Đọc truyện Đại Công Tử Cùng Tiểu Thiếu Gia – Chương 4
Diệp Hàm rời phủ Kính tướng quân, hỏa tốc chạy về An Bình vương phủ, cũng lập tức gọi Tiểu Tương đến.
“Tiểu Tương, từ giờ trở đi, không được rời cửa phòng ta một bước,
cũng không được cho bất luận kẻ nào tiến vào, chính là…” Nói chưa xong,
Diệp Hàm lại vận công ép làn khí nóng trong cơ thể xuống, nhưng lần này
cũng không mang lại tác dụng như mấy lần trước.
Kỳ thực Diệp Hàm vừa ra phủ Kính tướng quân, lập tức ăn một viên Bách Thần đan mang theo người, nhưng hắn biết lúc này cũng muộn rồi, chỉ có
thể vận công đem khí nóng đang thiêu đốt cơ thể áp chế, nhưng chỉ sợ rốt cuộc hắn không duy trì được bao lâu.
“Tiểu thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Có phải sinh bệnh không, Tiểu
Tương lập tức mời thấy thuốc tới.” Nói xong, Tiểu Tương vội vàng bước ra cửa.
“Tiểu Tương, không được đi.” Diệp Hàm cố gắng giữ lí trí, giữ chặt
tay Tiểu Tương không cho đi. “Tiểu Tương, ngươi chỉ cần canh giữ cửa cho ta, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào phòng là tốt rồi.” Hắn nhìn thấy
ánh mắt do dự của Tiểu Tương, còn nói: “Tiểu Tương, ngươi không hy vọng
bí mật của ta bị phát hiện đi!”
Tiểu Tương nghe vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ gật nhẹ đầu.
“Tiểu Tương, canh giữ cửa cho ta, trước buổi trưa ngày mai không cho bất luận kẻ nào tiến vào phòng. Biết không?”
Tiểu Tương nhìn thấy hai má Diệp Hàm đã ửng đỏ, tuy lúc này tiểu
thiếu gia rất dễ nhìn so với ngày thường, nhưng nhìn hắn nhíu mày, vẻ
mặt thống khổ, Tiểu Tương tình nguyện nhìn hắn của ngày thường.
Không nỡ để Tiểu Tương cả đêm không ngủ gác cửa cho hắn, Diệp Hàm nói thêm: “Tiểu Tương, quá canh hai ngươi có thể về phòng nghỉ ngơi, sáng
sớm ngày mai lại đến, thẳng đến trưa mới có thể tiến vào phòng, biết
không?”
“Biết.” Tiểu Tương gật gật đầu, nhịn không được khẽ gọi: “Tiểu thiếu gia…”
Hắn phất tay, “Đi thôi, “
Chờ Tiểu Tương rời đi sau, hắn mới chống đỡ thân thể đi đến bên
giường, sau đó đem thân mình nằm xuống, lúc này hắn mới yên tâm để dược
lực tùy ý lan ra cả cơ thể, ăn mòn lí trí của hắn.
***
Bùi Cảnh Duệ cùng Kính Quân An cả ngày ở Hổ Diệu quán, vì chuyện phái người truy tìm, tra xét giặc Phù Phong cùng Vô tâm cổ, đến khi trở lại
vương phủ đã là canh hai.
“Đại công tử, ngươi đã trở lại.” Tổng quản Bùi Phúc đợi ở đại sảnh.
“Phúc thúc, đã trễ thế này, sao còn không nghỉ ngơi?”
“Tiểu nhân đợi công tử cùng Lệnh gia trở về.” Phúc thúc nói.
Bùi Cảnh Duệ nghe vậy có chút khó hiểu, Bùi Phúc có chuyện gì vì sao
không nói với Hàm nhi, lại phải đợi hắn cùng Nguyên Lệnh trở về.
“Hôm nay Nguyên Lệnh không trở lại, hắn đi Lân Viên giúp ta xử lí một việc. Nếu có việc gì, sao không trực tiếp báo với tiểu thiếu gia?”
“Chính là chuyện liên quan đến tiểu thiếu gia.” Phúc thúc lo lắng nói.
Về Hàm nhi? Bùi Cảnh Duệ cả kinh, “Nói đi.”
“Là tiểu thiếu gia bệnh.”
Bùi Cảnh Duệ nghe Bùi Phúc nói như vậy, trầm mặc không nói chờ Bùi Phúc nói tiếp.
“Hôm nay giữa trưa, Vương phi muốn tiểu thiếu gia đi phủ Kính tương
quân dự tiệc của Kính cô nương, nhưng tiểu thiếu gia trở về sau, sắc mặt hồng khác thường, trán đổ mồ hôi, lát sau lại nhốt mình trong phòng.
Cơm tối, tiểu thiếu gia cũng không đi ra, tiểu nhân phái nha hoàn đến
mời, lại bị Tiểu Tương ngăn trở. Tiểu Tương nói tiểu thiếu gia sai nàng
giữ cửa phòng đến canh hai mới được về phòng nghỉ ngơi, không cho bất
luận kẻ nào tiến vào trước trưa ngày mai, cho nên tiểu nhân chờ đại công tử trở về, mời ngươi đi xem tình hình của tiểu thiếu gia.”
“Vương gia cùng vương phi biết không?” Bùi Cảnh Duệ hỏi.
“Không biết, tiểu nhân không dám để Vương gia cùng Vương phi biết, tiểu nhân sợ tiểu thiếu gia sẽ không vui.”
“Ta biết, chốc lát ta liền đi xem, nếu không có chuyện gì thì ta sẽ
gọi các ngươi, ngươi đi xuống nghỉ tạm trước đi.” Nhìn thấy Bùi Phúc
bước ra cửa, Bùi Cảnh Duệ bỗng nhiên mở miệng nói: “Phúc thúc, chuyện
này ngươi đừng nói với người khác, ngươi cũng đang tuân thủ tiểu thiếu
gia, đừng làm cho Tiểu Tương khó xử.”
