Đại Dựng Phu

Chương 42


Đọc truyện Đại Dựng Phu – Chương 42

Sáng hôm sau khi Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu thức dậy, Lưu Hằng đã ngồi ở dưới lầu, trên bàn đặt bữa sáng mua từ bên ngoài.

Bánh Đậu và Vương Ân Thành cùng ngồi vào bàn ăn điểm tâm, Lưu Hằng an vị trên ghế sa lông đọc bài phỏng vấn chính mình, Bánh Đậu cầm một cái bánh quẩy, chung quanh miệng bóng loáng, ngẩng đầu nhìn Lưu Hằng : “Ba ba không ăn sao? ! !”

Lưu Hằng ngước mắt nhìn thoáng qua Bánh Đậu đang chu miệng với mình, nói : “Ba ăn rồi, con ăn ngoan nhé, đừng để bánh quẩy dính vào quần áo.”

Bánh Đậu “A” một tiếng, quay đầu lại nhìn nhìn Vương Ân Thành, nhóc cảm thấy thật kỳ quái nha, ba ba thế nhưng lại ăn trước là sao? Tại sao không chờ thêm một xíu cùng ăn với bọn họ? Tại sao ba ba lại không nói chuyện a? !

Bánh Đậu nhìn nhìn Vương Ân Thành rồi lại nhìn nhìn Lưu Hằng, phát hiện hai vị phụ huynh một thì rũ mắt đọc báo, người kia cắm cúi ăn cháo, cả hai không ai nói gì, bầu không khí này khiến Bánh Đậu cảm thấy như có mùi gì đó kỳ quái.

Bánh Đậu hỉnh hỉnh cái mũi, nhưng lại không ngửi được đó là mùi vị gì.

Bánh Đậu và Vương Ân Thành cơm nước xong, Vương Ân Thành thu dọn sạch sẽ bàn ăn, Lưu Hằng buông báo xuống ôm Bánh Đậu đến huyền quan đổi giày, không bao lâu Vương Ân Thành từ phòng bếp đi ra, xách balo nhỏ của Bánh Đậu để trên ghế sa lông, đứng sau lưng Lưu Hằng đang thay giầy cho Bánh Đậu, rồi cùng đi ra ngoài.

Bánh Đậu được Lưu Hằng ôm, hết nhìn ba ba lại quay đầu ngó quả cam lớn ở phía sau, hai mắt nhấp nháy, nhóc cảm thấy là lạ.

Xe Lưu Hằng đậu ngay trước cửa, anh nhét nhóc con vào phía sau xe, quay đầu cầm balo từ trong tay Vương Ân Thành ném cho Bánh Đậu, lúc quay lại đóng cửa xe nhìn Vương Ân Thành gật gật đầu, sau đó ngồi vào ghế lái.

Vương Ân Thành cũng gật gật đầu, đảo mắt nhìn thấy Bánh Đậu đang dán vào cửa xe phía sau nháy mắt với mình, nói : “Hôm nay cũng phải ngoan biết không?”

Bánh Đậu lắc lắc cái đuôi : “Ngày nào cũng rất ngoan, cho nên mỗi ngày quả cam lớn đều phải lại đây!”

Vương Ân Thành cười gật đầu, vẫy tay vớiBánh Đậu ý bảo bye bye, Bánh Đậu ghé vào cửa cũng vẫy tay, “Hẹn gặp lại quả cam!”

“Hẹn gặp lại Bánh Đậu!”

Trong thời gian này Lưu Hằng không nói gì, một mực yên lặng nhìn chăm chú xe chạy trên đường phía trước, sắc mặt không khác gì bình thường, sau khi Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu nói lời từ biệt Lưu Hằng lái xe rời đi, trầm mặc đến nỗi khiến Bánh Đậu cảm thấy hơi sợ.

Bánh Đậu nghĩ hôm nay ba ba bị sao vậy kìa? Sao không nói chuyện chứ? ! Mình vẫn luôn rất ngoan mà, vì sao lại mất hứng thế? !

Trực giác của trẻ con rất nhạy, người lớn không vui hay khổ sở chúng chẳng những có thể cảm nhận được rõ ràng, mà còn phản ứng phù hợp.

