Đọc truyện Đại Đế Cơ – Chương 579: Tự đi
Doanh địa lại được bố trí lại, ở một chỗ do vải được dùng như bình phong quây xung quanh trong doanh trướng, đằng trước là nơi Vương Liệt Dương dẫn đám quan viên đứng yên, có thái y ra ra vào vào, còn giọng nói truyền tới.
“Quả thật Tần Đàm Công ở trên núi.”
“Đánh lén ta và Tống Anh, may là Tứ đại sư ngăn cản hắn.”
“Trong lúc đánh nhau với Tứ đại sư, Tần Đàm Công ngã xuống sườn núi, chết.”
“Trước khi chết hắn thừa nhận tất cả đều là âm mưu của hắn, sát hại tiên đế và hoàng hậu, cả đế cơ thật giả.”
“Tứ đại sư thẹn khi không thể ngăn cản gieo họa cho muôn dân, đưa Thủ Thư cho ta, cùng Tống Anh quy ẩn rồi.”
Tiếng Tiết Thanh kể lại truyền tới từ sau tấm vải, vài câu ít ỏi tả lại chuyện xảy ra trên núi.
Lúc trước khi thấy Tiết Thanh xuất hiện dưới chân núi, tay cầm Thủ Thư, Tống Nguyên tức giận, chất vấn không ngừng. Tiết Thanh không ra lệnh bắt hắn ngay tại đó, đương nhiên cũng không kể lại chuyện đã xảy ra trên núi ngay lúc đó.
Có Vương Liệt Dương, đám quan viên sẽ không để cho kẻ không có mắt này khiến đế cơ điện hạ vất vả.
Trị thương và nghỉ ngơi mới là chuyện quan trọng nhất. Cho dù đế cơ điện hạ ngất đi, mười ngày nửa tháng không nói chuyện với bọn họ cũng không có gì không ổn.
Thủ Thư trong tay, thân phận đế cơ, làm gì cũng hợp tình hợp lý cả.
Tiết Thanh không khiến mọi người chờ mười ngày nửa tháng, vừa thay quần áo, rửa mặt, trị thương, uống thuốc, rịt thuốc, vừa kể chuyện trên núi cho mọi người nghe.
“Thì ra là thế…” Vương Liệt Dương gật đầu cảm thán.
Những người khác chưa kịp phụ hoạ, Tống Nguyên đã tức giận hét lên.
“Ngươi nói vớ vẩn!” Hắn quát, người không còn nằm trên cáng, mà chống gậy đứng dậy: “Lời ngươi nói đều là giả dối.”
Vương Liệt Dương cau mày, nói: “Tống đại nhân, hãy mau nhận tội đi. Tứ đại sư đã nói đây đều là âm mưu của Tần Đàm Công, quả nhiên ngươi vẫn luôn là tay sai của Tần Đàm Công.”
Tống Nguyên không để ý tới ông ta, chỉ nhìn chỗ phát ra tiếng của Tiết Thanh.
“Ngươi nói là Tứ đại sư nói, vì sao Tứ đại sư không tự mình đến đây?” Giọng hắn run rẩy, lại lạnh lùng.
“Tứ đại sư nói ngài cảm thấy thẹn với muôn dân nên không chào từ biệt nữa.”
Giọng Tiết Thanh truyền tới, dường như mệt mỏi mà có phần biếng nhác.
“Ngươi nói linh tinh.” Tống Nguyên nói: “Rõ ràng là ngươi giết hết bọn họ rồi.”
Có quan viên định lên tiếng ngăn lại, Vương Liệt Dương rũ mắt, khẽ lắc đầu. Quan viên hiểu, không nói gì nữa.
Giọng Tiết Thanh vẫn mệt mỏi như trước, không phẫn nộ mà mang theo ý cười.
“Tống đại nhân đúng là coi ta là thần tiên, nếu ta lợi hại như vậy, sao phải chờ tới bây giờ, không giết bọn họ từ trước, sao phải nằm ở nơi hoang dã thế này.”
Nói tới đây thì khẽ than một tiếng. Không cần nói nhiều, người ở đây đều cảm thấy mệt mỏi.
