Đọc truyện Đại Đế Cơ – Chương 3: Quyết định
Nghe thấy có tiếng mở cửa, tiểu nha đầu Noãn Noãn đang ngồi chơi với nhành dương lập tức quay đầu nhìn qua.
“Thiếu gia, sao ngài lại ra đây vậy?” Cô bé lo lắng hỏi, rồi chạy tới dìu Tiết Thanh.
Tiểu nha đầu này là do Quách Hoài Xuân cố ý đưa tới để hầu hạ hai mẹ con Tiết Thanh, vốn dĩ ông định đưa tới nhiều người hầu hơn nữa nhưng Tiết mẫu không muốn. Không biết bà làm như vậy là vì bản thân cảm thấy chột dạ hay là vì muốn giữ lại mặt mũi cho mình nữa. Nên cuối cùng bà chỉ nhận tiểu nha đầu này làm chân chạy vặt và truyền tin.
Sinh hoạt thường ngày của mẹ con Tiết Thanh đều dựa vào nhà họ Quách nên không phải làm lụng gì vất vả cả.
Tiểu nha đầu này năm nay tám tuổi, tuổi tuy còn nhỏ nhưng lại rất lanh lợi. Trong hai ngày nàng nằm trên giường vì bệnh nặng, tiểu nha đầu này không những không giở mánh lới để lười biếng mà ngược lại còn rất chăm chỉ, đúng giờ đưa thuốc, đưa nước cho Tiết Thanh, làm nàng cảm thấy rất vừa lòng.
Nàng cũng không từ chối, để cho tiểu nha đầu dìu nàng đi.
“Không có chuyện gì. Ta ở trong phòng mãi cũng thấy chán nên muốn ra ngoài đi dạo giải sầu ấy mà.” Nàng nói.
Từ lúc tỉnh lại đến nay đã bốn ngày trôi qua, Tiết Thanh đã có thể xuống giường đi lại như bình thường nhưng nàng vẫn chưa ra ngoài bao giờ.
Lúc nàng mới tỉnh lại, các chi của nhà họ Quách có mấy lần phái người tới hỏi thăm. Sau đó, không còn ai đến nữa. Nơi này cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.
“Vậy thiếu gia đừng đi xa nhé”. Noãn Noãn nói.
Sau đó cô bé nghĩ một chút rồi lại nói: “Hay là chúng ta tới tiểu hoa viên đi, nhưng mà nơi đó cũng không có gì vui cả.”
Tiểu hoa viên mà Noãn Noãn nhắc tới là hoa viên nhỏ trong đại trạch của nhà họ Quách, ở ngay phía dưới gác xép phía bắc. Hoa viên này vừa hẻo lánh lại vừa nhỏ, người trong đại trạch nhà họ Quách thường sẽ không đi đến nơi này.
Tiết Thanh xoa đầu tiểu nha đầu và nói “được”, nàng cũng định tìm một nơi yên tĩnh để ngẫm nghĩ lại mọi chuyện.
Cái hoa viên nhỏ này đúng là nhỏ thật nhưng mà lại được trang trí rất tinh xảo và xinh đẹp. Noãn Noãn phủ một lớp nệm lên một tảng đá to trong bụi hoa rồi đỡ Tiết Thanh ngồi xuống.
Tiền Thanh xua tay ý bảo cô bé tự đi chơi đi, Noãn Noãn cũng không từ chối. Có lẽ vì chưa được dạy dỗ cách để làm nô tỳ hoặc là trong lòng không xem hai mẹ con Tiết Thanh là chủ nhân thật, tiểu nha đầu nói xong câu “Nếu cần gì thiếu gia cứ gọi em” liền nhảy tót sang bên kia rồi ngồi xổm xuống và lấy tay nghịch cây cỏ.
Gió đầu xuân có chút lạnh nhưng những cơn gió ấy cũng mang đến cho người ta sự thanh tĩnh lạ thường, đặc biệt là trong bầu không khí tươi mát này. Tuy rằng cây cỏ vẫn chưa nảy lộc xanh, nhưng nhìn những nhành cây xanh tươi tốt đang vây quanh mình, nàng cảm thấy đây cũng là một loại bình yên.
Tiết Thanh hít sâu một hơi rồi lại khẽ thở dài.
Tuy rằng bản thân nàng không muốn, nhưng đã đến nơi này rồi, nàng cũng nên đối diện với hiện thực mà suy nghĩ xem bản thân nên làm gì tiếp theo.
Đầu tiên phải giải quyết hôn sự giữa nàng và Quách tiểu thư, cho dù Thôi thị có lấy ra hàng vạn hàng ngàn lý do để thuyết phục nàng nhưng không thể lấy đó làm cái cớ để hại đời của một cô gái được.