Vào những lúc Lưu Hằng tức giận, Bánh Đậu cũng không dám nói chuyện.

Lưu Hằng trầm mặc lái xe, liếc Bánh Đậu qua gương chiếu hậu, nhìn thấy con rũ mắt xuống ngồi ở băng sau đùa nghịch túi sách của mình, dáng vẻ rất nhu thuận thành thật.

Lúc đến cổng nhà trẻ Bánh Đậu mới ngồi thẳng lên hỏi Lưu Hằng : “Ba ba đang tức giận sao?”

Lưu Hằng đậu xe lại, gỡ dây an toàn, mở cửa sau ôm Bánh Đậu ra, không trả lời câu hỏi của Bánh Đậu, đi thẳng vào trong nhà trẻ.


Bánh Đậu ôm cổ Lưu Hằng, yên lặng nhìn ba ba, miệng chu chu, sau khi đi vào nhà trẻ vươn một tay ra sờ lên mặt Lưu Hằng, nói : “Ba ba đừng buồn, quả cam lớn sẽ quay về mà.”

Lưu Hằng nghiêng đầu nhìn Bánh Đậu, con trẻ đặt bàn tay nhỏ bé lên gương mặt để an ủi mình như vậy, Bánh Đậu không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác của trẻ con rất nhạy bén, nhóc nói mỗi một câu đều có thể trực tiếp xuyên thẳng vào trong lòng Lưu Hằng.

Lưu Hằng nhếch môi cười nhạt, trong lòng đột nhiên nghĩ, may mà còn có con trai bảo bối, may mắn mình còn có Bánh Đậu.

Buổi sáng Vương Ân Thành đón xe tới công ty, mới đi vào đã bị lão Lưu kéo vô văn phòng.

“Sao thế?” Vương Ân Thành ngạc nhiên nhìn lão Lưu.

Lão Lưu đứng đối mặt với Vương Ân Thành, hỏi : “Căn hộ đó cậu ở đã quen chưa?”

Vương Ân Thành : “Rồi.”

Lão Lưu : “Thu gọn lại cảm thấy có tiện không?”

Vương Ân Thành : “Sao thế?”

Lão Lưu hít sâu một hơi, thở dài : “Căn hộ cậu đang ở vốn là của tòa soạn báo, cậu làm trưởng biên phụ trách một chuyên mục, cho nên mới được hưởng phúc lợi của công ty. Mẹ nó chứ. . .” Lão Lưu phất phất tay ém lại lời thô tục sắp phát ra miệng của mình, “Là cái tên thực tập sinh ngày mai trình diện đó, hắn nói trường học cách tòa soạn báo quá xa nên không được tiện lắm, muốn thuê phòng ở gần tòa soạn, hồi sáng này ông chủ gọi điện thoại cho anh, nói căn hộ kia không phải cậu ở một mình sao? Cho tên thực tập sinh kia ở chung một thời gian, đến tháng chín khai giảng thì dọn đi!”

Vương Ân Thành hiểu được ý của lão Lưu, cho dù là thật sự ở tạm hay là quanh co lòng vòng để cậu dọn đi, nhưng tốt nhất mình nên chủ động lựa chọn thuê một nơi khác, như vậy thuận tiện hơn nhiều.

Dạo gần đây, chiều nào tan sở Vương Ân Thành cũng phải đi gặp Bánh Đậu, buổi tối đều ngủ cùng Bánh Đậu, nhà ở hai bên cách nhau quá xa, có đôi khi đồ đạc cũng không thuận tiện, đang định trả nhà đi thuê chỗ khác, vì thế nói : “Cứ vậy đi, vài ngày tới em sẽ lo tìm nhà, tranh thủ trong tuần này thì dọn đi.”

Lão Lưu nhìn Vương Ân Thành đầy vẻ có lỗi : “Việc này thật sự là. . . Anh cũng không ngờ được ! Vốn chính là quyền lợi của trưởng biên tập, kết quả giờ thành như vậy!”

