Đại Dựng Phu

Chương 46


Đọc truyện Đại Dựng Phu – Chương 46

Buổi sáng lúc Bánh Đậu thức dậy thấy chỉ còn mỗi mình nằm trên giường.

Nhóc vội vàng leo khỏi giường, mặc áo ngủ gấu nhỏ kéo dép lê mở cửa chạy ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lưu Hằng đứng trong bếp làm điểm tâm. Bánh Đậu lại quay đầu chạy đến buồng vệ sinh, ôm khung cửa thật cẩn thận nhìn vào bên trong, thấy quả cam lớn của mình đang đánh răng, dường như cảm giác được nhóc đứng ở ngoài cửa, nghi hoặc quay đầu nhìn.

Bánh Đậu mở to mắt nhìn bọt kem đánh răng màu trắng dính bên mép của quả cam, nhóc cười với Vương Ân Thành rồi chỉ chỉ lên khóe miệng của mình, sau đó xoay người chạy vào phòng bếp.

Bánh Đậu đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lưu Hằng, hôm nay anh ăn mặc rất tùy tiện, phía trên là áo ba lỗ quần thì rộng thùng thình, đang đứng chiên trứng gà.

Lưu Hằng quay đầu nhìn Bánh Đậu, nhóc con đang nhìn mình bằng vẻ mặt hạnh phúc, chỉ còn thiếu lay động cái đuôi, “Còn không mau đi rửa mặt đánh răng?”

Bánh Đậu nhìn Lưu Hằng : “Hôm nay ba ba cũng không đi làm sao?”

Lưu Hằng đã nói với Bánh Đậu, trước khi trường tiểu học của Bánh Đậu khai giảng, mình sẽ không đi làm. Bánh Đậu cảm thấy quá tốt, không đi làm dành thời gian cho mình cùng quả cam là hay nhất ! Nhưng Bánh Đậu vẫn muốn hỏi lại cho chắc, hơn nữa đã hỏi ba ngày nay rồi, mỗi buổi sáng câu đầu tiên chính là hỏi Lưu Hằng có đi làm hay không, giống như đang đặc biệt lo lắng Lưu Hằng chỉ là đang dỗ dành mình thôi.

Trình độ nấu cơm của Lưu Hằng thật sự là đến cả chính anh cũng không dám tự an ủi bản thân, nhưng riêng món trứng ốp la này anh đảm bảo đạt tiêu chuẩn, lòng trắng trứng thì mềm mềm mịn mịn, chính giữa còn thấp thoáng màu vàng của lòng đỏ, cắn một miếng sẽ cảm nhận ngay vị ngọt béo ngậy của nó, quả thật là món trứng ốp la vô cùng hài hòa.

Lưu Hằng trở mặt trứng gà, quay đầu nhìn Bánh Đậu, nói : “Không đi làm! Hôm nay chẳng phải là diễn kịch sao, còn không nhanh mặc quần áo! Coi chừng bị muộn bây giờ !”

Sáng nay Bánh Đậu nhận được câu trả lời khẳng định của Lưu Hằng thì có vẻ rất cao hứng, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy xoay người chạy vào buồng vệ sinh, lúc đến đó Vương Ân Thành đã xong xuôi hết, đang lau mặt.

“Quả cam buổi sáng tốt lành!” Bánh Đậu nói xong bắt đầu lấy tiểu kê kê ra giải quyết, vẫn cái dáng vẻ nghiêm túc như trước.

Vương Ân Thành ôm con đến trước bồn rửa mặt, cũng không đi, cứ đứng đó nhìn Bánh Đậu tự mình đánh răng rửa mặt, khuôn mặt lấm tấm đầy nước.

Vương Ân Thành lau mặt cho Bánh Đậu, rồi ôm con về phòng thay quần áo.

Ba người ngồi ở trước bàn ăn điểm tâm, Bánh Đậu chuyên tâm cắt trứng ốp la, tách riêng lỏng đỏ, vừa ăn còn vừa thì thào ra vẻ ghét bỏ : “Giống y như ba ba vậy đó!”

Lưu Hằng giương mắt cảnh cáo nhìn Bánh Đậu, nhóc tiếp tục xơi trứng ốp la, ăn sạch lòng trắng trứng chung quanh, xong rồi trên đĩa chỉ còn lại lòng đỏ trứng.

Bánh Đậu liếm liếm miệng rồi liếm muỗng nhỏ trong tay, tròng mắt quay tròn nhìn nhìn Lưu Hằng, đẩy đĩa về phía anh.

