Đọc truyện Đại Chúa Tể – Chương 30: Sơn cốc săn vượn
Cốc khẩu nhỏ hẹp, hai bên có những nhánh cây rậm rạp tàn lá chìa ra, loạn thạch chồng chất, che khuất khiến sơn cốc như ẩn như hiện. Bạo Lôi tiểu đội phát hiện được nơi này, có lẽ cũng phí không ít tâm tư.
– Mặt bên này số lượng Hỏa Linh Viên cũng không ít.
Mục Trần đứng trước cốc khẩu một khoảng, hít hít không khí, mùi hôi nồng nặc xông ra, hẳn nhiên trong cốc đầy những Hỏa Linh Viên như Lôi Thành miêu tả.
– Chuẩn bị đi.
Lôi Thành ra lệnh, Lâm Trung và vài người nữa nhanh chóng đi xung quanh tìm củi đốt, gom lại một đống liền châm lửa.
– Che mũi miệng lai, cố gắng nín thở.
Lôi Thành lấy ra mấy viên dược hoàn màu xám có mùi nồng nặc, người ta ngửi thấy sẽ sinh ra cảm giác buồn ngủ.
Đám người Lâm Trung đã sớm lấy ra khăn vải thô thấm ướt nước suối, phân phát cho mọi người. Lôi Thành thấy đã chuẩn bị chu đáo, ném dược hoàn kia vào đống lửa, một luồng khí mang theo mùi mê hoàn khuếch tán ra.
– Cùng thúc giục linh lực, thổi đám khói đó vào trong cốc!
Lôi Thành quát khẽ, ra tay đầu tiên. Áo bào phất phới, linh lực gào thét tuôn ra, tạo thành cuồng phong cuốn lấy đám khói kia quét vào trong sơn cốc.
Những người còn lại cũng bắt chước làm theo, cuồng phong liên tiếp thổi đám khói dày đặc mê hương bao phủ sơn cốc, vốn đang tràn ngập những tiếng vượn kêu đã trở nên an tĩnh hơn. Lôi Thành nhìn vào sơn cốc, một lát sau nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh trong cốc, nhẹ thở dài, vung tay lên:
– Động thủ, cẩn thận một chút!
– Đi!
Sớm không còn kiềm chế đươc hưng phấn, mọi người đồng loạt gật đầu tiến lên, xuyên qua cốc khẩu. Trong cốc lúc này sương mù mênh mông, nhìn dưới đất xếp lớp lớp những con vượn đầu đỏ rực, chẳng qua những chú Hỏa Linh Viên đấy đều ngủ say như chết, mê hương dược của bọn Lôi Thành cực kỳ công hiệu.
– Ngọc Linh thụ ở cuối sơn cốc, chúng ta đi nhanh đi, mê hương không có tác dụng lâu lắm.
Lôi Thành thúc giục một tiếng, tốc độ lập tức nhanh hơn, phóng qua những chú Hỏa Linh Viên đầy trên đất, đi thẳng vào bên trong.
Mục Trần dẫn đội hình theo sát mà lên, vừa tiến vào sâu một chút, đột ngột vang lên một tiếng ré nhỏ trên vách đá, một cơn gió như sao xẹt gào thét phóng qua, nhìn kỹ lại là một đầu Hỏa Linh Viên to lớn lao thẳng tới công kích Đường Thiên Nhi đi sau Mục Trần.
Thình lình bị tấn cống khiến Đường Thiên Nhi hoảng sợ, vội giơ tay rút đoản kiếm thôi động linh lực cắm vào thân thể Hỏa Linh Viên để lại một vết máu nhỏ, chưa tạo thành thương tổn gì cho nó, nhưng cũng kịp ngăn nó lại trong chớp mắt. Mục Trần xoay người nhanh như khỉ, trủy thủ bén nhọn từ trong tay áo xuất ra, linh lực hắc ám bao phủ lấy mũi nhọn cắt qua hai mắt Hỏa Linh Viên. Máu tươi vương vãi, Hỏa Linh Viên há miệng ré lên thê lương, nhưng tiếng ré chưa cất ra khỏi cổ họng đã bị trủy thủ cắm vào yết hầu, chặn lại.
