Đọc truyện Đại Đạo Triêu Thiên – Chương 36: Khai hội
Thừa kiếm đại hội sẽ bắt đầu.
Trước tiên đứng ra là một vị tẩy kiếm đệ tử tên là Trần Lâm.
Trần Lâm vào nội môn đã bảy năm, năm năm trước đã lấy kiếm thành công, nhưng cho đến năm nay mới tu tới Thủ Nhất cảnh giới viên mãn, có tư cách tham gia thừa kiếm đại hội.
Nhiều năm tu hành cùng đợi chờ để cho hắn có được sự trầm ổn khác xa số tuổi, không để ý bốn phía ánh mắt cùng áp lực xuất tràng, chuyên chú bắt đầu biểu diễn của mình.
Một đạo kiếm quang trong trẻo lạnh lùng rời tay áo lao ra, ở trên thạch bích phun đầy nước lưu lại một đạo dấu vết rõ ràng, sau đó đổi ngược quay về.
Không đợi phi kiếm tới gần người, hắn khinh thân mà nhảy, rơi xuống trên thân kiếm, bắt đầu ngự kiếm phi hành, qua lại bên vách đá, lộ vẻ có chút thuần thục.
Bờ suối an tĩnh không tiếng động.
Trên thạch đài ở đỉnh núi có mây mù lượn lờ, Huyền Linh Tông sứ giả, Đại Trạch lai khách, Triều Ca thành đại biểu, còn có Quả Thành Tự luật đường thủ tịch, cùng với Thủy Nguyệt Am trước đến giờ cùng Thanh Sơn Tông giao hảo, mấy đại biểu của kiếm phái ngồi ở vị trí của riêng mình, vẫn duy trì trầm mặc, không nói gì.
Năm nay là lần đầu tiên Kính Tông phái đại biểu tới xem Thanh Sơn Tông thừa kiếm đại hội, vị sứ giả kia không có kinh nghiệm gì, cũng không chú ý tới sự trầm mặc trên núi, nhìn vị đệ tử tên là Trần Lâm phi kiếm bén nhọn, ngự kiếm thành thạo, trên núi tự nhiên qua lại, sinh lòng than thở, vỗ tay ca ngợi mấy câu.
Trần Lâm trở xuống trên đá bên suối.
Một vị trưởng lão Thích Việt phong chịu trách nhiệm chủ trì thừa kiếm đại hội, nhìn hắn mặt không chút thay đổi hỏi: “Ngươi muốn tới ngọn núi nào thừa kiếm?”
Trần Lâm vẻ mặt rốt cục trở nên khẩn trương, thanh âm hơi run nói: “Đệ tử có tài đức gì, không dám chọn lựa.”
Lúc nói chuyện, hắn nhìn địa phương sư trưởng chư phong tụ tập trên núi, mang theo mong đợi cùng bất an.
Trên thừa kiếm đại hội, Cửu Phong sư trưởng mỗi người chỉ có thể chọn lựa một gã đệ tử thừa kiếm, số lượng có hạn, cho nên cũng sẽ phi thường thận trọng.
Trần Lâm biết cảnh giới tu vi của mình ở đồng môn cũng không nổi bật, không dám hy vọng xa vời được chư phong tranh đoạt, chỉ hy vọng có thể có một chỗ chọn trúng chính mình là được.
Trên núi không có tiếng động vang lên, vẫn là một mảnh an tĩnh.
Theo thời gian trôi đi, trầm mặc biến thành lúng túng.
Các đệ tử bên khe suối không có tư cách tham gia thừa kiếm đại hội, nhìn hắn mặt lộ vẻ không đành lòng.
Ngọc Sơn sư muội lại càng quay mặt đi, khẩn trương không dám nhìn.
Một mảnh tĩnh mịch, Trần Lâm vẫn duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, lấy kiên nghị khó có thể tưởng tượng ngẩng đầu, giống như tội phạm đang đợi tuyên bố cuối cùng.
Hắn biết nếu như lúc này chính mình cúi đầu, hoặc là biểu hiện như đưa đám chút ít, có thể sẽ bị sư trưởng cho rằng kiếm tâm không yên.
Vậy hắn thật sự phải đợi thêm ba năm nữa.
Kính Tông sứ giả cũng cảm thấy rất lúng túng, nhìn ánh mắt các tân khách bốn phía, cảm thấy hai tay đang vỗ mới vừa rồi có chút không tiện để đâu. Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, một tài năng ưu tú như tên đệ tử này, ở trong Kính Tông hẳn là đối tượng phải trọng điểm bồi dưỡng, nhưng ở Thanh Sơn Tông… Lại không có ai muốn?