Lưu Hằng giương mắt nhìn Bánh Đậu, lại nhìn tay nhóc con đang đẩy cái đĩa tới, chậm rãi nói : “Ăn luôn! Không ăn hết thì ở nhà!”

Bánh Đậu bật người quay đầu làm nũng với Vương Ân Thành : “Lòng đỏ trứng rất khó ăn, chẳng ngon chút nào, con không thích!”

Lưu Hằng khụ một tiếng, chỉ chỉ đĩa của Bánh Đậu : “Lặp lại lần nữa! Ăn hết!”

“Không ăn!” Bánh Đậu quyết đoán cự tuyệt, còn vươn tay đẩy cái đĩa càng gần Lưu Hằng hơn.

Lưu Hằng không nói gì nhìn Bánh Đậu, sao anh cảm thấy gần đây Bánh Đậu càng nuôi càng hay nhõng nhẽo giống con gái nhỉ ! Mỗi ngày chỉ biết làm nũng giở trò với Vương Ân Thành, chỉ còn thiếu một cái đuôi có thể phe phẩy!

Vương Ân Thành nhìn nhìn Bánh Đậu, “Nó không thích ăn thì thôi.” Nói xong liền vươn tay muốn lấy đĩa của Bánh Đậu.

Ánh mắt Lưu Hằng đảo nhanh, anh bình tĩnh kéo đĩa đến trước mặt mình, vùi đầu ăn lòng đỏ trứng trên đó.

Bánh Đậu ngồi uống sữa với vẻ mặt thắng lợi, rụt cổ cười hí mắt với Vương Ân Thành.

Vương Ân Thành bất đắc dĩ nhìn Bánh Đậu, đến khi nhìn lại đã thấy Lưu Hằng ăn hết lòng đỏ trứng.

Hoạt động biễu diễn này, trường học rất coi trọng, coi như là hoạt động cuối cùng của nhóm lớp lá ở trường, cho nên Vương Ân Thành cũng xin nghỉ trọn một ngày để đi với con.

Trường học không những phát thiệp cho mỗi gia đình, mà còn gởi kèm một bộ đồng phục, mỗi gia đình cũng không giống nhau.


Quần áo là Bánh Đậu tự mình yêu cầu giáo viên, áo T’shirt màu trắng in hình ba quả cam, hai lớn một nhỏ, ba quả cam nối thành một vòng tròn, trên ngực còn in huy hiệu của nhà trẻ.

Ba người mặc đồng phục gia đình cùng đến nhà trẻ, Lưu Hằng lái xe, Vương Ân Thành và Bánh Đậu ngồi ở băng sau. Lưu Hằng lái xe của Vương Ân Thành, xe của mình anh đã đưa cho Lưu Nghị.

Ba người đến nhà trẻ, trước cổng trường đậu rất nhiều xe, Lưu Hằng thật vất vả mới tìm ra chỗ trống, đột nhiên một chiếc xe trờ tới từ phía sau, cả hai cùng chặn ngay đó, chẳng xe nào đậu vào được.

Lưu Hằng mở cửa kính xe nhìn ra ngoài thăm dò, vừa vặn đối mặt với Diệp Tiếu Thiên cũng từ bên trong xe ló ra, hai người liếc nhìn nhau.

Lưu Hằng thu hồi tầm mắt ngồi yên ở ghế lái, tay vẫn đặt trên vô lăng, ngón tay khẽ nhịp. Phía sau xe Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu liếc nhau, Bánh Đậu còn nhíu nhíu chân mày nhỏ.

Diệp Tiếu Thiên cũng bất động, chờ Lưu Hằng lui ra, kết quả mới quay đầu, Trần Giác đã dẫn Diệp Phi xuống xe, sau khi tiếng đóng cửa xe vang lên, còn ân cần quay lại vẫy tay chào hắn : “Anh cứ từ từ đậu xe nhé, em và con vào trước đây!” Nói xong dẫn theo con trai gấu nhỏ nghênh ngang rời đi.

Diệp Tiếu Thiên : “. . .”

Cuối cùng vẫn là Lưu Hằng chiếm được chỗ đậu xe, sau đó cùng quả cam lớn quả cam nhỏ nhà mình xuống xe, Vương Ân Thành dắt Bánh Đậu, nhóc lại kéo tay Lưu Hằng, “Một nhà ba người” mặc đồng phục gia đình vô cùng phấn khởi đi vào nhà trẻ.

Diệp Tiếu Thiên đậu xe xong mặt xám mày tro đi vào, Trần Giác và Diệp Phi đã sớm chạy vô nhà trẻ ! Diệp Tiếu Thiên gọi điện thoại cho Trần Giác, cả giận nói : “Sao em không chờ anh!”

