Đại Đế Cơ

Chương 577: Thầy nói


Đọc truyện Đại Đế Cơ – Chương 577: Thầy nói

Là đến lúc chết.

“Ta đã sống quá lâu.”

Tứ đại sư thở dài một hơi.

“Lâu đến mức chính bản thân ta còn quên đi mình bao nhiêu tuổi.”

Tiết Thanh nói: “Vớ vẩn, chẳng ai ghét việc sống lâu cả.” Lại nhìn chằm chằm mặt Tứ đại sư: “Hơn nữa trông ông chỉ già hơn tuổi thôi, ông xem lúc ông giả làm hòa thượng trông giả dối như thế nào cơ mà.”

“Cái gì mà giả làm hòa thượng! Ta chính là…” Tứ đại sư nhăn mày lại, sau đó cụp xuống, ngừng phản bác, khuôn mặt khô gầy đầy vẻ từ bi: “Ta không phải bản thân mình, ta đại diện cho Hoàng Tự. Đại Chu thành nhờ Hoàng Tự, bại cũng vì Hoàng Tự. Là lúc kết thúc rồi!”

Tiết Thanh đè mũi, vì máu trên bàn tay mà mũi đỏ lòm: “Thôi đi. Người chính là chính mình, không ai đại diện cho ai được. Đừng tự cho mình là kẻ vĩ đại, ông đừng thấy Hoàng Tự quá vĩ đại, nói trắng ra thì chỉ là linh vật mà thôi.”

Linh vật là cái gì, nghe có vẻ không hay lắm. Tứ đại sư thở dài một hơi, giương mắt nhìn phía trước, sương mù vốn quanh quẩn khắp núi non tản ra.

“Sương mù tan đi, có thể thấy được ý trời…”

“Đại sư, đã giữa trưa rồi, sương mù phải tan a. Ngày mai ông đến xem, ý trời ở đó.”

Im lặng.

“Ta là kẻ bảo vệ Đại Chu, đã diệt trừ mối uy hiếp Tần Đàm Công, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.”

“Này, bên kia, ông xem con của hắn còn sống kìa.”

Tần Mai đứng trên núi đá, lạnh lùng nhìn sang.

“Đại sư xem, tên nhóc đó xụ mặt rồi, sẽ lập tức báo thù cho cha mà hầm cả hai người chúng ta. Bao nhiêu lần trước kia ông thấy ta chết mà không cứu rồi, lần này ta liều mình tới cứu ông, làm thế nào thì ông cũng phải thể hiện gì đó chứ…”

“Không phải con vừa nói tới chuyện này à?”

“Vừa rồi ở trước mặt sống chết mà ông còn nhớ được? Không tập trung làm việc rồi nhé tiên sinh, thảo nào chúng ta bị thương thảm như vậy.”

……

Tứ đại sư nhìn Tiết Thanh, khuôn mặt khô kéo kia run run, không rõ là đau đớn hay bực mình.

“Cái con nhóc này, không phải ta nói vì đánh Tần Đàm Công bị thương nặng mới không chữa được sao?” Ông quát, giơ tay lên vỗ đầu Tiết Thanh hai cái.

Tiết Thanh vẫn không hề tránh đi, chịu đòn như những lần trước.


“Không giống. Hiện tại ta bị thương, trốn không được, đừng nói mấy chuyện râu ria đó.” Nàng nói, nhìn Tứ đại sư: “Ý của ta là, có bệnh thì chữa bệnh, bị thương thì trị thương, đừng có lải nhải mấy cái lời như do mệnh do vận với cả đến lúc vớ vẩn kia.”

Tứ đại sư hừ một tiếng: “Râu ria mà con còn nói.” Thu tay lại, đặt lên đầu gối rồi xoa xoa: “Học sinh à, năm đó ta bị thương nặng hơn cả Nguyên Chúc. Nhưng ta may mắn. Nguyên Chúc tưởng rằng ta chết rồi, cầm Thủ Thư đi, không có cẩn thận lật cả ngọn núi nên bảy viên Hồi Sinh hoàn của ta không bị hắn lấy đi.”

Mắt ông tỏa sáng, chậc chậc hai tiếng.