Rốt cục có thanh âm ở trên núi vang lên.
Vân Hành phong phương diện thương nghị một phen, có thể là nghĩ tới ở mấy tên trọng điểm sau đó không cách nào tranh giành được với chư phong còn lại, đã quyết định thu Trần Lâm.
“Ngươi có bằng lòng theo Trình trưởng lão học tập Thương Điểu kiếm pháp hay không?”
Trần Lâm vui mừng vô cùng, run giọng nói: “Đệ tử nguyện ý!”
Nói xong câu đó, hắn vội vàng ngự kiếm mà lên, đi tới trên núi nơi nào đó, cùng các sư huynh Vân Hành phong đứng cùng một chỗ.
…
…
Lần lượt có đệ tử đi ra ngoài biểu diễn cảnh giới cùng kiếm pháp của mình.
Đám nội môn đệ tử ở bên khe suối tẩy kiếm khổ tu nhiều năm, cũng đã tu tới Thủ Nhất cảnh giới viên mãn, thậm chí có hai ba người đã chạm tới cánh cửa Thừa Ý cảnh giới, ngự kiếm tự nhiên, có thể phi hành như chim ở quần phong, kiếm quyết lại càng thành thạo, phi kiếm lưu chuyển, tạo thành đạo đạo màn sáng, bên trong mười bước, cho dù nước rơi cũng không thể lọt vào.
Kỷ Nguyên Lương, Tư Không Nghi Dân, Kỳ Phi Anh, những cái tên nhiều lần xuất hiện trên bút ký chư phong, trải qua một phen tranh chấp cũng đều được chọn trúng.
Trên núi rất an tĩnh, Kính Tông sứ giả bị bại học lúc trước, không dễ dàng phát biểu ý kiến nữa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thạch đài hình vuông sâu trong mây mù, nghĩ thầm Thanh Sơn Tông Chưởng môn không biết có tự mình đến hay không, hay là như trong truyền thuyết, hắn cũng cùng sư phụ Thái Bình chân nhân đang tu hành loại đạo pháp huyền diệu chí cực kia.
Quả Thành Tự luật đường thủ tịch nhắm mắt lại, trong tay lần tràng hạt di chuyển chậm chạp.
Thủy Nguyệt Am nữ đệ tử cùng Thanh Dung phong nữ đệ tử ở chung một chỗ, vốn dĩ các nàng quen biết từ trước nên thấp giọng nói gì đó, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười như chuông bạc.
“Thật là nhàm chán.”
Huyền Linh Tông khách nhân ngồi trên thạch đài phía góc tây.
Một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi quan sát nước chảy trong khe đá dưới chân, cảm thấy hơi hơi mỏi mắt.
Nàng dụi dụi mắt, ngáp một cái, trên vành tai trong suốt khả ái buộc một chiếc chuông nhỏ phát ra thanh âm thanh thúy.
Hai chiếc chuông nhỏ màu sáng như bạc, chẳng lẽ tiểu cô nương này là Ngân Linh sứ giả địa vị không hề thấp ư?
“Ngươi biết cái gì?”
Một vị thiếu phụ sủng nịch vuốt vuốt đầu của nàng, nói: “Thanh Sơn Tông chính là kiếm đạo đại phái, diễn kiếm nhìn như nhàm chán, kì thực thật không đơn giản.”
“Vấn đề là quá nhàm chán, một kiếm qua, một kiếm lại, có gì đẹp mắt.”
Huyền Linh Tông tiểu cô nương bĩu môi nói: “Sớm biết không thú vị như vậy, ta sẽ không đến đây đâu.”
Bỗng nhiên dưới vách đá truyền đến thanh âm, nàng đứng dậy nhìn thoáng qua, phát hiện đám người khẽ loạn, không khỏi nổi lên hứng thú, nhìn đi tới suối chính là thiếu niên gầy yếu kia, nói: “Sư thúc ngươi mau nhìn! Đó không phải là trời sanh đạo chủng ngươi vừa rồi chỉ cho ta xem ư?”
…
…
Liễu Thập Tuế đi tới trên suối.
Hai bờ suối vang lên một trận thở nhẹ.
Trên núi cũng ẩn có động tĩnh, vô số tầm mắt tập trung tới đây.