“Dạ. Tiểu nhân biết.” Bùi Phúc hành lễ, chậm rãi rời khỏi đại sảnh.
Bùi Cảnh Duệ ngồi lại trong chốc lát, mới đứng dậy đi đến phòng Diệp Hàm.
***
Bùi Cảnh Duệ vừa đi đến phòng Diệp Hàm, chợt nghe thấy tiếng thở dồn
dập của Diệp Hàm, hắn khó hiểu lắc lắc đầu, vì sao bệnh nặng như vậy,
còn không chịu mời thầy thuốc đến?
Phòng Diệp Hàm bầy biện rất đơn giản, lại chịu khiếp sợ thật lớn.
“Này… Đây là Hàm nhi sao?” Bùi Cảnh Duệ thì thào nói.
Người nằm trên giường thật không giống Diệp Hàm ngày thường, khuôn
mặt đỏ ửng vô cùng kiều diễm, y phục bên ngoài hoàn toàn mở ra, lộ ra
cái yếm của cô nương, làm Bùi Cảnh Duệ xem mà choáng váng.
Mà Diệp Hàm bị “Đãng hồn” phát tác, không ngừng vặn vẹo thân thể, sớm mất đi ý thức, bởi vậy hoàn toàn không biết Bùi Cảnh Duệ tiến đến.
“Hàm nhi.” Bùi Cảnh Duệ gọi nhẹ, tay hắn nhẹ nhàng chậm rãi vỗ về
hai má Diệp Hàm, lúc này mới phát hiện thì ra mặt Hàm nhi lại mềm mại
như vậy.
Khó trách Kính Quân An từng nói với hắn, chưa bao giờ nhìn qua người
tuấn mĩ như vậy, nếu Hàm nhi là nữ tử, khẳng định là một nữ tử tuyệt
thế, chỉ tiếc Hàm nhi thân là nam tử, nhưng lại thiếu một chút khí khái
của nam tử. Lúc ấy hắn cũng thấy đồng cảm, nhưng hiện tại hắn lại phát
hiện Hàm nhi không cần cái gì nam tử cái gì khí khái, bởi vì Hàm nhi vốn là một cô nương.
Phát hiện bí mật lớn này, lòng Bùi Cảnh Duệ rung động không nhỏ,
chẳng trách ngày ấy hắn nói đến chuyện lấy vợ, Hàm nhi lại kinh hoảng vô thố, còn vụng trộm đỏ mặt, thì ra nàng gạt mọi người chuyện lớn như
vậy. Hắn thấy thật may mắn vì trước đây không cùng nương cưỡng bức Hàm
nhi gật đầu đồng ý việc thành thân, nếu không, chẳng phải là cướp đi
hạnh phúc của Hàm nhi cùng đối phương.
“Ưm… Ưm…” Diệp Hàm dưới tác dụng của dược, không hề ý thức rên rỉ.
“Hàm nhi, ngươi làm sao vậy?” Bùi Cảnh Duệ nghe thấy tiếng Hàm nhi,
đến gần nàng một chút, chóp mũi ngửi thấy mùi hương tản mát từ người Hàm nhi, vì sao trước đây cho tới giờ hắn không nhận ra?
“Dược… Kính… Dược… Đãng hồn… Công tử… Tiểu Tương… Không thể nói…”
Tuy không phải câu nói đầy đủ, nhưng từ những từ đứt quãng, Bùi Cảnh
Duệ đã bắt đầu phán đoán, nàng đã lâm vào trạng thái vô ý thức. Thuốc,
là thuốc gì? “Kính” hẳn là chỉ Kính Quân Văn, chẳng lẽ Diệp Hàm bị Kính
Quân Văn hạ dược tên là “Đoạn Hồn”?
Vì sao Kính Quân Văn lại hạ dược với Hàm nhi? Không phải nàng phi
thường ái mộ Hàm nhi sao? Chẳng lẽ là từ tham sống hận? Không có khả
năng nha!
Về phần Hàm nhi vừa nói “Tiểu Tương, không thể nói”. Là chỉ Tiểu
Tương không thể nói ra bí mật nàng là nữ nhân sao? Xem ra bí mật của
nàng chỉ có Tiểu Tương biết, những người còn lại như hắn chẳng hay biết
gì.
Có tiếng động nhỏ, làm Bùi Cảnh Duệ biết Diệp Hàm tỉnh lại, nhưng hắn nhìn thân thể khi thì động đậy khi thì bất động, cùng tiếng rên rỉ
không ngừng, hắn biết, Diệp Hàm không hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng không ngừng vặn vẹo thân thể, động tác càng kịch liệt, mặt cũng
ửng đỏ hơn, rên rỉ, thở gấp không ngừng, thật giống nàng làm chuyện gì
đó, làm nàng vô cùng mỏi mệt mà thở gấp không ngừng.
Bùi Cảnh Duệ nhìn kĩ Diệp Hàm, thấy các triệu chứng của nàng, tựa như hai năm trước hắn cùng Kính Quân An thấy một cô nương ở thanh lâu bị
binh lính hạ “Đãng hôn”.
Nghĩ đến đây, thân mình Bùi Cảnh Duệ bỗng nhiên cứng đờ, lúc Kính
Quân An tịch thu dược của binh lính, Kính Quân Văn cũng ở bên, nhìn tình hình Hàm nhi lúc này, dược Kính Quân Văn hạ là “Đãng hồn”, không phải
“Đoạn hồn”.
Chính Hàm nhi là thầy thuốc, hẳn biết dược tính của thứ này, như vậy nàng…
“Đáng chết, nàng nghĩ muốn chết!” Hắn đột nhiên ngộ ra ý nghĩ của Hàm nhi.
