Đọc truyện Đại Đạo Vĩnh Hằng – Chương 83: Ma Hoa
Hôm sau, tất cả các nàng ở lại Cửu Tôn Tháp, mỗi người một việc.
Trần Phong cùng Hắc Ám Tà Long rời khỏi Cửu Tôn Tháp, lại tiếp tục đi về hướng Đông tìm Địa Hỏa Chi Linh.
Hắc Ám Tà Long cũng đi theo Trần Phong tới cùng, Trần Phong đi đâu là hắn đi theo đó có muốn chạy cũng không thoát.
Trần Phong củng miễn cưỡng cho nó đi theo, nhưng với một điều kiện là không được nói nhiều, và biến về bản thể nhỏ, vì lúc trước hắn đã chọc không ít người tức giận.
Tà Long cũng sảng khoái đáp ứng xuống, bây giờ Hắc Ám Tà Long đã biến về một con Rồng mini bám trên bờ vai của Trần Phong, hiện giờ nếu hắn còn giữ trạng thái nhân loại thì chắc chắn sẽ phiền phức nhiều.
Vài giờ sau, Trần Phong cũng đi tới một ngọn núi lửa cao vạn trượng, theo Hệ Thống xác định, phía trước có Địa Hỏa Chi Linh.
Ngọn núi này cao vạn trượng ,trên cao là khói bụi u ám, lúc này ánh mặt trời hoàng hôn chiếu vào làm ngọn núi càng thêm âm u quỷ dị.
cũng tạo nên một bức tranh đẹp mà thê mỹ.
Ngọn núi lửa cao cao không thể với tới, những ngọn khói đen từ núi lửa bay lên, theo gió thổi đi làm không khí xung quanh càng thêm âm lãnh..
Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng lao xuống đỉnh núi, đã thấy nơi này cũng tụ tập không ít cường giả làm Trần Phong nghi hoặc không thôi.
Chẳng lẽ bọn này cũng biết nơi này có Địa Hỏa Chi Linh, mà tập trung tại chổ này, nếu không phải thì sao phải tụ tập nhiều người như vậy.
Trên đỉnh ngọn núi lửa, dĩ nhiên là một mảnh đất bằng phẳng phương viên khoảng vài dặm, xung quanh không có một ngọn cỏ, ở giữa là một cái hố to lõm xuống dưới, từng làn khói đen bốc lên từ đó.
Xung quanh cũng tụ tập gần trăm vị tu luyện giả đang chăm chú mà nhìn xuống dưới, nếu nhìn xuyên xuống hố lõm, có thể thấy rõ từng dòng nham tương đỏ hồng đang phun trào.
Từng đạo ánh sáng tử sắc yêu nhiêu bay lên, Trần Phong cùng Hắc Ám Tà Long cũng bất ngờ, ngọn núi này cao vạn trượng, mà cái hố này có thể nối liền từ trên đỉnh xuống thẳng lòng đất.
Dù dòng nham tương cách ngọn núi rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ dưới phát lên, hơn nữa ánh sáng kia chắc chắn là nham tương phát ra.
-Hằng nhi, chả lẽ Địa Hỏa Chi Linh bên dưới?
Trần Phong nhìn xuống cái hố to đùng đường kính tầm 10m đang bốc lên từng đoàn khói đen lượn lờ áp vào mặt mà tê cả da đầu hỏi Hê Thống.
-Đúng vậy, công tử chỉ cần mở ra Toái Thể và bao bọc Hỏa hệ lực lượng và Lôi Đình Chân Hỏa bên ngoài thì chắc chắn sẽ không sao.!
Hắn nhìn xung quanh cũng có không ít người nhảy xuống tìm cơ duyên bên dưới, theo suy nghĩ của bọn họ, chỗ có nguy hiểm thì có cơ duyên càng to lớn, huống chi họ nhìn xem bên dưới một một ánh sáng tử sắc bắn lên, chắc chắn đó là bảo vật, nên mới tụ tập nơi này.
Trần Phong nhìn từng người như thiêu thân gieo mình xuống lòng núi lửa , Trần Phong cũng theo bọn họ thả người xuống cái hố thông với lòng núi.
Hắn hai mắt híp lại để tránh ánh sáng nham tương đập thẳng vào mặt, triệu hồi ra Lôi Đình Chân Hỏa bảo vệ cơ thể mới không còn cảm giác nóng rát, nhanh chóng lao vào lòng núi, còn về Tà Long thân thể hắn quá trâu, nên Trần Phong không cần lo cho nó.
Tà Long cũng rất yên phận, dọc đường đến đây đều không có hừ một câu, làm Trần Phong cũng an ổn vài phần
Dung nham không ngừng lăn lộn, mang theo nhiệt khí kinh khủng, dù chưa tiếp tục gần nham tương hắn cũng đã vã mồ hôi.