Mặc kệ sau này có thể tiếp tục dựa vào nhà họ Quách mà sống hay không, sống trên đời, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.
Nhưng mà nên làm gì để sống tiếp đây?
Hai hàng lông mày của Tiết Thanh nhíu chặt lại, cái nghề mà nàng học ở kiếp trước không có ích gì với nơi này cả. Hơn nữa ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại, nàng nên sống một cuộc đời khác.
Phụ nữ ở cổ đại có thể làm gì để sống nhỉ? Hình như cũng không dễ dàng lắm…
Nghĩ đến đây nàng lại nhướng mày một cái rồi cúi đầu đánh giá bản thân. Đúng rồi, bây giờ nàng không phải là con gái mà là con trai.
Nếu như vậy thì mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn rồi. Cùng lắm thì cả đời này nàng đều giả làm đàn ông, chuyện này không phải là nàng làm không được, chỉ cần không kết hôn là xong… Dù sao nàng cũng không định kết hôn ở cổ đại.
Như vậy thì xem ra, việc làm hồ đồ của Thôi thị cũng không phải là chuyện xấu lắm.
Tiết Thanh duỗi tay đập cái “chát” lên đùi.
“Ai, ai đang trốn ở đây?”
Từ phía trước hàng cây cảnh truyền đến một tiếng hô to, lúc này có hai người phụ nữ ló đầu nhìn vào.
Lúc này Tiết Thanh mới phát hiện ra có hai người không biết đã tới từ lúc nào. Bởi vì lúc nãy nàng suy nghĩ quá tập trung, lại có cây cỏ xung quanh che khuất nên hai bên mới không phát hiện ra bên còn lại.
Hai thiếu nữ này khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mắt của một người bị sưng đỏ, giống như vừa mới khóc xong.
Tiết Thanh không nhận ra họ là ai, nhưng hai thiếu nữ này lại nhận ra nàng.
Một trong hai người nói: “Là Tiết thiếu gia.”
Tiết Thanh nhận ra quần áo của hai người là loại quần áo mà bọn nha đầu nhà họ Quách vẫn hay mặc… Nàng nhận ra được cũng nhờ mấy ngày ốm liệt giường vừa rồi liên tục nhìn thấy mấy nhóm người hầu, nô tỳ qua thăm dò bệnh của nàng.
Tiết Thanh cười và gật đầu với hai người kia xem như chào hỏi… Nàng còn chưa tới mức phải sợ hãi mấy nha đầu này.
Hai nha đầu này đến nhìn nàng cũng không thèm nhìn lấy một cái, liếc mắt ra hiệu với nhau, điệu bộ cử chỉ của hai người không hề che giấu sự chán ghét của họ đối với nàng.
Nói như vậy, bây giờ, trên dưới nhà họ Quách, ngoại trừ Quách đại lão gia ra thì không có người nào thích nàng cả.
Mà vị Quách đại lão gia kia có thật sự thích nàng hay không thì nàng vẫn còn chưa chắc chắn.
Tiết Thanh cũng không thèm để ý, hôm nay đã quyết định giải quyết xong xuôi mọi chuyện cần làm rồi, tiếp theo nàng nên tìm hiểu một chút về thế giới này. Nghĩ vậy, nàng liền đứng dậy đi tìm Noãn Noãn.
Hai nha đầu kia vẫn chưa đi xa, họ đứng tránh dưới một gốc cây nhìn Tiết Thanh.
“Nhìn hắn ta có chỗ nào giống sắp chết chứ?” Một nha đầu bất mãn nói.
“Không phải vẫn rất khỏe mạnh sao? Có khi nào là hắn ta giả vờ không? Hại thiếu gia Tử An bị đánh thê thảm như vậy, làm nhị phu nhân khóc hết cả nước mắt.”
“Đều tại hắn ta mà nhị phu nhân ngó lơ chuyện của tôi”. Nàng nói: “Vốn dĩ phu nhân đã đồng ý sẽ tìm cho tôi một người tốt để gả.”
“Chính vì thế mà Cổ bà tử đã lợi dụng lúc này để xin cưới, tôi nghe lén được bà ta nói với Tống mụ mụ rằng bọn nha đầu các người không chăm sóc thiếu gia Tử An tử tế nên phu nhân mới muốn tống cổ các người ra ngoài. Cổ bà tử kia mới nhân cơ hội này xin người gả ngươi cho thằng con trai bị què chân của bà ta.” Nha đầu lên tiếng lúc đầu nói.
Nha đầu còn lại nước mắt lập tức tuôn ra như mưa.
“A Thái tỷ tỷ, tôi nên làm gì bây giờ?” Nàng khóc ròng nói.
Nha đầu được gọi là A Thái kia vỗ vai nàng, tầm mắt dần chuyển sang người tiểu nha đầu đang chậm rãi dìu Tiết Thanh kia.