Trần Giác vô cùng ngạc nhiên : “Ai u uy! Sáng sớm đã giận dữ như vậy là muốn cãi nhau đấy hả? Cúp điện thoại đi không có thời gian tán gẫu đâu, con còn phải đi thay quần áo đó!” Nói xong lạnh lùng cúp máy cái rụp.

Diệp Tiếu Thiên : “. . .”

Hoạt động lần này tất cả các bạn nhỏ đều tham gia, dường như hầu hết phụ huynh cũng đều đến đây, dù sao hiện tại đã là tháng năm, không bao lâu nữa bọn trẻ sẽ kết thúc năm học, nghỉ hè xong một đám trẻ ngây thơ khờ dại tạm biệt búp bê cõng balo lên lớp một !

Tất cả các bạn nhỏ lớp lá năm đều phải thay y phục để diễn kịch, Vương Ân Thành và Lưu Hằng dẫn Bánh Đậu đến phòng học được chỉ định, phụ huynh bị ngăn ở cửa không được đi vào, bên trong là thế giới của bọn trẻ.

Vương Ân Thành và Lưu Hằng nhìn Bánh Đậu chạy vào phòng học, quay đầu liền đụng mặt Trần Giác.

Trần Giác cũng mặc đồng phục gia đình, áo T’shirt in hình ba cái cầu vồng, hai lớn một nhỏ, màu sắc quần áo nhìn rất rực rỡ .

Đây là lần đầu tiên Trần Giác gặp Vương Ân Thành và Lưu Hằng đi chung với nhau, không khỏi cười trêu chọc xen lẫn chút ái muội, nhìn về phía hai người, nhướn nhướn chân mày với Vương Ân Thành, lại quay qua Lưu Hằng chớp chớp mắt, nói : “A, hôm nay thời tiết thật đẹp, ánh nắng tràn trề ngàn dặm không mây, thật sự là ngày tốt để tụ họp bạn bè!” Rồi quay đầu, làm bộ nghi hoặc hỏi : “Ai? Trùng hợp quá, hai người cũng tới nữa hả?”

Vương Ân Thành nhìn đường phía trước, thản nhiên nói : “Cậu đủ rồi đấy.”

Lưu Hằng dứt khoát đẩy Trần Giác đang chen giữa mình và Vương Ân Thành ra, bước chân rất tự nhiên xê dịch lại gần Vương Ân Thành.

Trần Giác vẫn cười, vẻ mặt không sao cả, cánh tay đặt trên vai Vương Ân Thành, “Đại thần, nói gì thì lúc trước cũng nhờ có tôi cho cậu số điện thoại của ngươi bên cạnh, chẳng lẽ hai người định không có một chút ‘Biết ơn’ hay linh tinh gì đó với tôi sao?”

Vương Ân Thành quay đầu nhìn hắn, trịnh trọng nói câu : “Cám ơn.” Trên mặt không có một chút biểu cảm gì khi bị người ta trêu chọc 囧.

Trần Giác bị một câu “Cám ơn” của Vương Ân Thành hạ gục, thật sự không thốt nên lời.

Ba người dựa theo hướng dẫn trên bảng của nhà trẻ đi đến sân thể dục lớn, ở đó đã dựng sân khấu, phía dưới đặt rất nhiều ghế dựa dành cho người xem.

Bọn họ tìm được khu vực của lớp lá năm, sau khi xác nhận danh tính với giáo viên, mới tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.

Vương Ân Thành nhìn Trần Giác : “Cậu tới một mình à?”

Trần Giác : “Đâu có, tên kia bận đậu xe, hôm nay đông quá, thật không dễ kiếm chỗ, chắc còn phải chờ thêm một lúc nữa.” Lưu Hằng ngồi bên cạnh nhếch khóe môi.

Sân thể dục lục tục đông dần, ở đây toàn là phụ huynh học sinh, Trần Giác ngồi ở phía sau, bên phải Lưu Hằng còn hai ghế trống.


Vương Ân Thành nghiêng đầu nhìn nhìn hai chỗ trống kia, tò mò hỏi : “Còn ai nữa sao?”

Lưu Hằng : “Có hai người, nói đã lâu không được gặp Bánh Đậu .”

Đang nói có người vỗ vỗ vai Lưu Hằng, vẻ mặt sáng lạn điệu bộ lại khiến người ta muốn đánh đòn, Lục Hanh Đạt tùy ý ngồi xuống bên cạnh Lưu Hằng. Hôm nay hắn ăn mặc hết sức trẻ trung, áo sơmi trắng quần yếm còn đeo hoa tai, đầu đội mũ lưỡi trai, nghiêng đầu nhìn qua vành nón, ánh mắt lướt rất nhanh lên khuôn mặt Vương Ân Thành đang ngồi cạnh Lưu Hằng, nở nụ cười đặc biệt xấu xa.