Vương Ân Thành nghiêng người chuẩn bị quay về văn phòng, nhìn lão Lưu cười nhạt nói : “Em với anh mà còn khách khí cái gì? Cũng đâu phải anh làm! Vừa lúc em cũng thấy nơi đó không được thuận tiện.”

Lão Lưu nghĩ nghĩ nói : “Thành tử. . . hiện tại, có phải ban đêm cậu cũng không ngủ ở nhà hay không?”

Vương Ân Thành nhìn lão Lưu, ánh mắt thẳng thắn, lão Lưu vội xua tay : “Không phải không phải, có một lần buổi tối ăn cơm cùng Quyên tử ở ngoài, vừa vặn đi ngang qua chỗ em, vốn là muốn lên đó ngồi chơi một chút, kết quả phát hiện em không có nhà!”

Lão Lưu và Quyên tử đến lúc ấy đã hơi muộn, nhưng nhận định Vương Ân Thành hẳn là chưa ngủ, kết quả gõ mãi không ai mở cửa, chủ nhân ở phòng đối diện vừa lúc trở về, hỏi hai người tìm ai? Nhà đối diện cơ bản không có ai ở, thỉnh thoảng mới về.

Quyên tử và lão Lưu trước đó đã biết Vương Ân Thành gặp mặt đứa bé kia, vì thế hai người lập tức nghĩ cậu đến hài nhà của đứa békia .

Kỳ thật Lão Lưu rất muốn trực tiếp hỏi Vương Ân Thành, nhưng tính cách Vương Ân Thành lạnh nhạt, lão Lưu sợ lòng nhiệt tình của mình sẽ làm Vương Ân Thành cảm thấy đi quá giới hạn, có đôi khi tình bạn rất cấm kị điều này, mặc dù quan hệ có tốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải có chút riêng tư không muốn ai xen vào. Trực giác của lão Lưu và Lý Quyên mách bảo rằng đứa bé kia chính là điều cấm kị trong lòng Vương Ân Thành.


Vương Ân Thành đáp : “Không ngủ ở đó, cho nên mới cảm thấy không thuận tiện. Em đi làm việc đây, có gì tan tầm rồi nói sau.”

Lão Lưu sửng sốt, cho rằng hiện tại Vương Ân Thành đã vào ở trong nhà đứa bé kia, vừa định bật thốt câu ” Cậu điên rồi “, thì Vương Ân Thành đã mở cửa đi ra ngoài.

Vương Ân Thành vừa mới bắt đầu công việc của ngày mới, vốn phải là một buổi sáng coi như khiến người ta vừa lòng, thì tin tức vừa đăng của một tờ báo khác làm xôn xao dư luận, khiến cho toàn bộ bầu không khí bên trong tòa soạn đều ngưng trọng.

Bài phỏng vấn Lưu Hằng vừa đăng lên liền lấy được phản ứng không tồi, thậm chí đồng nghiệp chuyên mục tài chính và kinh tế của các báo khác đối với việc Vương Ân Thành có thể được Lưu Hằng đồng ý trả lời phỏng vấn độc quyền cảm thấy vô cùng giật mình và đỏ mắt ghen tị, dù sao bọn họ giật tít cùng đăng ảnh Lưu Hằng ngay trên trang bìa, mà tiêu đề của bài cũng đặc biệt gợi ý là phỏng vấn độc nhất vô nhị!

Cái gì gọi là phỏng vấn độc nhất vô nhị? Là duy nhất, chiếm vị trí đầu bảng.

Nhưng điều mà không ai ngờ chính là, bài báo Vương Ân Thành phỏng vấn Lưu Hằng vừa mới đăng hôm qua, thì sáng nay một tờ báo giải trí cũng đăng ảnh Lưu Hằng lên trang bìa, tiêu đề chữ to màu đỏ đen, hơn nữa vô cùng bắt mắt!