Trần Phong mắt nhìn xung quanh, tai nghe khắp nơi, không dám bỏ qua bất kỳ ngõ ngách nào, cuối cùng hắn cũng đáp xuống cạnh dòng nham tương.
Bên trong lòng núi là một không gian rộng lớn, có một dòng sông dung nham rộng hơn mười trượng đang chảy cuồn cuộn, những cái nham thạch qua năm tháng bị rèn đúc bởi nham tương mọc lõm chõm giữa dòng sông, nhìn qua vô cùng cứng cáp
Từng ngọn nham tương bắn từng dưới dòng sông vàng đỏ bắn lên, tạo thành những cột Dung Nham Chi Trụ cũng hơn chục mét mới rơi xuống, văng ra từng tia lửa trông cực kỳ hùng vĩ.
Nhiệt độ tại đây hầu như có thể làm tan chảy kim loại, khi tới cạnh dòng nham tương đỏ rực đang chảy siếc, nhiệt độ càng làm cho người ta kinh hãi, nếu mà người thường dấn thân xuống chắc chắn sẽ bị hòa tan ngay.
-Tiểu tử, nhiệt độ ở đây cao hẳn với những Hỏa Sơn ta từng thấy, lấy thân thể của Bản Hoàng cũng muốn bị nướng thành bánh.
Hắc Ám Tà Long lắc lư cái đầu, truyền âm nói, hắn cũng cảm giác nơi này khá kinh khủng, với nhục thể của hắn cũng cảm thấy nóng rực.
Những thiên tài xuống đây đều là tu sĩ Hỏa Hệ, nhưng người nào người nấy cũng đầu đầy mồ hôi, cho dù là có thối lui ra khỏi dòng nham tương trăm met, cũng cảm thấy khô nóng toàn thân.
Mọi người xuống đây đều là biểu tình nghiêm túc, họ theo một ánh sáng tử sắc dẫn dắt xuống nơi này, lúc này lại không thấy đoàn ánh sáng đó đâu giống như họ bị ảo giác.
-Các ngươi nhìn, đó là một đóa hoa, một đóa hoa rất lớn.
Không biết người nào trong đám người kinh hô một tiếng chỉ về phía trước, theo tay hắn chỉ thì mọi người thấy bên kia dòng dung nham, trên vách đá mọc ra một đóa hoa yêu dị, kích cỡ đường kính to gần 5m.
Đó là một đóa hoa tử sắc cùng lam sắc đan xen vào nhau, mọc kiên cố trên vách núi đá, hơn nữa bông hoa cực kỳ to lớn làm người ta thán phục không ngớt.
Đóa hoa có tám cánh, phát ra ánh sang lam quang lấp lóe, hoa tâm nhưng lại có một màu tử sắc chói mắt, trong nhụy hoa cực kỳ yêu dị, làm người ta thất hồn lạc phách nhìn vào cực kỳ mê mẩn.
Đám người nhìn vào đóa hoa, đôi mắt trở nên vô thần, từng bước chậm rãi tiến về phía trước, cứ như một cái xác biết đi.
Trần Phong nhìn đóa hoa yêu dị kia, nhanh chóng nhắm lại hai mắt, một giây trước đó, hắn cảm nhận được linh hồn mình gần như bị kéo ra khỏi thân thể, chắc chắn là do đóa hoa yêu dị kia gây ra.
-Hằng nhi, đó là cái gì ?
Trần Phong sau lưng chảy đầy mồ hôi, nếu hắn không có ý chí kiên định, sẽ giống như đám người kia, hai mắt vô thần mà tiến về phía trước.
-Vãn Sinh Tử Hồn Hoa, đây là một loại hoa có thể hấp thụ linh hồn của võ giả, một khi bị nó dẫn dắt linh hồn của người ta sẽ bị hút vào bên trong, trở thành chất dinh dưỡng cho nó trưởng thành, hơn nữa dạng hoa này chắc đã hấp thu ngàn vạn linh hồn tẩm bổ nó sinh trưởng, cũng may chúng ta đứng khá xa nên thoát khỏi.
-Nếu công tử có thể luyện hóa nó, thì cảnh giới Hồn Lực chắc chắn sẽ vượt qua tu vi võ đạo.
Hằng nhi giải thích, đây là một loại Tà hoa có thể cắn nuốt linh hồn con người, để cho chính mình sinh trưởng, nghe vậy Trần Phong càng thêm tò mò về thế giới này, có quá nhiều điều mới lạ mà hắn chưa từng trải nghiệm, nhưng đứng từ xa Trần Phong cũng xém chút nữa bị hại, huống chi là tiếp cận rồi bắt lấy nó.
-Mọi người không thể nhìn, đóa hoa kia quá mức quỷ dị.
