Đại Chúa Tể

Chương 65: Tự bạo


Đọc truyện Đại Chúa Tể – Chương 65: Tự bạo

Hắc lôi quang từ không trung giáng thẳng xuống, tiếng sấm rền kinh thiên khuếch tán trăm dặm, vang vọng khắp Hắc Minh Uyên, khiến cho hàng vạn linh thú kinh hãi mà phát ra những tiếng rống kinh hoàng, run run nằm tạp xuống đất không dám cục cựa.

Mọi người đang náu thân trong thung lũng đen đều rung động nhìn cảnh tượng trên bầu trời, ngay cả Mục Phong lẫn Liễu Kình Thiên là hai cường giả đứng đầu Bắc Linh cảnh cũng cảm thấy tâm thần sợ hãi. Năng lượng này quá mức kinh khủng, nếu nó tác động lên cơ thể bọn họ, e rằng ngay cả tro cốt cũng không còn lại một hạt.

“Kwoork!”

Hắc lôi quang thịnh nộ đánh xuống, một tiếng hót lảnh lót vang lên đau đớn, tràn ngập tuyệt vọng không cam lòng.

– Cửu U Tước phải thất bại!

Nghe thấy tiếng hót đó, Mục Trần cũng giật thót người, Hắc Thần Lôi Kiếp không ngờ lợi hại đến vậy, ngay cả sinh vật cường hãn như Cửu U Tước cũng không đủ sức kháng cự.

Trên bầu trời, hắc lôi cuồng nộ liên tiếp trấn áp đẩy hắc viêm trở lại mặt đất, bất kể Cửu U Tước có tận sức vùng vẫy thế nào cũng không thể tiến lên nửa bước.

Hắc viêm cuối cùng cũng bị bức lui hoàn toàn, âm thanh lanh lảnh của Cửu U Tước mang theo sự thảm thiết mất hy vọng, nó không thể ngờ, lần đầu đã bại, lần thứ hai cũng như trước, thất bại.

Hắc lôi mang theo lực lượng ẩn chứa tính chất hủy diệt nhanh chóng áp đỉnh, đánh vào bản thể Cửu U Tước, khiến nó kêu lên đau đớn. Trên thân thể khổng lồ, lông chim huyền bí lúc này đang bốc cháy hừng hực.

Hắc viêm phừng phừng bốc lên, nhiệt độ trong trời đất đột ngột bạo tăng.


– Chạy mau, Cửu U Tước điên rồi, nó muốn tự bạo!

Mục Phong nhìn thấy hắc viêm bao phủ Cửu U Tước bốc lên dữ dội, sắc mặt kịch biến, hét to ôm lấy Mục Trần, thân hình nhanh như điện hướng ra ngoài thung lũng bỏ chạy cấp tốc.

Ngay phía sau lão, Chu Dã, Đoạn Vĩ và đám thủ hạ mặt xanh mày xám hoảng sợ vội vàng bám theo. Một con Cửu U Tước tự bạo, sự khủng bố của vụ nổ không phải là thứ mà họ có bản lĩnh chống đỡ được a!

Phía bên kia, nhóm người Liễu vực cũng nhận ra tình huống này, sắc mặt cũng xanh như tàu lá, vội co giò cắm cổ lo lắng bỏ chạy ra ngoài.

Từ lúc này, họ đã hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn chiếm đoạt Cửu U Tước kia.

Khi hai đoàn người đang điên cuồng bỏ trốn, hắc viêm trên cơ thể Cửu U Tước càng lúc càng cuồng bạo, bất chợt hai cánh khổng lồ giang ra, cuồng phong trong thiên địa nổi lên, thân thể khổng lồ tràn ra hắc viêm cùng với một tiếng nổ kinh hoàng.

Hắc viêm điên cuồng quét ra xung quanh, ngay cả hắc lôi với lực lượng khủng bố cũng bị chấn nát, hắc lôi vân trên không trung cao cao kia cũng bị hắc viêm bùng lên xuyên thủng phá tan tành.

Cả phiến thiên địa chỗ này như trở thành một cái lồng hấp, nhiệt độ nóng rực cỡ này, khiến cho phiến rừng rậm cũng trực tiếp bốc cháy.

Mục Phong tuy đã rời xa khỏi trung tâm vụ nổ, nhưng dư chấn theo gió khuếch tán trùng kích, vẫn đánh bay lão cùng với tất cả mọi người văng xa cả đoạn dài té sấp té ngửa trên mặt đất.

Mục Phong đứng lên, nhìn về không trung, sắc mặt ngưng trọng. Ở nơi đó, ngay vị trí Cửu U Tước tự bạo, giữa không trung là một đóa hắc hỏa liên nở ra xinh đẹp, như thiên thạch ngang trời xuất thế, kéo theo cái đuôi lửa thật dài phô thiên cái địa rơi xuống, quang cảnh như ngày tận thế.

“Đùng! Đùng!”

