Đọc truyện Đại Đạo Triêu Thiên – Chương 2: Trảm thiên nhất kiếm
Sau đó dù nhìn thấy thiên địa phát sinh dị biến đến cỡ nào, cũng chớ nên kinh hoảng.”
Thanh Sơn Tông đệ tử yêu cầu dân chúng trên trấn trở về nhà, một chút du khách cũng về khách sạn, trên đường nhanh chóng trống trơn.
Một gã đệ tử nhìn cỗ thi thể trên mặt đất không giải thích được mà hỏi: “Tên đệ tử Minh Bộ này hồn hỏa bình thường, pháp lực thấp kém, làm sao lại dám ở lại nơi đây?”
Có đệ tử đáp: “Ai biết được? Có lẽ hắn muốn nhìn sư thúc tổ phi thăng, thịnh cảnh đến như vậy, ai không muốn xem chứ?”
Chợt có cơn gió nổi lên, lá xanh trên đại thụ bên đường xôn xao rơi xuống.
Các đệ tử ngẩng đầu ngắm lên bầu trời, chỉ thấy mấy trăm đạo kiếm quang ở các nơi trên không hướng quần phong mà tới, sau đó lại có hơn mười đạo oánh quang chỉ có pháp bảo đặc biệt mới có tràn ngập khắp thiên không, cuối cùng là một tòa hoa sen thật lớn độ không bay đến, thiền tức bồng bềnh so với thiên không càng thêm cao xa.
“Chẳng lẽ đó là Huyền Linh Tông lão thái quân?”
“Vô Ân Môn chủ!”
“Kính Tông Trưởng sử!”
“Đạo kiếm khí phóng lên cao kia, không ai bì nổi, chẳng lẽ là người kia?”
“Các sư huynh ở Lưỡng Vong phong đã trở lại, Thượng Đức phong trưởng ty lão cũng đã trở lại!”
“Lại Quyển liên nhân cũng tới ư?”
Các đệ tử rung động không cách nào nói ra lời, nếu không phải có đại sự hôm nay, bọn họ làm sao có thể có đồng thời thấy nhiều đại nhân vật như vậy.
Triệu Tịch Nguyệt không để ý đến những chuyện này, nhấc lên thi thể Âm Tam hướng bên ngoài trấn đi tới.
…
…
Vị Mạnh sư kia không rời khỏi tiểu trấn, mà là đứng trên một gốc cây cao ở bên ngoài trấn, nhìn tòa cao phong kia, tâm tình có chút phức tạp.
Cảnh Dương sư thúc tổ bối phận cực cao, chính là sư đệ của Thái Bình chân nhân, dù là Chưởng môn đại nhân cũng phải cung kính gọi hắn một tiếng Tiểu sư thúc.
Nghe nói vị sư thúc tổ này thiên phú cực kỳ kinh người, sáng tạo vô số ghi lại khó có thể tưởng tượng trong tu hành giới, nhưng hàng năm tĩnh tu ở Đệ Cửu phong, rất ít gặp người ngoài, chút ít đại đệ tử chư phong cũng không có mấy người gặp qua chân diện mục của vị sư thúc tổ này, chớ đừng nói chi là hắn.
Hôm nay không chỉ Chưởng môn các đại tông phái đều tới, rất nhiều cao nhân ẩn cư thế ngoại cũng tới.
Hắn không nghĩ tới ngay cả Phật Tông Thiền Tử trong truyền thuyết cũng tới.
Nghe nói ở sâu trong tầng mây có thể còn ẩn giấu các đại năng từ đại lục nơi khác.
Quả nhiên là chuyện lớn ngàn năm qua không gặp.
Nếu như đạo kiếm khí kia đến từ Kiếm Thần, Đao Thánh thì sao?
Cảm xúc của Mạnh sư có chút mờ mịt.
Những cái tên này cách hắn quá xa.
Đỉnh núi kia còn cách hắn xa hơn.
Về vị sư thúc tổ kia, hắn chẳng qua chỉ nghe được một chút tin đồn mà thôi.
Nghe nói Chưởng môn năm đó kế vị từng nhắc tới vị trưởng bối ẩn cư sau núi này, chỉ nói ba chữ Tiểu sư thúc không cần phải nhiều lời hơn nữa, có quá nhiều vô tận ý ở bên trong.
