Đọc truyện Đại Đế Cơ – Chương 65: Lưu truyền thơ
Cuộc đua thuyền rồng rất nhanh đã kết thúc, mặt trời ngày càng lên cao, mọi người đứng xung quanh bờ sông đều ồn ào vui mừng chiến thắng, thời tiết trở nên nóng bức hơn. Những tán cây liễu gần bờ sông tuy ngăn cách được ánh nắng mặt trời, nhưng lại không ngăn được tiếng ồn.
Nhưng ở chỗ đám người Yên Tử thiếu gia, trong nháy mắt khi hắn dừng đọc, tiếng ồn ào cũng chợt biến mất, yên tĩnh đến nỗi làm người ta cảm thấy khó chịu.
Tiết Thanh vẫn còn viết nhưng Yên Tử thiếu gia lại không đọc, chỉ chăm chú nhìn thật kỹ. Mấy thiếu niên đang đứng xung quanh cũng không có ai lên tiếng, dù là nhìn thấy hay không nhìn thấy cũng chỉ im lặng đứng vây xem.
Nhìn thấy cảnh này, Thiền Y và Noãn Noãn càng thêm lo lắng.
Noãn Noãn nói: “Bọn họ không nói gì hết, chỉ đứng nhìn thôi, vậy là do Thanh Tử thiếu gia viết rất hay ư?”
Phải không? Thiền Y cũng nghĩ thầm như vậy, nhưng lại không dám chắc chắn. Hồi nãy vị thiếu gia kia có đọc lên vài câu Tiết Thanh viết, nhưng nàng lại không hiểu về thơ, thế nên không biết thơ do Tiết Thanh làm như vậy là hay, hay là dở nữa… Lúc này Thiền Y hơi hối hận vì đã không chịu học cùng với Tiết Thanh.
Nhân viên phụ trách chép thơ đứng bên cạnh thấy vậy cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Mỗi một nơi có người làm thơ đều sẽ có người được phân công đứng đó sao chép lại, tất nhiên bên Lưu Vân Đài cũng sắp xếp sẵn người sao chép thơ, vì dù sao đi nữa ở lầu ba cũng có vài tài tử, nhà văn nổi tiếng mà ông chủ bọn họ đã cố ý mời đến. Hơn nữa, Lưu Vân Đài không chỉ sắp xếp nhân viên chép thơ ở chỗ các nhà văn kia, mà còn phân công người chép thơ đến bàn của tất cả các vị khách trong quán. Bởi vì các vị khách đến đây đa số đều là người đọc sách, nói không chừng nhìn thuyền rồng một lát lại có hứng làm thơ thì sao? Nếu may mắn làm ra bài thơ xuất sắc thì càng tốt, còn nếu không có thì cũng chẳng sao, Lưu Vân Đài vẫn sẽ cổ vũ nhiệt tình cho họ.
Do đó mà dưới lầu, ở chỗ các thiếu niên đang làm thơ cũng có nhân viên đứng chờ sao chép. Tuy có người làm thơ, nhưng đã nửa ngày trôi qua mà người nhân viên kia vẫn chưa chép được bài thơ nào cả, bởi vì có vài người vừa ghi xong đã vò nát giấy vứt bỏ, bảo là không hay, nên không muốn truyền ra.
Hiện tại rốt cuộc cũng đã có người làm thơ, nhưng là hay, hay là dở đây? Lần này liệu hắn có thể thuận lợi chép lại không hay là vẫn như cũ, nhìn thấy thiếu niên kia vò nát giấy rồi bỏ vào lư hương đốt? Tại sao lần này không bàn luận náo nhiệt như trước mà lại im lặng thế này?
Không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, nhưng Tiết Thanh lại không hề để ý, nàng chỉ chuyên tâm viết cho xong bài thơ mới chịu dừng bút.
“Xong rồi.” Nàng nói với vị Yên Tử thiếu gia đang ngồi trước mặt.
Yên Tử thiếu gia cũng ngẩng đầu nhìn Tiết Thanh, hắn cao hơn Tiết Thanh, thế nên khi nhìn nàng phải cúi đầu xuống, nhờ vậy mà Tiết Thanh có thể thấy rõ bộ dạng của hắn, gương mặt sáng sủa, cái cằm hơi nhọn, dáng người rất đẹp.
Tiết Thanh cười nhìn hắn.
Mặc dù không hiểu tại sao Tiết Thanh lại cười, nhưng Yên Tử thiếu gia lại không cười, hắn nghiêm túc gọi tên Tiết Thanh nói.
