Đọc truyện Đại Chúa Tể – Chương 70: Tham gia
Không khí trong phòng nghị sự bất chợt vì câu nói của Mục Trần mà đọng lại, sua đó mấy người Mục Phong đều đưa mắt ngạc nhiên phóng tới tên thiếu niên miệng còn hôi sữa kia.
– Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì đấy?
Mục Phong cau mày khiển trách.
Ôn Linh cũng khẽ cau mày, kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 là việc khá khó khăn phức tạp, ít nhất phải có năng lực Linh Trận sư cấp 1 mới miễn cưỡng tham gia được. Mục Trần dù học linh trận có thiên phú khá tốt, nhưng cấp 1 và nhập môn là hai đẳng cấp hoàn toàn khác xa nhau, sao có thể nhận trọng trách như thế được?
– Ha ha ha, kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 cũng không thể tùy tiện tham gia được, nếu khi đó xảy ra việc ngoài ý muốn, tổn thất nguyên vật liệu với Mục vực mà nói, cũng khá là nghiêm trọng.
Một nam tử có mi thô cười nhạt, hẳn nhiên cho rằng Mục Trần chỉ là tên thiếu niên kiêu ngạo.
Hai vị Linh Trận sư kia cũng gật đầu tán thành, nếu cái chuyện trọng đại này mà cả tiểu tử vắt mũi chưa sạch cũng có thể tham dự, vậy cần đến họ làm gì?
– Ôn tiên sinh, nếu có thể bố trí được linh trận cấp 1, vậy có thể miễn cưỡng xem là Linh Trận sư cấp 1 hay chăng?
Mục Trần cũng không để ý tới lời nói của bọn họ, chỉ nhìn Ôn Linh cười hỏi.
Ôn Linh ngẩn ra, nói:
– Thông thường thì đúng là vậy….
– Ta đã có thể bố trí thành công linh trận cấp 1 Hỏa Viêm Trận do người cấp cho ta.
Mục Trần thản nhiên nói.
Ôn Linh sững người, giật bắn lên
– Cái gì? Làm cách nào?
– Ngươi có thể bố trí Hỏa Viêm Trận?
Ba vị Linh Trận sư kia cũng ném ánh mắt không tin nhìn Mục Trần, bọn họ thật sự không thể tưởng tượng một thiếu niên ngây ngô đã có thể đạt tới cảnh giới ngang ngửa bọn họ.
Mục Phong và Chu Dã cũng giật thót kinh dị vô cùng nhìn Mục Trần, bất quá hai người cũng khá hiểu biết tính tình con cháu trong nhà. Mục Trần chưa bao giờ đứng trước mặt họ nói xàm. Nếu hắn đã nói hắn có thể bố trí Hỏa Viêm Trận, thì sự thật ít nhất cũng được 90%.
– Ngươi…
Ôn Linh hồi phục tâm tình, kinh nghi bất định nhìn Mục Trần, vẫn chưa tin lắm, nói
– Vậy làm thử cho ta xem.
Mục Trần bất đắc dĩ gật đầu, nắm chặt tay lại, linh lực hắc ám ngưng tụ, 15 linh ấn màu đen lóe ra ngay tắp lự.
– Đã có thể ngưng luyện ra 15 linh ấn…!
Bốn vị Linh Trận sư nhìn thấy, sắc mặt rốt cuộc trở nên nghiêm túc. Có người trong nhóm bọn họ bất quá chỉ mới có thể ngưng luyện được 17 linh ấn mà thôi, thế mà tên thiếu niên mười mấy tuổi đầu lại có thể bám sát năng lực của họ, cái tên này là quái vật linh trận sư à?
Ôn Linh nhìn thấy 15 linh ấn kia, khóe miệng giật giật không nói nên lời, bất giác đã tin gần như hoàn toàn lời nói lúc nãy của Mục Trần.
Mục Trần nghiêm mặt lại, 15 linh ấn trên đầu ngón tay tan vào không khí, hai tay biến ảo cấp tốc tạo thành những ấn pháp.
“Buung.”
Ấn pháp biến ảo, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, thiên địa linh khí nhanh chóng ngưng tụ ở khoảng không trước mặt mõi người.
Những cường giả nhãn lực hơn người ở đây chỉ liếc mắt đã thấy ngay một quang trận phức tạp đang nhanh chóng thành hình. Trong trận pháp, vài ánh lửa bắt đầu chuyển động.
Thời gian trôi qua, sau một lúc lâu, Mục Trần ngưng biến ảo ấn pháp. Giữa không gian trước mặt, một linh trận rực lửa bao phủ gần phân nửa sảnh phòng chậm rãi hiện ra.
Ánh mắt phức tạp của Ôn Linh nhìn vào linh trận vừa hình thành, nhắm mắt thở dài nói:
– Đúng thật là Hỏa Viêm trận.
