Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 166: Vương Tiểu Minh bước lên con đường tu hành


Đọc truyện Đại Đạo Triêu Thiên – Chương 166: Vương Tiểu Minh bước lên con đường tu hành

Tỉnh Cửu hẳn là có thể ngăn cản Thi Phong Thần tự sát, nhưng hắn không làm như vậy.

Không phải bởi vì không cần thiết, mà là bởi vì thời điểm Thi Phong Thần nói ra câu nói sau cùng, hắn thấy được tử chí trong mắt đối phương.

Hắn lý giải sự phẫn nộ cùng cừu hận của Thi Phong Thần đối với người tu đạo, mặc dù cũng không đồng tình.

Hắn cũng không muốn truy đuổi hỏi thăm những thống khổ bên trong chuyện cũ trước kia trong sinh mệnh đối phương.

Sinh tử lớn nhất.

Hắn sẽ tôn trọng.

Như vậy liền để người muốn chết đạt được kết cục tử vong đi.

……

……

Tiểu viện yên tĩnh im ắng.

Ánh nắng dời đi, hai con gà gầy hữu khí vô lực mổ cái bóng trên mặt đất.

Chẳng biết lúc nào, cửa viện lần nữa bị đẩy ra.

“Sư phụ, hôm nay vẫn là cải trắng xào thịt khô!”

Vương Tiểu Minh thọt chân đi đến, đem miếng thịt khô gác lên trên thớt, đưa chân đem hai con gà đá vào lồng, để tránh bọn chúng đi mổ thịt khô.

“Lần trước ngươi nói cải trắng hơi già, lần này chính là cực kỳ non.”

Hắn cao hứng bừng bừng mang theo cải trắng đi vào trong nhà, muốn để sư phụ nhìn một chút trước.


Bộp một tiếng nhẹ vang lên.

Cải trắng rơi vào trên mặt đất, tung tóe ra, tựa như đóa hoa chân chính.

Hai chân của hắn không bị khống chế run rẩy lên.

“A…… A…… Sư phụ a!”

Trong phòng vang lên tiếng khóc thê thảm.

Tiếng khóc của hắn rất khó nghe.

Tiếng khóc xưa nay đều không dễ nghe.

……

……

Tang sự của Thi Phong Thần làm rất quạnh quẽ.

Chí ít là tại lúc mới bắt đầu.

Vương Tiểu Minh quỳ gối trước đường, hướng trong chậu ném tiền giấy, động tác rất máy móc, thần sắc rất chết lặng.

Không biết bị khói hun quá ác, hay là khóc thời gian quá lâu, trong mắt của hắn tràn đầy tơ máu.

Những người hàng xóm tới, sau đó rời đi, trong tiểu viện cũng chỉ còn lại có hắn quỳ ở đây.

Ngoài viện bỗng nhiên vang lên âm thanh quát tháo cùng vô số động tĩnh, sau đó cửa gỗ bị người có chút thô lỗ đẩy ra.


Không phải người tìm đến gây phiền phức, mà có chút đại nhân muốn đến đây phúng viếng, nha dịch đạt được thông tri tranh thủ thời gian tới xử lý.

Cờ trắng được giương lên cao, điện tự mực nước lâm ly, để bầu không khí trong tiểu viện lập tức trở nên khác với lúc đầu.

Vương Tiểu Minh không để ý đến, y nguyên quỳ gối trước chậu đồng, đờ đẫn đốt tiền giấy.

Hắn không thể nhớ rõ ràng những đại nhân sau đó xuất hiện đến tột cùng là chức quan gì, tên gọi là gì.

Thi Phong Thần khi còn sống môn đình quạnh quẽ, sau khi chết ngược lại là náo nhiệt vô cùng, ai cũng minh bạch đây là vì cái gì.

Vương Tiểu Minh cũng biết.

Không có ai trông thấy Thi Phong Thần chết thế nào, Thanh Thiên Ti quan viên tự tra xác định là tự sát, nhưng hắn đã bị ai bức tử?

Tất cả đầu mâu đều chỉ hướng Thanh Sơn Tông, chuẩn xác hơn mà nói là chỉ hướng Tỉnh Cửu.

Đám quan chức triều đình thâm thụ Trung Châu Phái ảnh hưởng đương nhiên muốn mượn việc này gây áp lực cho Thanh Sơn Tông.

Chính vì thế, trên mặt đám quan viên làm sao có chút xót thương?

Tại Vương Tiểu Minh xem ra, duy nhất có chút chân tình thực lòng ngược lại là vị Hồ quý phi gián tiếp làm cho sư phụ tử vong.

Lúc đêm muộn, Hồ quý phi phái người đưa tới một số vàng bạc thực sự rất lớn.

Vương Tiểu Minh nói một tiếng tạ ơn.

Thi Phong Thần hạ táng xong xuôi, Vương Tiểu Minh liền rời khỏi Triều Ca Thành.

Không ai biết hắn đi chỗ nào.


Tại Thanh Thiên Ti khố phòng nhân viên tạp vụ cùng hắn làm việc thỉnh thoảng sẽ nghị luận tới thiếu niên này.

Có nhân viên tạp vụ gọi bảy mươi hai cùng hắn quan hệ tốt nhất, lúc được hỏi nói: “Hắn nói muốn đi về phía tây bắc, nói quê quán ở bên kia.”

