Đại Đế Cơ

Chương 25: Thể hiện


Đọc truyện Đại Đế Cơ – Chương 25: Thể hiện

Sát thủ chính là một kẻ chuyên đi giết người, mặc dù đây là một nghề nghiệp xấu, trái pháp luật nhưng thật sự nó vẫn còn tồn tại.

Tuy nhiên, không phải ai khi mới sinh ra cũng đều là kẻ giết người, Tiết Thanh cũng vậy. nàng được sinh ra trong một gia đình quyền quý, có truyền thống võ học từ lâu đời. nàng cũng từng đi học bình thường như bao người khác và nhờ sự chăm chỉ của mình, nàng đã học thành tài. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có thể nàng đã trở thành một giáo viên đại học, trải qua những ngày tháng sống nhàn hạ, thoải mái rồi.

Thế nhưng cuộc sống này vẫn luôn có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, và cũng vì những chuyện đó mà cuộc đời Tiết Thanh đã bị thay đổi. Biến cố đầu tiên xảy ra trong cuộc đời nàng đó chính là việc ông nội Tiết bị bệnh và mất khi đang được chữa trị ở bệnh viện. Tiếp theo đó, phụ mẫu nàng cũng bị tai nạn giao thông qua đời. Có nhiều người cho rằng đây cũng chỉ là những việc ngoài ý muốn, có thể xảy ra với bất kì ai. Chỉ có mình nàng hiểu rõ, tất cả mọi việc “ngoài ý muốn” đó đều do người khác dàn dựng mà thành.

Lý do rất đơn giản, chỉ vì tranh giành lợi ích trong chuyện làm ăn. Đối phương đã sắp xếp kế hoạch rất chu đáo, dàn dựng thành một vụ tai nạn ngoài ý muốn nên bọn chúng không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Sau sự việc đó, Tiết Thanh không cố gắng tìm kiếm chứng cứ buộc tội bọn họ, cũng chẳng thèm để ý đến việc giữ gìn và phát triển gia nghiệp (1) mà phụ mẫu nàng để lại. Bởi vì đối với nàng, cái kiểu “quân tử báo thù mười năm chưa muộn” (2) này cần phải chờ đợi rất lâu, chịu rất nhiều tổn thương và tuyệt vọng. Chính vì vậy, nàng đã bắt đầu học cách giết người và dàn dựng nó thành một hiện trường ngoài ý muốn.

Giống với việc đi học lúc trước, nàng chăm chỉ học những thứ này trong vòng năm năm, tốn hết ba năm để làm được nó. Sau đó nàng cũng dần trở thành người có tiếng tăm trong giới sát thủ.

Lúc đầu nàng giết người chỉ để kiếm sống qua ngày, lâu dần thành thói quen, nàng đã xem nó như một nghề nghiệp để kiếm sống.

Nếu nàng không lầm, vụ tai nạn máy bay khiến nàng mất mạng xuyên qua kia nhất định cũng là do có người cố ý dàn dựng nên… Cũng có thể do nàng suy nghĩ nhiều, nhưng dù vì bất cứ nguyên nhân nào đi nữa, Tiết Thanh thời hiện đại cũng đã chết rồi. Nếu đã được sống lại, nàng sẽ cố gắng trân trọng cơ hội này mà sống thật tốt.

Tiết Thanh từ từ thở ra một hơi, trong bóng đêm yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên tiếng động giòn vang như tiếng rang đậu.

Công việc hằng ngày của Tiết Thanh đã đi vào nề nếp, nàng cũng sắp xếp cho mình một thời khóa biểu vô cùng dày đặc. Sáng dậy sớm chạy bộ, đi học, buổi chiều tan học đến sàn đấu võ Quách gia, đến tối thì học bài và luyện viết chữ, trước khi đi ngủ thì luyện võ công.

Thấm thoát đã trôi qua một tháng.

Tiếng bước chân vang lên trên con đường vắng và tối tăm. Nghe tiếng bước chân đến gần, người phụ nữ bán cá không cần nhìn cũng biết là Tiết Thanh.

“Cậu nhóc, tan học nhớ ghé qua chỗ dì mua con cá về tẩm bổ nhé!” Bà lớn tiếng nói.

Một trận gió lạnh chợt thổi qua.

“… Dạ được ạ!”

Tiết Thanh đáp xong liền tiếp tục đi về phía trước.