Trên núi cao, Quả Thành Tự luật đường thủ tịch mở mắt, Đại Trạch khách lai đứng dậy, Kính Tông sứ giả càng thật sớm đi tới bên vách núi, nhìn xuống phía dưới.
Các tân khách hứng thú rất nhiều với biểu hiện của Liễu Thập Tuế, hoặc có thể nói là hiếu kỳ.
Tu hành giới đều biết, Liễu Thập Tuế là trời sanh đạo chủng, hơn nữa còn là vị trời sinh đạo chủng thứ ba trong mười năm của Thanh Sơn Tông.
Trời sanh đạo chủng là tu đạo thiên tài vạn trung không có một, tông phái bình thường trăm năm gặp một cái đã coi như không tệ, vận khí của Thanh Sơn Tông thật sự khiến người ta ghen tỵ chí cực.
Trác Như Tuế cùng Triệu Tịch Nguyệt chia ra đến từ Tây Hải cùng Triều Ca thành, gia thế riêng mình đều bất phàm, cùng tu hành giới có nhiều giao tế, còn tương đối dễ dàng bị phát hiện. Nhưng nghe nói Liễu Thập Tuế thuở nhỏ sống ở một cái tiểu sơn thôn vắng vẻ, trước lúc nhập môn chưa hề tiếp xúc với tu hành, làm sao lại bị Thanh Sơn Tông tìm được?
Nhìn thiếu niên đứng ở trên suối, các nhà tông phái tâm tình có chút phức tạp.
Liễu Thập Tuế không hề bị bất kỳ ảnh hưởng, đứng ở trên đá, vẫn rất đơn giản xuất kiếm.
Phi kiếm phá không mà lên, không có tàn ảnh, thậm chí ngay cả kiếm quang cũng không có, phảng phất trong nháy mắt, đi tới trên thạch bích ngoài mười trượng.
Lặng yên không một tiếng động, dòng nước chảy xuôi cũng không sinh ra một đạo rung động, trên thạch bích đã có thêm một đạo động nhỏ tròn đến chí cực.
Nhìn hình ảnh như không có gì lạ, ở trên núi lại dẫn tới mấy tiếng thở nhẹ giật mình.
Liễu Thập Tuế tay trái hai chỉ vung ra, bày ra kiếm quyết thường thấy nhất trong kiếm kinh, phi kiếm tự thạch bích mà quay về.
Hắn nhìn như tùy ý bước ra một bước về phía trên suối, vừa lúc rơi vào trên thân kiếm, theo kiếm mà lên, phi kiếm hóa thành một đạo tàn ảnh, tốc độ chợt tăng cao, biến thành một đạo thanh quang, mấy tức đã bay ra khỏi ngọn núi, mang theo kiếm rít hơi có chút chói tai, phá mây lao đi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn đã biến thành một cái chấm đen trên trời cao, đã sớm vượt qua độ cao của Cửu Phong.
Một lát sau, Liễu Thập Tuế ngự kiếm quay về, mặt không đỏ tim không đập mạnh, khí tức bình tĩnh, trầm mặc thi lễ, phảng phất chính mình cũng chưa làm gì cả.
Trên núi một mảnh an tĩnh, sau đó chợt vang lên tiếng ủng hộ.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Liễu Thập Tuế phi kiếm nhìn như đơn giản, kì thực trầm ổn chí cực, không có bất kỳ dư thừa, chính là phong phạm kiếm đạo mà Thanh Sơn Tông theo đuổi.
Mặc dù cảnh giới của hắn còn rất thấp, nhưng một thiếu niên mười bốn tuổi có thể biểu hiện ưu tú như thế, thậm chí ẩn có phong cách quý phái, có thể nào không làm người ta tán thưởng.
“Đây chính là trời sanh đạo chủng a?”
Vị tiểu cô nương Huyền Linh Tông kia lẩm bẩm nói.
Nhỏ như vậy cũng đã là Ngân Linh sứ giả, thân thế lai lịch của nàng tự nhiên bất phàm, thiên phú ánh mắt tự cũng không kém, biết Liễu Thập Tuế nhìn như biểu hiện đơn giản, kì thực vô cùng không đơn giản, nhưng đối với nàng thích xem náo nhiệt mà nói, vẫn cảm thấy chưa đủ náo nhiệt.
Sau một khắc, mắt nàng sáng rực lên, tinh thần rung lên.
Một gã đệ tử trẻ tuổi vẻ mặt trầm ổn, đi tới trên đá, cùng Liễu Thập Tuế đứng đối diện.
“Liễu sư đệ, xin chỉ giáo.”