“Lúc này con đã thấy sự lợi hại của Hồi Sinh hoàn chưa? Ừm bản thân con cũng ăn rồi, màu sắc và hương vị không tốt lắm.”

“Nghe nói là tổ tiên Hoàng Tự cũng chính là vị đại sư đã cứu tổ tiên Đại Chu để lại. Cũng không biết có phải là qua mấy trăm năm nên tác dụng không tốt, chứ không phải nói rằng ăn cả bảy viên là có thể khởi tử hồi sinh, kim thân bất lão à… Nghe nghe, vì sao lại phải ăn cả bảy viên, chẳng lẽ vì nghẹn chết kim thân bất hoại à?”

Tứ đại sư nói xong, cười ha ha.

Tiết Thanh cũng cười theo, rồi suy nghĩ rất nghiêm túc: “Cũng chưa chắc, có khi có thể triệu hồi thần long.”

Biết thần long là gì nhưng nghe câu này cảm thấy nửa hiểu nửa không. Tóm lại chẳng phải lời hay ý đẹp gì, Tứ đại sư hừ một tiếng.

“Trên dời này làm gì có thần long, cũng không có thần dược. Người, ăn ngũ cốc hoa màu, thân thể da thịt, vạn vật ngang hàng, có sống có chết. Đến lúc thì chính là đến lúc.” Ông nói.

Mấy câu nói ban nãy đã nói rõ một chuyện, hết Hồi Sinh hoàn, ăn không đủ thuốc, dược hiệu không đủ, không thể cứu chữa.

Nhưng ông nói rất dễ dàng, Tiết Thanh nghe mà im lặng. Một người không từ bi trịnh trọng, kẻ kia không đấm ngực giậm chân mà bi thống.

Ông ta cho, nàng nhận, chỉ đơn giản như vậy.

Trên đời này không có chữ nếu. Nếu là thứ vô dụng.

“Thật ra con nói đúng. Không ai muốn chết. Nếu không Tần Đàm Công sẽ không giết tiên đế, ta sẽ không chờ tới bây giờ mới ra tay với Tần Đàm Công. Khi đó ta rất tức giận, rất không phục. Ta đã làm sai điều gì mà xui xẻo như vậy.”

Lúc này nói đến thì còn thở phì phò. Tứ đại sư đưa tay đấm đấm chân.

“Ông đây chỉ nghĩ văng tục, ông mặc kệ. Đại Chu gì chứ, giang sơn gì chứ, lê dân bách tính gì chứ, chả được tí lợi ích nào, sắp chết còn không ai quan tâm, chết rồi lại chẳng ai để ý, có khi còn vỗ tay ăn mừng, mưu đồ cái gì.”

“Sau đó ta sống một cách tự tại thoải mái, nhưng thật kỳ quái, sống như vậy chẳng có ý nghĩa gì, đồ ngon mỹ nữ… Khụ khụ.”

Tứ đại sư ho khụ khụ, phun ra mấy búng máu.

Tiết Thanh chậc một tiếng, giơ tay vỗ đầu gối, tựa người vào tảng đá bên cạnh, không nhào tới mà hô “tiên sinh ơi, người làm sao vậy.”

Tứ đại sư cũng không chấp việc học trò vô lễ, dù sao đã quen rồi.


“Tóm lại, ta thấy sống tự tại quả thực không có ý nghĩa nên ta muốn đi xem con.” Ông lau khóe miệng, nhìn Tiết Thanh, lại nhắc lại: “Thật sự là chỉ đi xem, không có ý định dạy dỗ gì.”

Dạy con, không phải vì con là Bảo Chương đế cơ mà là vì con là con.

Những lời này không nói, một câu là đủ để nói lên tất cả.

Tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ.

Hai người nhìn nhau, đều cười rộ lên.

“Không ngờ con lại là giả.” Tứ đại sư vỗ tay: “Thật kích thích! Con nói không sai, sống thật ý nghĩa. Ai cũng biết là cuối cùng sẽ phải chết, thế gian này nơi nào cũng không chịu nổi, nhưng ai nấy đều liều sống liều chết để sống, mưu đồ cái gì, mưu đồ náo nhiệt, mưu đồ cái mà người không biết ngươi sẽ gặp phải, sẽ thấy cái gì. Những thứ đẹp đẽ hoa mỹ, cho dù là chỉ thoáng qua, như pháo hoa nở rộ, chỉ sống mới nhìn thấy được.”