Lưu Nghị cũng tới, áo sơmi trắng âu phục đen, cũng chỉ có mình y ăn mặc nghiêm trang như vậy.

Trần Giác ngồi ở phía sau nhìn bằng ánh mắt “Hãy nhìn kìa! Trò hay sắp bắt đầu rồi”, hưng phấn lôi kéo tay Diệp Tiếu Thiên vừa vào tới, Diệp Tiếu Thiên nhíu mày né tránh, vừa nhấc mắt thì thấy Lưu Hằng ngồi kế bên mấy bạn bè thân hữu thần thông quảng đại trong truyền thuyết và sự góp mặt của Vương Ân Thành, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra vẻ bình thản “Xem Lưu Hằng chết như thế nào đây”.

Cha mẹ học sinh ngồi kín phía dưới sân khấu, buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, Lục Hanh Đạt đằng hắng : “Không định giới thiệu sao?”

Lưu Hằng quay đầu nhìn nhìn Vương Ân Thành, cậu cũng nhìn Lưu Hằng, biểu cảm tự nhiên không có một chút nào là khó chịu.

Lưu Hằng né ra phía sau để tránh chắn tầm mắt, trước tiên nói với Vương Ân Thành : “Đây là Lục Hanh Đạt, bạn thân từ nhỏ; Còn người này là Lưu Nghị, anh trai của tôi.” Tiếp đó giới thiệu với Lục Hanh Đạt và Lưu Nghị : “Đây là Vương Ân Thành.” Cũng không nói nhiều cho thêm rối rắm, ngữ điệu rất thản nhiên, dùng ánh mắt như là “Hai người hiểu rồi đấy” nhìn nhìn Lục Hanh Đạt và Lưu Nghị.

Lưu Nghị chững chạc gật đầu chào và bắt tay cùng Vương Ân Thành, Lục Hanh Đạt lột mũ lưỡi trai xuống, để lộ khuôn mặt ra, trong lúc Vương Ân Thành còn chưa kịp thu tay vội vàng nắm lấy lắc lắc : “Xin chào xin chào, nghe danh đã lâu!”

Vương Ân Thành cười nhạt : “Xin chào.”

Lục Hanh Đạt trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của Lưu Hằng, bắt đầu cùng Vương Ân Thành trò chuyện làm quen, lúc hắn xã giao rất có phong cách, thập phần khéo léo, nghe nói Vương Ân Thành bây giờ đang làm trưởng biên tập ban tài chính và kinh tế của báo, liền bắt đầu tán gẫu tình hình thực tế tài chính và kinh tế gần đây, thị trường chứng khoán, quỹ quốc gia, chính sách và thủ đoạn thao túng của Wall Street, bàn luận cùng Vương Ân Thành đến quên cả trời đất.

Lục Hanh Đạt là người dẻo miệng, đến cả Vương Ân Thành bình thường chẳng hay nói cho lắm cũng từ từ bàn luận rất vui vẻ với hắn.

Không biết hai người nói như thế nào mà câu chuyện đề cập tới chính sách thuế thu nhập, cái này lại là sở trường của Lưu Nghị, đây là chuyên môn của hắn hồi đại học, công việc trước đây cũng cùng lĩnh vực. Vì thế từ cuộc trò chuyện giữa hai người đã biến thành thảo luận tay ba, Lưu Hằng bị kẹp ở giữa nửa câu cũng không thể nói, chỉ ngả người ra phía sau ung dung ngồi nghe, khóe miệng chậm rãi cong lên, cuối cùng quyết đoán đổi chỗ ngồi cùng Vương Ân Thành, để ba người bọn họ trò chuyện cho thoải mái.

Trần Giác cùng Diệp Tiếu Thiên ở phía sau nhìn mà ngớ ngẩn, Trần Giác chọt chọt Diệp Tiếu Thiên, hạ giọng hỏi : “Sao nhà anh không có bạn bè thân thích hay nói như vậy nhỉ? Toàn một đống âm trầm là sao?”

Diệp Tiếu Thiên âm thầm than thở trong lòng, người so với người quả nhiên chỉ có người bị tức chết, không lưu tình chút nào nói với vợ mình : “Tài chính và kinh tế, quỹ cổ phiếu, tin tức chính sách bộ em hiểu sao?”

Trần Giác yên lặng lùi xa.