“Bịch.”
Thân thể to lớn của Hỏa Linh Viên nện xuống đất đá, chấn những viên đá vụn nát bấy. Mục Trần cũng hạ xuống bên cạnh, lau đi vết máu trên trủy thủ, nhìn Đường Thiên Nhi mặt tái mét, hỏi:
– Không sao chứ?
– Không sao.
Đường Thiên Nhi vuốt trán, đám người Mặc Lĩnh bên cạnh thất thần ngẩn người, rõ ràng còn chưa hiểu chuyện gì, thế mà Mục Trần đã nhanh như cắt liệp sát một đầu Hỏa Linh Viên. Đương nhiên, không chỉ có bọn họ, ngay cả Bạo Lôi tiểu đội cũng sửng sốt, Mục Trần này phản ứng thật nhanh a, ra tay lại gọn gàng sạch sẽ.
– Lợi hại, Hỏa Linh Viên này e rằng thực lực cũng đã đến Linh Động cảnh hậu kỳ.
Lôi Thành tán thưởng.
– Tốc độ của nó bị mê hương làm cho chậm lại, nếu không ta cũng không dễ giết nó.
Mục Trần lắc đầu, Hỏa Linh Viên này dù không mê man, nhưng cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ của mê hương.
– Mê dược dù sao cũng có hạn, Hỏa LInh Viên thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ có thể chống cự được. Trong cốc hiện nay có lẽ còn không dưới 20 con đẳng cấp cỡ này. Cũng may dù không khiến chúng ngủ được, thì cũng khiến chúng nó giảm thực lục, đối phó cũng dễ hơn.
Lôi Thành gật đầu, đột nhiên hạ thấp người, ánh mắt nhìn ra xa, nghiêm trọng:
– Cái tên to đầu phiền toái của chúng ta đây rồi.
Mục Trần híp mắt nhìn ra xa, phía cuối sơn cốc, mê hương cũng tan đi nhiều. Một thân thể đỏ rực khổng lồ Hỏa Linh Viên hắn vừa liệp sát đang ngồi đó, toàn thân như lửa, co thể phát sáng, như có mang một kiện hỏa giáp trên người, cong chân ngồi xổm trên đất, mà khí thế hung ác tràn ngập toát ra thật xa. Linh lực dao động cuồng bạo thế này hơn xa những đầu Hỏa Linh Viên đằng kia, hẳn nhiên nó chính là lão đại của các cốc này, Hỏa Linh Viên Vương.
Mục Trần cảm nhận rõ sức ép từ linh lực của nó truyền đến, ánh mắt thêm nghiêm túc, bạn bè bên cạnh lại hơi sợ hại, con thú kia chân chính là linh thú trung cấp a.
Mục Trần nhìn chằm chằm Hỏa Linh Viên Vương một hồi, sau đó ra sau lưng nó, có một cái khe rộng chừng hai trượng. Bên trong khe có một cái cây nhỏ vòng thân khoảng một trượng, kéo dài từ trong khe vươn ra. Cái cây trắng óng ánh, nhìn như bạch ngọc, phía trên cành lá xanh biếc của nó, có những cái quả tròn tròn màu ngọc bích, dù cách rất xa, nhưng cũng dễ dàng ngửi thấy mùi thơm phức của trái cây chín mọng, khiến tinh thần người ta cảm thấy thư thái.
– Quả nhiên là Ngọc Linh thụ!
Mục Trần nhìn cái cây nhỏ kia, ánh mắt lộ rõ vui mừng, dĩ nhiên cây này đã trưởng thành, đếm sơ sơ cũng không dưới 30 quả, hợp tác lần này thực dễ khiến người ta động tâm a.
– Tiểu huynh đệ, ta sẽ dẫn năm đội viên dụ Hỏa Linh Viên Vương ra tay, những người khác và đội của ngươi sẽ đối phó những con Hỏa Linh Viên còn tỉnh chung quanh, ngươi chờ cơ hội sử dụng Phá Linh châu, thừa cơ một kích trí mạng giết nó!
Lôi Thành sơ lược lại kế hoạch
– Được.