Bùi Cảnh Duệ tức giận đến cầm chặt cánh tay của Diệp Hàm, hung hăng
đem nàng ôm vào lòng, mà Diệp Hàm đối với động tác thô lỗ của hắn cũng
không thấy đau, ngược lại còn vì nó là dẫn phát một loại khát vọng khó
hiểu trong cơ thể nàng, nàng không tự chủ được mà nhích lại gần hắn.
Bùi Cảnh Duệ cũng không tránh đi, tùy ý để Diệp Hàm cọ xát thân thể
hắn, hắn cúi đầu chậm rãi hôn vành tai nàng, sủng ái lại ảo não nói:
“Hàm nhi ngốc ngếch, vì sao nàng không nói ra? Chẳng lẽ thật sự sợ mọi
người biết như vậy? Chẳng lẽ sinh mệnh nàng lại kém bí mật nhỏ ấy? Hàm
nhi ngốc, vì sao lại ngốc như vậy?” Hắn vừa nói vừa nhẹ vỗ về thân thể
không ngừng vặn vẹo của nàng.
Diệp Hàm bị dược lực thúc giục, căn bản không biết Bùi Cảnh Duệ đang
nói cái gì, nàng theo bản năng tiếp nhận hắn. Đến khi động tác của nàng
kịch liệt hơn, Bùi Cảnh Duệ biết Diệp Hàm sẽ hôn mê, nhưng lần này hắn
không để nàng hôn mê được, vì số lần nàng hôn mê càng nhiều, càng chứng
tỏ sinh mệnh nàng bị dược lực ăn mòn nhiều hơn, cơ hội sống càng ít.
Nếu ăn vào “Đãng hồn” mà cố tình phớt lờ nó, mười hai canh giờ sau
nhất định vì máu cạn khô mà chết, mà này cũng là nguyên nhân vì sao nàng bắt Tiểu Tương phải sau trưa mai mới được vào phòng, vì qua trưa mai,
nàng đã khí tuyệt thân vong. Tưởng tượng đến đó, Bùi Cảnh Duệ liền bốc
hỏa, tức nàng cứ thế, chịu chết cũng không chịu nói ra bí mật.
Bùi Cảnh Duệ không hề chần chừ, nhẹ nhàng cởi xiêm y của hắn cùng
nàng, đem nàng ôm vào ngực, sau đó chậm rãi hôn lên môi nàng, nói :”Hàm
nhi, kiếp này nhất định ngươi là của đại ca.”
Diệp Hàm dần tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện chính mình cư nhiên còn
sống. Đến khi nàng bắt đầu cử động tứ chi, mới phát hiện thân thể của
nàng đau nhức vô cùng, hơn nữa hai chân còn đau đớn khó hiểu, làm nàng
không khỏi nhíu mày.
Có tiếng đẩy cửa khe khẽ, Diệp Hàm biết có người tiến vào.
“Tiểu thiếu gia, ngươi tỉnh chưa?” Tiểu Tương bên ngoài nói vọng vào.
“Tiểu Tương, tiến vào.” Diệp Hàm vừa nói vừa ngồi dậy, nhìn lại mình, nàng mới phát hiện chính mình không biết thay áo ngủ từ lúc nào, vì sao đêm qua một chút ấn tượng cũng không có đâu?
Tiểu Tương đi vào nội thất, “Tiểu thiếu gia, bệnh của ngươi… A…”
“Làm sao vậy?” Diệp Hàm không hiểu vì sao Tiểu Tương vừa thấy nàng đã thét chói tai.
“Tiểu thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Vì sao bị thương thành như vậy?” Tiểu Tương chỉ vào mấy nốt hồng hồng trên cổ Diệp Hàm.
Diệp Hàm cũng không biết, nhưng nàng đoán đại khái là do “Đãng hồn” lưu lại.
Vốn nàng muốn hỏi có phải đêm qua Tiểu Tương tiến vào phòng thay quần áo cho nàng hay không, nhưng lại sợ phá hỏng ý tốt của Tiểu Tương, vì
thế chuyển đề tài nói: “Tiểu Tương, đi lấy gương cùng thuốc mỡ trong
ngăn tủ đến.”
“Vâng.” Tiểu Tương lập tức đem mấy đồ vật kia đến, đưa cho Diệp Hàm. “Tiểu thiếu gia, Tiểu Tương giúp ngươi bôi thuốc đi.”
“Không cần.” Diệp Hàm từ chối, vì nàng không có thói quen để người ta thấy thân thể mình. Nàng thầm nghĩ, nếu đây là dấu vết “đãng hồn” lưu
lại, thì trên người nàng nhất định cũng có dấu hồng kia, nàng nghĩ muốn
cởi quần áo ra để bôi thuốc.
“Tiểu Tương, đêm qua trừ ngươi ở ngoài ra, có thể có những nguời khác tới nơi này?” Diệp Hàm không nhịn được nghi hoặc trong lòng, hỏi.
“Không có. Sau khi tiểu thiếu gia công đạo, Tiểu Tương cũng không rời đi, mãi đến canh hai, mọi người đi ngủ hết ta mới trở về phòng.”
“Vậy đêm qua, đại công tử cùng Nguyên thúc khi nào thì về phủ?”
“Lệnh gia đêm qua ở lại Lân viên không về phủ. Về phần đại công tử,
nghe nói người hầu canh cửa đêm qua nói, quá canh hai mới trở về.”
“Ngươi có nghe nói chuyện gì khác không?” Diệp Hàm bất an hỏi.
Ngày hôm qua nàng về phủ cũng không nói cho Vương phi một tiếng, cơm
tối cũng không dùng, Vương gia cùng Vương phi nhất định sẽ hỏi chuyện
của nàng.