Tiết mục biểu diễn bắt đầu từ lớp lá một, trước tiên chỉ là tốp ca rất bình thường, tiếp đó bọn trẻ đột nhiên lột bỏ quần áo bên ngoài, lộ ra trang phục ong mật bên trong, sau đó chúng đeo khăn trùm đầu lên rồi bắt đầu múa; Lá hai cũng là một tiết mục múa, bất quá không phải một đám ong mật, mà là mô tả rất nhiều loại thú trong thế giới động vật nhỏ; Một đám bụ bẫm lớp lá ba trên sân khấu cố gắng thu người thật nhỏ biểu diễn bạch tuyết và bảy chú lùn; Lớp lá tư ngâm thơ cùng với mỗi bé viết một câu nhắn gửi các vị phụ huynh, lúc nghe được phía dưới không ít bà mẹ nước mắt rơm rớm.

Rốt cục đến phiên lớp Bánh Đậu biểu diễn, màn sân khấu phải tới mười mấy phút đồng hồ mới chậm rãi kéo ra.

Vương Ân Thành và Lưu Hằng lập tức nghễnh cổ, ánh mắt đặc biệt tập trung tìm kiếm bóng dáng của Bánh Đậu trên sân khấu.

Bối cảnh là một tòa thành u ám nằm trong rừng rậm, mới vừa lên sân khấu chỉ có vài thị vệ cùng một bé gái sắm vai công chúa xinh đẹp.

Công chúa từ lúc có ký ức tới nay thì đã bị nhốt trong tòa thành, vô cùng cô đơn, nàng chưa từng thấy qua những người khác, mỗi ngày chỉ có thị vệ trông coi, rốt cục có một ngày, công chúa có một giấc mơ đẹp, trong lúc mơ phụ hoàng mẫu hậu nói cho nàng biết thì ra có một mụ phù thủy tà ác chiếm lĩnh quốc gia, bọn họ cũng bị lao tù ở một nơi khác trong tòa thành, nhưng không sao cả, hoàng tử nước láng giềng sẽ đến cứu bọn họ, chỉ là không phải giúp vô điều kiện, công chúa phải gả cho hoàng tử sau đó sống một đời hạnh phúc.

Lưu Hằng hơi hơi nghiêng đầu nói : “Có điều kiện nên trao đổi vấn đề này, nhà trẻ hình như giáo dục giới tính quá sớm thì phải.”

Vương Ân Thành nhìn sân khấu rất tự nhiên trả lời : “Chỉ là diễn kịch mà thôi, ý muốn nói cho bọn trẻ biết tùy tiện chiếm đoạt đồ của người khác chính mình cũng sẽ có kết quả chẳng hay ho gì.”

Lưu Hằng gật đầu, hai người tiếp tục nhìn lên sân khấu.

Vở kịch này tất cả các bạn nhỏ của lớp lá năm đều tham gia, giữa một ít hoa hoa cỏ cỏ đám trẻ mặc trang phục biểu diễn màu sắc rực rỡ, có đôi khi đổi bối cảnh lại có hơn chục người chạy tới chạy lui trên sân khấu, dưới đài người xem không biết nên khóc hay cười, nhưng các vị phụ huynh đều rất vui vẻ, dù sao con của mình đều lên sân khấu biểu diễn, mà mình thì chỉ có thể ngồi ở phía dưới xem và ủng hộ.


Mãi cho đến giữa vở kịch Bánh Đậu mới xuất hiện, ba hàng dũng sĩ đứng trên sân khấu ở phía sau vương tử, bọn trẻ mặc áo giáp màu vàng đi giày, trong tay còn cầm bảo kiếm.

Bánh Đậu cùng Diệp Phi đều đứng ở hàng thứ nhất, các dũng sĩ vừa ra sân khấu người xem dưới đài liền vỗ tay vang dội, Trần Giác kéo cánh tay Diệp Tiếu Thiên : “Nhìn kìa! Con mình đẹp trai quá trời! ! !”

Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành nghiêm nghiêm túc túc tỉ mỉ nhìn Bánh Đậu, thấy Bánh Đậu vẻ mặt nghiêm túc, tầm mắt lại tìm tòi ở dưới sân khấu.

Vương tử dẫn theo các dũng sĩ xuất hiện, đứng ở phía dưới tòa thành nhốt công chúa, vương tử bắt đầu nói chuyện cùng công chúa, đại khái là bọn trẻ rất khẩn trương, hai đứa luân phiên quên lời thoại.