Ba vị Linh Trận sư kia cũng kinh hãi trợn mắt, gượng cười ra tiếng. Thiếu niên mười mấy tuổi, Linh Trận sư cấp 1? Chuyện này quả thật cả đời mới lần đầu tiên nghe thấy, thiếu chủ Mục vực này là tên quái thai gì ấy chứ?
Mục Phong và Chu Dã lại bất đồng, ánh mắt tràn ngập vui sướng. Mục Phong đứng dậy, vỗ tay khen ngợi Mục Trần:
– Tiểu tử giỏi lắm, xem ra ngươi thật sự kế thừa thiên phú của mẫu thân ngươi.
– Đừng bỏ qua cố gắng của ta chứ…
Mục Trần khẽ cười trả lời. nếu không phải thời gian này bỏ ăn bỏ ngủ nghiên cứu thử nghiệm Hỏa Viêm Trận, hơn nữa trải qua vô vàn thất bại, thì làm sao có thể trong thời gian ngắn có thể thành công kiến tạo được linh trận này?
Mục Phong cười tủm tỉm gật đầu, ánh mắt vui mừng pha lẫn tự hào, cái tâm tình phẫn nộ lúc trước vì nguyên nhân Liễu vực giở trò phá hoại lúc này đã tiêu tan sạch sẽ.
– Ôn tiên sinh, ngươi thấy Mục Trần thế nào? Có thể giúp đỡ chút nào không?
Mục Phong nhìn Ôn Linh, hỏi.
Ôn Linh trầm ngâm một chút, nói:
– Mục Trần có thể ngưng luyện ra Hỏa Viêm Trận đúng thật không giả, bất quá hắn vừa mới nhập môn, vẫn chưa thể chân chính được xem là Linh Trận sư cấp 1, về mặt kinh nghiệm, nhãn lực này nọ cũng cần phải được tôi luyện thêm.
Mục Phong lại nhìn Mục Trần, gật đầu đồng ý. Hắn dù có thiên phú tốt thế nào đi nữa, nhưng kinh nghiệm thì không phải là thứ tự dưng có được.
Mục Trần thở dài, bày ra cái sắc mặt chán nản buồn rầu
– Ha ha ha, bất quá thôi thì… kinh nghiệm chỉ có thể tích lũy dần dần, kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 cũng là một cơ hội tốt, hắn hiện tại đã miễn cưỡng đủ tư cách tham dự một chút.
Ôn Linh nhìn sắc mặt phát khổ của Mục Trần, cười lớn.
Mục Trần nhướng mày ngạc nhiên, vui mừng chắp tay
– Vậy đa tạ Ôn tiên sinh.
Ôn Linh khoát tay, ánh mắt đối với Mục Trần càng thêm hãnh diện. Thiếu niên có thiên phú như thế, người như lão làm sao không mến tài cho được. Lão cũng hiểu, về sau này bản thân khó mà chỉ bảo hắn thêm được, vì không chừng thời gian không xa nữa, hắn sẽ nhanh chóng vượt mặt mình, khi đó còn chưa biết ai phải cầu cạnh học hỏi ai đâu.
Ba vị Linh Trận sư kia nghe thấy cũng không dám cất tiếng phản đối, hẳn nhiên đều vì việc vừa nãy Mục Trần biểu hiện ra làm cho kinh sợ. Theo như Ôn Linh vừa nói, tên nhóc Mục Trần này tiếp xúc linh trận dường như chỉ mới một tháng trở lại đây, mới nhập môn sơ học, thế mà thành tựu đã muốn vượt qua bọn họ. E rằng không lâu nữa, tên thiếu niên chưa ráo đầu kia sẽ trở thành Linh Trận sư lợi hại nhất Bắc Linh cảnh không chừng.
– Ngày mai Mục Trần sẽ cùng chúng ta đến khu vực bố trí Tụ Linh trận, trước hết cho hắn làm quen vài thứ, đợi vài ngày nữa rồi chúng ta sẽ dốc toàn lực ra tay, được chứ?
Ôn Linh nhìn về phía Mục Phong, ra chiều hỏi ý.
– Được!
Mục Phong không hề có dị nghị gì, chỉ cần có thể khiến cho tài nghệ của Mục Trần trên phương diện linh trận sâu thêm một bước, thì cho dù có lãng phí tiền của lão cũng không hề đau lòng.
Mọi chuyện đã quyết định, Ôn Linh và mấy người kia lại đàm đạo với Mục Phong vài chuyện chung quanh, sau đó cáo từ ra về.
– Tiểu tử ngươi ngày mai nên đi theo Ôn Linh tiên sinh học hỏi cho kỹ, đừng tưởng có thiên phú là có thể lên mặt tự cao. Tu luyện linh trận cũng không phải có thiên phú là tiến xa được đâu đấy!