“A! Đúng rồi, vừa rồi Đại công tử phái người tới hỏi ngươi đã rời
giường chưa, người nói nếu ngươi rời giường, liền bảo ngươi tới thư
phòng đi. Đại công tử hỏi ngươi vì sao sinh bệnh không mời thầy thuốc,
ngược lại còn sai ta canh ở cửa không cho bất luận kẻ nào tiến vào nhìn
ngươi.” Tiểu Tương nói ra tin tức Nguyên Phong bên kia nghe được.
Diệp Hàm nghe xong, mày càng nhăn lại, “Khi nào công tử biết việc này vậy?”
“Nghe Nguyên Phong nói là lúc ăn sáng, đại công tử không thấy ngươi
tới dùng cơm, hỏi nha hoàn, nha hoàn lập tức đem chuyện hôm qua nói với
công tử, vì thế đại công tử liền bảo Nguyên Xa tới đây.”
“Nói vậy là sáng sớm nay đại công tử đã biết chuyện ta sinh bệnh.”
Diệp Hàm thì thào nói. Nàng hoàn toàn không nhớ chuyện hôm qua, nhưng
nàng mơ hồ cảm thấy đêm qua chính mình từng cùng người khác nói chuyện,
chẳng lẽ vì nàng trúng độc mà sinh ra ảo giác, nên mới không nhớ rõ rốt
cuộc là ai giúp nàng thay đổi áo ngủ.
“Tiểu thiếu gia?” Tiểu Tương khẽ gọi.
“Hả?” Diệp Hàm thu hồi tâm tư, đáp nhẹ một tiếng.
“Tiểu Tương giúp ngươi bôi thuốc thay quần áo xong, để ngươi đi gặp đại công tử, sau đó ngươi cũng phải dùng cơm trưa.”
Diệp Hàm nghe Tiểu Tương nói, nhớ tới hôm qua vẫn canh cửa cho nàng,
sáng nay cũng thế, vì thế hỏi: “Tiểu Tương, từ hôm qua tới bây giờ,
ngươi dùng bữa chưa?” Nàng thấy Tiểu Tương trầm mặc không nói, biết ngay Tiểu Tương cũng giống nàng, từ hôm qua tới giờ cũng chưa có ăn cơm.
“Tiểu Tương, ngươi đi ăn trước đi, ta tự mình bôi thuốc thay quần áo
cũng tốt.”
“Nhưng là…” Tiểu Tương vừa định mở miệng đã bị cắt ngang.
“Không cần nhưng nhị, mau đi đi.”
Tiểu Tương thấy nàng kiên quyết, đành phải cúi người nói: “Vậy Tiểu Tương trước đi xuống.”
Sau khi Tiểu Tương khép lại cửa phòng, Diệp Hàm mới bắt đầu cởi áo
ngủ ra, nàng nhìn thấy thân mình trắng nõn cùng cánh tay đều lưu lại dấu hồng, lại theo lý thường mà nghĩ rằng là do “đãng hồn” lưu lại.
Nàng vừa nhìn những vết hồng hồng trên cánh tay vừa cởi bỏ cái yếm
trên người, nhìn thấy vết hồng trước ngực còn nhiều hơn trên cánh tay,
không khỏi thấy may mắn trên cổ chỉ có năm sáu vết, bằng không hôm nay
nàng cũng khó gặp người.
****
Diệp Hàm khẽ gõ cửa thư phòng, chờ đến khi trong phòng truyền ra thanh âm của Bùi Cảnh Duệ, nàng mới mở cửa tiến vào.
“Công tử, ngươi bảo ta.” Diệp Hàm cung kính đứng ở nơi cách Bùi Cảnh Duệ bảy bước.
Bùi Cảnh Duệ vô cùng bất mãn với hành động của Diệp Hàm, nếu là lúc
trước hắn từng thấy khoảng cách như vậy cũng không có gì không đúng,
nhưng trải qua chuyện đêm qua, hắn không thích Hàm nhi cách mình xa như
vậy.
“Ngồi xuống nói đi.” Hắn thấy Diệp Hàm vẫn không động đậy đứng ở chỗ cũ, nói thêm: “Chẳng lẽ đại ca cũng đứng lên cùng ngươi?”
“Diệp Hàm không dám, mong công tử..”
“Hàm nhi, không cần gọi ta là công tử.” Thấy Diệp Hàm không lên tiếng, hắn chỉ có thể nói: “Lại đây ngồi xuống đi.”
Diệp Hàm vốn định giữ vững ý của mình, nhưng nhìn ánh mắt không cho
từ chối của Bùi Cảnh Duệ, chỉ có thể nghe lời đến ngồi xuống cạnh bàn.
“Nghe nói hôm qua ngươi sinh bệnh, vì sao không mời thầy thuốc đến?” Bùi Cảnh Duệ thấy Diệp Hàm ngồi xuống rồi mới mở miệng hỏi.
“Bởi vì cũng không phải bệnh nặng, chỉ là Diệp Hàm ăn uống không cẩn
thận đau bụng, nghỉ ngơi xong đã không đáng lo.” Diệp Hàm đã sớm nghĩ kĩ những lời cần nói.
“Chỉ là như vậy thôi sao?” Bùi Cảnh Duệ có chút đăm chiêu nhìn Diệp Hàm.
Bị Bùi Cảnh Duệ nhìn như vậy, Diệp Hàm bất an cúi đầu nói: “Chỉ là
vậy mà thôi, Diệp Hàm cũng là thầy thuốc, bệnh nhẹ chính mình xử lí là
được, không cần làm phiền đến thầy thuốc của Vũ Huyền môn.”
Biết rõ Diệp Hàm lừa mình, nhưng Bùi Cảnh Duệ cho rằng thời điểm lật
tẩy lời nói dối của nàng còn chưa đến, vì thế hắn gật đầu nói: “Vậy được rồi, về sau chú ý thân mình nhiều hơn chút, đừng làm đại ca lo lắng.”
