Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 26: Nhìn thấy một đôi mắt


Đọc truyện Đại Đạo Triêu Thiên – Chương 26: Nhìn thấy một đôi mắt

Lúc đó đêm khuya vắng người, chân núi không có người nào, Vân Hành phong chấp sự cũng không phát hiện Tỉnh Cửu đã đến.

Trong tiểu lâu trận đồ biểu hiện vị trí của kiếm bài, chỉ có thể nhìn thấy kiếm bài của Triệu Tịch Nguyệt ở sâu trong mây mù xa xôi.

Mà mảnh kiếm bài thuộc về Tỉnh Cửu, an tĩnh nằm ở trong góc động phủ.

Mấy con khỉ ở vách đá ngoài động không ngừng nhảy lên nhảy xuống.

Tỉnh Cửu đi lên Kiếm phong.

Trên Kiếm phong không có cây, tảng đá trên vách đá khắp nơi đều là kiếm ý hàn lãnh, trừ cỏ dại, rất khó có loại thực vật nào khác có thể sinh tồn ở chỗ này.

Về phần dã thú lại càng không thấy một con, dõi mắt nhìn khắp, một mảnh hoang vắng, không khí trầm lặng.

Đối với nội môn đệ tử bình thường mà nói, đi lại ở Kiếm phong là chuyện phi thường khó khăn, cho dù là các đệ tử đã lấy kiếm thành công, mỗi lần nghĩ đến cảm thụ trên Kiếm Phong, cũng vẫn mang lòng sợ hãi, nhưng đối với Tỉnh Cửu mà nói, Kiếm Phong cũng giống như nơi khác, không có bất kỳ điểm đặc thù nào cả.

Hắn đi lại trên núi, như giẫm trên đất bằng, chưa nói tới bước đi như bay, nhưng tốc độ cực nhanh.

Vô luận gặp vách đá hiểm trở như thế nào, hắn cũng sẽ không lấy tay leo, cũng không cảm giác được hắn phát lực như thế nào, tóm lại chính là rất nhẹ nhàng đi tới.

Rất nhanh, hắn đã đi tới giữa Kiếm Phong, tiếp cận được với tầng mây.

Nếu như lúc này có người từ chân núi nhìn lên, sẽ chỉ thấy hắn như một cái chấm đen mà thôi.

Lần đầu tiên leo lên Kiếm Phong, đã có thể đi tới nơi tiếp cận với tầng mây đều là nội môn đệ tử phi thường xuất sắc.

Mà đệ tử có thể trực tiếp đi vào tầng mây càng phi thường hiếm thấy.

Tỉnh Cửu đi vào.


Vân Hành phong, vân vĩnh viễn hành tẩu.

Tầng mây dầy đặc mà ẩm ướt mười phần càng không ngừng cổn động, che phủ tất cả ánh sáng, chung quanh một mảnh hắc ám.

Nơi này số lượng kiếm ý đã tăng thêm, càng thêm lạnh lẽo, nếu như là đệ tử bình thường, mấy tức đã không chịu nổi kiếm ý xâm nhập.

Kiếm ý cùng hắc ám đối với Tỉnh Cửu không có bất kỳ ảnh hưởng nào, ngược lại, đi tới tầng mây, hắn không cần che giấu thân ảnh của mình, hướng về phía trước chạy nhanh hơn, cho đến khi biến thành một đạo khói nhẹ, một bước chính là chừng mười trượng, hai tai theo gió lắng nghe, nghe thanh âm trong thiên địa, bảo đảm không gặp phải bất kỳ chướng ngại nào.

Không biết qua thời gian bao lâu, Tỉnh Cửu dừng bước.

Nơi này cách đỉnh núi hẳn là đã không xa, Lâm Vô Tri phán đoán rất chính xác, vị Thích Việt phong Mạc sư thúc kia trước lúc đi về cõi tiên, quả thật bị câu nói kia của Tỉnh Cửu kích phát niềm kiêu ngạo cuối cùng, hẳn là đột phá cực hạn, quy kiếm đến nơi cao như thế.

Tỉnh Cửu lẳng lặng cảm giác kiếm ý bốn phía đã ít đi, chỉ còn mấy trăm đạo nhưng khí tức càng thêm túc sát, phán đoán hẳn là ở chỗ cao hơn, lướt nhanh mà lên.

Lặng yên không một tiếng động, hai chân của hắn rơi vào trên mặt đất.

Mây mù nồng đậm dần tan.

Tỉnh Cửu thấy được một đôi mắt.

Cặp mắt kia rất dễ nhìn, bạch mâu như thủy ngân, hắc đồng như nước sơn.

Nếu là người bình thường, bỗng nhiên ở trong mây trên đỉnh Kiếm Phong, thấy được một đôi mắt như vậy, nhất định sẽ giật mình.

Tương ứng, chủ nhân của đôi mắt kia, cũng có thể sẽ bị giật mình.

Nhưng Tỉnh Cửu cùng chủ nhân của đôi mắt kia đều không phải là người bình thường.

Cho nên không có tiếng kêu sợ hãi, chỉ có trầm mặc.


Chỉ có thể nhìn thấy mắt của nhau, nói rõ mặt của bọn họ đã rất gần nhau.

“Xin lỗi, ta không biết là có người.”

Tỉnh Cửu nói.

Hô hấp của hắn mang theo gió nhẹ, nhấc lên một sợi tóc đen, thổi qua tròng mắt, giống như là cành liễu khẽ lướt qua mặt nước hồ.