【Tổng giám đốc Hoa vinh quốc tế! Tính hướng bí mật bị tố giác, yêu nhau bốn năm cuối cùng chia tay! Lưu Hằng tại sao lại như thế? 】

Chỉ tiêu đề này trên tin tức giải trí đã đem bài phỏng vấn độc nhất vô nhị của Vương Ân Thành bỏ xa mấy dặm đường! Ai còn nhớ tới bài phỏng vấn của tờ báo tài chính và kinh tế chứ? Đã sớm chẳng còn ai nhớ rõ nữa! Thật giống như Vương Ân Thành làm hòn đá cho người khác kê chân, một bước bị người ta dẫm lên đỉnh đầu, đạp xuống bùn đất, cái này gọi là mình thả con tép nhưng lại đổi đối thủ bắt được con tôm!

Tin tức mới vừa xuất hiện liền gây ra náo động! Tính hướng của Lưu Hằng có lẽ là bí mật chỉ công khai trong một phạm vi nhỏ, người biết cũng không nhiều, nhưng hiện giờ thậm chí có phương tiện truyền thông còn bạo gan đăng ảnh của Chu Dịch An chụp cùng Lưu Hằng lên trang bìa, đem ngọn nguồn mọi chuyện phân tích vô cùng hợp lý rõ ràng!

Thiệu Chí Văn ngồi đối diện Vương Ân Thành ở bàn làm việc, Vương Ân Thành lấy tốc độ nhanh nhất một chữ cũng không bỏ qua đọc hết bài báo, cuối cùng còn không quên nhìn tên của người viết bài ở phía dưới — An Bình.

Sắc mặt Vương Ân Thành hơi sầm lại, cho dù là ai cũng không thể làm bộ bình tĩnh, nhất là Vương Ân Thành.

Bài phỏng vấn Lưu Hằng vốn là nhân vật khiến cho tòa soạn báo năm nay có một tin tức độc nhất vô nhị gây oanh động, chiếm đầu bảng, nhưng mà hiện giờ lại trở thành đệm lưng cho người khác còn chưa nói, người phát ra tin tức kia thế nhưng lại là Diệp An Ninh.

Vương Ân Thành vứt tờ báo lên mặt bàn, áp lực trong phòng làm việc bị hạ đến cực thấp, đây là lần đầu tiên Thiệu Chí Văn thấy sắc mặt Vương Ân Thành xấu như thế.

Thiệu Chí Văn liếc nhìn tờ báo trên bàn một cái, nói : “Lão Lưu đang định gọi điện thoại cho ông chủ, cái người tên An Bình kia hẳn chính là Diệp An Ninh, đạo đức nghề nghiệp tu dưỡng hàng ngày của cô ta đều cho chó ăn rồi!”

Vương Ân Thành : “Tôi biết, cậu đi nói với lão Lưu, không nên oán giận cùng ông chủ gì nữa, vô dụng thôi. Giúp người ngoài không giúp thân thích dễ có được mấy người? Hắn còn trông cậy vào người khác tự náo loạn nhà mình sao?”

Thiệu Chí Văn gật đầu đi ra.

Vương Ân Thành cầm tờ báo lên đọc lại một lần nữa, sắc mặt càng thêm âm trầm, cậu cảm thấy mình đối với ả Diệp An Ninh này quả nhiên quá rộng lượng rồi.

Trên báo đăng một bức ảnh duy nhất Chu Dịch An chụp cùng Lưu Hằng, còn lại là ảnh đơn, bài báo bắt đầu từ tính hướng của Lưu Hằng được giữ bí mật, đến việc nghi hoặc anh không gần nữ sắc, sau đó Chu Dịch An về nước, thậm chí là quan hệ bốn năm yêu nhau của Chu Dịch An và Lưu Hằng, đến cuối cùng hai người chia tay, ngày hôm qua Chu Dịch An lên phi cơ xuất ngoại.

Tin tức trên báo giải trí bản đặc biệt dùng phương thức bắt mắt đăng lên, thật thật giả giả, nghi ngờ pha lẫn với phân tích, đặc biệt lưu ý tập trung vào chuyện tính hướng của Lưu Hằng cùng với yêu đương đã bốn năm vì sao đột nhiên chia tay, cuối cùng thậm chí còn chỉ ra Lưu Hằng cùng Chu Dịch An chia tay lí do lớn nhất có thể là bởi vì hai người ở xa nhau, và một trong hai có tình yêu mới!