Tiết Thanh vuốt ống tay áo, ngẩng đầu liếc bầu trời: “Đó là vì chúng ta số kiếp đã định, vạn vật mới trông càng đẹp đẽ.”

Nói xong, Tứ đại sư giơ tay vỗ trán, đánh cho nàng ngửa người ra sau.

“Lại là cái tiên tổ tiên cổ nhân nào của con nói đó, đừng có giả vờ giả vịt với ta.” Ông nói: “Con cũng chỉ lừa được mấy đứa nít ranh thôi.”

Tiết Thanh nói: “Ta còn phải giả vờ à? Trạng nguyên, thần đồng thi từ, văn thành võ công, ta nói gì thì đó đều là chân lý.”

Tứ đại sư gật đầu: “Còn nữa, sống mới là chân lý.”

Tiết Thanh im lặng.

“Con xem, Nguyên Chúc chết, bị người hại chết mà thành ý trời bảo đáng chết. Hoàng hậu chết rồi, an bài phó thác nhưng không cách nào nắm trong tay. Giờ Tần Đàm Công cũng chết rồi, những gì hắn mưu tính mười năm nay đều thành công cốc.”

Nói tới đây Tứ đại sư cười ha ha, nhìn Tần Đàm Công.

“Đàm Công à, ta đã bảo rồi, quân cờ mà chết hết thì thiên hạ này sẽ không có người đánh cờ nữa. Con mẹ nó đều là quân cờ cả, cho nên đừng ai xem thường ai, cũng đừng tự đề cao bản thân quá.”

Tần Đàm Công tựa vào trường kích gãy, nhắm mắt, vô tri vô giác.

Tiết Thanh nói: “Cho nên đại sư à, ông đừng có chết. Ông chết rồi, có khi lại thành ác ma trong truyền thuyết đã hại chết cả Tần Đàm Công và Tống Anh, chỉ có ta là cửu tử nhất sinh hàng yêu trừ ma…”

“Cút con mẹ ngươi đi.” Tứ đại sư mắng.

Tiết Thanh nói: “Đừng có mắng người khác.”


Tứ đại sư hứ một tiếng, nhướng mày đắc chí.

“Ta khác chứ, ta con mẹ nó sẽ sống tới cuối cùng.”

“Học sinh mà ta dạy, chuyện khác không nói, riêng thi đỗ trạng nguyên, chậc, với tất cả các người thầy trong thiên hạ, đây là vinh quang lớn lao nhất.”

“Ta hầm chết tên học sinh muốn giết ta, giết Tần Đàm Công, kẻ muốn giết ta.”

“Ta ăn thần dược mà Hoàng Tự kế thừa mấy trăm năm, cuối cùng cũng biết nó có vị gì, thật khó nuốt.”

“Học sinh, con nói xem ta sống có đáng giá không!”

Lúc này đây Tiết Thanh không phản bác, gật đầu: “Đáng giá!”

“Học sinh, ta sống đã đủ chưa!”

Tiết Thanh gật đầu: “Đủ rồi!”

“Học sinh, vậy ta có thể chết được chưa?”

Tiết Thanh im lặng, nhìn đầu gối, tay nàng đang chậm rãi xoa một góc áo rách.

“Được rồi.” Nàng nói.

“Học sinh, ta sống đến lúc có thể tự mình quyết định chết đi, con nói xem ta có cố chấp không?”

Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn ông ta, mỉm cười: “Cố chấp!”

Tứ đại sư cười ha ha, cười xong lại thì thầm: “Thương Sơn này không có chỗ giấu bảo vật đâu, con đừng có mò tìm phí công.”

Tiết Thanh nhíu mày: “Thực sự không có thứ tốt nào à? Ông dù sao cũng là linh vật…”

Tứ đại sư hứ một tiếng, dường như không tình nguyện cho lắm, cuối cùng cắn răng ra hiệu cho Tiết Thanh đưa lỗ tai tới rồi nói mấy câu.

Tiết Thanh thế mới gật đầu: “Thế còn tạm được, còn nơi nào khác không? Đừng có giấu làm gì.”