“Vâng, ngày sau Diệp Hàm nhất định cẩn thận, không để công tử phải lo lắng, còn mong công tử thứ tội.”
“Ngươi còn chưa dùng cơm trưa đúng không?” Thấy Diệp Hàm gật gật đầu, hắn lập tức nói: “Ta đã sai người đem trà sâm cùng cơm trưa lại đây,
nếu ngươi ăn hết toàn bộ, đại ca sẽ không giận ngươi nữa.”
“Này… Công tử, Diệp Hàm vẫn là đến phòng ăn được rồi, không cần công tử phải…”
“Hàm nhi.”
Bùi Cảnh Duệ trầm giọng đánh gãy lời nàng, “Sau này mỗi bữa cơm đại
ca sẽ dùng bữa cùng ngươi, thân mình ngươi quá mức gầy, nương cùng
Nguyên Lệnh vẫn nói với đại ca chuyện này, hơn nữa hôm qua ngươi sinh
bệnh, đại ca thế nhưng không biết, vẫn là sáng nay từ miệng người hầu
mới biết được, có thể thấy ngày thường đại ca quá mức không quan tâm tới ngươi, về điểm ấy đại ca muốn từ hôm nay bắt đầu thay đổi, bắt đầu từ
bữa trưa nay.”
“Công tử…” Diệp Hàm kinh ngạc, đột nhiên Bùi Cảnh Duệ lại quan tâm tới mình, không biết vì sao, nàng lại có cảm giác không tốt.
“Mặt khác, về Bùi gia tứ môn, từ hôm nay trở đi ta muốn tự mình quản
lí, mà ngươi liền theo ta bên người, ngươi có ý kiến gì không?”
Diệp Hàm lắc lắc đầu, nàng vốn nên hầu hạ hắn, cho nên mặc kệ hắn nói cái gì, nàng nhất định làm theo. Nhưng mà nàng hơi khó hiểu, vì sao hắn đột nhiên ra quyết định này? Chẳng lẽ hắn đã giải quyết xong chuyện
giặc Phù Phong rồi?
Cho dù lòng Diệp Hàm tràn đầy nghi hoặc, nàng cũng không mở miệng hỏi. “Vậy Nguyên thúc thì sao?”
“Vẫn là đi theo chúng ta, dù sao thương vụ của Bùi gia cũng nhiều,
không phải hai người chúng ta là có thể giải quyết hết, huống hồ đến lúc xuất môn ra ngoài, có nhiều người vẫn hơn.”
“Thế Tiểu Tương có nên để nàng về Lạc Dương không?” Diệp Hàm lại hỏi.
“Không cần, nha đầu kia để ở lại bên người ngươi đi….” Tiếng đập cửa
cắt ngang lời Bùi Cảnh Duệ, hắn nghiêng người nói vọng ra, “Tiến vào.”
“Đại công tử, tiểu thiếu gia, tiểu nhân mang cơm đến đây.” Gia phó bưng khay tiến vào.
“Để xuống. Trà sâm của tiểu thiếu gia đâu?” Bùi Cảnh Duệ hỏi.
“Chốc lát Tú nhi sẽ bưng đến. Vì Vương phi đặc biệt công đạo đun sôi nước thêm , mới mang đến để tiểu thiếu gia dùng”
“Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Bùi Cảnh Duệ một bên nói một bên đã
gắp thức ăn vào bát Diệp Hàm, “Nhớ kĩ lời đại ca, ăn xong toàn bộ, đại
ca sẽ không vì chuyện hôm qua mà tức giận.”
“Này… Nhiều lắm.” Diệp Hàm nói. Ngày thường nàng ăn cũng không nhiều lắm, đống đồ ăn trước mắt, ba ngày nàng ăn cũng không hết.
Bùi Cảnh Duệ nhìn đồ ăn trên bàn, phát hiện với Diệp Hàm mà nói, quả
thật nhiều lắm, vì thế không nói hai lời liền san một ít cơm trắng trong bát Diệp Hàm sang một bát khác, cùng ăn với nàng.
“Công tử…” Diệp Hàm cảm thấy khó hiểu cùng sợ hãi trước thay đổi đột ngột của hắn.
“Như thế nào, đại ca không thể ăn sao?”
Diệp Hàm lắc đầu, “Không phải. Diệp Hàm bảo người mang cơm đến cho công tử được không?”
“Không cần, đại ca bởi vì ngươi nói ăn không xong, mới giúp ngươi ăn, nếu lại sai người mang đến, thì ngươi phải chính mình phụ trách ăn
hết.” Bùi Cảnh Duệ nói xong lại gắp một miếng cá bỏ vào bát nàng, “Con
cá này thịt khá mới mẻ, trưa nay Nguyên Lệnh sai người mang về từ Long
Đằng Hiên, ngươi nếm thử xem mùi vị thế nào.”
“Tạ công tử.” Diệp Hàm kinh hãi mà ăn.
“Hàm nhi, đại ca vừa mới nói qua, không được gọi ta là công tử. Từ
hôm nay trở đi, trước hay sau mặt người khác cũng không được gọi là công tử, về sau ngươi phải luôn theo bên người ta, nếu trước mặt người khác
mà gọi ta là công tử, sau lại sửa miệng bảo ta đại ca, chẳng phải làm
người ta ghi ngờ?”
Diệp Hàm biết Bùi Cảnh Duệ nhắc đến chuyện nàng ở trước mặt Kính Quân An gọi sai, nhưng nàng phải gọi hắn là “đại ca”, luôn cảm thấy như vậy
là đại bất kính với hắn.
“Hàm nhi.”
“Dạ, công tử.” Diệp Hàm nghe Bùi Cảnh Duệ nhắc, lập tức buông bát xuống.