Mục Trần gật đầu, suy nghĩ một chút, nói:
– Nếu đến lúc lỡ như có chuyện ngoài ý muốn, ta đề nghị lập tức rút lui, nếu các ngươi luyến tiếc Ngọc Linh quả, ta sẽ dẫn người đi trước, có tổn thất Phá Linh châu ta cũng coi như lỡ tay ném chơi. Dù Ngọc Linh quả trân quý cũng không bằng cái mạng nhỏ này.
Lôi Thành nghe vậy, gượng cười gật đầu. Nếu lỡ có chuyện đó, cũng đành phải lui, coi như xui xẻo
– Chuẩn bị động thủ.
Lôi Thành vung tay lên, Lâm Trung và năm thành viên Bạo Lôi tiểu đội tỏa ra linh lực, cẩn thận đến gần Hỏa Linh Viên Vương phía sâu trong kia. Dù trong cốc vẫn còn mê hương nhàn nhạt, nhưng Hỏa Linh Viên Vương hẳn nhiên hơn xa Hỏa Linh Viên tầm thường. Khi Lôi Thành và mấy người kia tiếp cận khoảng 10 trượng quanh nó, hai mắt đỏ ngầu của nó đã phát hiện, mở to, thân thể dũng mãnh nhảy ra, nổi giận khi thấy có con người can đảm xâm nhập lãnh địa của nó.
“Hoooooow!”
Phẫn nộ hú lên, cánh tay vượn thật dài duỗi ra nắm lấy một khối đá khổng lồ, hung hãn ném tới chỗ Lôi Thành. Tiếng vù vù xé gió nặng nề, khối đá đó cực kỳ nặng.
– Sát!
Lôi Thành quát lên, thân hình bật ra, ngón tay nắm chặt chuôi đao màu đỏ trong tay, linh lực bạo dũng tràn ra, mộ đao bổ xuống, đao mang sắc lẹm chém khối đá ra làm hai nữa. Tốc độ của hắn không hề giảm, dẫn đầu xông đến Hỏa Linh Viên Vương, thành viên Bạo Lôi tiểu đội cũng nhanh chóng theo sát.
Song phương nháy mắt lao vào nhau, ác chiến bùng nổ, linh lực ào ạt tuôn ra, ánh đao sắc bén loang loáng trong cốc chém vào thân thể Hỏa Linh Viên Vương. Ngay khi Lôi Thành hô khẩu lệnh, đám người Mặc Lĩnh cũng xông lên cùng những thành viên Bạo Lôi tiểu đội khác, cuốn lấy những đầu Hỏa Linh Viên còn tỉnh kia, không cho chúng nó gia nhập vòng chiến ác liệt nhất.
Mục Trần đứng ở một nơi cách đó không xa, tập trung cao độ quan sát vòng chiến, trong hai ngón tay, Phá Linh châu đỏ rực yên lặng kẹp chặt, linh lực cuồng bạo tỏa ra không ngớt. Phá Linh châu có uy lực công kích của cường giả Linh Luân cảnh, bất quá chỉ có một viên, nên hắn cần phải nắm chắc cơ hội tốt nhất có thể, không được lãng phí, nếu không hành động lần này sẽ thất bại trong gang tấc.
Chiến huống phía Hỏa Linh Viên Vương và Lâm Trung phối hợp năm đội viên Bạo Lôi tiểu đội là dữ dội nhất, họ toàn lực công kích, tạo thành vài vết thương trên cơ thể Hỏa Linh Viên Vương, bất quá bàn tay cầm đao cũng đã rách toạc thấm máu đỏ thẫm, hẳn nhiên phản chấn cũng không dễ chịu gì. Tình hình này, nếu không có Lôi Thành chính diện bám lấy Hỏa Linh Viên Vương, e rằng họ khó mà giữ thân.
– Lôi Đao Giảo Sát!
Dây dưa một hồi, Lôi Thành cảm thấy hai tay run rẩy, trầm giọng quát lớn
“Ầm!”
Tiếng quát vang ra, năm người Lâm Trung đột nhiên tiến lên, trên trường đao có lôi quang thoáng hiện, dùng hết toàn lực bổ xuống, năm đạo lôi quang phóng ra như điện, chém vào lưng Linh Viên Vương.
“Xoẹt!”