Ở dưới sân khấu, Vương Ân Thành nhìn thấy Bánh Đậu đứng nhắc, mỗi lần vương tử quên lời nhóc lại nhép miệng nói thầm vài câu, sau đó vương tử mới có thể nhớ được tiếp theo nên nói cái gì.

Trong vở kịch tình tiết và diễn xuất của bọn trẻ đều rất non nớt, còn thường có đứa quên từ hay chạy sai vị trí linh tinh, nhưng nói tóm lại buổi biểu diễn rất suôn sẻ, vương tử giải cứu công chúa và gia quyến thành công, cuối cùng cả hai sống bên nhau hạnh phúc.

Cuối cùng là chào cảm ơn!

Lúc chào cảm ơn cả lớp đứng trên sân khấu cúi đầu với phụ huynh bên dưới, Vương Ân Thành và Lưu Hằng đều nhìn chăm chú Bánh Đậu đứng ở chính giữa hàng thứ nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên tay vẫn còn cầm bảo kiếm, tròng mắt quay tròn nhìn ngó phía dưới.

Lục Hanh Đạt cũng nhìn thấy, vẫy vẫy tay với Bánh Đậu, tầm mắt Bánh Đậu rất nhanh bắt gặp được gương mặt của quả cam lớn và ba ba, sau đó Bánh Đậu liền không thấy được những người khác, chỉ nhìn cha mẹ mình, trên mặt dần dần toát ra biểu tình vô cùng vui vẻ.

Quả cam và ba ba đều đến xem mình biểu diễn, quả cam cùng ba ba còn đứng cùng nhau nữa chứ!

Lục Hanh Đạt phất tay một hồi kết quả phát hiện mình hoàn toàn bị lơ, Bánh Đậu không chú ý gì tới mình! Hắn hừ một tiếng, nói : “Rõ ràng tôi mới là người vẫy tay mà!”

Lưu Nghị ở một bên góp vui : “Về điểm này quả thật không ai dám tranh với cậu! Tôi dám cam đoan, hiện tại Bánh Đậu phỏng chừng cũng không nhớ rõ cậu là ai !”

Lục Hanh Đạt trừng mắt nhìn Lưu Nghị, Lưu Nghị lại nói tiếp : “Cậu cũng đâu nhớ rõ lần cuối cùng mình gặp là lúc nó bao nhiêu tuổi, đúng không? Thực Đại thúc thúc ~~!”

Lục Hanh Đạt : “. . .”

Các bạn nhỏ lớp lá năm lục tục đi xuống, Vương Ân Thành vẫn luôn nhìn lên trên, trong mắt chứa nhiều cảm xúc, cánh tay cậu buông thỏng ở bên hông.

Lưu Hằng nhìn Bánh Đậu chậm rãi đi xuống, đảo mắt nhìn Vương Ân Thành, khi rũ mắt xuống thì nhìn thấy bàn tay của Vương Ân Thành.

Tiếng ồn ào dường như đột nhiên trở nên hết sức mơ hồ, trong mắt Lưu Hằng chỉ còn lại có chính mình và Vương Ân Thành ngồi ở bên cạnh, người chung quanh đang nói hay làm gì anh hoàn toàn không biết, tất cả lực chú ý chỉ đặt vào một thứ, chính là bàn tay đang buông thỏng kia.

Lưu Hằng nắm chặt tay, có chút mất tự nhiên nhếch môi, hầu kết giật giật, tay trái của anh chậm rãi nâng lên, rõ ràng chỉ cần nửa giây là có thể xong động tác, anh dường như mất đến vài phút mới làm được.

Thật cẩn thận, còn mang theo chút do dự, có khiến cho cậu cảm thấy phản cảm hay không? Nếu như bị cự tuyệt thì sao?

Tai nghe rất rõ tiếng tim đập “Thình thịch thình thịch thình thịch”, Lưu Hằng chậm rãi đưa tay qua, lúc đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay Vương Ân Thành, có cái gì đó mạnh mẽ truyền theo ngón tay lan tràn vào lòng, đánh thẳng vào ngực anh!

Động tác Lưu Hằng rất chậm, ít nhất bản thân anh cảm thấy như vậy, chờ bàn tay của anh chậm rãi bao trùm tay của Vương Ân Thành, Lưu Hằng cảm giác sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi, tiếng tim đập càng thêm rõ ràng.

Anh đợi phản ứng của Vương Ân Thành, vừa chờ mong vừa lo lắng, nhưng Vương Ân Thành lại không có bất luận phản ứng gì, vẫn như trước nhìn lên sân khấu, cánh tay thả lỏng.