Cũng có một số người thanh tỉnh, vội vã hét lớn kêu gọi đồng bạn mình, nhưng mặc cho đồng đội như thế nào kêu gào, bọn họ đều tựa như không nghe thấy, nếu muốn ngăn cản đã muộn.
Rất nhanh chóng đã có hơn mười người lê bước chân mà đi về phía Vãn Sinh Tử Hồn Hoa, rồi gieo mình xuống dòng nham tương nóng bỏng, tất nhiên linh hồn của họ đã trở thành phân bón cho Vãn Sinh Tử Hồn Hoa.
-Các ngươi hỗn đản, không nghe lời ta nói sao.?
Một tên cầm đầu của một môn phái hô lên khi thấy những đệ tử nhà mình cứ như là khôi lỗi, ánh mắt dại ra cứ đi về hướng đóa hoa yêu dị, xinh đẹp mà đầy tà ác kia, hắn gầm lên một tiếng đem đám người đánh lùi về sau, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục ngồi dậy tiến lên, hắn đành đánh ngất toàn bộ.
Những người may mắn lấy lại được thanh tĩnh, sợ hãi lùi về phía xa, hít vào một hơi khí lạnh, điều này thật sự là đáng sợ, đóa hoa kia là một loại ăn linh hồn cực kỳ tàn nhẫn, vô hình những người tâm trí không kiên định đều không tránh khỏi bị nó dẫn dắt linh hồn.
-Đây là một Vãn Sinh Tử Hồn Hoa, có thể cắn nuốt lấy linh hồn của các ngươi, không nên nhìn chăm chú vào nó.
Trần Phong nghiêm túc nói, hắn cũng không muốn những người nay u mê chết trong tay một loại tà hoa.
-Ta biết loại hoa này, ta cùng đã từng đọc trên một cuốn sách cổ, nó cũng là một bảo vật vô giá dành cho Hồn tu, giá trị không thể đo lường
Một tên thiên tài, ánh mắt phát sáng mở miệng hô lớn, làm không ít người đôi mắt tỏa ra kim quang, đã quên đi sự kinh khủng của đóa hoa này, lúc này từ trên mới đáp xuống nghe câu nói này cũng là hai mắt sáng rực, hiện tại nhân số tại trong lòng núi lửa cũng đã hơn trăm.
Dù biết là phía trước chỉ có đường chết, trước loại sức cám dỗ của bảo vật, thì tính mạng của họ không đáng chút nào, khi nào có thực lực mới là vương đạo.
Cũng có không ít người không dám tiến lên nửa bước, dù chỉ như thế họ cũng cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy, đúng lúc này Vãn Sinh Tử Hồn Hoa phát ra ánh sáng tử sắc càng chói mắt, một mùi hương thơm thoang thoảng lan tràn trong không khí.
-Không được hít vào mùi hương này nó có tác dụng mê hoặc tâm thần người khác.
Một người hiểu biết la lớn, mọi người đều là nhanh chóng bịt mũi miệng lại, phong bế giác quan, tình huống cực kỳ nguy hiểm, không nghĩ tới bọn họ là thiên tài của toàn Tây đại lục, cũng phải e sợ một đóa hoa.
-Cạc, cạc , cạc…!
Đúng lúc này từng tiếng cười âm u quái dị vang lên bên tai mỗi ngừời, không ít người ngạc nhiên bất ngờ, dò xét xung quanh bốn phương tám hương nhưng không biết tiếng cười quỷ dị ấy phát ra từ đâu.
-Đi mau, mau rời khỏi nơi này.
Những người ở đây liếc mắt nhìn nhau lựa chọn trở lại đỉnh núi, bọn họ đều cảm thấy ở đây không bình thường, tiếng cười quái dị kia phảng phất xuyên thấu tâm linh của bọn họ, vừa nãy vài người tự lao mình xuống dòng nham tương chết đã làm cho họ kinh sợ không thôi, lúc này lại xảy ra dị biến làm ai không sợ hãi.
Mạng sống vẫn là quan trọng, tuy bảo vật trân quý nhưng có mạng để dùng mới được, họ cũng không muốn chôn xương tại cái địa phương không ai biết này.
Khi nghe thấy tiếng cười kia, trong lòng bọn họ run rẩy mang theo một cảm giác âm trầm, cứ như tử vong có thể bao phủ xuống bất cứ lúc nào, tuy dung nham ở đây nhiệt độ cao, nhưng loại âm lãnh này cũng làm cho bọn họ rét run không thể không lựa chọn rời đi.
Trần Phong nhìn xem diễn biến, tuy không biết tiếng cười quái dị kia là gì, nhưng cũng không làm hắn cảm thấy uy hiếp, hắn nhanh chóng dùng Lôi Đình Chân Hỏa bảo vệ toàn thân, trong lúc mọi người quyết định bỏ chạy, Trần Phong lao mình xuống dòng dung nham nóng bỏng tìm kiếm Địa Hỏa Chi Linh.
.