Tứ đại sư tức giận nói: “Hết rồi!” Lại nhìn Tiết Thanh: “Ta còn một vấn đề.” Lại ra hiệu cho nàng đưa lỗ tai tới.

Tiết Thanh tới gần theo lời, nghe Tứ đại sư nói bên tai: “Con rốt cuộc là người nào?”

Với Tứ đại sư mà nói, cùng với lời kể của Tần Đàm Công, Tiết Thanh là con gái của Tống Nguyên, là đứa con gái của tiểu dịch thừa được dùng để thay thế Bảo Chương đế cơ, vốn nên đi theo hoàng hậu rồi bị thiêu chết.

Hỏi câu này lúc này, kỳ quái, cũng không kỳ quái.

Ở trước mặt người đời, Tiết Thanh có mấy thân phận, mấy diện mạo. Nhưng khuôn mặt trước mặt Tứ Hạt là chân thực nhất, chỉ mình hai người biết. Bọn họ cũng ở chung với nhau lâu nhất.


Tuy không muốn thừa nhận nhưng là ông già lợi hại nhất trên đời này, nhìn ra cái gì cũng không kỳ lạ.

Tiết Thanh nói: “Về điều này, nếu nói ra thì liên quan tới khoa học, viễn tưởng, lằng nhằng với rất nhiều thiên địa huyền hoàng, khó mà nói cho hiểu được.”

Tứ đại sư à một tiếng, nói: “Chính là nói thì con cũng không hiểu.”

Tiết Thanh tức giận nói: “Ta đương nhiên hiểu được chứ! Để nói cho đơn giản.” Nhìn Tứ đại sư, vẻ mặt trang trọng: “Ta là một thần tiên.”

Tứ đại sư nhìn nàng, gật đầu: “Có thế chứ, giống như ta tưởng.”

Ô? Tiết Thanh kinh ngạc, chẳng lẽ có người mở đường? Tứ đại sư gặp rồi nên không thấy có gì kỳ quái? Dù sao ông ta đã sống lâu đến mức không nhớ rõ. Người sống lâu thì việc lạ gì cũng đều thấy cả.

“Khi mới gặp con ta đã cảm thấy quen thuộc.” Tứ đại sư nhìn nàng, vẻ mặt đầy cảm thán: “Hóa ra là đồng loại mà.”

Loại cái con khỉ. Tiết Thanh cười ha ha, đang cười bỗng giơ tay che mặt, máu chảy ra từ kẽ tay.

Dường như cười lớn quá khiến vết thương vỡ ra.

Nhưng vết máu này lỏng hơn ban nãy, xen lẫn cả nước.

Từng dòng từng dòng tuôn ra từ trong kẽ tay, càng lúc càng nhiều. Máu loãng giàn giụa, bụi đất đầy người, trông còn nhếch nhác hơn cả bọn họ ăn xin gặp được khi trước.

Tứ đại sư mỉm cười nhìn, cũng không buông lời cười nhạo như lúc trước.

Rồi đột ngột tạ thế.

……

Tần Đàm Công ngẩng đầu nhìn sang.

“Đại sư chết rồi à.” Hắn nói, khuôn mặt trắng như tờ giấy hiện lên nụ cười: “Tuy ta cũng sắp chết nhưng ta chết sau ông ấy, ta thắng.”

“Cha thắng cái gì?” Tần Mai hỏi.

Giọng thanh thúy, không phải trào phúng, mà là hỏi, dường như rất hiếu kỳ.

Lúc này ở phía bên kia, Tiết Thanh cười to, sau đó nức nở, trầm thấp, chợt xa chợt gần, rồi im lặng.

Tần Đàm Công nhìn về phía người nói. Người trẻ tuổi mặc y phục đen vẫn đứng trên núi đá dưới ánh mặt trời, như từ trên cao nhìn xuống, mà mang theo ngăn cách.

“Con có thể thấy ta chết, thật ra, ta vẫn rất vui.” Hắn không trả lời, chỉ ôn hòa nói.

Tần Mai cũng nở nụ cười, ánh nắng đầy mặt.

“Cha, lúc trước cha nhìn ta chết, giờ ta tới nhìn cha chết. Là việc nên làm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.