Đọc truyện Đại Chúa Tể – Chương 68: Hỏa Viêm trận
Sáng sớm, Mục Trần thức dậy, trong đầu vẫn còn khá lộn xộn. Nếu không phải may mắn trong khí hải của hắn có sẵn tờ giấy đen kia, lại có hẳn cả một đóa hoa lung xinh đẹp để nhốt Cửu U Tước, e rằng lúc này hắn đã không còn là chính hắn.
– Súc sinh!
Mục Trần mắng chửi một hồi, cũng dần dần biết rõ chuyện đã phát sinh là sự thật, bàn tay mạnh mẽ chà xát gương mặt. Tuy hiện giờ Cửu U Tước bị tờ giấy đen thần bí vây khốn, nhưng trái tim hắn luôn cảm thấy rõ sự bất an. Cửu U Tước thật sự quá cường đại, hiện tại nó cực kỳ suy yếu, ai biết được nó lại kiên nhẫn chờ đợi, biết đâu sau này khôi phục lại một chút, lỡ như tờ giấy kia không còn đủ sức vây khốn nó thì phải làm sao đây?
Thứ này ở lại trong cơ thể quả là một quả bom định giờ a, lúc nào cũng có nguy cơ bùng nổ gây nguy hiểm trí mạng cho hắn.
Trải qua lần này giằng co với Cửu U Tước hung ác bất kham, mới có thể chân chính hiểu rõ lòng tham luyện hóa tinh phách của nó là ngu xuẩn cỡ nào. Với ngạo khí của Cửu U Tước, kẻ nào ngu dại bắt nó đem luyện hóa, Mục Trần dám cam đoan, súc sinh lông lá đáng chết này nhất định sẽ cắn ngược lại cho thê thảm.
Tinh phách linh thú đẳng cấp đó, giữ trong tay có ích gì?
Mục Trần vẫn chưa thôi hung hăng mắng chửi Cửu U Tước trong lòng hết cả buổi, mới khiến tâm tư ổn định lại. Chuyện đã xảy ra, có phát tiết cỡ nào cũng vô dụng, dù sao hiện tại nó cũng bị tờ giấy đen tạm thời nhốt lại, hẳn là bản thân cũng còn một đoạn thời gian để suy nghĩ biện pháp đối phó với Cửu U Tước.
Mục Trần rời giường, vệ sinh một chút rồi rời khỏi phòng. Hắn nhanh chóng bước đến khu vực ngày thường vẫn cùng với Ôn Linh tiên sinh học tập linh trận. Trải qua hành trình Hắc Minh Uyên, Mục Trần đã lãnh hội đầy đủ sự lợi hại của linh trận, dù hắn chỉ mới sử dụng được tiểu linh trận chưa đến cấp 1, khiến cho hứng thú với linh trận càng tăng cao.
Đến nơi, Mục Trần vẫn chưa nhìn thấy Ôn Linh tiên sinh, nghĩ có lẽ bản thân đã tới quá sớm. Hắn cũng không phải hạng người dễ mất kiên nhẫn, bèn đến chỗ thảm ngồi xếp bằng, lộ vẻ trầm ngâm. Hiện giờ đã chính thức là cường giả Linh Luân cảnh, nhận thấy rõ lượng linh lực hùng hậu trong cơ thể đã tăng cường hơn nhiều, điều khiển khống chế linh lực cũng thoải mái điêu luyện hơn.
– Không biết bây giờ có thể ngưng tụ bao nhiêu linh ấn nhỉ?
Mục Trần lẩm bẩm, đôi mắt háo hức vươn tay ra, lòng bàn tay xoay tròn, linh lực hắc ám bùng lên, bọc lấy toàn bộ bàn tay. Tốc độ bao phủ và độ dày của linh lực khiến hắn hài lòng mỉm cười. Quả là Linh Luân cảnh, hiệu suất điều động linh lực cũng hơn xa Linh Động cảnh hậu kỳ.
Linh lực hắc ám nhanh chóng ngưng tụ trên đầu ngón tay, tám đạo linh ấn trong nháy mắt liền xuất hiện. Mục Trần khẽ nhúc nhích mấy ngón, đạo linh ấn thứ chín lặng lẽ xuất hiện.
Hắn nhìn chằm chằm linh ấn thứ chín, không ngừng lại, vẫn tiếp tục ngưng tụ. Mười linh ấn, mười một, mười hai…. linh lực hắc ám lóe ra, cuối cùng ngừng lại ở số lượng 12 linh ấn.