Bùi Cảnh Duệ nhìn Diệp Hàm, bất đắc dĩ mà lắc đầu, hắn cầm lấy bát
cơm đưa cho nàng, thấy Diệp Hàm một lần nữa há miệng ăn cơm mới nói:
“Hàm nhi, nếu ngươi không gọi ta là công tử nữa, kia đại ca sẽ không
phạt ngươi.”
Thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình, Bùi Cảnh Duệ cố ý dỗ nàng nói: “Ta
nghĩ hai chúng ta nhất định là quá mức xa cách, mới làm cho ngươi gọi
một tiếng đại ca khó khăn như vậy. Hay như vậy đi, bắt đầu từ hôm nay,
ngươi liền dọn vào phòng đại ca, ban ngày chúng ta như hình với bóng,
đêm chúng ta đồng giường cùng chẩm, kể từ đó, tình cảm hai huynh đệ
chúng ta nhất định thêm gắn bó, ngươi tự nhiên sẽ không còn cảm thấy xa cách đại ca, muốn gọi…”
Bùi Cảnh Duệ bị tiếng ho khan của Diệp Hàm mà phải ngừng nói, mà Diệp Hàm ho khan dĩ nhiên là bị lời nói của hắn dọa cho, thế này hai người
đều biết, từ nay về sau, Diệp Hàm sẽ nhất định ngoan ngoãn gọi Bùi Cảnh
Duệ một tiếng “Đại ca.”Từ ngày cùng Bùi Cảnh Duệ nói chuyện ở thư phòng, Diệp Hàm phát
hiện hắn thật sự khác với trước đây. Trước đây khi hai người gặp mặt,
luôn khách sáo mà xa cách, tuy rằng hắn là đại ca nàng, nhưng trước đâu
hai người chủ tớ thân phận rất rõ ràng; nhưng từ ngày ấy, trừ bỏ việc
hắn luôn bảo nàng đi theo bên người cùng xử lí mọi chuyện, không cho một mình nàng đi xung quanh dò xét thương môn.
Mặt khác, Diệp Hàm cũng phát hiện thái độ của Bùi Cảnh Duệ với nàng
cũng không còn lạnh nhạt như trước, trước kia nàng ra ngoài một, hai
tháng, cùng lắm hắn chỉ hỏi người hầu hoặc Nguyên thúc một câu, biết chỗ nàng đi cũng không hỏi tiếp, nhưng từ ngày ấy, mặc kệ là nàng đến nơi
nào, trừ bỏ Tiểu Tương phải đi theo nàng, hắn nhất định gọi Nguyên Phong hoặc Nguyên Hòa đi cùng, nếu nàng không cho bọn họ đi cùng, chỉ sợ ngay cả cửa lớn Vương phủ cũng không ra được.
Hắn cũng thường xuyên trừng mắt nhìn nàng, mỗi khi hai người ở chỗ
không người, thích nắm tay nàng hoặc chạm vào hai má nàng, hắn nói như
vậy mới có thể bồi đắp tình cảm, mà nàng cũng sẽ không sợ ở chung cùng
hắn.
Bùi Cảnh Duệ nhìn thấy bàn tay trắng nõn của Diệp Hàm, đôi môi đỏ
mọng khẽ mở, lông mi hơi nhíu, đôi mắt long lanh, bộ dáng hơi chút đăm
chiêu, hoàn toàn hé lộ kiều thái của tiểu nữ nhân, hắn càng ngắm càng
nhận ra nàng xinh đẹp thiên tiên, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của
nàng đều làm hắn động tâm.
Hôm nay dùng xong đồ ăn sáng hắn gọi nàng đến thư phòng, mặt ngoài
là muốn nàng đến xem một ít sổ sách, nhưng thật ra là không muốn mang
nàng đi Hàm Yên lâu thương lượng việc buôn bán.
Nếu là dĩ vãng, hắn nhất định sẽ không chút do dự để Diệp Hàm đi
trước, cho nàng có thêm kinh nghiệm, thậm chí để nàng đi xử lí một
mình, hắn đều có thể an tâm, bởi vì hắn biết những thương nhân đó rất có cảm tình cũng như bội phục Hàm nhi, điểm ấy đều là từ Nguyên Lệnh mà
biết được, lúc ấy hắn còn thấy cao hứng thay Hàm nhi, tuổi còn trẻ như
vậy đã có thể lấy được chân tâm. Hắn biết Hàm nhi thường cùng các thương gia đến Hàm Yên lâu bàn bạc, tuy mỗi một lần đều có Nguyên Lệnh đi
cùng, nhưng từ khi biết nàng là nữ nhân, hắn phi thường không đồng ý, vì hắn nghĩ Hàm nhi là người của hắn rồi, không nên cùng nam nhân khác đến những nơi như vậy, nên lần này hắn hoàn toàn một tay xử lí.
Hôm nay Diệp Hàm ăn mặc như ngày thường, khoác trường bào màu trắng,
Bùi Cảnh Duệ nhìn ngắm nàng xinh đẹp kiều thái như vậy, không khỏi thầm
nghĩ, nếu Hàm nhi mặc đồ con gái, sẽ trông như thế nào? Nghĩ nghĩ, cầm
lấy bút vẽ lên giấy bức hình diễm lệ trong lòng.