Mục Phong thấy bọn người kia đều đã rời đi, mới nghiêm mặt răn đe Mục Trần.
– Dù sao bất kể thế nào, nếu tiểu tử nhà ngươi tu luyện linh lực có tầm thường đi chăng nữa, cũng không thể qua loa bình thường khi tu luyện linh trận được. Nếu không thì còn gì mặt mũi của mẫu thân ngươi chứ?
Mục Trần hai mắt trắng dã, quạu quọ liếc lên trần nhà, bất giác cất tiếng hỏi:
– Mẹ là Linh Trận sư lợi hại lắm sao?
– Bản lĩnh linh trận của nàng, đừng nói là Bắc Linh cảnh, mà cả đến Ngũ Đại Viện e rằng cũng khó có người nào đủ khả năng sánh ngang.
Mục Phong cười khẩy.
– Lợi hại như vậy sao?
Mục Trần trợn mắt, Linh Trận sư ở Bắc Linh cảnh xét ra cũng không cao lắm, phần lớn đều bình thường, Nhưng Ngũ Đại Viện là nơi nào chứ? Những Linh Trận đại sư cực mạnh ở đó, không chừng chỉ lật tay đã thừa sức gạt bỏ một cường giả Thần Phách cảnh, mẫu thân của hắn có thể lợi hại hơn hẳn bọn họ sao chứ?
– Bất quá mẹ lợi hại như thế, không phải khiến tía có áp lực lớn lắm sao?
Mục Trần đột nhiên khẽ liếc Mục Phong, cất giọng trêu chọc.
– Lúc trước ta gặp mẹ của ngươi, nàng vì vài lý do mà bị phong ấn thực lực đến cực thấp. Khi đó ta chăm sóc nàng như một nữ nhân yếu đuối bình thường, bảo vệ cho nàng, lúc cuối cùng còn suýt nữa vì nàng mà chết….
Mục Phong cười khoái trá, khóe mắt có vẻ đắc ý, nói:
– Ta nào ngờ được nàng lại lợi hại như vậy, bất quá mẹ của ngươi rất dịu dàng, làm gì có tạo áp lực cho ta chứ.
– Ra là lợi dụng người ta lúc khốn cảnh. Ngày đó thực lực bị phong ấn, hẳn là lúc tâm tình của mẹ phòng bị yếu nhất, bằng không làm cách nào mà lại xem trọng nam tử cùi bắp như tía cơ chứ.
Mục Trần ra vẻ hiểu rõ gật gù.
– Tên nhóc chết bầm muốn ăn đòn hả!
Mục Phong thẹn quá thành giận, nộ hỏa đỏ mặt giơ tay định gõ đầu hắn. Mục Trần lại cười lớn bỏ chạy mất dạng, bỏ lại cha hắn với khuôn mặt dở khóc dở cười.
– Cái tên nhóc…..
Mục Phong thu tay lại, chợt vui vẻ mỉm cười, lẩm bẩm:
– Tịnh nhi, con của chúng ta càng ngày càng giỏi. Ta nghĩ sau này hắn ắt có thể siêu đẳng hơn cả nàng, có lẽ đó chính là lúc gia đình chúng ta đoàn tụ….
Bất giác nhắc tới chuyện sâu kín trong lòng, ánh mắt lão tối sầm lại, hai bàn tay nắm chặt, gương mặt lạnh như băng.
– Các ngươi xem thường ta ư, không sao cả! Quả thực ta không có cái loại năng lực đó. Bất quá…. lão tử còn có một đứa con đó!
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chưa ló dạng, Mục Trần đã ra khỏi phòng, sau đó bước đến phòng nghị sự gặp đám người Mục Phong, Ôn Linh đã sớm chờ hắn.
– Đi thôi.
Mục Phong thấy Mục Trần cũng đã tới, cười nhạt một tiếng, dẫn đầu mọi người rời khỏi Mục phủ, đi về phía bắc Mục thành. Ở nơi đó là một quảng trường rộng lớn, ngày thường là nơi huấn luyện dành cho hộ vệ, binh sĩ của Mục vực. Nếu như có thể kiến tạo thành công Tụ Linh trận cấp 2, tất nhiên sẽ tăng cường tốc độ bồi dưỡng cường giả, đồng thời cũng tạo thêm sức hấp dẫn đối với cường giả bên ngoài. Dù sao lợi ích từ việc tu luyện trong Tụ Linh trận đối với bất kỳ ai cũng đều rõ ràng và ham muốn.
Hiện giờ khu vực quảng trường, đều bị vệ binh Mục vực phong tỏa, đám người Mục Phong tiến vào quảng trường, dừng bước lại, ánh mắt mỗi người mơ hồ đều có chút háo hức.