Đại Dựng Phu

Chương 33


Đọc truyện Đại Dựng Phu – Chương 33

Lưu Hằng lái xe quay về cao ốc Hoa Vinh Quốc tế, ở tầng cao nhất anh có một phòng nghỉ nho nhỏ, kỳ thật thường ngày vì chăm sóc Bánh Đậu cũng không thường dùng, nhưng thỉnh thoảng vào trong đó nghỉ ngơi.

Anh gọi điện thoại cho Vương Ân Thành, ở đầu bên kia Vương Ân Thành hơi ngập ngừng, cậu cho rằng Lưu Hằng là bởi vì mình ở đây cho nên ngại về nhà, nhân tiện nói luôn : “Kỳ thật nếu như cảm thấy bất tiện, những lúc anh tăng ca, có thể cho Bánh Đậu đến chỗ tôi cũng được mà.”

Lưu Hằng trầm mặc, nhíu mày ngồi ở bên giường, cảm thấy Vương Ân Thành có suy nghĩ dè dặt tỉ mỉ như vậy, là bởi vì từ từ nhỏ đã sống trong một hoàn cảnh như thế, sau này trưởng thành lại có một đoạn kí ức không thể chịu đựng nỗi hay sao?

Lưu Hằng nói : “Không đâu, vừa lúc tôi có chút công việc chưa xong, có cậu ở đó tôi không cần bắt buộc phải trở về.”

Vương Ân Thành nói : “Vậy à.”

Sau khi cúp điện thoại Lưu Hằng mở máy tính xem email, anh ngồi trầm mặc trước máy tính mất mười phút, hút hết một điếu thuốc rồi mới mở tập tin đính kèm.

Tất cả đều giống như Lục Hanh Đạt nói vậy, điều này có thể giải thích rõ hoàn toàn tư liệu vì sao Vương Ân Thành đi mang thai thuê, tuy rằng rất ngắn gọn, nhưng nhìn ra được người làm phần tư liệu này thật dụng tâm, đem tiền căn hậu quả trình bày vô cùng rõ ràng, thậm chí cả tình trạng khôi phục thân thể cùng tâm lý của Vương Ân Thành sau khi sinh xong đều được lưu ý.

Lưu Hằng lập tức nghĩ đến nhân vật Rose mà Lục Hanh Đạt nhắc tới, có thể hiểu biết rõ ràng như vậy, hẳn là chỉ có người tên Rose kia.

Ngoài phần miêu tả trong văn kiện điện tử này, rốt cuộc Vương Ân Thành còn trải qua những chuyện nào nữa không? Lưu Hằng nghĩ phần tư liệu này đơn giản trình bày rõ ràng, nhưng thứ anh muốn biết tuyệt đối không phải chỉ bấy nhiêu.

Không chỉ muốn biết có bấy nhiêu mà thôi!

Bánh Đậu ăn tối xong thì ủ trong ngực Vương Ân Thành xem tv, hai cha con tựa vào nhau, xem phim hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám đang chiếu trong tv, kỳ thật Bánh Đậu cảm thấy cái phim hoạt hình này rất nhàm chán, một đám cừu quá thông minh cộng thêm hai con sói dại dột muốn chết, nhóc thật sự không rõ vì sao nhiều trẻ em đều thích xem như vậy, kỳ thật nhóc chẳng thích chút nào.

Nhưng nhóc hưởng thụ thời gian được ôm ở trong ngực Vương Ân Thành, chẳng cần suy nghĩ gì, có thể thả lỏng tay chân tựa vào trên người ông ấy, có thể cảm giác được người đang ở ngay bên cạnh, miệng khô cũng không cần động đậy, chỉ cần ngẩng đầu yếu ớt nói một câu : “Con khát nước!” Là có người đem nước đến tận miệng, nếu muốn đồ ăn vặt, ôm đùi ba nũng nịu lắc lắc vài cái, là món gì cũng có nha! ~~

Vương Ân Thành ôm con, vuốt mái tóc mềm mềm của Bánh Đậu, cùng nhóc xem phim hoạt hình. Trong TV sói xám bị sói đỏ vợ rống cho một câu ngươi thật vô dụng! Sau đó bị một đáy nồi đập lên đầu chạy mất!