Tỉnh Cửu lui về phía sau một bước, thấy được mặt của đối phương.

Gương mặt cũng rất đẹp mắt, mặc dù không đẹp bằng hắn, nhưng cũng có thể nói mặt mày như vẽ.

Chẳng qua lông mày của thiếu nữ này hơi ngắn, rất đen, hơn nữa tóc rất ngắn, rất ngắn.

Trên tóc cùng trên mặt thiếu nữ đều có chút tro bụi, nhìn hơi bẩn, giống như đã thật lâu không tắm giặt.

Nơi này là một vách đá, trên vách có một cái động cao cỡ nửa người.

Thiếu nữ khoanh chân ngồi bên trong, trông giống như tượng đá.

Tỉnh Cửu đã nghĩ ra, nàng là ai.

Hàng năm ở trên Kiếm Phong, tu hành kiếm ý thối thể, cả Thanh Sơn Tông cũng chỉ có một người.

Triệu Tịch Nguyệt.

“Ngươi là ai?”

Triệu Tịch Nguyệt hỏi.


Thanh âm của nàng rất êm tai, vang như kiếm ngân, âm cuối khẽ cao hơn, phảng phất kiếm bị thu thủy gột rửa, cuối cùng vang vọng lại.

“Tỉnh Cửu.”

Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Hình như ta đã nghe nói về ngươi.”

Tỉnh Cửu nói: “Ta cũng từng nghe nói về ngươi.”

Triệu Tịch Nguyệt nghiêng đầu nhìn mặt của hắn, bỗng nhiên nói: “Ngươi không đẹp mắt như trong truyền thuyết.”

“Có thể là tin đồn quá khoa trương thôi.”

Tỉnh Cửu hướng nàng gật đầu, rời khỏi vách đá, hướng chỗ cao hơn mà đi.

Triệu Tịch Nguyệt không để ý tới hắn, không suy nghĩ nhiều, nhắm mắt lại, tiếp tục cảm thụ kiếm ý bốn phía.

Bỉ ý tự nhiên, cố thừa nhi dụng chi, tắc phu vạn vật các toàn kỳ ngã.

Hô hấp của nàng theo kiếm ý dao động mà động, dần dần yên lặng, trở nên vô cùng chậm chạp, cho đến rất dài phảng phất không hề giãn cách.

Tim của nàng cũng đập chậm lại, ở tiếng gió cùng kiếm ý gào thét trên vách đá, rất khó để nghe được.

Tỉnh Cửu đi qua một vách đá phía tây của Kiếm Phong.

Hắn còn đang suy nghĩ về Triệu Tịch Nguyệt.

Không biết có phải đã nghe nhiều về cái tên này hay không, hắn cảm thấy có chút quen tai, lại cảm thấy tựa như đã nghe qua từ sớm hơn nữa.

Còn có cặp mắt hắc bạch phân minh kia, hắn cảm giác đã gặp nhau ở nơi nào.

Ở trong suy nghĩ của mọi người, Triệu Tịch Nguyệt được tông phái coi trọng, sư trưởng thương yêu, chỉ chờ thừa kiếm đại hội diễn ra, sẽ đại phóng quang thải, đôi mắt nàng thật bén nhọn mà hăng hái.

Nhưng ở trong mắt Tỉnh Cửu, ánh mắt của nàng cũng không đơn giản, tựa như ẩn giấu cái gì, còn có một vệt buồn bực ở bên trong.


Bất quá chuyện này không quan hệ gì tới hắn.

Hắn ngắm nhìn bốn phía, xác nhận thứ mình muốn tìm kiếm ở chỗ này, tâm niệm vừa động, đem kiếm thức lan tỏa ra ngoài.

Tại trong phạm vi mấy trăm trượng mà kiếm thức bao phủ, thậm chí vài chỗ xa hơn, kiếm dù ẩn sâu ở trong vách đá cũng sinh ra cảm ứng.

Nhai thạch khẽ động, phảng phất bị gió phất qua, đá sỏi tuôn rơi rơi xuống.

Vô số kiếm ý phía sau nối tiếp phía trước mà lên, nhưng khi tiếp xúc với kiếm thức của hắn, trong nháy mắt trở lại trong núi, không bao giờ… chịu đi ra ngoài nữa.

Giống như con thỏ cảm giác được nguy hiểm vậy.

Nếu có người có thể thấy hình ảnh này, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng thú vị.

Nhưng không ai có thể thấy rõ ràng hình ảnh trong tầng mây ở Kiếm Phong.

Trừ phi đang ở trong đó.

Kiếm Phong vách đá phía đông, Triệu Tịch Nguyệt mở mắt, cảm giác kiếm ý trong thiên địa biến hóa rất nhỏ, nghĩ thầm đã xảy ra chuyện gì?

Xa xa phía bên kia.

Cảm nhận được kiếm ý lùi bước cùng an tĩnh, Tỉnh Cửu nói: “Các ngươi không cần cảm thấy không xứng với ta.”

Hơi dừng một chút, hắn lại nói: “Dĩ nhiên, các ngươi quả thật không xứng với ta.”

Cuối cùng, hắn nói: “Nhưng, ta không để ý.”

Chúng kiếm trong núi vẫn trầm mặc.

“Ta sẽ không giống trước kia, ở lỳ mãi trong núi.”

Tỉnh Cửu hiểu được ý của bọn nó, suy nghĩ một chút nói: “Lần này ta chuẩn bị ra ngoài xem một chút.”

Kiếm ý đột khởi, phía sau tiếp trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.