Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 8: Trời sinh đạo chủng


Đọc truyện Đại Đạo Triêu Thiên – Chương 8: Trời sinh đạo chủng

Tiếng trà tiếng gió, vô số âm tiết vọng vào tai.

Nhiều đệ tử hơn chú ý tới động tĩnh phía sau, không khỏi có chút trợn tròn mắt.

Lữ Sư nhìn động tĩnh nơi này, hai hàng lông mày chau lên, mơ hồ có chút không vui, ngón tay phải đặt ở phía sau lưng nhẹ nhàng bắn ra.

Tranh!

Một đạo kiếm âm trong trẻo lạnh lùng chí cực vang khắp không gian trước kiếm đường.

Chúng đệ tử trong lòng khẽ run, nhất thời tỉnh táo lại, vội vàng quay đầu.

Nhai bình vô cùng an tĩnh, ngay cả chim hót trên cây nơi xa cũng biến mất.

Tầm mắt của Lữ Sư di động trên người các đệ tử, ở trên người Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế dừng lại thời gian dài hơn chút ít, cuối cùng rơi vào mấy ngọn núi ở phía xa.

“Tất cả cần chuyên tâm hơn nữa, ta bất kể tài năng thiên phú ngộ tính của các ngươi như thế nào, cũng cần phải tranh thủ trong ba tháng thời gian đột phá Hữu Nghi cảnh giới, như thế mới có hi vọng trong ba năm đạt tới Bão Thần cảnh viên mãn, mới có cơ hội được vào nội môn, trở thành Thanh Sơn đệ tử chân chính. Phái ta tu chính là Thiên Kiếm chánh đạo, coi trọng nhất chính là hai chữ thống khoái, mới bắt đầu tu hành cũng không khó, người ngu dốt đến đâu, chỉ cần chịu khó, dùng tinh lực đi nghiên cứu, một ngày nào đó cũng có thể thành công phá cảnh, nhưng đại đạo thông thiên xa bao nhiêu vạn dặm? Đường đi càng về phía sau sẽ càng cực khổ, cao phong hiểm trở, mấy trăm trượng cuối cùng khó như lên trời, cho nên nếu trong ba năm các ngươi không thể tiến vào nội môn, như vậy thông thiên đại đạo này không đi cũng được.”

Hắn có chút cảm khái. Đoạn văn này là nói cho đám đệ tử nghe, đồng thời cũng là nhận thức chân thật của hắn.

Hắn đã đạt tới cảnh giới Thừa Ý viên mãn, có thể tự tại ngự kiếm phi hành, mười bước giết người, quần áo không dính máu, đối với lê dân trên thế gian mà nói, tựa như kiếm tiên, trong phủ những đại thần trong hoàng triều tại Triều Ca thành, cũng tất sẽ được tôn là cung phụng.

Nhưng ở Thanh Sơn Tông, hắn không bước được vào cảnh giới Vô Chương, thọ nguyên liền có hạn, càng không có hi vọng đột phá mấy đại cảnh giới phía sau, tự nhiên không cách nào trở thành đối tượng mà môn phái trọng điểm bồi dưỡng.

Cũng giống như hiện tại, hắn chỉ có thể ở Nam Tùng đình dạy đám ngoại môn đệ tử ngây ngô này, mặc dù đối với môn phái mà nói, đây cũng là chuyện rất trọng yếu, nhưng…

Một đạo thanh âm có chút non nớt đem Lữ Sư từ trong cảm hoài kéo ra ngoài.

“Tiên sư, nếu như chúng ta tu hành thuận lợi, vậy có phải có cơ hội tham gia thừa kiếm đại bỉ diễn ra trong ba năm nữa hay không?”

Vị đệ tử trẻ tuổi vừa nói chuyện kia không biết từ chỗ nào nghe được chuyện về Thanh Sơn Tông, biết đối với các đệ tử trẻ tuổi mà nói, thừa kiếm đại bỉ mới là một lần khảo nghiệm trọng yếu nhất.

Lữ Sư hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, không trả lời vấn đề này, theo hắn, đệ tử trẻ tuổi đề cập tới vấn đề này, thật sự là quá mức ngây thơ rồi.