Có lẽ người khác đọc xong cảm thấy hưng phấn rồilại như lọt vào trong sương mù, nhưng Vương Ân Thành thì rất rõ, cuối bài báo Diệp An Ninh nhắc tới rất mịt mờ, sau khi Chu Dịch An về nước Lưu Hằng lén lút cùng một vị đồng tính khác hẹn hò nhiều lần, mà hai người quen nhau qua công việc, Lưu Hằng không chỉ một lần vì vị đồng tính kia cung cấp rất nhiều lợi ích trong công việc!

Trong công việc cho nhiều lợi ích? Vương Ân Thành nhìn bài báo trong tay, thầm nghĩ có lẽ cần phải cảm ơn Diệp An Ninh không trực tiếp chỉ tên của mình chăng? Cũng không đem chuyện Lưu Hằng còn có một đứa con lên mặt báo! ?

Vương Ân Thành bỏ tờ báo xuống vừa định gọi điện thoại cho Lưu Hằng, thì di động của cậu vang lên, Vương Ân Thành nhận cuộc gọi, tại đầu kia điện thoại Lưu Hằng rất nghiêm túc hỏi : “Đọc báo rồi chứ?”

“Đọc rồi.”

“Hôm nay cậu đi đón Bánh Đậu, giữa trưa sẽ có người đến tìm, đưa cho cậu chìa khóa nhà, buổi tối tôi sẽ liên lạc với cậu.”

“Được!”

Giữa hai người không nói nửa câu dư thừa, đều hiểu được tin tức giải trí phanh phui về tính hướng của Lưu Hằng cũng đề cập đến quan hệ của anh và Chu Dịch An, khả năng kế tiếp lại tuồn ra tin tức gì.

Từ trước tới nay Lưu Hằng vẫn luôn rất cẩn thận, gây áp lực lên giới truyền thông trên mọi phương diện, không nghĩ rằng hôm nay thế nhưng lại có một trường hợp cá biệt đặc biệt gan dạ .

Tiêu đề giải trí giống như một bộ phim bom tấn khiến cho cả thành phố xôn xao, dân thường không thích điều gì hơn, chỉ thích nhìn các loại scandal của người đàn ông kim cương cùng những sự kiện độc nhất vô nhị, bài phỏng vấn của Vương Ân Thành khách quan mà lý trí, tin tức giải trí của Diệp An Ninh lại càng khiến mọi người phấn khích say sưa bàn luận.

Trong phòng làm việc toàn bộ đồng nghiệp đều xem qua tin tức giải trí kia, mọi người ở đây cũng không ai dám nói lớn tiếng, sắc mặt Vương Ân Thành không tốt, lão Lưu phát hỏa trực tiếp ở trong phòng làm việc mắng chửi, cửa cũng không thèm đóng.

Người phụ trách mục giải trí ở dưới lầu còn cố ý chạy tới, cầm tờ báo đã qua tay rất nhiều người đăng tin tức nóng hổi kia, hỏi lão Lưu cùng Vương Ân Thành : “Cái cô An Bình này chính là Diệp An Ninh ở chỗ các anh phải không! ? Bà mẹ nó! Bà này biết ngay là cô ta mà!”

Giữa trưa một thư kí của công ty Lưu Hằng chạy tới, đưa cho Vương Ân Thành một cái chìa khóa, dặn Vương Ân Thànhcoi sóc nhóc con cẩn thận , trên đường có gặp phải những người kỳ lạ không cần phản ứng, đưa nhóc con đi nhanh là được.

Vương Ân Thành gật đầu thừa nhận.

Tòa soạn báo hôm nay có hội nghị thường kỳ, giống như mọi khi xong rồi là có thể chạy lấy người trước khi tan tầm, khi lão Lưu chủ trì hội nghị lại phát hỏa, quở trách tất cả mọi người trong nhóm Vương Ân Thành.

Lão Lưu vừa chỉ ra một số thiếu sót trong công việc của Vương Ân Thành xong, Vương Ân Thành đi ra. Đi trước Vương Ân Thành là trưởng biên tập mục giải trí ở dưới lầu, quay qua hỏi thăm chuyện của Diệp An Ninh lúc thực tập.