Phàm là nơi hắc viêm rơi xuống, đất đai văng lên tung tóe, những cái lỗ thủng to khủng hoảng xuất hiện cùng những khe nứt lan tràn. Thung lũng đen chỉ phút chốc trở nên hoang tàn hỗn độn như vừa trải qua thiên tai kinh khiếp.

– Đi mau!

Mục Phong quát lớn, chỗ này không phải là nơi để đứng đó ngây người, nếu không may bị tàn dư của một đạo hắc hỏa như vẫn thạch kia rớt lại gần, e rằng không hay ho gì.

“Vù!”

Một tiếng xé gió vang lên mang theo một nhiệt độ nóng chảy áp xuống, Mục Phong vội vàng ngẩng đầu, sắc mặt kịch biến, thầm rủa lo cái gì thì gặp cái đó, một tia hắc hỏa xẹt qua chân trời, đúng là đang văng lại chỗ này.


Mục Phong nhìn hắc hỏa đang cấp tốc phóng lớn, khuôn mặt trắng bệch, biết rõ đã không thể chạy kịp, liếc nhìn Chu Dã, hai người vội tiếng lên rống to, linh lực hùng hồn trào ra, hóa thành bức tường linh lực dày đặc bảo vệ lấy đoàn người.

Hắc hỏa mang theo cái đuôi dài đen ngòm gào thét rơi xuống, oanh kích thật mạnh lên bức tường linh lực.

“Uỳnh!”

Mục Trần thấy rõ đất dưới chân nứt ra một cái khe, nhiệt độ nóng cháy táp vào mặt khiến cho làn da cảm thấy bỏng rát đau đớn.

Tường Linh lực gắt gao chống đỡ một kích hắc hỏa, mồ hôi trên trán Mục Phong và Chu Dã đổ xuống như mưa, duy trì tường linh lực với hắc hỏa bám hừng hực điên cuồng khiến hai bàn tay đau nhức từng cơn.

Bất quá hai người vẫn kiên trì chống đỡ. Bọn họ hiểu rõ, nếu để cho hắc hỏa đột phá qua tường linh lực, thủ hạ phía sau nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng.

“Roẹt.”

Tường linh lực run rẩy, mơ hồ méo mó, âm thanh truyền ra khiến người ta hoảng hốt, khiến cho Mục Trần phía sau cảm giác như lâm đại địch, luống cuống lùi sau từng bước.

– Cẩn thận, ngăn không nổi!

Tường linh lực càng lúc méo mó càng dữ dội, Mục Phong và Chu Dã rốt cục không chịu nổi, gầm lên, tường linh lực nổ tung văng ra, chấn hai người bay ngược lại.

Hắc hỏa như thiên thạch hạ phàm, tuy phần lớn uy lực đã bị Mục Phong và Chu Dã hạn chế triệt tiêu, nhưng khi tác động đến chỗ đám người Đoạn Vĩ, cũng vẫn tạo ra tổn thương nghiêm trọng, khiến đa số đều văng ra chà trên mặt đất hoặc lăn lông lốc nhiều vòng đến cả trâm mét mới chật vật ổn định lại được.

Thân thể Mục Trần cũng không khác gì, văng ra ngoài va vào một khối cự thạch, yếu hầu cảm thấy một chất dịch ngòn ngọt, hộc máu, xương cốt như gãy rời từng khúc.


– Cái thứ đó cũng quá lợi hại đi.

Mục Trần xóa đi vết máu trên khóe miệng, gượng cười đứng dậy. Đó chỉ mới là một tia lửa nhỏ mà thôi, nếu toàn bộ ngọn lửa đều rơi trúng đầu họ, e rằng chỉ nháy mắt là hóa thành tro tàn. Uy lực Cửu U Tước tự bạo thật sự là khủng bố.

Mục Trần lung lay lúc lắc đứng lên, vừa muốn đến đón Mục Phong, thần sắc đột nhiên biến đổi, mạnh mẽ ngẩng đầu, bất giác thấy ngay một tia hắc hỏa nho nhỏ đang hướng đến phía hắn.

– Tiểu Mục tử!

Biến cố đó Mục Phong cũng ngay tức khắc phát hiện, thét lên kinh hãi, thân hình nháy mắt lao đến vị trí của Mục Trần.

Bất quá tốc độ của lão còn lâu mới bằng được tia hắc hỏa đến nhanh như chớp kia, ngay cả chính Mục Trần cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tia lửa đen càng lúc càng trở nên to hơn.

– Không hay rồi.

Trong đầu Mục Trần chỉ kịp nhoáng lên một ý nghĩ đó, liền lập tức là cảm giác nhiệt lượng nóng cháy áp ngay mặt, đau đớn tràn ngập trí não, trước mắt trở nên tối đen, cắm đầu ngã xuống.

Ngay khoảnh khắc đó, hắn mơ hồ nhìn thấy trong hắc hỏa dường như có thêm ánh sáng gì đó hiện lên. Tiếp theo là cơn đau nhức vô cùng tận, mọi thứ lại trở về màn đêm đen tối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.