Hắn hiểu được đây là tại sao, tựa như cả Thanh Sơn Tông cũng hiểu được, vì sao Thượng Đức phong Kiếm Luật sư bá nhắc tới vị sư thúc tổ này chưa từng có kính ý, mà chỉ là hừ lạnh.
Tiểu sư thúc tổ là cường giả tu hành cảnh giới cao nhất Thanh Sơn Tông cho tới toàn bộ đại lục.
Nhưng từ ngày bước vào Thanh Sơn, hắn vẫn ở trong ngọn núi tĩnh tu, rất ít hiện thân trước mặt người khác, lại càng không cần phải nói đến việc ra tay.
Hắn không đại biểu Thanh Sơn Tông để tham gia dự hội, không cùng cường giả Triều Ca hoàng triều tỷ thí, không cùng cao thủ ẩn giấu phái khác đấu tranh, các môn phái tu hành cùng Minh Bộ trưởng lão bí ẩn huyết chiến cũng không nhìn thấy hắn, ngay cả ba tràng đại chiến cường giả tu hành cùng Tuyết Quốc ban đầu, cũng không nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Con đường tu hành dài dòng, hắn không làm gì cả, mà chỉ có tu hành.
Đúng vậy, chỉ có loại người tu hành tâm vô ngoại vật, tuyệt tình tuyệt tính, mới có thể đi tới cuối con đường tu đạo, đi tới cảnh giới khó có thể tưởng tượng được sao.
Chẳng qua là, kiếp sống tu đạo như vậy… Sư thúc tổ dù tu vi cao tới đâu, đối với những hậu bối đệ tử bọn họ có ý nghĩa gì chứ? Đối với Thanh Sơn Tông ý nghĩa gì? Đối với thiên hạ thương sinh vừa có ý nghĩa gì?
Dù kinh thế hãi tục như thế nào, truyền thuyết cuối cùng chẳng qua là truyền thuyết, không thể nào tồn tại ở trong thế giới chân thật, như vậy hãy cứ đi đi.
Nhìn tòa cao phong trong sương mù như ẩn như hiện, khóe môi của hắn lộ ra nụ cười khổ.
Đợi thấy Triệu Tịch Nguyệt cầm thi thể tên Minh Bộ yêu nhân hướng bên ngoài trấn, ý tứ cười khổ biến mất, có chút giật mình, rất vui mừng.
Toàn bộ thế giới cũng đang nhìn đỉnh núi này, nàng lại không nhìn.
Còn nhỏ tuổi, làm sao đạo tâm lại yên lặng như thế?
Không hổ là thiên tài thiếu nữ cả Thanh Sơn Tông cũng đang âm thầm nhìn chăm chú.
Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt hắn biến mất, lần nữa nhìn về đỉnh núi.
Đúng như lời của hắn, người có tư cách nhìn đỉnh núi này, lúc này đều đang nhìn ngắm nó.
Quần phong giữa mây mù giống như bị một bàn tay vô hình khổng lồ khuấy đảo, kịch liệt cuốn động, hướng khắp nơi trôi đi, dần dần lộ ra trạm trạm thanh thiên.
Sâu trong tầng mây mấy quang ảnh mơ hồ bị buộc hiện ra thân hình, hướng Thiên Quang phong của Thanh Sơn Tông hành lễ, tựa như thong dong, thật ra hơi có chút lúng túng.
Ở xa hơn, hai bóng đen phiếm ngọn lửa u lãnh, tốc độ cao triệt hồi về phía sau, lộ ra vẻ rất chật vật.
Mạnh sư có thể đoán được một vị trong đó hẳn là Minh Bộ Đại Tế Ti, vậy người còn lại là ai?
Thanh Sơn đại trận không phát động công kích, có tiếng cười vang lên trên Thiên Quang phong, đồng thời phát lên còn có một đạo kiếm ý cực kỳ lành lạnh.
Đạo kiếm ý kia phảng phất như cuộn sóng hướng bốn phía quanh quần phong quét tới.
Một đạo kiếm quang từ trên núi mà lên, phảng phất bị buộc phải đáp lại, phiêu nhiên rời đi.
Cho đến khi đạo kiếm quang này lui ra ngoài ba nghìn dặm, đi tới trên Tây Hải, kiếm ý đến từ Thiên Quang phong mới dần dần bình tức.