Bùi Cảnh Duệ vừa vẽ vừa nghĩ, cảm giác của mình về Hàm nhi không biết thay đổi từ bao giờ. Lúc không biết nàng là nữ nhi, tuy tình cảm hai
người xa cách, nhưng hắn cũng cảm thấy không sao cả, nghĩ thầm, chỉ cần
Hàm nhi có thể làm tốt chuyện hắn giao cho là tốt rồi. Nhưng sau đêm đó, hắn hy vọng nàng có thể cùng mình thân thiết hơn, hắn hy vọng nàng có
thể mặc nữ trang vì hắn, hy vọng nàng có thể ngọt ngào gọi hắn một tiếng “Duệ ca”, hắn hy vọng nàng…
A! Tóm lại hắn thật hy vọng mãnh liệt Hàm nhi thuộc về hắn…
Từ lúc Diệp Hàm bước vào thư phòng, vẫn chìm trong suy nghĩ của chính mình. Bùi Cảnh Duệ gọi nàng đến vì hắn muốn xem sổ sách nàng tính toán
nhiều ngày qua, nếu có vấn đề gì có thể hỏi trực tiếp nàng, nhưng đến
giờ hắn vẫn không mở miệng, nên nàng vẫn trầm tư suy nghĩ.
Đối với sự thay đổi của Bùi Cảnh Duệ mấy ngày gần đây, nàng từng nói
với Tiểu Tương, khi đó Tiểu Tương nói với nàng: “Tiểu thiếu gia, có lẽ
đại công tử rốt cục phát hiện, biết vài năm nay ngươi vẫn dốc sức vì Bùi gia tứ môn, hơn nữa vài ngày trước ngươi lại bị bệnh, nên người tạm
thời làm thay, chờ mấy ngày tới thân thể người khỏe mạnh hơn, người sẽ
đem công việc giao lại cho ngươi.”
Lời Tiểu Tương quả thực là giải thích hợp lí nhất trước mắt, bằng
không nàng thực sự không biết giải thích thế nào về chuyển biến đột ngột của hắn.
“Hàm nhi.” Bùi Cảnh Duệ cắt đứt suy nghĩ của mình.
“Dạ, đại ca.” Từ lần nghe lời đề nghị có phần không đứng đắn của Bùi
Cảnh Duệ, Diệp Hàm luôn bắt mình phải dùng hai chữ “Đại ca”, hiện tại
rốt cục cũng có thể tự nhiên gọi ra.
“Ngươi lại đây nhìn xem.” Bùi Cảnh Duệ vỗ vỗ xuống chiếc ghế bên cạnh mình, Diệp Hàm thuận theo đi đến gần hắn, “Ngồi xuống nhìn xem bức họa
này.”
Diệp Hàm nhận lấy bức tranh trong tay hắn, tập trung nhìn vào, phát hiện đây là một bức Mĩ nhân đồ [bức họa mĩ nhân]
“Đại ca, đây là…” Diệp Hàm vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn.
Bùi Cảnh Duệ thấy vẻ mặt mờ mịt khó hiểu của nàng, cười nói: “Trước
nói cho đại ca, ngươi cảm thấy mỹ nhân trong họa thế nào? Đại ca sẽ nói
cho ngươi vì sao phải vẽ bức họa này.”
Diệp Hàm nghe xong, cẩn thận nhìn ngắm bức họa. Mĩ nhân xinh đẹp đứng dưới tàng ỷ lan, người trong họa không chỉ có thần thái tự nhiên, bàn
tay nhỏ nhắn mềm mại khẽ hứng cánh hoa theo gió bay xuống, váy áo bay
bay phiêu dật, tựa như cánh hoa phiêu đãng trong gió xuân. Mặt khác, đôi mắt như làn thu thủy, thân thể mềm mại nhẹ nhàng, thật giống như lan
can kia là chỗ tựa duy nhất của nàng.
“Thả hề thả hề, kì chi chiên dã. Chân phát như vân, bất tiết quyền
dã. Ngọc chi chân dã, tượng chi đế dã, dương thả chi tích dã. Hồ nhiên
nhi thiên dã? Hồ nhiên đế dã?” (1) Diệp Hàm dùng câu thơ trong bài
“Quân tử giai lão”, đem những vần thơ ca ngợi Vệ phu nhân, dùng để ca
ngợi mỹ nhân trong họa.
“Ha ha ha! Khá lắm ‘Hồ nhi thiên dã? Hồ nhiên đế dã’ a!” Bùi Cảnh Duệ đồng cảm, Diệp Hàm nghi hoặc hay đúng là hắn đối dung nhan của người
kia tán tưởng – hay là tiên nữ xuống trần giới?
“Đại ca, chẳng lẽ Diệp Hàm nói sai rồi sao?” Mỹ nhân trong hoa một
thân cẩm tú la quần, cài trâm ngọc, bộ diêu (2) nhẹ lay trong gió, làn
da trắng nõn, nếu không phải đại ca khắc họa quá phận, trên đời thực sự
có vẻ đẹp như vậy sao?
Nhìn Diệp Hàm nghi hoặc, Bùi Cảnh Duệ khẽ vuốt má nàng nói: “Ngươi
nói rất đúng, nhưng ngươi cũng không cần hoài nghi, mỹ nhân trong họa có thật, chỉ sợ bức họa của ta còn chưa tả đủ một phần dung mạo của nàng.” Hắn vừa nói vừa nâng cằm nàng lên, tử tử tế tế ngắm nhìn.
Diệp Hàm có chút sợ hãi, nhưng nàng cũng không dám cự tuyệt, đành
phải chuyển ý: “Phải không? Hay tại là kĩ thuật vẽ tranh của đại ca đã
đạt cảnh giới lô hỏa thuần thanh (3)?”
Nghe Diệp Hàm ca ngợi, Bùi Cảnh Duệ mỉm cười, hắn lấy ngón tay khẽ
vuốt đôi môi cánh hoa của nàng, nhớ đến cảm giác khi hôn nàng. “Hàm nhi, ngày sau nếu ngươi thấy mĩ nhân trong họa thì sẽ tin tưởng.”
“Có thể thấy ở đâu?” Thấy Bùi Cảnh Duệ lắc đầu, Diệp Hàm hơi khó hiểu.