Trưởng biên tập kia nhắc tới Diệp An Ninh thì tức giận, nói chuyện hay chửi tục, nói ước chừng tới hai mươi phút.

Sau khi Vương Ân Thành ra khỏi tòa soạn thì gọi điện thoại cho Trần Giác, Trần Giác gần đây còn đang nghiên cứu cuốn tiểu thuyết của Vương Ân Thành, căn bản không chú ý tới tin tức giải trí sáng nay.

Vương Ân Thànhhỏi trong điện thoại : “Cậu đang ở đâu?”

Trần Giác ngạc nhiên : “A! ? Tớ ở nhà, đợi lát nữa đi đón con, sao vậy?”

“Nói địa chỉ đi, tớ tới tìm cậu.”

Trần Giác rất nhanh báo địa chỉ của mình, nghi hoặc hỏi : “Cậu đến tìm tớ hả? Có chuyện gì sao?”

Vương Ân Thành đưa tay vẫy taxi, qua điện thoại sơ lược nói cho Trần Giác nghe một lần, Trần Giác kinh hãi : “FML! Cái tòa soạn báo kia bộ có kẻ nâng đỡ lớn lắm hay sao mà dám đăng tin Lưu Hằng lên? ! Cậu tới đây, tớ lái xe đưa đi đón con, tớ đã cảm thấy bất hạnh cho cái kẻ không muốn sống sau khi đắc tội Lưu Hằng cũng như Diệp Tiếu Thiên!”


Vương Ân Thành đón xe đến chỗ Trần Giác, Vương Ân Thành vội nên quên mất, trên đường mới nhớ tới mình còn phải về nhà một chuyến, lấy quần áo tắm rửa, laptop cùng một ít vật dụng hàng ngày.

Trần Giác dừng xe ở dưới lầu chờ, Vương Ân Thành lên lầu, đột nhiên lại phát hiện cửa nhà mình đang mở !

Vương Ân Thành đứng ở ngoài cửa vài giây, phản ứng đầu tiên là có trộm, trấn tĩnh nhìn ổ khóa thì thấy, trên đó còn cắm một cái chìa khóa.

Vương Ân Thành im lặng đứng ở ngay cửa, nhìn thoáng qua bên trong, thấy trên huyền quan đặt hai cái vali cùng vài cái thùng, đồng thời một người đàn ông từ phòng bếp đi ra.

Vương Ân Thành nhìn người kia, hắn đang cầm ly uống nước, quay đầu ngước mắt đối mặt với Vương Ân Thành, bị nước văng lên mặt!

Người nọ mặc quần bò, phía trên mặc áo lót màu lục, lộ ra bờ vai rộng cùng cánh tay cơ bắp, hắn ho hai tiếng, vội vàng đặt ly nước lên bàn cơm, nhìn Vương Ân Thành nói : “Tôi tôi tôi tôi. . . Tôi là Trần Lạc Phi! Là thực tập sinh! Không phải ăn trộm!”

Ngay từ ánh mắt đầu tiên Vương Ân Thành đã nhận ra Trần Lạc Phi, cậu gật đầu, thay giày, vừa đi vào phòng mình vừa nói : “Cậu cứ tự nhiên!” Nói xong đẩy cửa phòng đi vào.

Trần Lạc Phi đối mặt với Vương Ân Thành nói được hai câu trong lòng đã khẩn trương đến bốc khói, hắn nghĩ Vương Ân Thành vẫn như xưa, vẫn ôn hoà như cũ.

Trần Lạc Phi vội vàng chạy đến cửa phòng ngủ chính nhìn Vương Ân Thành thu dọn đồ đạc : “Chúng ta sau này sẽ là bạn cùng phòng, tôi là sinh viên đại học G, năm ba, tên Trần Lạc Phi!”

“Tôi biết, cậu cứ tự nhiên đi, phòng này tôi không ở nữa, vừa vặn để trống cho cậu.”