Kỳ thật hắn cũng cảm thấy kỳ quái, trong hai năm qua chưa từng nghe nói Vương Tiểu Minh còn có quê quán, càng không biết cùng tây bắc có quan hệ gì cả.

……

……

Triệu phủ hậu viên rất yên tĩnh.

Cây cối thời điểm cuối xuân, ngay tại giai đoạn tươi tốt nhất lại không khiến người ta nhàm chán, nhìn xem đã làm lòng người vui vẻ.

Triệu Tịch Nguyệt tâm tình cũng không như thế.

“Thi Phong Thần có một người con nuôi gọi Vương Tiểu Minh, có tiềm chất tu hành, hôm nay rời Triều Ca Thành chẳng biết đi đâu.”

Tỉnh Cửu nhìn nàng một cái, nghĩ thầm đây là ý tứ muốn diệt cỏ tận gốc sao?

“Ta từng nói, ta không phải người tốt, ta rất hung ác.”

Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, ngày đó tại Minh Thúy cốc bị thương quá nặng.

Tỉnh Cửu nói: “Thi Phong Thần kỳ thật không tính quá sai, cũng cùng ta không biết dạy người có quan hệ, ngươi sát tâm quả thật có chút nặng.”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Ngươi để ý?”

Tỉnh Cửu lắc đầu nói: “Ngươi chỉ là còn chưa nghĩ rõ ràng, cho nên có chút tức giận.”

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc một lát, nói: “Đúng vậy, ta nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao hắn nhất định phải giết ta, chẳng lẽ ta thật đã làm sai điều gì?”

Tỉnh Cửu nói: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng, tương ứng, tính nguy hiểm cũng sẽ càng lớn. Tâm tính của ngươi không bị ước thúc, vốn đối với thiên hạ thương sinh lại có chỗ yêu thương, cho nên hắn thấy nguy hiểm nhất, nhất định phải thừa dịp ngươi bây giờ còn chưa đủ mạnh, sớm tiêu trừ ngươi.”


Triệu Tịch Nguyệt vẫn không hiểu, nói: “Chẳng lẽ trốn vào ẩn phong tu vô tình đạo, không để ý tới sống chết của chúng sinh mới là tốt ư?”

Tỉnh Cửu nói: “Nói theo một ý nghĩa nào đó, người tu đạo không để ý tới vạn sự thế gian, đối với phàm nhân mà nói đương nhiên sẽ càng thêm an toàn.”

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc không nói, nàng khi còn bé sinh hoạt trong Triều Ca thành, mỗi ngày nghĩ đến tu đạo, nhưng cũng nhìn qua một chút tạp thư.

Trong những câu chuyện kia có tài tử giai nhân, có hành hiệp trượng nghĩa, cũng có quốc sĩ nhiệt huyết, về sau đi Thanh Sơn Tông, bên trong môn quy cũng viết tế thế cứu người, nhưng ở mấy vạn dặm đường đi cùng hiện tại, Tỉnh Cửu toát ra thái độ lại là người tu đạo không quan tâm thế sự, vì sao?

“Người tu đạo cùng phàm nhân vốn chính là người của hai thế giới, người một khi có thể tu hành, sẽ cùng phàm nhân không còn quá nhiều quan hệ. Tiền triều thi nhân đã từng viết qua một bài mộng du hàn sơn ngâm lưu biệt, rất được phàm nhân yêu thích, người tu đạo lại không có quá mức cảm giác, càng thích thủ bạch phát tam thiên trượng của hắn, vì sao?”

Tỉnh Cửu nói: “Bởi vì cái sau viết chính là sinh tử đại khổ, người tu đạo y nguyên rất khó thoát khỏi, cho nên có đồng cảm. Mà cái trước viết chính là sự tình thần tiên, ngươi ta vốn chính là thần tiên, chúng ta có thể nhìn thấy phong cảnh phàm nhân không thấy được, có thể thể ngộ đến cảm thụ bọn hắn thể ngộ không được, như thế nào sẽ bị phong cảnh cùng cảm thụ phàm nhân phán đoán đả động chứ?”

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Phàm là người đều có thể truy cầu.”

Tỉnh Cửu nói: “Đúng vậy, phàm nhân có thể không tiếp thụ vận mệnh của mình, cố gắng đạp lên tu tiên đại đạo, nhưng cũng không phải tất cả phàm nhân đều có loại may mắn này.”

……

……

Bên ngoài Triều Ca Thành, có tòa sơn miếu, không phải thời điểm, dân chúng đến đây cung phụng hương hỏa cực ít.

Vương Tiểu Minh đi đến miếu này, có chút khó nhọc leo đến trên cây, xác nhận sơn lâm bốn phía không có người nào, mới từ tận cùng bên trong quần áo lấy ra một cái túi giấy dầu.

Trong túi chứa một chút rải rác đồ vật, với hắn mà nói lại có ý nghĩa trọng đại.

Những vật kia là ngân phiếu Hồ quý phi phái người đưa tới, còn có một cuốn sách rất mỏng.

Trên sách viết ba chữ Thanh Huyền công, chính là công pháp nhập môn của Tam Thanh Phái.

Đây là di vật Thi Phong Thần lưu cho hắn.

Hắn mở sách bắt đầu nghiêm túc đọc, nhưng trải qua thời gian rất lâu vẫn không cách nào đem những văn tự kia nhìn thấy.

Bởi vì hắn dễ dàng nhớ tới sư phụ, sau đó nước mắt mơ hồ hai mắt, làm sao lau cũng lau không khô được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.