Lưu Hằng hiện lên gương mặt cùng ánh mắt bình tĩnh và đơn thuần của Vương Ân Thành, chợt siết chặt nắm tay, cảm thấy càng thêm kiên định.

.

Bánh Đậu vừa vào cửa liền buông tay Kim Yến ra, lao thẳng tới giường bệnh của ông cố, giường bệnh cũng không cao lắm, Bánh Đậu đứng vừa bằng với chiều cao này, chớp đôi mắt to trong veo như nước bỉu môi nhìn lão gia tử, chân mày nhỏ nhăn lại, bàn tay đặt trên ngực lão gia tử : “Ông cố ông cố, Bánh Đậu tới thăm ông nè~~! Ông cố ơi!”

Bác sĩ mới giúp lão gia tử làm xong kiểm tra, vừa thu hồi ống nghe dặn lão gia tử phải tâm bình khí hòa, không nên tức giận, Bánh Đậu đã nhào thẳng vào, giọng nói mềm mềm non nớt cứ ông cố ơi ông cố à, làm cho Lưu lão gia tử vui sướng không để đâu cho hết, trong lòng như nhũn xuống.

“Ai u, bảo bối Bánh Đậu của ông, về khi nào vậy? Mau lại đây cho ông cố nhìn xem, coi có cao thêm tí nào không!” Lão gia tử nửa nằm nửa ngồi trên giường, vừa thấy được Bánh Đậu cả người đều lên tinh thần, lập tức liền ngồi dậy.

Bánh Đậu còn ghé vào bên giường, tay nhỏ nắm chặt hai ngón tay của lão gia tử, lắc lắc nói : “Con và ba ba về hồi chiều! Ông cố con có cao thêm nha! Thật sự rất nhiều đấy!”

Lưu lão gia tử sống tới tuổi này, không còn gì để lo lắng, điều quan tâm duy nhất vẫn là cháu chắt, Lưu gia đời thứ tư cũng có vài đứa, nhưng lão gia tử vẫn thương yêu Bánh Đậu nhiều nhất, ngoại hình của nhóc xinh đẹp cũng chưa bao giờ bướng bỉnh, không có mẹ thật tội nghiệp, khi còn bé chẳng thích nói chuyện, lớn lên thì đỡ hơn một chút, không nghĩ tới lần này lại đặc biệt ngoan ngoan, vọt tới bên giường lão gia tử mở miệng là ông cố ơi ông cố à, làm cho lòng người đều mềm mại.

Lão gia tử đã một thời gian dài không gặp Bánh Đậu, nhìn nhóc hiện giờ càng lớn càng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, lại thấy Bánh Đậu lúc này biết làm nũng săn sóc người khác kiểu trẻ con, càng thêm yêu quí vô cùng, bệnh xương cốt người già gì cũng hết bay !

Bác sĩ gia đình ở bên cạnh nhìn nhìn rồi gật đầu, thấp giọng nói với Kim Yến đứng kế bên : “Đối với Lão gia tử như vậy là tốt nhất, tâm tình hưng phấn thoải mái, bệnh gì cũng khỏi !”

Kim Yến gật gật đầu, “Lần này lại làm phiền cậu rồi.”

Bác sĩ gia đình cười nói : “Phu nhân khách khí .”

Trong phòng bệnh không chỉ có thầy thuốc cùng lão gia tử, con dâu thứ ba của lão gia tử Hồ Hữu Hữu cũng ở trong này, vốn đang nói gì đó với ông, thấy Bánh Đậu nhào tới trong nháy mắt sắc mặt cứng đờ, lại nhìn thấyLưu Hằng đứng ở cửa, tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Lão gia tử đương nhiên cũng nhìn thấy Lưu Hằng đứng ở cửa, hừ lạnh một tiếng: “Còn biết quay về à! ? Nhà cũng chẳng cần phải không ?”

Lưu Hằng sắc mặt trầm tĩnh như nước, bình tĩnh gọi một tiếng : “Ông nội”, quay sang lại hô một tiếng : “Thím”, rồi gật đầu chào hỏi bác sĩ gia đình đứng đối diện.

Lão gia tử lần này thật sự tức giận, không thèm để ý tới Lưu Hằng, vươn tay ôm Bánh Đậu, để nhóc tựa vào trong lồng ngực của mình, hai ông cháu rì rầm nói chuyện.

