Đọc truyện Đại Đế Cơ – Chương 21: Đi học
Xe ngựa dừng trước cửa lớn Quách gia, Tiết Thanh bước xuống xe.
“Để cháu đi một mình về phòng được rồi ạ.” Nàng nói cám ơn với Ngô quản gia.
Ngô quản gia lại khuyên Tiết Thanh nên đi gặp Quách đại lão gia trước.
“Bây giờ cháu chỉ vừa mới bắt đầu đi học thôi, đợi sau này thành tài rồi cháu lại đến cám ơn bác Tạ thì tốt hơn.” Tiết Thanh nói.
Đúng là đứa trẻ, vẫn rất để ý sĩ diện, Ngô quản gia thầm nghĩ. Nhưng cũng đúng thôi, nếu không phải vì sĩ diện thì cậu ta cũng đã không tuyên bố với mọi người rằng khi nào thi đậu Trạng Nguyên mới cưới tiểu thư, thiệt tình, người ta thường nói “Người không biết thì không sợ”, câu này quá đúng rồi.
“À với lại ngày mai ông không cần đưa cháu đi học nữa đâu, cháu đã biết đường nên tự đi được rồi ạ, coi như là đi bộ tập thể dục luôn.” Tiết Thanh nói thêm.
Ồ, không cần xe đưa đi nữa sao? Cơ mà lão gia cũng không có dặn ông phải tận lực giúp đỡ cậu ta hết mọi việc nên chỉ cần tỏ vẻ ân cần trong ngày đầu tiên là được rồi. Nghĩ như vậy nên Ngô quản gia chỉ giả vờ khuyên Tiết Thanh hai lần rồi thôi.
Tiết Thanh cầm giỏ xách đi đến tạp viện, mấy cô bé trong ngõ nhỏ vẫn còn đang ngồi chơi Dương quải, nhìn thấy Tiết Thanh liền kêu “Ca ca”.
Tiết Thanh ngồi xuống, đặt giỏ xách kế bên, chơi với mấy đứa nhỏ một lát sau đó mới đứng dậy đi đến cửa lớn.
“Tiết Thanh ca ca, Tiết Thanh ca ca.”
Trong viện truyền ra tiếng la của đám trẻ con, cùng lúc đó Tiết Thanh nhìn thấy một quả bóng đang được ném về phía mình.
Nàng cột áo dài lên cho gọn gàng rồi cầm giỏ xách chạy đến chơi xúc cúc với bọn trẻ, tiếng cười đùa, la hét vang lên ầm ĩ trông thật náo nhiệt và vui vẻ. Giống như lúc trước, sau khi chơi đùa cùng tụi nhỏ một lát, Tiết Thanh lại băng qua cái sân đi vào con hẻm, lúc này Thiền Y cũng đang đi tới.
“Đã đi học rồi, cậu còn không mau lo đi ôn bài, lại ở đây chơi với mấy đứa nhỏ làm gì?” Thiền Y nói.
Tiết Thanh lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
“Hì, có khổ thì phải có sướng chứ, học cả ngày rồi nên phải thư giãn một chút đã.” Nàng cười đi vào bên trong: “Thiền Y, hôm nay cậu làm gì thế?”
Thiền Y “à” một tiếng, do dự một lát liền đuổi theo Tiết Thanh.
“Cũng không có làm gì nhiều, chỉ giúp Nhị phu nhân kêu bà bán hoa đến nhà, với lên phố mua chút đồ giúp mấy chị người làm trong viện thôi. Cũng rất nhàn.” Thiền Y nói.
“Thiền Y, cậu có muốn học chữ với tôi không?” Tiết Thanh suy nghĩ một chút liền hỏi.
Thiền Y nghe vậy liền bực bội hừ một tiếng.
“Tiết Thanh, cậu mới đi học ngày đầu tiên mà đã muốn dạy lại người khác rồi sao?” Nàng nói xong lại cầm bím tóc hất ra đằng sau, xoay người rời đi: “Cậu tự lo cho bản thân trước đi, chưa gì mà đã đắc ý như vậy rồi.”
Tiết Thanh cười.
“Tôi đã biết từ lúc mới sinh ra rồi.” Nàng cười nói: “Nên cậu không cần lo lắng cho tôi đâu.”
Thiền Y không quay đầu lại, phất tay áo đi ra.