Mục Trần nhìn thấy, miễn cưỡng gật đầu. Hắn biết rõ vẫn chưa phải là cực hạn của mình, bất quá chỉ mới có thực lực Linh Luân cảnh sáng sớm hôm nay, còn cần một chút thời gian để củng cố căn cơ. Khi đã vững chắc, hắn tin tưởng bản thân có thể làm tốt hơn nhiều.
Mục Trần nắm tay lại, 12 linh ấn nhanh chóng tiêu tan. Hắn nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cửa phòng được đẩy ra, Ôn Linh đã đến.
– Ôn tiên sinh.
Mục Trần nhìn thấy lão vội vàng đứng lên chào hỏi.
Ôn Linh khoát tay, vẻ mặt xưa nay nghiêm khắc hiện nét cười với thiếu niên kia
– Ta nghe vực chủ kẻ rằng ngươi ở Hắc Minh Uyên sử dụng tiểu linh trận vượt khó, ngươi làm tốt lắm.
Ôn Linh được Mục Phong yêu cầu đến dạy linh trận cho Mục Trần học tập, hắn có thể nhập môn nhanh chóng, lại phát huy rất tốt uy lực của linh trận, càng khiến sư phụ như lão hãnh diện nở mày nở mặt. Dù lão cũng thừa nhận thành tựu đó là do bản thân Mục Trần có thiên phú cực tốt để học tập linh trận.
Mục Trần ngượng ngùng cười, tiểu linh trận của hắn kỳ thật cũng chỉ có thể lừa được linh trí thấp kém của linh thú mà thôi.
– Hai ngày tới, có lẽ ngươi phải tự học. Phụ thân ngươi dự định xây dựng một cái Tụ Linh trận cấp 2 ở Mục Thành. Linh trận ở cấp độ đó một mình ta còn chưa có năng lực kiến tạo, nên cha của ngươi đã hào phóng trả giá cao mời thêm ba vị Linh Trận sư cấp 1 để hỗ trợ. Ta và họ sẽ thử sức xem có thể thành công hay không.
– Tụ Linh trận cấp 2…
Mục Trần lắp bắp kinh ngạc. Cả Bắc Linh cảnh chỉ có một tòa Tụ Linh trận cấp 3 duy nhất ở Bắc Linh Viện. Tụ Linh trận cấp 2, hiện tại cũng chỉ có Liễu vực giàu có đã xây dựng. Mục vực chỉ có được Tụ Linh trận cấp 1 mà đã cũ mèm. Xem ra phụ thân vẫn đang canh cánh trong lòng, nóng lòng mong muốn khuếch trương thế lực tạo thế cân bằng với Liễu vực. Bọn người kia được xưng tụng là đệ nhất vực trong chín vực Bắc Linh cảnh, không thể không có công lao của Tu Linh trận cấp 2 kia.
Chẳng qua Tụ Linh trận cấp 2 cũng không phải dễ dàng xây dựng. Những Linh Trận sư cấp 2 cũng không thể hoàn toàn chắc chắn 100% có thể thành công kiến tạo. Lại thêm nguyên vật liệu quý hiếm để xây dựng Tụ Linh trận, giá trị cực kỳ xa xỉ, lỡ như thất bại, thì đối với Mục vực cũng là một tổn thất rất đau lòng. Do vậy nhiều năm nay Mục Phong vẫn cố gắng tích cóp thật tốt cũng không lỗ mãng ra tay, nhưng xem ra lúc này phụ thân hắn có vẻ đã không nhịn nổi nữa.
Hiện tại dù đã mời thêm ba vị Linh Trận sư cấp 1 liên thủ với Ôn Linh, nhưng có thành công hay không, vẫn khó mà nói chắc chắn được.
– Vâng, Ôn tiên sinh cứ làm việc của mình.
Mục Trần lễ phép đáp lời.
Ôn Linh gật đầu, dường như lão cũng vì việc kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 mà lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, cũng không nói gì thêm, vừa định quay người rời đi.
– Có việc này… Ôn tiên sinh….
Mục Trần đột nhiên lên tiếng, đôi mắt hơi do dự nhìn Ôn Linh
– Hiện tại ta có một vài lý luận về tiểu linh trận, không biết Ôn tiên sinh có thể cho ta một quyển trận đồ cấp 1 để tham khảo hay không?
Nghe thấy Mục Trần muốn hỏi xin trận đồ cấp 1 để tham khảo, Ôn Linh cau mày, sắc mặt nghiêm túc trở lại:
– Ngươi có thiên phú là tốt, nhưng sao lại quên lời ta đã nói? Đừng ham tiến quá nhanh! Linh trận cấp 1, tối thiểu cần phải có 15 linh ấn, trình độ kiến tạo phức tạp của nó vượt xa tiểu linh trận, ngươi muốn tham khảo trận đồ cấp 1 thì ít nhất phải ngưng tụ 10 đạo linh ấn cho ta trước đ….