Dần có tiếng nghị luận cùng tiếng cười nhẹ vang lên, thông qua đồng bạn giải thích, tên đệ tử trẻ tuổi kia mới hiểu được, thì ra chỉ có đệ tử cảnh giới Thủ Nhất viên mãn, mới có tư cách tham gia thừa kiếm đại hội.

Hữu Nghi sau đó là Bão Thần, đây chỉ là sơ cảnh, sau đó là Tri Thông, rồi mới là Thủ Nhất…


Ngoại môn đệ tử vừa vào sơn môn, cách Thủ Nhất cảnh giới còn có bốn cấp độ.

“Hai năm đã muốn bước vào Thủ Nhất viên mãn ư?”

Có đệ tử cười châm chọc nói: “Ngươi cho rằng ngươi là thiên tài như Triệu sư tỷ ư?”

“Ta hi vọng ngươi có thể vượt qua được Tịch Nguyệt.”

Một thanh âm ngay lập tức vang lên, làm mọi người kinh hãi.

Nhưng không có có ai dám cười nhạo đối phương.

Bởi vì người nói chuyện là Lữ Sư.

Bất quá đối tượng mà Lữ Sư nói chuyện, cũng không phải vị đệ tử muốn tham gia thừa kiếm đại bỉ kia.

Theo tầm mắt của Lữ Sư, chúng đệ tử nhìn về phía sau đội ngũ, rơi vào trên người một người.

Liễu Thập Tuế run lên một hồi mới tỉnh lại, chỉ vào mình nói: “Ngài nói ta sao?”

Lữ Sư nói: “Không sai, ta hi vọng ngươi có thể trở thành một lần vui mừng nữa cho Thanh Sơn Cửu Phong.”

Ngoại môn đệ tử trẻ tuổi đều tản ra rồi, có người nâng nhập môn pháp quyết trong tay không ngừng đọc, có người nhìn ánh mặt trời xuyên qua lá cây ngây ra, rất tự nhiên chia làm vài nhóm.

Đám đệ tử này từ lúc tiến vào Thanh Sơn Tông, hình ảnh như vậy đã xuất hiện mấy lần, bọn hắn bây giờ còn dựa theo quê quán cùng thân phận địa vị trên thế gian tự nhiên tách ra, sau này lại cần xem tu hành cảnh giới của riêng mình.

Hôm nay cuối cùng có chút không giống, vô luận đệ tử xuất thân nhà giàu hay là hài tử cùng khổ, cũng đang nhìn một địa phương.

Ngay cả các đệ tử thật tình ôn bài, nhìn ánh mặt trời ngẩn ra, cũng thỉnh thoảng dùng khóe mắt hướng bên kia quét một vòng.

Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế đứng ở nơi đó.

Có ít người nhìn Tỉnh Cửu, nhưng phần nhiều lại là nhìn Liễu Thập Tuế, không ai quên được câu nói của Lữ Sư trước khi đi.


Ai có thể ngờ được vị đệ tử mà tiên sư coi trọng nhất, không phải là thiếu niên áo trắng tuấn tú cực kỳ xinh đẹp, mà là đứa bé trai dường như là người hầu của hắn.

Đứa bé trai kia rốt cuộc có điểm gì đặc biệt hơn người?

Lúc trước tên thiếu niên giễu cợt đồng môn tên là Tiết Vịnh Ca, chính là Dự Châu quận thế gia đệ tử, trong nhà có vị sư thúc tổ đang ở đệ lục phong Thích Việt phong tu hành, hắn cũng đang hỏi thăm tin tức.

Rất nhanh đã có tin tức xác minh truyền đến.

Đứa bé trai này lại là trời sanh đạo chủng!

Ánh mắt mà các đệ tử nhìn về Liễu Thập Tuế tràn đầy khiếp sợ.

Không giống như lúc trước, trừ khiếp sợ không hề còn thần thái ghen tỵ, ngay cả hâm mộ cũng không còn.

Chênh lệch giữa hai bên thật sự quá lớn, căn bản không thể nào cùng một đẳng cấp, hâm mộ có ích lợi gì?