Vì đang bị bệnh nên Tiết Thanh mặc một lớp áo mùa đông rất dày, trông có vẻ vừa mập mạp vừa mộc mạc. Giống như lời thiếu gia Tử An nói, cậu ta đúng là một con cóc ghẻ, cóc ghẻ mà dám đòi ăn thịt thiên nga, lại còn làm hại họ mấy ngày vừa qua chẳng được yên.
Đuổi được con cóc xấu xí này đi đối với tất cả mọi người là một chuyện tốt biết bao.
“Tôi có một cách.” Nàng ta nói, hai mắt sáng lấp lánh: “Nếu Cổ bà tử có thể lợi dụng chuyện này để bày tỏ lòng trung thành của mình cho phu nhân xem thì Văn Trúc ngươi cũng có thể làm được.”
Nha đầu được gọi là Văn Trúc nước mắt lưng tròng, ngước đầu nhìn nàng ta bằng vẻ mặt không hiểu.
A Thái nghiêng người miệng ghé vào tai Văn Trúc thì thầm gì đó, nha đầu Văn Trúc từ kinh ngạc chuyển thành trầm tư.
…….
Tiết Thanh lúc này vẫn không hay biết rằng hai nha đầu kia đang tính kế sau lưng nàng. Khi Tiết Thanh được Noãn Noãn dìu về đến nhà thì Thôi thị cũng vừa lúc quay về, trên tay bà mang theo một đống quà cáp.
Bà tới chỗ những người đã đến thăm hỏi mấy hôm trước để cảm ơn.
“Nhị phu nhân và tam phu nhân cứ luôn miệng nói lời xin lỗi.” Thôi thị nói, bà đem một cuộn vải ướm thử lên người Tiết Thanh.
“Hai người đó còn nói, chờ khi hai vị thiếu gia chịu phạt xong sẽ đến xin lỗi con sau.”
Tiết Thanh chỉ cười, không nói lời nào.
“… Mẹ biết bọn họ chỉ nói khách sáo vậy thôi nhưng bên trong lại có ý để mẹ đi nói chuyện với đại lão gia, để ông ấy bỏ qua chuyện lần này.” Thôi thị nói tiếp.
Không ngờ người phụ nữ hay mềm lòng này không phải chỉ biết mỗi khóc, bà ấy còn có một chút xảo quyệt của tầng lớp người sống dưới đáy xã hội.
Tiết Thanh cười cười, trong lòng hiểu rõ gật đầu.
“Nên như thế”, nàng nói.
“Nhưng nếu để mẹ đi nói thì không hợp lý lắm, mẹ cứ để con đi nói cho.”
Thôi thị ngạc nhiên nhìn nàng.
“Không phải con rất sợ đại lão gia sao?” Bà hỏi, trong giọng nói có một chút chần chừ.
“Thôi, để mẹ đi cho, để tránh chuyện con lại…”
Làm lộ chuyện đó nữa.
Tiết Thanh nhận lấy vải vóc từ tay Thôi thị.
“Bây giờ đại lão gia đang giận dữ như thế, nếu con không tự mình đi qua cảm ơn thì thật có lỗi với sự coi trọng mà ông ấy dành cho con”.
Nàng nói tiếp: “Con tự mình đi qua, chủ động cùng Quách tiểu thư và hai vị thiếu gia hòa giải với nhau. Nếu làm được thì đây cũng là một chuyện tốt đối với con, sau này mọi người cũng dễ sống chung với nhau hơn.”
Nghe con mình nói như vậy trong lòng Thôi thị có chút vui mừng. Lúc trước Tiết Thanh là một người nhát gan và sợ phiền phức, vẫn luôn không dám gặp mặt Quách đại lão gia, cả ngày cứ trốn ở trong phòng. Lần này, trải qua một trận đại nạn, ngược lại con bé đã hiểu chuyện hơn xưa.
“Được, mẹ sẽ đi hỏi Ngô quản gia xem lúc nào thì thích hợp để cùng con qua đó”. Bà nói.
Tiết Thanh mỉm cười gật đầu.
Thừa dịp vị Quách đại lão gia này vẫn nể mặt tình cảm bạn bè năm xưa với cha của Tiết Thanh mà chịu đối xử tốt với hai mẹ con nàng, nếu để thời gian trôi qua quá lâu, phần tình cảm này biến mất, trong lòng ông ấy chỉ còn lại sự tức giận thì mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn hơn.
Nếu đã không thể thân thiết hơn thì cũng đừng để người ta trở thành kẻ thù của mình. Cuộc sống của mẹ góa con côi đã không dễ dàng rồi, nhiều hơn một kẻ thù không bằng thêm một người bạn.