“Tiết Thanh, thơ hay.”
Vừa nói xong lời này, các thiếu niên đang im lặng lập tức trở nên ồn ào, ai nấy cũng chen chúc, giơ tay giành tờ giấy để đọc.
“Để ta đọc…”
“Để ta xem thử…”
“Đừng có giành với ta…”
Dưới gốc cây liễu, mấy thiếu niên giành giật ầm ĩ, Tiết Thanh bị đẩy sang bên cạnh, mà Liễu Xuân Dương đã sớm bị chen lấn, ngã hết bên này đến bên kia, cây quạt cũng bị rơi mất. Cuối cùng cũng có một thiếu niên lấy được tờ giấy.
Những người khác thấy vậy vội hô: “Đọc lớn lên đi.”
Rốt cuộc cũng có thể chờ đến lúc bọn họ đọc thơ rồi. Nhân viên chép thơ đứng kế bên lập tức tập trung tinh thần, nắm chặt cây bút.
Giọng đọc của thiếu niên kia rất trong trẻo, nhưng lại hơi run. Hắn run không phải vì khiếp sợ, mà là vì kích động.
“… Ngày năm tháng năm, trời trong sáng, Hoa Dương liễu mọc quanh sông, chim hót líu lo…”
Có vài thiếu niên chen lên đứng cạnh hắn đọc theo, có vài người thì ngồi cầm bút, chuyên tâm lắng nghe, ánh mắt sáng ngời.
“… Quân chưa ra trận, như nghe được bản hòa âm trên sông sớm.”
“… Khiến toàn quân phấn chấn, cờ đỏ trước ngựa.”
Dưới cành dương liễu, giọng đọc mạnh mẽ của bọn họ lấn át cả tiếng người huyên náo và tiếng ve kêu. Người nhân viên kia vội vàng chép lại thơ, các thiếu niên đọc xong một lần nhưng vẫn chưa thỏa mãn nên lại đọc thêm lần nữa. Tiểu nhị lại tiếp tục viết, hắn muốn chép ra nhiều bản đưa đi mấy chỗ khác để người ở đó nhận xét… Tất nhiên trước tiên phải đưa đến chỗ Lưu Vân Đài đã, sau khi kiểm tra xong mới truyền ra ngoài.
Bởi vì việc này có liên quan đến danh tiếng của Lưu Vân Đài.Truyện được -biên tập tại ire-ad.-vn-Đến khi nhân viên kia viết xong, các thiếu niên vẫn còn tiếp tục đọc đi đọc lại bài thơ, vừa bỏ bút xuống, hắn mới sực nhớ đã quên viết tên tác giả. Vì vậy vội vã hỏi thiếu niên đang ngồi kế bên hắn.
“Xin hỏi vị thiếu gia này, tác giả của bài thơ đó là ai vậy?”
Ánh mắt thiếu niên kia sáng lên, chỉ vào một bên nói: “Tiết Thanh.”
Tiểu nhị cũng không quan tâm Tiết Thanh là ai, hắn chỉ cần biết tên tác giả thôi, vì vậy ngay lập tức cầm bút ghi hai chữ “Tiết Thanh”, suy nghĩ một lát hắn lại thêm vào phía trước vài chữ.
Xã Kết Lư, Tiết Thanh.
“Đua thuyền ca.” Hắn cầm một xấp giấy giơ lên, vừa cao giọng la lên vừa chạy đi thật nhanh: “Đua thuyền ca, tác phẩm mới đây.”
………………………………………….
Trong căn phòng ở lầu hai, sau khi xem xong trận thi đua thuyền đầy sôi nổi kia, đám con gái đang đứng ở lan can bắt đầu ồn ào, có người thì cười ha ha đùa giỡn, có người thì đứng ở lan can nhìn ra ngoài… chỗ các thiếu niên đang làm thơ. Còn kết quả thi đấu thuyền rồng ra sao lại không có người quan tâm, cái mà các nàng quan tâm chính là khi nào được đi ra ngoài chơi đùa.
Quách Bảo Nhi không vui, bởi vì Liễu Ngũ Nhi đã chạy đi rồi, khiến nàng không thể cười nhạo nàng ta được nữa. Nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến tâm trạng của cô, nàng không vui bởi vì không có nhiều người nghe nàng nói chuyện, mà người nghe thì giả bộ nghe cho có lệ hoặc không nghe thấy.