“Chưởng môn xuất kiếm rồi!” Mạnh sư hơi kinh hãi.
Người có tư cách để cho Thanh Sơn Tông Chưởng môn vận dụng Thừa Thiên kiếm, toàn bộ đại lục cũng không có mấy người.
Đạo kiếm quang trên Tây Hải kia, chính là kiếm của Kiếm Thần ư?
…
…
Vô luận chuyện gì phát sinh, cho dù là những đại nhân vật danh chấn khắp nơi liên tiếp hiện thân, đối với Đệ Cửu phong cũng không có ảnh hưởng gì.
Tòa cô phong này vẫn an tĩnh như vậy, phảng phất không có chút khí tức nào.
Bỗng nhiên, thiên địa biến sắc, hơn mười tia chớp xé rách bầu trời xanh, mấy chục đoàn thiên lôi ập xuống cô phong!
Lôi điện ẩn chứa uy thế của thiên địa không thể chạm vào đỉnh núi, đã bị chém thành mảnh nhỏ, hóa thành khói xanh.
Bởi vì cô phong sinh ra một đạo kiếm quang.
Không ai biết một kiếm này cùng Thừa Thiên kiếm lúc trước rốt cuộc ai mạnh hơn ai.
Đừng bảo là vị Mạnh sư này, chính là các đại nhân vật ngoài ba nghìn cũng nhìn không ra.
Đạo kiếm quang xuất hiện ở cô phong nhìn dường như không có bất kỳ uy lực nào cả.
Đó chính là một kiếm, đơn giản cực kỳ, rất tùy ý chém lên bầu trời.
Nhưng thiên lôi gặp nó liền tan biến.
Kiếm quang tiếp tục bay lên.
Tê một tiếng vang nhỏ.
Bầu trời xanh thẳm có thêm một vết nứt rất nhỏ.
Vô số quang tương tựa như kim như ngọc, từ vết nứt kia chảy xuống, gặp gió mà tán, hóa thành vô số điểm sáng, chiếu sáng toàn bộ đại lục.
Một kiếm trảm thiên?
Trên điển tịch nhắc tới một số đại năng tu hành phi thăng, đều dựa vào tự thân tu vi cùng thiên lôi đau khổ chống đỡ, cho đến cuối cùng thông qua khảo nghiệm, thiên lôi ngừng nghỉ, quang tương như thiên nữ tán hoa rơi xuống, mới có thể thấy thông thiên đại đạo.
Hôm nay Cảnh Dương sư thúc tổ căn bản không đợi thiên lôi vòng thứ hai tới, đã chủ động xuất kiếm.
Chẳng lẽ hắn muốn dùng kiếm của mình, mạnh mẽ chém ra một con đường thông thiên ư?
Đây là khí phách bực nào! Vừa là tự tin bực nào!
Mạnh sư chấn động vô cùng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khẽ run.
Đạo kiếm quang phía trên Tây Hải, các cường giả còn ở Thanh Sơn Tông xem lễ, nhìn màn hình ảnh này, cũng chấn sợ nói không ra lời.
Bên trên cô phong, đạo kiếm quang vẫn đang hướng thiên mà đi.
Cương phong gào thét, thiên lôi ầm ầm không ngừng.
Đạo kiếm kia không để ý chút nào, chỉ giữ vững ý đồ xông lên.
Nếu như nói đây là khảo nghiệm cuối cùng thiên địa dành cho người tu hành muốn phi thăng, đạo kiếm quang này đáp lại có thể nói là hoàn toàn vô lễ.
Thiên địa uy thế cùng đạo kiếm ý kia giao chiến, đã sớm xua tan mây mù trên dãy núi, Thanh Sơn Tông Cửu Phong rốt cục lần đầu đồng thời xuất hiện trong mắt thế nhân, nhưng không người nào chú ý, bởi vì tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên đạo kiếm quang kia.
Đạo kiếm quang này cách bầu trời cự ly càng ngày càng gần.
Thiên khung nứt ra càng lúc càng lớn, quang tương rơi xuống càng ngày càng đậm, làm thiên địa trở nên càng ngày càng sáng ngời.
Vô luận là dân trạch trên trấn hay là nhai động trên ngọn núi, cũng độ lên một tầng kim quang, phảng phất tiên cảnh, hoặc như là thần quốc chân thật.