Kim Yến thấy lão gia tử vui vẻ cũng coi như nhẹ thở, quay đầu ý bảo Lưu Hằng đi ra ngoài với mình, Hồ Hữu Hữu không biết nghĩ gì cũng đi ra theo, cười nói : “Lưu Hằng trở lại rồi à?”

Lưu Hằng gật đầu, Kim Yến nhìn Hồ Hữu Hữu ngoài cười nhưng trong không cười, chẳng nói gì, hai mẹ con cứ thế rời đi.


. : .

Lưu Hằng cùng Bánh Đậu về với ông bà, Vương Ân Thành đúng giờ thì tan tầm, lúc thu dọn đồ đạc mở ngăn kéo bàn làm việc ra, lấy từ bên trong một hộp đồ chơi biến hình kim cương. Vương Ân Thành nhìn mô hình trong tay, trong lòng hơi thất vọng, vốn cho rằng có thể cùng Bánh Đậu đón sinh nhật, đúng là nói trước bước không qua.

Vương Ân Thành xách theo cái hộp lớn đẩy cửa văn phòng ra, nhìn thấy Thiệu Chí Văn vẫn đang còn làm việc, hôm nay chỉ sợ là cậu ta phải tăng ca.

“Chưa đi sao?” Vương Ân Thành hỏi.

Thiệu Chí Văn rời mắt khỏi màn hình máy tính, hai mắt đầy quầng thâm, hiển nhiên gần đây áp lực công việc rất lớn, “Đại vương cũng đừng lo lắng cho em, chuyên đề lần này nếu làm không xong, sau này em sao còn có thể lăn lộn ở công ty được nữa!”

“Đừng tạo cho mình áp lựcquá lớn!”

“Tuân lệnh Đại vương!”

Vừa quay đầu thì trông thấy Trần Lạc Phi, cũng đang dán mắt vào màn hình máy tính, hiển nhiên là tăng ca theo Thiệu Chí Văn, gần đây trông có vẻ rất mệt mỏi.

Vương Ân Thành không nói gì mà tan tầm, lúc trước Trần Lạc Phi bám dính lấy mình nói tào lao bát xế có nhiều điều cậu nghe mà chẳng hiểu gì, đột nhiên có một ngày lại an tĩnh không quấn mình nữa, tựa như đột nhiên thành thục ổn trọng, cả ngày im lặng không lên tiếng giống như chú chó trung thành theo đuôi Thiệu Chí Văn học hỏi thực tập, tăng ca làm thêm giờ không oán giận tiếng nào, dường như đã đổi tính vậy.

Vương Ân Thành thầm nghĩ thế giới của người trẻ tuổi phát triển quá nhanh, cậu đã không thể hiểu được nữa !

Vương Ân Thành cầm theo quà sinh nhật cho Bánh Đậu trở về nhà, mở cửa ra phát hiện đèn phòng khách vẫn chưa tắt, Vương Ân Thành đứng ở huyền quan thuận tay tắt đèn, nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại bật đèn lên.

Trong phòng yên lặng không có người, áo sơmi của Lưu Hằng vứt trên ghế sa lông, trên bàn trà vương vãi vài món đồ chơi của Bánh Đậu, bàn cơm còn sót lại quả táo hồi sáng Bánh Đậu gặm mất một nửa rồi không chịu ăn tiếp.

Vương Ân Thành đổi giày đi vào, đặt bao công văn cùng mô hình đồ chơi ở trên ghế sa lông, ngồi xuống, lặng im trong chốc lát. Cậu đứng lên, đi đến bên cạnh bàn ăn rót nước uống. Tiếp đó đi vào phòng bếp, từ phòng bếp đi ra xoay người đi vào thư phòng, sau đó đẩy cửa phòng ngủ Lưu Hằng ra, rồi vào phòng Bánh Đậu, ngồi bên cạnh giường nhỏ của Bánh Đậu trong chốc lát, thậm chí cậu còn ra ban công đứng một hồi.

Không đúng, dường như có gì đó hoàn toàn không đúng.

Kỳ thật Vương Ân Thành đối với hoàn cảnh xa lạ không có cảm giác gì, trong nhiều năm qua vì việc viết lách cậu thường xuyên đi đây đi đó, cảm quan cũng không có bất cứ cái gì lớn, nhưng mà hôm nay đứng ở trong phòng, cậu lại cảm thấy hết sức xa lạ, căn phòng đặc biệt an tĩnh, dường như cậu đứng ở chỗ nào cũng không phù hợp!

Lưu Hằng và Bánh Đậu không có nhà, một mình cậu đi đi lại lại trong này, có cảm giác như cậu biến thành người lạ không nên xuất hiện khi chủ nhân đi vắng.