Thanh Sơn Tông có vô số đệ tử thiên tài thiên phú hơn người, những năm qua đã xuất hiện mấy cái trời sinh đạo chủng chứ?

Trừ vị Triệu sư tỷ kia, cũng chỉ có Thiên Quang phong Trác sư huynh do Chưởng môn đại nhân tự mình thu làm quan môn đệ tử!

Bây giờ trong bọn họ cũng xuất hiện người như vậy, bảo bọn họ không khiếp sợ như thế nào đây?

Tiết Vịnh Ca biết tin tức kia sớm nhất, từ trong khiếp sợ tỉnh lại cũng nhanh nhất, không để ý đến đám bạn học vẫn còn giữ vẻ mặt dại ra, trực tiếp đi tới trước người Liễu Thập Tuế, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.

“Liễu sư đệ, chúng ta mỗi người đều sẽ có một gian tiểu viện để nghỉ ngơi, ngươi chuẩn bị chọn gian nào? Nếu không ngại tiếng suối ầm ĩ, gian giáp tứ cũng là lựa chọn vô cùng tốt, cách kiếm đường gần, có thể thường xuyên thỉnh giáo tiên sư, hơn nữa ngoài viện gieo một mảnh chính dương hoa, mùi hoa thanh u, có hiệu quá chính ý tĩnh thần, đối với tu hành rất có ích lợi.”

Có chút đệ tử không kịp phản ứng, nghĩ thầm Tiết sư huynh ngày thường cao ngạo lạnh lùng như vậy, vì sao hôm nay nhiệt tình đến thế? Có chút đệ tử còn lại là cười khổ không ngừng, nghĩ thầm Tiết sư huynh phản ứng thật sự cực nhanh, không ai biết rõ chính dương hoa đối với tu hành đến tột cùng có lợi hay không, nhưng nếu có thể cùng vị trời sanh đạo chủng kia ở ngay lân cận, đối với tu hành tất nhiên sẽ rất có trợ giúp.

Tiết Vịnh Ca không đợi được Liễu Thập Tuế trả lời, bởi vì Liễu Thập Tuế biết Tỉnh Cửu sẽ không chọn gian viện này.

Liễu Thập Tuế hướng Tiết Vịnh Ca gật đầu cảm tạ mỉm cười, vác hành lý hướng kiếm đường đi tới, hướng chấp sự xin môn bài hai gian tiểu viện phía sau núi.

Nhìn thiếu niên áo trắng còn có nam hài trời sanh đạo chủng hướng sâu trong sơn đạo mà đi, chúng đệ tử giật mình im lặng.

Tiết Vịnh Ca không hiểu lắc đầu, nói: “Chuyện này thật sự là kỳ quái.”


Trời sanh đạo chủng, lại làm thư đồng cho người ta, có ai cảm thấy không kỳ quái chứ?

Trước kiếm đường có tiếng nghị luận vang lên, trong đó khó tránh khỏi sẽ có người cười nhạo Tỉnh Cửu mấy câu.

Các thiếu nữ không để ý đến những chuyện này, nhìn sơn đạo bên kia.

Một thiếu nữ nhẹ nói: “Vị Tỉnh Cửu công tử kia… nhìn thật sự là tâm tính thiện lương.”

Một thiếu nữ khác nói: “Nghe nói hắn là người Triều Ca, cũng không biết là công tử phủ nào.”

Sâu trong sơn đạo, trong rừng rậm cách xa dòng suối, có hai gian tiểu viện lân cận.

Ánh mặt trời bị bóng cây che phủ, trong tiểu viện lại nhìn rất là rõ ràng.

Cửa viện bị đẩy ra, Liễu Thập Tuế đem hành lý để xuống, nhìn một chút hoàn cảnh quanh mình, đem một cái ghế đá lau sạch, đang chuẩn bị quét dọn.

“Làm sao ngươi biết ta không thích mùi thơm của chính dương hoa?”

Tỉnh Cửu ngồi trên ghế đá, có chút hứng thú nhìn hắn.