Bánh Đậu xem đến đây thì bả vai nhỏ run lên vì cười, Vương Ân Thành cúi đầu, thấy bờ mi thật dài của con rung động.

Bánh Đậu thật sự cảm thấy thật nhàm chán, nhóc nghĩ rõ ràng trong xã hội cá lớn nuốt cá bé, tại sao phim hoạt hình lại làm cho động vật vốn yếu đuối trở nên mạnh mẽ, còn động vật hùng mạnh lại trở nên yếu đuối chứ? Loại phim hoạt hình này người lớn làm là để cho trẻ con nhìn nhận vạn vật, nhưng rõ ràng sai với sự thật, tại sao lại làm phim hoạt hình theo kiểu như này chứ?

Bánh Đậu không thích xem, nhưng mà nhóc thích nghe sói đỏ vợ và sói xám chồng đấu võ mồm, còn thích sói xám con nữa, nhóc cảm thấy sói xám con thật hạnh phúc a, tuy sói ba ba luôn không bắt được cừu, sói đỏ vợ cũng đánh sói xám hoài, nhưng bọn chúng ba con ở chung một nhà nha, sói ba và sói mẹ đều rất thương yêu sói con, ngay cả đám cừu là đối thủ một mất một còn với vợ chồng sói xám cũng rất yêu sói con nữa là.

Bánh Đậu dựa vào người Vương Ân Thành ngồi xem, cảm thấy sói con thật hạnh phúc nha!

Buổi tối Vương Ân Thành tắm rửa cho Bánh Đậu, Bánh Đậu cảm thấy phải để lộ chít chít thực không thoải mái, vì thế la hét muốn Vương Ân Thành cùng tắm với nhóc, bằng không nhóc sẽ không tắm rửa gì cả.

Vương Ân Thành đành phải cởi quần áo ngồi vào trong bồn tắm cùng con, may mà bồn tắm trong nhà Lưu Hằng rất lớn, một người lớn và một đứa bé ngồi vào rồi mà vẫn còn rộng, thêm một người nữa cũng không chật.

Trong Bồn tắm lớn hứng đầy nước, người lớn và bé con ngồi đối mặt, Bánh Đậu lấy tay nhỏ che tiểu chít chít lại, tròng mắt quay tròn một vòng, cúi đầu nhìn đại chít chít của Vương Ân Thành.

Vương Ân Thành vẩy nước lên mặt Bánh Đậu, buồn cười nhướng mày : “Nhìn cái gì?”

Bánh Đậu ngước mắt, lông mi dính những giọt nước li ti, chậm rãi nói : “Có phải là sau này trưởng thành, cái đó cũng sẽ biến lớn đúng không? !”

Vương Ân Thành cười đến sốc hông, trẻ con chưa hiểu mấy thứ này, đây chính là tò mò, vì thế Vương Ân Thành nghĩ nghĩ, rồi nói : “Đúng vậy, con phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không về sau cho dù dáng vóc cao lớn, cái chỗ kia cũng sẽ không lớn lên được.”

Bánh Đậu nhìn Vương Ân Thành, bỉu môi hừ một tiếng, đặc biệt kiêu ngạo khoe khoang chỉ số thông minh của mình : “Mới không đâu, nhất định tất cả đều sẽ lớn lên.”

Vương Ân Thành cười : “Chờ xem, sau này nếu không lớn, con cũng đừng khóc đến đỏ cả mũi đấy.”


Bánh Đậu hít hít cái mũi nhỏ, “Khẳng định là sẽ lớn.” Dừng một chút, ánh mắt lại chớp chớp cúi đầu nhìn nhìn chít chít của Vương Ân Thành, chân mày nhíu chặt : “Nhất định sẽ như vậy!”

Vương Ân Thành thích chết cái loại biểu cảm nghiêm túc mà lại láu lỉnh dễ thương  này của Bánh Đậu, hận không thể ôm con vào trong ngực hôn và vuốt ve khắp toàn thân, còn đang nghĩ có nên ôm con vào ngực mà vuốt ve hay không, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa bên ngoài.

Vương Ân Thành sửng sốt, Bánh Đậu cũng tương tự. Nhóc con quay đầu ra ngoài cửa, kêu to một tiếng : “Ba ba?”