Nghe nói một người chỉ cần lặp đi lặp lại một việc vượt qua hai mươi mốt ngày, sau đó sẽ hình thành một loại thói quen. Như vậy nếu đó là con người thì sao? Nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hai ngườinhư vậy, qua hai mươi mốt ngày thì như thế nào? Có phải cũng thành một loại thói quen hay không, không nhìn thấy sẽ chẳng thoải mái? Không nhìn thấy thì cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?

. : .

Lưu Hằng nói chuyện với cha, hai cha con ở trong phòng làm việc nói chuyện thật lâu, cơm chiều cũng không ăn, cũng chẳng đi ra ngoài lần nào.

Sau khi Bánh Đậu ăn cơm cùng ông cố xong đã đượcKim Yến đưa đi tắm rửa rồi ngủ, hôm nay Bánh Đậu đặc biệt nhu thuận với ông cố, thỉnh thoảng lại làm nũng hay những biểu hiện đáng yêu khiến cho ông cố vui vẻ cười mãi.

Lúc Kim Yến tắm rửa cho Bánh Đậu, nhóc chớp chớp mắt hỏi, “Bà nội, có sữa tắm hương cam không?”

Kim Yến ngẩn người, hỏi : “Bánh Đậu thích sữa tắm có hương cam sao?”

Bánh Đậu gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ chỉ cần sữa tắm và dầu gội hương cam, những mùi khác đều không muốn, cũng không thích!

Kim Yến cưng cháu, vội vàng kêu người giúp việc vào phòng chứa đồ tìm, nếu không thấy liền nhanh chóng đi mua! Người giúp việc tìm khắp nhà thấy rất nhiều loại mùi duy có mùi cam thì không, đành nhanh chóng kêu lái xe ra ngoài mua.

Thím dâu thứ ba Hồ Hữu Hữu nghe nói thì cười lạnh, cười đến ràn rụa nước mắt, đối với con dâu mình càng tăng thêm một trăm vạn lần không hài lòng : “Cô cũng sinh nở đi chứ! Nhanh chóng lớn bụng cho bằng người bằng ta đi chứ ! Sinh một bảo bảo trắng trẻo mập mạp! Đừng nói là dầu gội sữa tắm hương cam! Cho dù là nước hoa mùi cam tôi đều tìm về cho cô!”

Đến khi người giúp việc vất vả mua được dầu gội sữa tắm hương cam đem về cho Kim Yến, Bánh Đậu mới bằng lòng tắm rửa, ngồi trong bồn tắm lớn ngửi được hương cam nồng đượm, mặt mày nhóc giãn ra khoan khoái, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ thỏa mãn, cái mũi không ngừng hít vào, quả cam lớn quả cam lớn! Cả ngày nay nhóc chưa nhìn thấy quả cam lớn! Không thấy được đành phải ngửi mùi mà thôi!


Kim Yến tắm rửa xong lau khô thân thể cho bé con, Bánh Đậu lại đòi phải mặc bộ áo ngủ mà mình mang về, thứ khác nhất định không chịu xỏ vào, Kim Yến đành phải đem cái bọc mà Lưu Hằng mang về lại đây, lấy bộ áo ngủ gấu nhỏ cho mặc vào cho Bánh Đậu.

Bánh Đậu mặc xong áo ngủ kéo dép lê ôm đồ ngủ của Vương Ân Thành chạy về phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chôn trong mớ quần áo hít hít, là mùi cam, hương vị của ma ma.

Bánh Đậu nằm lên giường, Kim Yến sớm chú ý tới bộ đồ ngủ của người lớn kia, bà vừa nhìn thì trong lòng đã hiểu rõ, màu sắc bộ đồ ngủ kia không giống như là của Lưu Hằng thường mặc. Kim Yến ngồi ở bên giường nói chuyện cùng Bánh Đậu, hỏi Bánh Đậu gần đây ở trong trường có ngoan hay không, quen nhiều bạn mới chứ, ba ba gần đây thế nào.

Bánh Đậu trả lời từng câu một, rất nghiêm túc.

Cuối cùng Kim Yến nhìn nhìn bộ đồ ngủ Bánh Đậu vẫn luôn ôm trong ngực, hỏi : “Bánh Đậu, bộ đồ ngủ này là của ai ? Ba ba sao?”

Bánh Đậu nhìn Kim Yến không mở miệng, tay nhỏ bé cố sức nắm thật chặt, ánh mắt mở to nhìn Kim Yến.