Bấy giờ, Noãn Noãn đang chờ ngoài cửa, nhìn thấy Tiết Thanh tới liền vội vàng la lớn: “Thiếu gia đã về” rồi chạy tới đón, Tiết Thanh đưa giỏ xách cho Noãn Noãn cầm, Tiết mẫu thân nghe vậy cũng vội ra đón.
“Con có khát không? Đói bụng không? Có mệt không?” Bà hỏi liên tục một hơi, sau đó lại vỗ vai Tiết Thanh.
Tiết Thanh vừa nghiêm túc trả lời từng câu hỏi vừa đi theo Tiết mẫu thân vào nhà, Noãn Noãn liền bận rộn chạy tới chạy lui pha trà rót nước, trong sân nhỏ lập tức trở nên náo nhiệt.
………………
Khi trời vừa tờ mờ sáng, Tiết Thanh đã thức dậy.
Tiết mẫu thân cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng và để sẵn cơm trưa vào giỏ xách cho Tiết Thanh.
“Còn sớm như vậy một mình con đi không sao chứ?” Bà lo lắng hỏi: “Hay để mẫu thân đưa con đi.”
“Mẫu thân à, mẫu thân cũng đâu thể đưa con đi cả đời đâu.” Tiết Thanh nói: “Nếu ngay cả đi học con cũng không tự đi được thì còn đòi thi Trạng Nguyên làm gì nữa.”
Tiết mẫu thân nghe vậy liền phì cười.
“Vốn chính là như vậy mà, con cũng đâu thể thi Trạng Nguyên!” Bà nói.
Tiết Thanh nghe vậy vội che miệng bà lại.
Tiết mẫu thân cười gật đầu.
“Được rồi, mẫu thân không nói nữa.” Bà nói xong lại vỗ vai Tiết Thanh bảo: “Đi thôi.”
Đứng ngoài cửa nhìn theo bóng dáng Tiết Thanh đang khuất xa dần trong màn sương sớm, Noãn Noãn sờ mũi.
“Thím à, không biết thiếu gia tự đi được không nữa? Trời vẫn chưa sáng, trên đường cũng chưa có ai.” Nàng lo lắng nói.
Tiết mẫu thân cười đáp.
“Không có gì đâu. Đừng lo lắng.”
Noãn Noãn gãi đầu, Tiết mẫu thân vốn là người cực kỳ nuông chiều con. Bà yêu con đến độ nếu như có một ngày nào đó Tiết Thanh không còn sống chung với bà nữa, chắc bà cũng không sống nổi. Thế nhưng theo tình huống hiện tại thì khác hẳn, bà có thể bình thản để Tiết Thanh đi học một mình ở ngoài thành. Đúng là thật kỳ lạ và khó hiểu mà.
Đường phố vào sáng sớm rất yên tĩnh, những người bán chợ đêm đã dẹp từ lâu, những người bán chợ buổi sáng vẫn còn chưa dọn hàng, những viên đá cuội trên đường được sương mù phủ lên một tầng hơi nước lạnh lẽo, lúc Tiết Thanh đi ngang qua, giày vải bị thấm nước nên có chút trơn.
Tiết Thanh cẩn thận bước về phía trước, nàng vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật của nơi này. Cảm giác ngắm cảnh khi ngồi trên xe ngựa lúc trước và khi đi bộ lúc này lại rất khác nhau nhưng cũng không phải là loại cảm xúc gì đặc biệt lắm, vì dù sao đi nữa trước khi nàng xuyên không, nàng cũng là người đã từng đi nhiều nơi, đã từng biết đến nhiều điều mới lạ mà.
Nàng đi qua một con đường, thời gian dần trôi qua nhanh hơn, tiếng bước chân của nàng vang vọng trên con đường buổi sáng. Khi đi đến giữa con đường, Tiết Thanh nghe thấy tiếng “Bang bang” vang lên bên tai.
Tiết Thanh nhìn qua hướng phát ra tiếng động, đó là một lò rèn, bên trong đang tỏa ra ánh lửa sáng chói, có một người đàn ông cao lớn đang cầm một cây búa sắt lớn đập vào lưỡi cuốc vừa được lấy ra từ trong lò lửa, làm tia lửa văng khắp nơi.
Tiết Thanh liếc nhìn biển hiệu đang bay phất phơ trong gió – “Tiệm rèn sắt”, cái tên này cũng rất gọn lẹ, thẳng thắn rồi.