Trong một năm qua, hắn cùng với Liễu Thập Tuế đã nói không ít lời, nhưng cảm xúc bộc lộ rõ ra ngoài như vậy cũng rất ít thấy.

“Không biết a, nhưng vị… Sư huynh kia nói gian nhà kia ở sát bên dòng suối.”

Liễu Thập Tuế nói: “Dòng suối này thanh âm rất lớn, công tử thích ngủ, làm sao có thể thích ở nơi đó chứ.”

Tỉnh Cửu nói: “Đúng vậy, quên mất chuyện này.”

Trong tiểu viện rất an tĩnh, nhìn như nhà cỏ, kì thực bên trong vô cùng sạch sẽ, thậm chí nói là không nhiễm hạt bụi nhỏ.

Nghĩ đến bình thời nếu như không có đệ tử ở đây, loại sạch sẽ này vẫn tiếp tục giữ vững.

Việc cần Liễu Thập Tuế làm rất ít, trải giường chiếu xếp chăn rất nhanh đã kết thúc, hắn bưng một mâm sơn quả chấp sự phân phát trước đó đi tới trong viện, đặt vào trên bàn đá trước người Tỉnh Cửu.

Nhìn mặt đứa bé này lộ ra vẻ bất an, Tỉnh Cửu nói: “Về tiểu viện của ngươi đi, phải xem quyển sách kia thật kỹ.”

Liễu Thập Tuế ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nói: “Ta không phải vội vã rời đi đi xem bản pháp quyết này.”

Tỉnh Cửu biết hắn nghe được đồng môn nghị luận đùa cợt, mới bất an như thế, cười cười, không nói gì.


Sơn phong nhẹ phẩy, sương thảo màu trắng khẽ rơi xuống.

Tỉnh Cửu nhìn bên trong viện, cảm khái dần sinh, chớp mắt cảnh còn như cũ, chẳng biết đã qua biết bao năm?

Hắn dựa vào cửa sổ ngồi xuống, lật bản sách thật mỏng trong tay.

Thanh Sơn Tông nhập môn khẩu quyết.

Rất đơn giản, cũng rất quen thuộc, cùng năm đó so sánh chỉ có hai chỗ rất nhỏ có chút sửa đổi.

Hai chỗ sửa đổi tương đối có ý tứ, nhưng nhìn không được bao lâu.

Tỉnh Cửu dần dần nhắm mắt lại.

Bản nhập môn bí quyết đặt tại trên đùi.

Gió lùa vào, nhẹ nhàng phất động quần áo của hắn, phất trang sách nhanh chóng phiên động, nhất thời về phía trước, nhất thời về phía sau.

Trang sách phiên động tốc độ cao, văn tự thấy không rõ lắm, chỉ có bức họa một người nho nhỏ càng không ngừng chuyển động.

Hình người kia nhất thời ngồi hình dáng trung bình tấn, nhất thời như cây tùng đứng yên, nhiều lúc lại là đánh một bộ quyền, nhìn uy vũ sinh phong, vô cùng chăm chỉ cực khổ.

Tỉnh Cửu thì sớm ngủ thiếp đi.

Lúc hắn tỉnh lại, mặt trời đã rơi vào dưới quần phong, trong bầu trời vương chút ít màu hồng, bên cạnh nhai bình đã mờ mờ, khó có thể nhìn thấy đồ vật.

Chi nha một tiếng, Liễu Thập Tuế đẩy cửa viện chạy vào, gương mặt mang theo mồ hôi tràn đầy hưng phấn hô: “Công… Công… Công… Công tử!”

Tỉnh Cửu nhớ tới chút ít hồi ức rất nhiều năm trước, nhắc nhở hắn nói: “Sau này ở bên ngoài không được gọi người như thế, sẽ bị đánh.”

Liễu Thập Tuế giơ tay áo lau mồ hôi trên mặt, gật đầu lia lịa, muốn nói cái gì đó, nhưng nói không ra lời, có chút vội và.

Tỉnh Cửu nói: “Đã hiểu rồi?”

Liễu Thập Tuế ba một tiếng quỳ gối trước người của hắn, dùng sức dập đầu hai cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.