“Dì sẽ chừa cho con con cá ngon nhất.” Người phụ nữ hô to.

Trong ánh sáng mờ ảo ở đằng xa, bà thấy Tiết Thanh giơ tay lên ra dấu đồng ý rồi nhanh chân bước đi xa.


Tiết Thanh bước thật nhanh qua cửa thành… Hiện giờ nàng đã rất quen thuộc với con đường này. Không chỉ quen thuộc với cửa hàng rèn sắt, nàng còn thường nói chuyện phiếm với người phụ nữ bán cá kia, thậm chí ngay cả ông cụ nhặt phân trâu, nàng cũng thường gặp mặt mỗi ngày.

“Ủa, ông ơi… phân trâu này ngày nào cũng phải đi nhặt sao ạ?”

Nàng chợt hỏi.

Ông lão đang cúi đầu nhặt phân trâu bỏ vào giỏ, nghe Tiết Thanh hỏi liền giật mình. Ông còn đang rất ngạc nhiên khi nghe thấy lời hỏi thăm từ một người xa lạ nên không biết phải trả lời thế nào cho phải.

“Đúng rồi…”

Đợi ông trả lời thì Tiết Thanh đã chạy đi xa.

Hôm nay Tiết Thanh đến nhà tranh hơi sớm, trong lúc chờ Tứ Hạt tiên sinh, nàng đã đặt giỏ xách xuống, dùng một miếng vải lau sạch bàn ghế. Sau khi nàng viết xong một tờ giấy thì Tứ Hạt tiên sinh cũng vừa ngáp vừa đi vào lớp học.

“Chữ viết của con còn xấu lắm…” Tứ Hạt tiên sinh ngồi xuống nói.

“Bây giờ cổ tay con vẫn còn chưa lấy lại sức nên viết hơi xấu. Con sẽ cố gắng luyện chữ, chắc chắn chữ viết sau này sẽ càng ngày càng đẹp hơn.” Tiết Thanh nói.

Tứ Hạt tiên sinh nghe vậy liền chép miệng.

“Thầy hỏi con câu này nhé.” Ông nói: “Có khi nào con cảm thấy bản thân mình không tốt hay không?”

Tiết Thanh nghiêm túc suy nghĩ một lát liền lắc đầu.

“Không có.” Nàng nói.

Vẻ mặt nghiêm túc lúc này của nàng càng làm cho Tứ Hạt tiên sinh tức giận hơn, ông cũng lắc đầu rồi bất ngờ đập một cuốn sách lên bàn.

“… Hi công trong vòng năm năm… Sau đó vào mùa xuân, Tấn Hầu ra tay giết chết thái tử…” Ông nói.

Tiết Thanh ngừng bút.

“… Kỷ Bá Cơ vào triều… Khi hè đến, Công Tôn Tư làm đúng như dự tính. Ông cùng với Tề hầu, Tống công, Trần hầu, Vệ hầu, Trịnh Bá, Hứa Nam, Tào bá ngăn cản Vương thái tử lên làm vua…” Tiết Thanh nghiêm túc, cẩn thận đọc tiếp.


Tứ Hạt tiên sinh lại tiếp tục hỏi thêm vài câu khác, dù ông hỏi câu nào Tiết Thanh cũng có thể trả lời rất trôi chảy.

“Rất tốt!” Tứ Hạt tiên sinh kinh ngạc nhìn nàng: “Con thật sự đã học thuộc hết ba quyển sách này rồi sao? Làm sao mà con học được hay vậy?”

Chính là vừa đọc vừa cố gắng ghi nhớ thôi. Tiết Thanh nghĩ.

“Có lẽ bởi vì con chính là Văn Khúc tinh đầu thai chuyển thế thành.” nàng nói.

Tứ Hạt tiên sinh nghe vậy liền “ha ha” cười hai tiếng, sau đó giơ ngón tay cái khen tặng nàng, rồi chắp tay cúi đầu bày tỏ sự khâm phục của mình.

Tiết Thanh cười.

“Thầy cũng rất giỏi.” nàng nói.

Mới nãy lúc dò bài nàng, dù là đặt câu hỏi hay nghe nàng đọc thuộc lòng, Tứ Hạt tiên sinh cũng chỉ ngồi nghe chứ không hề lật sách ra xem. Cái này chứng tỏ điều gì? Nhất định ông ấy đã thuộc lòng tất cả các kiến thức trong sách rồi.