Người thợ rèn chuyên tâm vào công việc của mình, giống như không hề phát hiện ra có người vừa đi ngang qua cửa. Ánh lửa nóng cháy chiếu rọi lên thân thể trần trụi của người thợ rèn khiến làn da ông ất biến thành màu đồng, mồ hôi trên người cũng lấp lánh sáng lên theo ánh lửa.
Tiết Thanh bước nhanh qua cửa tiệm rèn sắt, tiếp tục đi vào một con đường khác, mới đầu nàng chỉ đi bộ nhanh hơn một chút nhưng sau đó nàng đã chuyển thành chạy bước nhỏ.
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên làm một phụ nữ đang ngồi bên đường giật mình, bà ta đang vội vàng xắn ống tay áo và buộc lại mớ tóc bù xù, nghe tiếng động người phụ nữ kia tò mò nhìn lại.
Tiết Thanh cũng nhìn bà, không khí xung quanh thoang thoảng mùi cá tanh. nàng nhìn mấy chữ ghi trên tấm biển gỗ sau lưng người phụ nữ kia: “Cửa hàng cá tươi.” Người dân ở nơi này cũng thật đáng yêu và thẳng thắn.
Tiết Thanh không kìm được nở nụ cười.
Người phụ nữ kia thấy vậy cũng nhìn nàng cười.
“Cậu bé, sớm vậy mà đi đâu thế?” Bà nói.
“Dạ, con đi học ạ.” Tiết Thanh đáp, nàng vẫn không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, âm thanh dọn hàng, làm cá của người phụ nữ cũng dần xa.
Cửa thành đã mở, mấy binh sĩ canh gác ngáp một cái, đang tính đi đổi ca thì chợt khựng lại, vẻ mặt họ đầy ngạc nhiên nhìn Tiết Thanh đang thở hồng hộc chạy tới.
“Tôi muốn đi đến trường học.” Tiết Thanh dừng lại nói.
Những binh sĩ kia nhìn Tiết Thanh một lát rồi phất tay cho nàng đi qua.
Thân thể này vốn đã rất yếu, mới nãy trước khi qua cổng thành nàng đã chạy một mạch đến đây nên đến giờ đã không còn sức nữa rồi. Vì vậy Tiết Thanh bước chậm lại, đi bộ như lúc đầu.
Lúc ra khỏi thành thì trời cũng dần sáng, từ xa có một người đang đi lại về hướng nàng, hình như là một ông cụ đang tìm nhặt phân trâu. Tiết Thanh lướt qua ông đi thẳng về phía trước. Thời gian lại tiếp tục trôi, tiếng xe ngựa, tiếng bước chân đi lại trên đường cũng nhiều hơn, trời cũng đã sáng hẳn.
Tiết Thanh thở ra một hơi, nàng nhìn ngọn núi đang dần hiện lên trước mặt, cố bước đi nhanh hơn.
Ánh nắng ban mai chiếu lên núi Lục Tuyền, trên sườn núi có một con suối đang chảy mạnh, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Có hai cậu bé học sinh tầm mười ba, mười bốn tuổi đang đưa tay múc nước rửa mặt, giọt nước trong suốt đọng lại trên mặt họ sáng trong như những hạt trân châu lấp lánh.
“Ê nè, đừng có chơi nữa, mấy cậu mau đi thôi, tiên sinh sắp dạy rồi đấy.”
Một tiếng la trong trẻo từ rừng cây dưới núi truyền tới.
“Biết rồi.” Hai cậu học sinh kia nhanh chóng đáp, lại vội vàng mặc quần áo rồi chạy xuống núi.
Đường núi lúc này đã có rất nhiều thiếu niên đi lại. Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy bọn họ đang tập trung đi đến một căn phòng lớn sáng sủa, rộng rãi dưới núi.
Căn phòng này còn rộng hơn rất nhiều so với chánh điện của chùa Từ Ân. Nhìn qua cửa sổ lớn của căn phòng có thể thấy được rất nhiều đệm ngồi được đặt trong đó, số đệm này đủ cho hơn một trăm người ngồi.
Hiện tại đã có không ít học sinh vào phòng chào hỏi nhau, nét mặt ai cũng rạng rỡ và đầy sức sống.