Tần Tố Lan kéo ống tay áo Quách Bảo Nhi cười nói: “Bảo Nhi à, ngươi đừng quậy nữa, coi chừng Liễu gia sai người đánh ngươi bây giờ.”
Quách Bảo Nhi trừng mắt: “Bọn họ dám sao? Một mình ta sẽ đánh hết mười người của bọn họ.”
Tần Tố Lan ha ha cười lớn, đang cười thì thấy một nha đầu chạy vào phòng, đưa cho thiếu nữ ngồi bên kia một tờ giấy, thiếu nữ kia lập tức đứng lên, lớn tiếng nói.
“Có thơ mới làm…”
Đám con gái trong phòng nhìn qua, nhưng đa số đều không để ý lắm mà vẫn ngồi đùa giỡn với nhau như cũ.
Quách Bảo Nhi chống cằm, ném một hạt đậu vào miệng nói: “Lại có thơ nữa à? Nãy giờ nghe nhiều đến nỗi lỗ tai cũng muốn… hư luôn mà vẫn chưa có bài nào hay cả.”
Tần Tố Lan soi gương, chải lại tóc đáp: “… Đúng là toàn viết mấy cái không thú vị.”
Thiếu nữ kia lại lớn tiếng đọc lên, tiếng cười nói trong phòng càng ngày càng nhỏ.
“A…”
“Xuỵt…”
“Nghe…”
Quách Bảo Nhi ngồi thẳng lưng, hạt đậu trong tay rơi trên bàn, Tần Tố Lan cầm cái gương, mắt nhìn về phía cô gái đang đọc thơ đằng kia.
Cho đến khi cô gái kia nói một tiếng “Hết rồi”, đám con gái trong phòng mới lấy lại tinh thần.
“Cái này… thật thú vị.” Tần Tố Lan nói.
Mặc dù không biết nhiều về việc làm thơ, nhưng bọn họ cũng có thể nhận ra thơ nào hay, thơ nào dở. Từ ngữ cũng là một loại đẹp, mà thưởng thức và thích cái đẹp lại chính là bản tính trời sinh của mỗi con người.
Quách Bảo Nhi vỗ bàn một cái nói: “Thơ hay.”
Không khí trong phòng lại trở nên ầm ĩ, náo nhiệt.
“Đọc lại lần nữa đi…”
“Cho ta mượn giấy bút, ta muốn chép lại bài này…”
“A, tác giả là ai vậy? Là Lâm Hiến tú tài sao?”
Tác giả ư? Ánh mắt cô gái kia lóe sáng, trán chảy xuống vài giọt mồ hôi, cô gái nhìn vào dòng chữ cuối cùng trong trang giấy.
“Xã Kết Lư…” Nói được ba chữ liền ngập ngừng, không nói tiếp, vẻ mặt đầy kinh ngạc và không thể tin được.
Người bên ngoài có thể không biết xã Kết Lư, nhưng đa số đám con gái ở đây đều biết. Bởi vì thành viên trong xã Kết Lư chính là những thiếu niên đang học ở trường xã trên núi Lục Tuyền… Mà những việc liên quan đến các thiếu niên thì mấy cô gái tự nhiên cũng quan tâm nhiều hơn, bọn họ cũng vừa mới đứng trên lầu nhìn xuống dưới một lúc khá lâu, bởi vì xã Kết Lư đang ở dưới lầu. Đám con gái dựng thẳng lỗ tai chờ nghe tên tác giả, có vài người vội vã hối thúc.
“Sao vậy?”
“Mau nói đi.”
“Lúc này lại còn bày trò gì thế?”
Cô gái kia ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người nói: “Không đúng, cái này… cái này… có chút kỳ lạ.”
Tác giả thì có gì lạ chứ?
“Tên nghe kỳ lạ lắm sao?”
“Chẳng lẽ không phải người ở nước Chu?”
“Là người Tây Lương sao?”
Đám con gái ồn ào hỏi.
Cô gái lắc đầu nhìn về phía Quách Bảo Nhi.
Quách Bảo Nhi cũng nhìn nàng, nháy mắt mấy cái nói: “Nhìn ta làm gì?”
Cô gái nói: “Tác giả là… Tiết Thanh.”
Tiết Thanh? Nghe quen quen thì phải.
Cạch một tiếng, cái gương nhỏ trong tay của Tần Tố Lan đã rơi trên bàn.
“Tiết… Thanh.” Nàng nói xong lại nhìn Quách Bảo Nhi.
Quách Bảo Nhi nháy mắt, ngồi im không động đậy.
Tiết… Thanh?
Tiết Thanh sao?