Kim Yến nghi hoặc nhìn nhóc, Bánh Đậu rốt cục chậm rãi mở miệng nói : “Không phải của ba ba , là quả cam .”

Quả cam? Là Thành tử? Hay Trần tử?

Kim Yến vẫn không rõ lắm, nhịn không được đưa tay sờ sờ bộ đồ ngủ, nào biết ý thức độc chiếm của nhóc con đặc biệt mạnh, ôm quần áo né tránh, trở về vẻ xa cách cảnh giác đối với người khác trước đây : “Không cho, quả cam là của con !”

Tay Kim Yến sựng lại, vội vàng dỗ dành nhóc con, “Được được, Bánh Đậu, áo ngủ cùng quả cam đều là của Bánh Đậu.” Dừng một chút: “Vậy Bánh Đậu có thể nói cho bà nội biết, quả cam là ai không?”

Bánh Đậu nhìn Kim Yến, dù sao cũng là bà nội đã nuôi nấng yêu thương mình từ nhỏ, vì thế thu hồi vẻ mặt cảnh giác, cúi đầu sờ sờ áo ngủ, nghiêm túc nói : “Quả cam chính là quả cam a, là ma ma của Bánh Đậu!”

Kim Yến : “. . .”

Lúc Lưu Hằng từ phòng Lưu Bình Niên  đi ra, trước đó ông vừa mới phát tiết một cơn lửa giận lớn, chỉ thẳng vào mũi Lưu Hằng mắng đồ nghịch tử, còn bảo Lưu Hằng cút đi!

Lưu Hằng liền ra ngoài, không nói thêm câu nào, những gì nên nói đều nói hết rồi.

Anh đi vào phòng Kim Yến, người giúp việc đứng ở cửa nói phu nhân ngủ cùng với nhóc con, Lưu Hằng quay đầu xuống lầu đứng trong sân rút một điếu thuốc, gọi điện thoại cho Vương Ân Thành.

Vương Ân Thành nhận điện thoại rất nhanh, Lưu Hằng thậm chí còn chưa nghe được tiếng chuông, “Đến rồi hả?” Vương Ân Thành hỏi ở đầu bên kia điện thoại.

“Ừm, đến rồi .” Lưu Hằng ném tàn thuốc xuống đất, nhìn về phía xa xa, “Ăn cơm chưa?”

Vương Ân Thành : “Ăn rồi.”

Lưu Hằng : “Bánh Đậu đã ngủ rồi, ngày mai sẽ gọi điện thoại cho em.”

Vương Ân Thành : “Được rồi.”

Nhất thời trầm mặc, vừa mới nói hết tất cả cùng Lưu Bình Niên, tâm tình Lưu Hằng cũng không hồi phục nhanh như vậy, nhưng khi nghe được giọng của Vương Ân Thành, không biết tại sao, Lưu Hằng dường như đột nhiên bình tâm lại, cảm thấy mọi việc đều đáng giá, mình đã lựa chọn đúng, căn bản không hối hận cũng sẽ không quay đầu lại.

Vương Ân Thànhởđầu kia điện thoại trước sau như một trầm mặc, cậu không phảilà người giỏi khơi mào đề tài, cơ hồ đều là Lưu Hằng nói một câu rồi cậu trả lời. Hai người qua điện thoại, tựa hồ chỉ có thể nghe được hô hấp của nhau.

Vương Ân Thành đột nhiên mở miệng : “Anh bên kia. . . Tốt chứ?”

Lưu Hằng nhịn không được cong môi, bình tĩnh và kiên định nói : “Anh rất tốt!” Anh tiếp lời “Hiện tại em không cần lo lắng, mọi việc đã có tôi lo, cũng không cần phải suy nghĩ về tương lai, chuyện của tương lai, hãy để cho anh gánh vác!” Em chỉ cần là Vương Ân Thành thuần túy như trước kia là tốt rồi, làm quả cam lớn của Bánh Đậu, người yêu của Lưu Hằng là đủ!

Kỳ thật có những lời, cũng không cần phải nói ra, anh yêu em, thích và lo lắng cho em. . . Những từ ngữ này rất nghèo nàn và vô dụng.

Chỉ cần tự bản thân cậu biết, làm tốt việc của mình là được, những thứ khác không cần lo lắng hay quan tâm, hiện tại cùng tương lai, hãy để cho anh gánh vác, anh nguyện ý làm thế vì cậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.