“Đó là điều đương nhiên rồi, vậy nên ta mới chính là Văn Khúc tinh hạ phàm nè.” Tứ Hạt tiên sinh vuốt chùm râu thưa thớt của mình, ông đắc ý cười thật tươi nói.

Ừm, chỉ là dáng vẻ Văn Khúc tinh này không được đẹp lắm, Tiết Thanh nghĩ thầm, nàng vui vẻ cười ra tiếng.

“Vậy thầy có hiểu ý tứ mà những quyển sách này ghi không ạ?” nàng hỏi.

Tứ Hạt tiên sinh nghe vậy liền “xùy” cười một tiếng.

“Ngu ngốc, con tưởng chỉ cần đọc thuộc thôi là xong sao?” Ông nói: “Con đọc được nhưng lại không hiểu ý nghĩa của nó thì cũng vô dụng thôi.”

Điều này rất đúng, Tiết Thanh gật đầu đồng ý.

“Vậy thầy hãy giảng lại cho con nghe đi.”

Tứ Hạt tiên sinh vuốt râu, ho nhẹ một tiếng đáp.


“Không cần gấp, chúng ta ăn cơm trưa trước đi rồi học tiếp.” Ông nói xong lại nhìn về hướng cái giỏ bằng vải mà Tiết Thanh mang theo, ánh mắt đầy mong chờ nói: “Hôm nay mẫu thân con có làm món gì ngon không?”

……………….

Đồ ăn mà Tiết Thanh mang theo khi đi học đều do Tiết mẫu thân làm từ sáng sớm.

“Thật ra con cũng đâu cần phải mang cơm theo, ngoài đường có rất nhiều quán ăn, người cha vợ kia của con chắc cũng sẽ không tiếc vài ba đồng tiền cơm này đâu.” Tứ Hạt tiên sinh vừa nói vừa nhìn Tiết Thanh, nàng đang mở giỏ đựng cơm ra.

Cái này nàng cũng đã từng nói với Tiết mẫu thân rồi, nàng dặn bà không cần phải làm cơm cho nàng làm gì, vì như vậy vừa mắc công vừa mệt nữa, chỉ cần có tiền thì có cái gì mà không mua được chứ.

Thế nhưng Tiết mẫu thân đã từ chối lời đề nghị của nàng bằng một câu: “Cơm bên ngoài không sạch sẽ.”

Trên thực tế, nàng chưa bao giờ ăn thử đồ ăn được bày bán ở bên ngoài, nàng không biết Tiết Thanh trước kia thế nào, nàng chỉ biết rằng mỗi lần nàng ra ngoài, Tiết mẫu thân đều sẽ căn dặn nàng không được ăn đồ bên ngoài.

“Cơ thể con không tốt, ăn bậy bạ vô lại đau bụng thì khổ.” Bà luôn lo lắng dặn dò Tiết Thanh câu này.

Thân thể hiện tại của nàng đúng là còn rất yếu. Không phải nói gia đình họ Tiết rất nghèo sao, tại sao có thể nuông chiều con cái đến vậy cơ chứ? Nếu như nghiêm khắc một chút thì sức khỏe nàng lúc này cũng đã không yếu đến nỗi này. Tiết Thanh thầm nghĩ, nàng mở hộp cơm ra.

Tứ Hạt tiên sinh đã giơ đũa sẵn.

“Ái chà! Có món tai heo hầm nữa này!” Ông nói: “Đúng là nhà có tiền có khác, Quách gia thật giàu mà.”

Đúng vậy, những đồ ăn này không phải được mua bằng tiền Tiết mẫu thân, mà đó đều là tiền do Quách gia cung cấp. Tiết mẫu thân không phải người keo kiệt nhưng vì con của mình, bà cũng không ngại việc nhận tiền tiền từ Quách gia. Tiết Thanh suýt nữa là bị người Quách gia đánh chết rồi, vậy nên bà muốn dùng thật nhiều tiền của bọn họ để tẩm bổ lại cho nàng.

Tiết Thanh cũng chủ động nhờ Tiết mẫu thân nấu nhiều thêm một phần cho Tứ Hạt tiên sinh. Bởi vì nàng cũng rất yêu quý ông.

Tứ Hạt tiên sinh cầm đũa ngăn cản đũa của Tiết Thanh.