Đây là nơi mà Thanh Hà tiên sinh dạy học, tất nhiên trong trường không phải chỉ có mình ông là thầy giáo. Bởi vì tuổi tác và kinh nghiệm của mỗi giáo viên khác nhau nên cách dạy cũng rất khác nhau. Tuy nhiên đối với Thanh Hà tiên sinh, cách dạy của ông chính là giảng bài đồng loạt một lần cho tất cả các học sinh đang ngồi học.
Tiếng trống “Tùng… tùng… tùng” vang lên, đám học sinh trước phòng vội bước đi nhanh hơn, rất nhanh lớp học đã ngồi đầy người, lớp học bỗng yên tĩnh lại. Một người đàn ông dáng người cao gầy, khoảng hơn bốn mươi tuổi đi vào.
Ông mặc một chiếc áo dài xanh sạch sẽ, tươm tất, vẻ mặt chính trực, nghiêm khắc. Ông cầm theo một quyển sách đã cũ, bước chân nhẹ nhàng vào lớp lộ ra khí chất tao nhã của người có học thức.
Theo phía sau ông là hai cậu bé thư đồng (1).
Đang đi giữa chừng thì ông chợt ngừng lại.
“Nếu như hôm nay có người đến thì hãy gọi ta.” Ông nói.
Giọng nói của ông đầy ôn hòa nhưng vẫn mang theo vài phần uy nghiêm.
Hai cậu bé sau lưng nghe vậy liền giật mình nhưng họ không phải giật mình vì âm thanh vang lên đột ngột của ông.
Từ trước đến nay, mỗi lần đến tiết dạy, Thanh Hà tiên sinh đều rất chuyên tâm giảng bài, bởi vậy ông không cho phép có người ngắt lời mình. Nhớ hồi đó lúc Tần Đàm công dẫn vị hoàng thượng nhỏ tuổi đến đây, cũng phải ngồi đợi ở ngoài Quốc Tử Giám hết một tiết học mới được vào.
Vậy mà bây giờ tiên sinh lại cho phép ngắt lời ông đang nói để truyền tin tức. Rốt cuộc người ông đang chờ là ai đây?
Dạo gần đây bọn họ chưa từng nghe qua việc tiên sinh sẽ có bạn thân hay một người quan trọng nào đó tới thăm mà.
Mặc dù không hiểu lý do nhưng hai cậu bé thư đồng kia vẫn đồng thanh đáp “Dạ” một tiếng, Thanh Hà tiên sinh cũng không nói thêm gì nữa mà đi vào lớp.
Hơn trăm học sinh ngồi trên đệm đồng thanh chào Thanh Hà tiên sinh, sau đó lại khom người thi lễ. Thanh Hà tiên sinh ngồi phía trước liền đưa tay ra hiệu đứng dậy.
“Con đường học tập tốt nhất, thể hiện ở đạo đức của mỗi người, nên yêu dân, hướng tới cái thiện…”
Giọng nói mạnh mẽ, đầy truyền cảm của Thanh Hà tiên sinh vang vọng trong lớp học, đám học sinh trong lớp nghiêm chỉnh ngồi thẳng, chăm chú lắng nghe.
Giờ phút này ở căn nhà tranh dưới núi, bên trong “lớp Tri Thức”, hai thầy trò Tiết Thanh cũng đang ngồi đối diện với nhau.
“Con đã từng đọc qua Tứ Thư chưa? Thế còn Ngũ Kinh thì sao? Hoặc là Xuân Thu? Hừ, ít nhất con cũng phải đọc qua một quyển sách nào rồi chứ hả?
Tứ Hạt tiên sinh tức giận thở hổn hển, ông đập bàn nói. Cái bàn chỉ có ba chân, bị ông vỗ một cái liền bị ngã sang một bên.
Tiết Thanh đưa tay vịn cái bàn, ánh mắt bình tĩnh.
“Con cũng đã từng đọc qua nhưng chỉ đọc sơ sơ thôi.” Nàng nói tiếp: “Nên thầy hãy dạy con lại từ đầu đi ạ, con không cần học gấp gáp làm gì!”
Tứ Hạt tiên sinh nhăn mặt.
Học trò ngoan, con nói đúng đấy”. Ông nói: “Được rồi, vậy để thầy dạy lại con, không cần nóng vội làm gì.”
***
(1) Thư đồng: Là người giúp chủ nhân mài mực, trải giấy, bưng trà rót nước…