Lưu Hằng không biết trở lại khi nào, đứng ở ngoài cửa hỏi : “Đang tắm hả?”

Bánh Đậu ở bên trong la lớn : “Đúng vậy, cả hai tắm chung.” Dừng một chút : “Ba đừng vào a, không cho ba tắm chung !”

Vương Ân Thành cười xoa đầu Bánh Đậu, biết Lưu Hằng có lời muốn nói. Nếu không có việc gì, cho dù trở về anh cũng sẽ chờ ở dưới lầu.

Vương Ân Thành từ trong bồn nước đứng lên, quấn quanh hông bằng một cái khăn tắm lớn, không nghĩ gì nhiều, nghiêng người mở cửa, thấy Lưu Hằng đứng ngay bên ngoài.

Hai người ngước lên chạm tầm mắt nhau, Lưu Hằng thiếu chút nữa bị hơi nước đột nhiên ập tới cùng với một khoảng trắng nõn ở ngay trước mắt khiến cho mù lòa, anh không nghĩ tới Vương Ân Thành mở rộng cửa, bên hông lại chỉ quấn một cái khăn tắm mà thôi.

Vương Ân Thành nhìn anh, đầu óc Lưu Hằng hơi lộn xộn, rốt cục cũng thốt lên được điều mà mình đang định nói : “Tôi phải đi công tác mấy ngày! Cậu coi chừng con nhé, nhanh thì hai ba ngày, chậm có khả năng tới một tuần.”

“Được!” Vương Ân Thành gật đầu.

Vương Ân Thành đưa tay kéo cửa đứng ở bên ngoài, hành lang không có bật đèn, ánh sáng trong phòng vệ sinh chiếu vào sau lưng Vương Ân Thành, gương mặt Vương Ân Thành trong một khắc kia trở nên có chút mơ hồ.


Lưu Hằng nhìn Vương Ân Thành, hơn nửa ngày mà không cất nổi bước chân, anh không biết giờ phút này trên mặt mình là biểu cảm gì, nhưng trong lòng thì rất muốn kéo Vương Ân Thành vào trong ngực ôm một chút, tuy nhiên cuối cùng anh vẫn không làm gì cả, anh biết Vương Ân Thành căn bản không cần sự thương hại hay an ủi trấn an linh tinh.

Nhưng tình cảm này chỉ là thương hại và muốn an ủi thôi sao?

Không phải, loại tâm tình này rất phức tạp, căn bản anh không thể nào phân biệt được những ý nghĩ đang giày vò trong lòng, dường như là đau lòng hối tiếc lại cảm thấy rất hối hận phẫn nộ và không cam. . . Đủ loại cảm xúc.

Từ sinh ra cho tới bây giờ Lưu Hằng sống đã được ba mươi năm, thuận buồm xuôi gió xuôi chèo mát mái, đến trường, xuất ngoại, du học xong trở về nước làm việc, cho dù là come out rồi nhờ người đẻ thuê có con, tất cả dường như thực thuận lợi bình an, không có một gợn sóng lớn, đời này anh có thể gặp gỡ sóng to gió lớn cơ hồ đều trên thương trường, còn trong cuộc sống bình thường chưa hề gặp chuyện gì lớn.

Tâm trạng của anh chưa bao giờ phập phồng bất định giống như hôm nay vậy.

Lưu Hằng nhìn Vương Ân Thành, hơn nửa ngày mới dời tầm mắt, mang theo cặp im lặng xoay người đi xuống lầu, thậm chí quên luôn nói mấy câu với Bánh Đậu.

“Ba ba đi rồi sao?” Bánh Đậu ngồi trong bồn tắm lớn ngoái cổ nhìn ra ngoài.

Vương Ân Thành sửng sốt, tuy vừa mới rồi cậu chỉ nói mấy câu cùng Lưu Hằng, nhưng cậu có cảm giác Lưu Hằng có chút kỳ quái, vẻ mặt so với ngày thường rất khác biệt, nhưng ánh mắt lại có vẻ không đúng lắm. Lúc Bánh Đậu hỏi lớn, Vương Ân Thành lúc này mới nhớ tới Lưu Hằng sắp đi công tác, sao lại không nói với con câu nào.

Vương Ân Thành vội la lên : “Chờ đã!”