Bùi Cảnh Duệ thấy mi Diệp Hàm hơi nhíu, tiện nói: “Đại ca cũng chỉ
thấy khuôn mặt thực của mĩ nhân có một lần, nhưng lại lưu luyến không
thôi, lại tìm không được.” Hắn thấy mấy sợi tóc hơi tán loạn của nàng,
đưa tay vén tóc nàng ra sau tai, tranh thủ sờ nhẹ vành tai mềm mại của
nàng.
Diệp Hàm thản nhiên, giống như không thèm để ý quay đầu tránh đi động tác của hắn, không ngờ hắn vẫn không dừng tay, vì thế nàng giả trang vô tình nói: “Chẳng lẽ đại ca không biết nàng là người phương nào?”
Bùi Cảnh Duệ nghe xong vuốt cằm không nói gì.
“Vậy ý tứ của đại ca là….”
“Đại ca muốn nhờ ngươi giúp ta tìm nàng.”
“Vậy Diệp Hàm liền theo người trong bức tranh, giao cho…”
“Không! Hàm nhi, chuyện này không được nói với người ngoài, đồng thời cũng không được để người khác nhìn thấy bức họa, đại ca không hy vọng
cô nương trong họa chịu thương tổn. Nếu cô nương ấy đã có hôn xứng,
nghĩa là đại ca cùng nàng vô duyên, việc này sẽ từ bỏ, không nhắc tới.”
Diệp Hàm muốn hỏi có phải Bùi Cảnh Duệ muốn cưới hỏi người trong bức
họa hay không, nhưng nàng lại cảm thấy mình không có tư cách hỏi, tiện
nói: “Ý đại ca là muốn một mình Diệp Hàm đi tìm?”
“Không phải, ý của đại ca là nếu ngươi có cơ hội thấy được nàng, giúp đại ca để ý đến nàng, nếu không thấy, không cần chú ý đi tìm.”
Diệp Hàm cảm thấy thật kì quái, nếu không đi tìm, chẳng lẽ người ta
lại chịu tự động xuất hiện trước mắt mình sao? Hay là mĩ nhân trong
tranh là người quen thuộc bên cạnh, nhưng nàng chưa từng lưu ý.
Nghĩ nghĩ, Diệp Hàm nhịn không được, liếc nhìn mỹ nhân vài lần, càng
xem càng thấy người này nhìn thực quen mắt, nhưng nàng nghĩ không ra đến tột cùng là gặp qua ở nơi nào.
“Đại ca, có phải vị cô nương này là người Diệp Hàm biết hay không, mà đại ca hy vọng Diệp Hàm có thể nhận ra nàng, sau đó tiếp tục vì đại ca
đi tìm?” Diệp Hàm đoán dụng ý của Bùi Cảnh Duệ.
Bùi Cảnh Duệ thật cao hứng, Diệp Hàm vốn thông minh, vốn định từng
bước từng bước đánh thức nàng, như thế tình cảm càng lúc càng khó che
dấu của hắn, vào một ngày gần đây, sẽ được bộc lộ ra.
“Đại công tử, Nhan công công tới chơi.” Gia phó bên ngoài thư phòng nói.
“Hoàng Thượng phái Nhan công công tới, không biết có….” Bùi Cảnh Duệ
còn chưa nói hết, một người mặc quần áo trong cung đã vội vàng bước vào.
“Tiểu Nhan bái kiến Bùi công tử, Bùi thiếu gia.”
Bùi Cảnh Duệ cùng Diệp Hàm đứng dậy đáp lễ.
“Nhan công công, không biết Hoàng thượng phái công công tới là có chuyện gì giao phó?”
“Là như thế này, hôm qua lâm triều Tả Phó Xạ thượng tấu nói dân chúng cùng rất nhiều binh lính ở Lê châu cùng Thành Đô, bị người hạ một loại
cổ độc tên “Vô tâm cổ”, vì thế Hoàng thượng hạ chỉ phái tướng quân Kính
Quân An lập tức đi điều tra.”
“Nhưng buổi trưa Kính tướng quân mới xuất phát, buổi tối Hoàng hậu
nương nương bị bệnh không rõ, ngự y trong cung đều thúc thủ vô sách, nên Hoàng thượng lâm triều xong thấy nương nương vẫn không có chuyển biến,
sai tiểu nhân đến mời Bùi công tử cùng Bùi thiếu gia vào cung một
chuyến.”
Bùi Cảnh Duệ nghe Nhan công công nói xong, biết những ngày sau sẽ vô
cùng bận rộn. Hắn cảm thán chính mình vừa bỏ lỡ mất cơ hội biểu đạt với
Hàm nhi, nhìn sâu vào nàng, hy vọng nàng có thể nhận ra tình ý hắn chưa
nói ra.
Nhưng Diệp Hàm lại hiểu sai, nàng nghĩ Bùi Cảnh Duệ ý bào nàng phải
tiến cung, vì thế không đợi hắn mở miệng đã nói trước: “Đại ca, Diệp Hàm đi chuẩn bị. Mong công công cùng đại ca chờ trong chốc lát.”
Đối với việc Diệp Hàm khó hiểu chuyện phong tình, Bùi Cảnh Duệ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nhưng hắn vẫn lấy đại cục làm trọng
nói: “Ta cùng Nhan công công ở đại sảnh chờ ngươi.”
~~~oOo~~~
.
.
.
(1) Bài DH đọc là bài “Quân tử giai
lão 2″ của Khổng Tử đó. Ý tả vẻ đẹp người con gái, nàng có vẻ đẹp kinh
lạ như bậc thiên đế, người trông thấy phải kính sợ như thấy quỷ thần.
Tham khảo: http://.thivien.net/viewpoem.php?ID=2854
(2) Trâm cài đầu có phần đuôi dài dài trang trí ấy.
(3) Nghĩa đen là ngọn lửa màu xanh
(có nhiệt độ cao nhất trong lò). Ý chỉ những người làm/ học được việc gì cực kì cao siêu, nhuần nhuyễn.