Đúng vậy, nghĩ đến những gì đã qua, toàn thân bị thương, binh mã bao vây trong ngoài, nhiều lần có khả năng bị giết chết.
Khổ.
“Tiết Thanh, đừng có nói lời ngon ngọt, ngươi…” Tống Nguyên lạnh lùng và run rẩy nói.
“Câm mồm.” Tiết Thanh cắt đứt lời Tống Nguyên, giọng thản nhiên, lại khiến nơi này yên tĩnh.
Rầm, khung vải được dùng làm bình phong được kéo ra, để lộ Tiết Thanh đang tựa vào giường trước mắt mọi người.
Trên giường, Tiết Thanh ngồi dựa vào thành giường, tóc dài được buộc lên, để lộ khuôn mặt thanh tú. Quần áo rách kia đã được thay bằng bộ khác, không giống dáng vẻ ăn xin chạy nạn nữa. Lúc này một cánh tay còn để trần, Thiền Y ngồi xổm một bên, chăm chú băng bó vết thương.
“Quả nhân không muốn phí sức lực, hao tổn tinh thần vì việc này.”
“Quả nhân chính là quả nhân.”
“Có hắc thạch ở hoàng lăng Đại Chu làm chứng.”
“Có Thủ Thư của Hoàng Tự làm chứng.”
“Trên có cha mẹ, dưới có Hoàng Tự, còn ai muốn chứng nhận quả nhân!”
Bộp, quyển trục màu vàng bị vỗ lên bàn. Bàn rung rung, người ở đây cũng thấy lòng mình rung theo.
Vương Liệt Dương quỳ bịch xuống: “Điện hạ bớt giận, thần có tội.”
Những người khác cũng quỳ xuống, liên tục nhận tội.
Một mình Tống Nguyên chống gậy mà đứng.
“Cha mẹ có thể chứng nhận, ngươi lại dám nói, ngươi không sợ trời giáng sét…” Hắn nói.
“Bắt lấy.” Tiết Thanh thản nhiên nói.
Lúc này không ai chần chờ nữa, binh tướng hai bên bước tới, đè Tống Nguyên xuống.
“Tiết Thanh, ngươi…”
Tống Nguyên chỉ kịp hô lên như thế, cằm đã bị vặn lệch rồi bị kéo ra ngoài.
Nơi đây là một mảng yên tĩnh. Đám quan viên quỳ dưới đất, không tiếng động, cảm giác được tầm mắt của Tiết Thanh đảo qua. Nàng không nói gì thêm nhưng tất cả đều hiểu được ý của nàng.
Ai, còn nghi vấn?
Ai, còn muốn chất vấn?
Ai, là đồng đảng của Tống Nguyên?
Tầm mắt quét qua rất chậm nhưng dường như cũng rất nhanh. Chỉ chốc lát, giọng Tiết Thanh lại vang lên.
“Tướng gia và các khanh mau mau đứng dậy, chuyện này không liên quan tới các ngươi mà.”
Phá vỡ sự im lặng.
Vương Liệt Dương không đứng dậy, mà dập đầu tiếp, giọng nghẹn ngào, bi thống: “Điện hạ, thần hổ thẹn, không nhận rõ người, không phân biệt thị phi, khiến điện hạ chịu khổ, thần có tội.”
Đám quan viên cũng cúi đầu kêu lên: “Chúng thần hổ thẹn, chúng thần có tội.”
Tiết Thanh khẽ than: “Không biết thì tội gì.”
Thiền Y băng bó xong vết thương, cúi đầu lui ra sau. Tiết Thanh nâng cánh tay quấn vải kia, nhìn mọi người: “Các vị đại nhân, xin hãy đứng lên.”
Lúc này không cần Vương Liệt Dương dẫn đầu, đám quan viên đồng loạt đứng dậy cúi đầu.
“Tạ ơn điện hạ.”
Mọi người đứng dậy. Bên ngoài báo, Đốc đại nhân đến.
Theo tiếng truyền triệu, Đốc đại nhân mặc giáp bước tới, không ngẩng đầu nhìn Tiết Thanh, cúi đầu dừng lại cách đó vài bước, quỳ một gối thi lễ.