Lời còn chưa nói hết, hai hàm răng của lão đã lập cập va đập vào nhau, gương mặt nghiêm khắc chuyển thành trợn mắt kinh ngạc, vì trong bàn tay của Mục Trần là 10 linh ấn lấp lánh vừa đủ số.
– C-cái…
Ôn Linh lắp bắp thốt lên, một lục lâu sao mới tỉnh táo lại được một chút, đưa ánh mắt quái đản nhìn Mục Trần, cái tên nhóc này tiếp xúc linh trận có bao lâu đâu a? Vậy mà có thể ngưng tụ đủ 10 linh ấn, thiên phú phương diện này của hắn cũng quái vật không kém.
– Khụ…
Ôn Linh ho khan một tiếng, điều chỉnh gương mặt kinh ngạc, nhẹ nhàng nói:
– Ngươi đã có thể đạt tới yêu cầu, vậy thì ta đáp ứng cho ngươi thôi.
Lão lấy ra một trận đồ màu đỏ rực đưa cho Mục Trần:
– Đây là một quyển trần đồ linh trận cấp 1 khá đơn giản, tên gọi Hỏa Viêm trận, linh trận này cần ít nhất là 15 linh ấn để bố trí, ngươi tham khảo một chút thôi, không cần phải thử, lỡ như gặp phải linh trận phản phệ thì không hay đâu.
Mục Trần hưng phấn tiếp nhận trận đồ đỏ rực, liên tục gật đầu, mà chẳng hiểu hắn có nghe hay không nữa.
Ôn Linh thấy vậy cũng khoát tay bỏ đi, lão còn phải đàm đạo thương nghị với ba vị Linh Trận sư cấp 1 kia để tìm phương án kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2 cho hoàn hảo. Đó là một chuyện khó, bất quá cũng là cơ hội tốt, nói không chừng nhân dịp này lại có cơ hội tinh tiến đến trình độ Linh Trận sư cấp 2.
Nhìn thấy Ôn Linh đã rời đi, Mục Trần mới thật cẩn thận mở quyển trận đồ cấp 1, một mảnh hồng quang đập vào mặt, mơ hồ mang theo nhiệt độ hơi nóng, Mục Trần tập trung tinh thần quan sát.
Trên trận đồ, hồng quang lóe ra, một cái đuôi ánh sáng kéo ra ngoài, đan vào nhau vẽ thành một hoa văn khá phức tạp.
Mục Trần nhìn chằm chằm vào bức họa đồ mà choáng váng, nhịn không được liếm môi táp lưỡi. Linh trận cấp 1 quả nhiên phức tạo hơn tiểu linh trận quá nhiều a, bất quá càng hứng thú.
Mục Trần ngụp lặn trong Hỏa Viêm trận, xem thật kỹ những linh tuyến phức tạp, một lát sau mới đóng lại. Dù rằng rất háo hức, nhưng vẫn đủ sức kiềm chế, chưa vội dính vào. Linh trận cấp 1 này ít nhất cần có 15 linh ấn làm nền tảng. Hiện tại dĩ nhiên thực lực của hắn còn chưa đủ.
– Xem ra sắp tới phải chuyên tâm tu luyện tiếp rồi.
Mục Trần cảm thấy mỹ mãn cất trận đồ, nhắm mắt tập trung, bắt đầu thử ngưng tụ thêm nhiều linh ấn.
Vài ngày kế sau đó, Ôn Linh vẫn tất bật kiến tạo Tụ Linh trận cấp 2, không có thời gian đến chỉ điểm cho Mục Trần, mà hắn cũng mừng rỡ vì được nhàn nhã, dành hết thời gian để luyện tập ngưng tụ thêm nhiều linh ấn.
Dưới sự cố gắng quên ăn quên ngủ đã mang lại hiệu quả không nhỏ. Khi hắn dần quen với đẳng cấp thực lực Linh Luân cảnh của bản thân, điều khiển linh lực càng lúc càng thêm điêu luyện, ngày thứ năm sau khi thực lực tăng lên, hắn đã thành công ngưng tụ ra 15 linh ấn.
Thanh công được bước nền tảng, Mục Trần khó nén được hưng phấn. Hắn cao hứng lôi ra Hỏa Viêm trận, có lẽ đã đủ tư cách thử một lần chân chính kiến tạo linh trận cấp 1.