Lưu Hằng nhẹ nhàng hít một hơi, như muốn ngừng thở, anh chầm chậm nắm chặt tay Vương Ân Thành, trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Nhưng Vương Ân Thành vẫn không có phản ứng gì, trong lòng Lưu Hằng không khỏi vui vẻ, thừa thắng xông lên định lồng vào ngón tay Vương Ân Thành, khi đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay Vương Ân Thành, anh cảm nhận rất rõ ràng sự ẩm ướt từ lòng bàn tay của cậu.

Lưu Hằng ngẩn ra, cảm thấy bất khả tư nghị, Vương Ân Thành đang khẩn trương, cậu thế mà lại khẩn trương?

Từ lúc Lưu Hằng đem móng vuốt của mình duỗi về phía Vương Ân Thành, Trần Giác và Diệp Tiếu Thiên cũng bắt đầu nhìn chằm chằm vào động tác của anh, hai người vừa vặn ngồi ở phía sau, châu đầu vào nhau, không nháy mắt nhìn tốc độ động tác của Lưu Hằng.

Chờ Lưu Hằng nắm chặt tay Vương Ân Thành, Trần Giác đột nhiên xen vào giữa Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành, lên tiếng  : “A! Hôm nay thời tiết thật đẹp! !”

Lưu Hằng vốn đang đắm chìm trong thế giới của mình, còn chưa kịp tiêu hóa vì sao lòng bàn tay Vương Ân Thành lại đầy mồ hôi? Tại sao khi mình cầm tay cậu lại không phản ứng? Đã bị một tiếng của Trần Giác làm cho giật mình.

Lưu Hằng và Vương Ân Thành hai người cùng bình tĩnh thu tay, Vương Ân Thành đưa tay che miệng ho một tiếng, Lưu Hằng quay đầu, nhướn mày nhìn nhìn Diệp Tiếu Thiên : “Anh có thể quản lý tốt vợ mình không?”

Diệp Tiếu Thiên nhún vai, vỗ vỗ lưng Trần Giác, nói : “Nhà tôi gia quy không nghiêm, quản không được!”

Sau khi thay quần áo rồi về chỗ phụ huynh, Bánh Đậu đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy Lưu Nghị.


Bánh Đậu đứng giữa nhóm người lớn cao to ngước cổ nhìn trái nhìn phải, hô to một tiếng với Lưu Nghị : “Bác cả!”

Lưu Hằng sờ sờ đầu Bánh Đậu, hỏi : “Bánh Đậu còn nhớ bác cả sao?”

Bánh Đậu rất nghiêm túc gật đầu : “Bác cả mua đồ chơi cho con, con nhớ rất rõ!”

Lưu Nghị cười : “Nhóc con này, còn bày đặt cò kè mặc cả !”

Lục Hanh Đạt mặc quần yếm, vẻ mặt chờ mong nhìn Bánh Đậu, hắn nhớ rõ lần gặp cuối cùng là khi Bánh Đậu chưa đến năm tuổi thì phải? Lâu như vậy không biết nhóc có nhớ mình hay không .

“Bánh Đậu Bánh Đậu, nhìn chú đi! Còn nhớ chú không? Hả?” Mắt Lục Hanh Đạt nháy lia lịa.

Bánh Đậu nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ của Lục Hanh Đạt, chu chu miệng, giữ chặt góc áo Vương Ân Thành, né ra phía sau Vương Ân Thành, lắc đầu, tiếp đó hoàn toàn không nhìn hắn, ngước cổ đòi quả cam lớn ôm một cái.

Thực Đại thúc thúc tỏ vẻ vô cùng bi thương buồn khổ, trái tim nhỏ máu.

Lại nói đến Trần Lạc Phi bên này, Vương Ân Thành không đi làm, Thiệu Chí Văn vẫn như cũ nhào nặn thực tập sinh, các loại lao lực, chạy việc vặt mua trà chiều, nhất nhất đều không thiếu phần hắn.

Cuối buổi nghỉ trưa Thiệu Chí Văn lại có phát hiện mới, Trần Lạc Phi lên mạng trò chuyện cùng đại thần tán gái trong ký túc xá.

Chủ đề nói chuyện phiếm của hai người có hai ý, một là “Làm thế nào để hiểu được người mình ngưỡng mộ” hai là “Làm sao để thu phục thủ trưởng biến thái ” .

Ý của đại thần là, đối với thủ trưởng biến thái, hoặc là hắn thượng cậu hoặc là cậu thượng hắn, cậu thích nam nhân không nhất định hắn cũng vậy. Cậu trực tiếp ngủ với hắn, tra tấn thân thể kéo theo tâm hồn bị tàn phá, khiến cho hắn dục tiên dục tử!