Trần Lạc Phi sửng sốt, “Sao vậy? Là bởi vì tôi đột nhiên dọn đến đây sao? Tôi không có ác ý, chỉ tại vì ký túc xá cách công ty xa quá, thực tập xong tôi sẽ đi mà.”

Vương Ân Thành không mở miệng, đơn giản thu dọn vài bộ quần áo, cuối cùng bỏ bức tranh cát đặt ở đầu giường vào trong tủ treo quần áo. Cậu xoay người đi ra ngoài, lướt qua Trần Lạc Phi, vào thư phòng thu thu dọn laptop, lại từ buồng vệ sinh cầm mấy thứ đồ dùng rửa mặt.

Trong lúc Trần Lạc Phi vẫn luôn nghi hoặc và lo lắng quan sát Vương Ân Thành, hắn nghĩ cũng đã sáu bảy năm rồi, Vương Ân Thành hẳn là không nhận ra mình đâu nhỉ? ! Tuy rằng cảm thấy diện mạo mình không thay đổi nhiều, chỉ là cao lớn không ít mà thôi.

“Anh. . .” Trần Lạc Phi nhìn Vương Ân Thành trầm mặc thu dọn đồ đạc, cảm thấy đặc biệt không yên lòng, hắn vẫn luôn biết Vương Ân Thành không phải là người dễ tiếp cận, chiêu này của mình tựa hồ đã làm quá rồi thì phải? !

Vương Ân Thành thu dọn xong, đặt giỏ hành lý và máy tính xách tay lên ghế sa lông, mới quay đầu nhìn cậu sinh viên mới đến : “Trần Lạc Phi, nhà này cậu cứ ở đi, còn việc tôi không sống ở đây chẳng quan hệ gì tới cậu.”

“Không, tôi. . .”

“Sáu năm không gặp, cậu chọn học khoa văn làm tôi hơi giật mình đấy, phía sau bản sơ yếu lý lịch có ghi điểm của cậu, thành tích rất tốt, lại từng có kinh nghiệm thực tập hai lần, so với thành tích xấu lúc trước quả thật đã trưởng thành không ít, khiến người ta vui mừng. Cậu cứ tự nhiên, tôi còn có việc, đi trước! Ngày mai gặp nhau ở tòa soạn báo.” Nói xong xách hành lý xoay người chuẩn bị rời đi.

Trần Lạc Phi không nghĩ tới Vương Ân Thành thế nhưng còn nhớ rõ mình, kinh ngạc nghiền ngẫm lời Vương Ân Thành nói, thấy cậu nói xong xoay người bước đi, vội vươn tay : “Ah! Anh còn nhớ em hả!?”

Vương Ân Thành quay đầu lạnh nhạt nói : “Trí nhớ tốt làm cậu giật mình như thế sao?” Nói xong lướt qua huyền quan xuống lầu.

Đồ đạc của Trần Lạc Phi đều đặt tại huyền quan, đứng trong phòng khách không lớn trông có vẻ vụng về, nam sinh đứng đờ ra hơn nửa phút mới hoàn toàn kịp phản ứng, trong lòng giống như bị sét đánh vậy.

Gia sư lạnh lùng hơn hai mươi tuổi gặp gỡ thiếu niên mười lăm tuổi, sáu năm sau shota trở thành một thanh niên ưu tú xuất hiện trước mặt người gia sư năm đó, với sự đeo bám cuồng nhiệt bá đạo cộng với vẻ đẹp trai, làm gia sư mê đắm quay cuồng, cuối cùng hé lộ thân phận, cho thấy năm đó khi mình còn là shota cũng đã thầm mến gia sư! Gia sư cảm động mơ mộng, hai người cuối cùng happy ending!

Kịch bản chẳng lẽ không phải như vậy sao! ?

Nhưng Vương Ân Thành vừa mới lạnh nhạt như vậy nói ra “Sáu năm không gặp” là có ý gì! ? Mọi sắp xếp của Trần Lạc Phi trước đó đều bị xáo trộn, kế hoạch bị phá vỡ, hắn đột nhiên có chút ảo não vò tóc, nhíu mày nghĩ ngày mai mình nên đối mặt với Vương Ân Thành như thế nào đây! ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.