“Thần nhận được tin là có binh mã đến Thương Sơn, không có mệnh lệnh mà tự khiển binh tới, mong điện hạ thứ tội.” Hắn nói, giọng khàn khàn, tuy cúi đầu nhưng mọi người cũng thấy được dáng vẻ tiều tuỵ của hắn.
Có thể thấy được là ngày đêm hành quân không ngừng nghỉ, vội vã chạy tới đây.
Tiết Thanh không nói gì, nhìn Đốc đang cúi người, như có suy nghĩ.
Nàng không nói gì, không khí nơi đây lại như ngưng lại.
“Lần này lại là Đốc đại nhân nhạy bén nhận ra, lãnh binh tới cứu.” Tiết Thanh nói, phá vỡ sự im lặng: “Giống như mười năm trước, quả nhân nên cảm ơn ngươi thế nào mới tốt?”
Giọng nàng thản nhiên mà dịu dàng, dường như mang theo ý cười, lại có cả buồn bã làm người nghe cảm nhận được cảm xúc đan xen.
Đốc lại cúi đầu, nói: “Là bổn phận của thần, không dám kể công.”
Vương Liệt Dương khẽ than, cũng cúi đầu: “Điện hạ, là trời vẫn còn có Đại Chu mà.”
Đám quan lại phụ hoạ.
“Gian nịnh bị tru, dân chúng chịu khổ.”
Tiết Thanh ngồi thẳng người, lướt qua mọi người nhìn về phía trước. Mặt trời ngả về phía tây, hoàng hôn bao phủ khắp nơi.
“Bãi giá hồi cung.” Nàng nói.
……
Đế cơ điện hạ hạ lệnh hồi cung, không phải lập tức nhổ trại đi luôn, mà chuyện cần làm còn rất nhiều. Trừ khử binh mã dư đảng Tần Đàm Công, gửi tin báo dọc đường, vết thương trên người điện hạ, vân vân. Cả đêm bận rộn, không ai có thể ngủ.
Đương nhiên lúc này không ngủ được lại khác với trước kia. Bên trong có đế cơ, không cần trằn trọc suy nghĩ. Tần Đàm Công đã chết, bên ngoài có binh mã của Đốc bao quanh. Bận bịu mà an tâm.
Lúc nắng lên rực rỡ, nghi thức hồi cung đã được chuẩn bị xong.
Nhưng lại có một vấn đề không thể không quấy rầy đế cơ điện hạ.
“Tống Nguyên ầm ĩ lắm.” Vương Liệt Dương thấp giọng nói: “Đương nhiên hắn có ầm ĩ đến mấy, vẫn ở trong lòng bàn tay.”
Tiết Thanh nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì.
Vương Liệt Dương lại nói tiếp: “Tần Đàm Công đã chết, Tống Nguyên cùng phe, chắc chắn sẽ phải định tội và phán quyết rồi chiêu cáo thiên hạ. Chỉ là hắn bị thương rất nặng, không biết có thể kiên trì mà về đến kinh thành không.”
Nếu hắn đã một lòng muốn chết.
Tiết Thanh mở mắt, nói: “Hắn muốn như thế nào?”
Vương Liệt Dương nói: “Hắn muốn lên núi tìm Tống Anh.”
Tiết Thanh ừ một tiếng: “Vậy để hắn đi đi.”
Vương Liệt Dương ngẩn ra, chỉ vậy?
……
“Điện hạ lại đồng ý?”
“Để Tống Nguyên lên Thương Sơn tìm?”
Vương Liệt Dương trở lại chỗ của mình, lập tức bị đám tâm phúc vây lấy.
Vương Liệt Dương gật đầu, nói: “Cũng không cần phái người theo dõi hắn.”
“Vậy lỡ Tống Nguyên chạy thì sao?”
“Trên Thương Sơn kia… Đã xử lý chưa?”
Có người nghi vấn, có kẻ nghi ngờ.
Từ khi Tiết Thanh xuống núi tới bây giờ, người đều ở đây cả, có thể tin rằng chưa dọn đẹp qua Thương Sơn.