Cái lưng cứng như thiết tháp của Hỏa Linh Viên Vương chịu công kích của năm vị kia liên thủ đã phải chịu một vết cắt sâu hoáy, máu tươi tuôn ra.
“Hoooooow!”
Cái lưng đau đớn, nhất thời khiến Hỏa Linh Viên Vương nổi giận rống to, cánh tay vượn mạnh mẽ vung lên, linh lực cuồng bạo càn quét, khiến năm đội viên hộc máu văng ngược ra.
– Súc sinh chết đi!
Lôi Thành nhảy lên hét to, trường đao bổ xuống, linh lực trong cơ thể tuôn trào, trên thân đao hiện lên một đường đao khí do linh lực hình thành dài cả trượng, chém xuống đầu Hỏa Linh Viên Vương.
“Choang!”
Hỏa Linh Viên Vương phản ứng cực nhanh, nhận thấy công kích hung mãnh, hai tay giao nhau, như tấm chắn chống đỡ đao phong sắc bén trảm xuống. Đao phong chém sâu vào da thịt, nhưng vẫn chưa chém đứt hai tay.
– Mục Trần!
Lôi Thành rống to, tiếng hô vừa vang ra, Mục Trần thủ thế đã lâu thoắt cái xuất hiện, như linh hầu ra sau lưng Hỏa Linh Viên Vương, hai ngón tay bao trùm linh lực hắc ám sắc bén như trủy thủ, cắm vào vết thương sâu hoáy sau lưng, máu tươi tuôn ra ào ạt, hắn nhanh chóng lui gấp, một luồng linh lực cực kỳ cuồng bạo xung động trong vết thương của Hỏa Linh Viên Vương.
“Uỳnh!”
Dao động kia vừa truyền ra ngoài, dư chấn xung kích kinh khủng bùng nổ. Cái lưng Hỏa Linh Viên Vương như có gắn bom nổ kinh hoàng, máu thịt văng tứ tung, đất đá ngay đó bị lực xung kích chấn nát.
“Hoooooow!”
Hỏa Linh Viên Vương điên cuồng hú hét, nhưng vết thương sau lưng đổ máu như suối, nhìn như có vẻ bị đục thành một lỗ to, nó lảo đảo vài bước rồi ầm ầm ngã xuống. Mục Trần đáp xuống mặt đất, nhìn Hỏa Linh Viên Vương gục ngã, cũng thở nhẹ một.
– Thành công!
Bọn Lâm Trung nhìn thấy cảnh này, ánh mắt vui mừng điên dại, cố gắng đứng dậy lết ra, ngay cả Lôi Thành cũng tỏ vẻ trút được gánh nặng, tươi cười.
– Không đúng!
Bất quá ngay khi bọn họ hưng phấn thoải mái, sắc mặt Mục Trần lại biến đổi, bởi vì hắn nhìn thấy thân thể Hỏa Linh Viên Vương có phát tán hồng quang nhàn nhạt.
– Cẩn thận!
Lôi Thành cũng đã phát hiện biến cố, lo lắng hét lên. Hồng quang tràn ngập thân thể Hỏa Linh Viên Vương, vết máu sau lưng ngừng chảy, mọi người đều hốt hoảng nhìn nó đang lúc lắc cái đầu, lần nữa đứng dậy. Trên bộ lông đỏ rực, dễ dàng nhận thấy nó đang mọc dài ra.
“Hoooooow!”
Hỏa Linh Viên Vương ngửa mặt hú to, hồng quang phiêu phù trong cơ thể mơ hồ có thêm màu bích lục nhàn nhạt. Màu sắc đó giống hệt màu của Ngọc Linh quả trên cây kia. Trong tiếng gầm gừ, khí tức của Hỏa Linh Viên Vương cũng đột ngột mạnh hơn rất nhiều.
– Chết tiệt, không ngờ thời điểm này nó lại đột phá!
Lôi Thành cảm nhận rõ khí tức tăng trưởng của Hỏa Linh Viên Vương, sắc mặt cực kỳ căng thẳng. Mục Trần cũng trở nên nghiêm trọng, xem ra súc sinh này đã ăn không ít Ngọc Linh quả a, tình hình hiện tại thực là phiền toái!