Lưu Hằng dừng lại ngay chiếu nghỉ của thang lầu, trong chớp mắt mà Vương Ân Thành gọi lớn kia, đột nhiên từ nhiều cảm xúc phức tạp khó phân biệt như vậy anh đẽo gọt ra được một đầu mối.

Từ lúc biết quan hệ của Vương Ân Thành cùng Chu Dịch An cho đến giờ, dường như anh chưa hề nghĩ đến Chu Dịch An, hoặc là suy nghĩ quan hệ của ba người rối rắm phức tạp, suy nghĩ duy nhất chỉ có về Vương Ân Thành, anh nghĩ Vương Ân Thành đã từng có những mối quan hệ như thế nào, cậu sống cho tới bây giờ ra sao, vì sao lại quyết định sinh con ra, trước kia Rose đã nói gì làm cho cậu chuyển biến tâm ý.

Toàn bộ suy nghĩ đều là về Vương Ân Thành!

Anh biết tâm tư của mình đối với Vương Ân Thành, thậm chí cũng vì thế chia tay Chu Dịch An, nhưng mà hiện tại anh rốt cục bị cái loại tình cảm rất mãnh liệt và cảm giác phức tạp này tác động rất sâu đến nỗi không biết bắt đầu từ đâu, cho nên tìm một cơ hội làm cho lý trí của mình an tĩnh lại, để có thể nắm chắc trong tay tất cả.

Nhưng hoàn toàn không được.


Anh không có cách nào dùng lý trí để cân nhắc mọi việc, thật giống như tất cả lực chú ý đều dồn vào một người, chỉ một mà thôi.

Lưu Hằng nhắm mắt lại, dừng lại khi nghe tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn thấy Vương Ân Thành đang đứng ở phía sau, nhìn mình có vẻ khó hiểu.

“Rất gấp sao? Không nói với Bánh Đậu câu nào sao?”

Lưu Hằng định đi điều tra mọi chuyện, nên quên dặn dò Bánh Đậu vài câu, dù sao cũng đi tới vài ngày.

Hành lang cùng hàng hiên đều không có bật đèn, Lưu Hằng quay đầu cùng Vương Ân Thành đối diện tầm mắt, Vương Ân Thành đột nhiên nói : “Có phải anh muốn đi điều tra chuyện trước đây của tôi và Chu Dịch An hay không?”

Đầu óc Lưu Hằng tựa như bị sấm đánh, oành một tiếng, anh nhìn Vương Ân Thành, sắc mặt Vương Ân Thành thực lạnh nhạt, lúc nhắc tới Chu Dịch An trông giống như đang nói về một người xa lạ nào đó.

“Nếu đúng là như vậy, anh tìm người khác hỏi, chi bằng trực tiếp hỏi tôi.” Bên hông Vương Ân Thành vẫn quấn khăn tắm, khi nói chuyện vẻ mặt chuyên chú, không có một chút nào như là đang nói giỡn.

Bánh Đậu rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.

Nhưng mà nhóc cũng vẫn sẽ vô cùng để ý tới Vương Ân Thành, nhóc trút giận tuyệt đối không hướng về phía Vương Ân Thành, mà phải về phía chính lão tử của mình.

Lúc Bánh Đậu nằm trên giường nhỏ, Vương Ân Thành dỗ dành : “Ba cùng ba ba con nói vài câu, một lát nữa vào đây với con.”

Bánh Đậu chu miệng nhíu mày : “Ba sẽ quay lại sao? Có thể nào một lát nữa lại đi luôn hay không?”

Vương Ân Thành cười, vỗ vỗ khuôn mặt Bánh Đậu : “Nhất định sẽ quay lại.” Nói xong cúi xuống hôn lên trán Bánh Đậu.

Bánh Đậu tiếp tục chu miệng, tỏ vẻ rất hoài nghi, nhóc cảm thấy Vương Ân Thành cứ như vậy đi vào phòng Lưu Hằng, nói không chừng đêm nay sẽ không ra được nữa! Tuyệt đối là ra không được !

Vương Ân Thành vừa đóng cửa lại, Bánh Đậu đá chăn lăn lộn trên giường. Nhóc cảm thấy thật nôn nóng a, ba ba tại sao hiện tại có thể cướp người của nhóc a! ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.