“Dọn dẹp cái gì?” Vương Liệt Dương cau mày: “Có gì mà dọn. Chẳng lẽ các ngươi cũng tin lời Tống Nguyên, cho là nàng giết hết mọi người rồi.”
Mọi người vội suỵt, bối rối.
Vương Liệt Dương hừ một tiếng, phất tay áo: “Đừng có ngu xuẩn như Tống Nguyên.”
“Tướng gia, ý chúng ta là cứ buông tha Tống Nguyên như vậy, không mang về kinh thành để phán tội mà chiêu cáo thiên hạ.” Một quan viên thấp giọng nói: “Dù sao đế cơ thật giả đã náo loạn lâu như vậy, nay rốt cuộc mới phân biệt được, thế nên định tội thì mới coi như đến nơi đến chốn chứ. Ngài ấy không sợ thiên hạ không phục à?”
“Thiên hạ không phục thì thế nào?” Vương Liệt Dương trầm giọng nói: “Ngài ấy cầm Thủ Thư, lại có cửa địa cung Huỳnh Sa Đạo làm chứng nữa.”
Quan trọng hơn là, Tống Anh biến mất, thiên hạ này không còn Bảo Chương đế cơ thứ hai.
Mọi người liếc nhau.
“Còn tưởng tướng gia sẽ khuyên điện hạ cơ.” Một quan viên bày tỏ mục đích thật: “Dù sao chuyện này làm vậy thì không hợp lý.”
Từ khi Tiết Thanh xuống núi, Vương tướng gia phải nói là nói gì nghe nấy, không giống ông cho lắm.
Làm việc phải phân rõ phải trái à?
Đúng vậy, Vương Liệt Dương luôn tuân theo điều này, cũng không sợ tranh cãi, nhưng…
Nghĩ tới bóng dáng gầy yếu chật vật lắc lư đi xuống từ Thương Sơn, nghĩ tới dáng vẻ thanh tú nằm trên giường kia…
Biết tại sao lúc này chỉ có một người xuống núi, nhưng khi một mình nàng xuống núi, không biết tại sao mà lòng thấy bất an.
Lỡ như Tống Nguyên nói đúng thì sao.
Nàng giết hết cả ba người kia.
Đáng sợ.
Như vậy, thiên hạ này có ai có thể làm gì được nàng?
Tránh đầu sóng ngọn gió trước, đừng lỗ mãng, phải thận trọng mà làm việc. Vương Liệt Dương khoát tay.
“Nghe ý chỉ của điện hạ mà làm là được.”
……
Ánh nắng sáng rạng rỡ, người ngựa ồn ào dưới chân Thương Sơn. Vô số vó ngựa đạp dấy lên bụi đất. Còn lúc này, trên núi lai rất thanh tịnh.
Đám Hắc Giáp vệ bao vây núi ngày hôm qua đã bị giết, còn sống thì bỏ trốn, bị lùng bắt, thi thể được xử lý. Một đêm ẩm ướt, vết máu đã bớt đi rất nhiều, dường như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Có tiếng bước chân vang lên giữa núi non yên tĩnh, cùng với tiếng người nức nở.
“Điện hạ ơi.”
“Điện hạ ơi, người đang ở đâu?”
“Anh Anh ơi, con đang ở đâu?”
Tống Nguyên chống gậy gỗ, vì bị bỏng mà mắt mơ hồ, nghiêng ngả bước đi, không biết ngã bao nhiêu lần, kêu đến mức cổ họng chảy máu nhưng không ai đáp lại.
Đã không còn nghe được tiếng ồn ào dưới chân núi, hắn đã leo được tới giữa sườn núi. Đau đớn và mệt mỏi khiến hắn có thể ngất đi bất cứ lúc nào nhưng lại không hề ngã xuống. Từng bước từng bước mà di chuyển. Chợt một bóng dáng mơ hồ xuất hiện trước mặt.
“Điện hạ!” Hắn ôm gậy gỗ, vui mừng đứng thẳng, trợn to mắt cố nhìn: “Điện hạ đó ư!”
Dưới ánh mặt trời chói chang, bóng dáng kia càng mơ hồ, như là bóng người, như là tảng đá, không hề động đậy, chặn ở phía trước hắn.