Trần Lạc Phi cảm thấy có lý, nhưng quay đầu tưởng tượng, không được đâu, vạn nhất thủ trưởng biến thái cũng thích đàn ông thì sao? Đây không phải là dẫn sói vào nhà sao?

Đại thần lại nói, cậu là đồ ngốc à, hắn là gay hay không chẳng lẽ cậu nhìn không ra?

Trần Lạc Phi suy nghĩ cặn kẽ, Thiệu biến thái có lẽ là thích phụ nữ !

Mà vấn đề “Làm thế nào hiểu được người mình ngưỡng mộ”, đại thần tỏ vẻ, “Chờ cậu thu phục được thủ trưởng biến thái, tớ sẽ chỉ cậu cách thu phục người đó! Giờ nghiệp đoàn có hoạt động tớ off trước đây!”

Lúc Thiệu Chí Văn trở về đã gần tan tầm, nên trong công ty khá vắng người, Trần Lạc Phi đi vệ sinh, trên bàn máy tính chưa tắt, QQ vẫn đang mở.

Thiệu Chí Văn bưng ly nước đi qua cạnh bàn Trần Lạc Phi, vừa quay đầu liền nhìn thấy khung chat trên QQ hiện ra một tin nhắn —

“Dầu bôi trơn Ấn Độ cùng với nến đỏ, vì thu phục thủ trưởng biến thái cậu cần phải chuẩn bị hàng cao cấp, chỉ có chín tệ tám! Chín tệ tám a ~~ “

Lúc tan tầm Vương Ân Thành giữ Trần Lạc Phi lại, hỏi : “Không phải muốn cùng ăn một bữa sao?”

Trần Lạc Phi đang còn đắm chìm rối rắm với việc đối phó cấp trên trước hay ra tay với nam thần trước, vừa nghe Vương Ân Thành nói cùng ăn cơm, vội vàng thu dọn đồ đạc.

Hôm nay Bánh Đậu được Lưu Nghị và Lục Hanh Đạt mượn đi ăn cơm, nghe nói là do Bánh Đậu quá đẹp, khiến nhiều người trên bàn cơm say mê, vô cùng có mặt mũi! Vương Ân Thành hôm nay cũng coi như rãnh rỗi, có thời gian mời Trần Lạc Phi đi ăn một bữa cơm.

Chỗ hai người ăn cơm cách công ty không xa, chính là nhà hàng lần đầu tiên lão Lưu cùng Lý Quyên mời cậu, ở đây có không gian riêng tư.

Hai người ngồi đối diện, trên bàn để nước chanh, hai người cũng không ai uống rượu. Vương Ân Thành không uống là bởi vì phải lái xe, còn Trần Lạc Phi không muốn ở trước mặt người mình thích toàn thân bốc mùi rượu rất mất hình tượng.

Trần Lạc Phi cùng Vương Ân Thành chạm cốc, lấy nước trái cây thay rượu, kính nhau một ly.

Hai người từ từ ăn cơm nói chuyện phiếm, Vương Ân Thành hỏi : “Sao lại học báo chí?”

Trần Lạc Phi : “Có phải anh cảm thấy thành tích của em rất kém? Khẳng định không đậu được đại học? Nhất định là do ba của em đi cửa sau? Không hề nhé! Khi ở sơ trung thành tích của em rất tốt, bởi vì được danh hiệu học sinh giỏi toán lý hoá hồi cấp ba nên khi vào đại học được cộng thêm gần chục điểm thưởng! Báo chí là ngành em vẫn luôn muốn học, một phần nguyên nhân là vì anh, còn lại là do ba của em.”

Không biết vì sao mà sau khi Trần Lạc Phi nói xong, tâm trạng chưa bao giờ khoan khoái như vậy, hắn quay đầu gọi phục vụ mang ra hai chai bia, uống một mình.

Vương Ân Thành chứng kiến sự thay đổi của Trần Lạc Phi từ nhỏ đến lớn, từ sơ trung đến đại học, vóc dáng từ từ cao to, tính cách cũng không hấp tấp như trước kia, mặc dù có hơi quậy, nhưng Vương Ân Thành vẫn cảm thấy chỉ cần là học sinh thì đều như thế cả, nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò mà.

“Vốn là em muốn thi vào khoa báo chí trường anh học trước kia, nhưng không đủ điểm, mấy năm gần đây người thi vào đó nhiều lắm, đến khi em thi lấy tới 30 điểm, em không có hy vọng.” Trần Lạc Phi uống một ngụm bia lớn, “Còn anh thì sao? Mấy năm nay làm những gì? Sống có tốt không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.