“Học trò ngoan, nếu con còn làm thế này nữa chắc thầy chỉ có thể ăn đậu mất.” Ông nói xong liền nhìn tai heo hầm trong tô… Nó đã bị Tiết Thanh ăn hết một nửa rồi.

“Thầy đã lớn tuổi rồi nên ăn ít mấy loại thực phẩm dầu mỡ thì tốt hơn.” Tiết Thanh nói, nàng dời đôi đũa vào chỗ khác, tiếp tục gắp một miếng tai heo lên.

Tứ Hạt tiên sinh nghe vậy liền nhanh chóng đổ hết cơm trong chén của mình vào trong tô đựng tai heo hầm, sau khi khuấy đều thì dồn vào miệng nhai.

“Vì đã lớn tuổi nên thời gian được ăn mấy món dầu mỡ này cũng chẳng còn nhiều… Vậy nên con hãy để thầy ăn nhiều một chút đi…” Ông vừa nhai cơm vừa nói ngắt quãng.

Tiết Thanh chỉ cười không nói nữa, cúi đầu ăn cơm.

Thầy trò hai người ăn sạch sẽ hết cơm trong hộp. Ăn xong Tiết Thanh liền đi ra ngoài múc nước trong lu rửa mặt, còn Tứ Hạt tiên sinh thì ợ một tiếng rồi đi ngủ.


“Ngủ đủ giấc mới có sức làm việc.” Ông nói.

Tiết Thanh cất kỹ hộp cơm, ngồi bên ngoài nhà tranh. nàng vừa phơi nắng vừa đọc lại ba quyển sách Xuân Thu. Sau khi đọc xong, nàng đứng dậy đi vào trong nhà tranh gọi Tứ Hạt tiên sinh dậy.

“Ta chỉ mới vừa chợp mắt thôi mà!” Tứ Hạt tiên sinh nổi nóng.

“Khoa học đã chứng minh, ngủ trưa chừng mười lăm phút là đủ rồi.” Tiết Thanh nói.

“Khoa học là ai? Sao lại nói mấy câu làm người ta căm ghét như vậy?” Tứ Hạt tiên sinh oán hận nói một câu, sau đó đứng dậy ra ngoài.

Nhưng ông không vào lớp mà chỉ đi đến kế bên vách nhà, lấy ra một sợi dây thừng từ bên trong đống đồ lộn xộn.

“Đi thôi, chúng ta lên lớp nào!” Ông nói xong liền xoay người đi về hướng núi Lục Tuyền.

“Chẳng lẽ ông ấy muốn giảng bài bên ngoài.” Tiết Thanh không hiểu, nàng vừa đi theo Tứ Hạt tiên sinh vừa suy nghĩ.

Tứ Hạt tiên sinh không đi lên bằng cửa chính của trường học trên núi Lục Tuyền. Bởi vì ở đó có rất nhiều người trông giữ, những người không có phận sự sẽ không được phép vào trong. Ông đi đến một chỗ khác của ngọn núi này.

Tiết Thanh ngửa đầu nhìn vách đá dựng đứng trước mặt.

Đến đây không phải là để…

Trong lúc Tiết Thanh đang suy nghĩ thì vị thầy giáo lớn tuổi, đi đứng khó khăn từ nãy đến giờ bỗng nhiên đứng thẳng người, bay lên giữ chặt vách đá, sau đó nhanh nhẹn leo lên trên.

Động tác khéo léo, nhẹ nhàng giống như đang đi trên đất bằng, cũng giống như một người nhện đang bám trên vách núi.

Tiết Thanh nhìn theo Tứ Hạt tiên sinh. Ông càng lúc càng bay cao hơn, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng ông đâu nữa.

Lúc đầu nàng đã biết, người có thể không một tiếng động đến gần nàng khẳng định không phải là người tầm thường.

Rơi xuống vách núi sẽ nhặt được bảo vật, trên đường gặp được một người thảm hại như ăn mày, lại còn tham ăn, vậy mà ông ấy lại chính là một cao nhân (3). Đây đúng là định luật ngàn đời của nhân vật chính trong truyện, mà nàng chính là nhân vật chính đó.

***

(1) Gia nghiệp: Của cải, nghề nghiệp mà tổ tiên, ông cha để lại.

(2) Quân tử báo thù mười năm chưa muộn: Người quân từ báo thù không nên sốt ruột nóng nảy mà cần chờ đợi thời cơ chín muồi mới ra tay.

(3) Cao nhân: Người xuất sắc, tài giỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.