Đại Chúa Tể

Chương 1560


Đọc truyện Đại Chúa Tể – Chương 1560

Màn sáng thần bí cổ xưa kết nối thiên địa, mà ở phía dưới thương khung bảng, 5 đạo thân ảnh rạo rực linh quang, giống như 5 vầng đại nhật, chiếu rọi thế giới.

Tất cả ánh mắt của tòa bộ thế giới, vào giờ khắc này, đều hội tụ tới 5 đạo thân ảnh phía trước thương khung bảng.

dưới vô số ánh mắt chăm chú, Mục Trần hít sâu một hơi, linh lực trong cơ thể toàn bộ khởi động, sau đó hội tụ trên đầu ngón tay, nhất thời ngón tay kia trở nên sáng chói, một cỗ dao động kinh khủng từ trên đó tản ra.

uỳnh!

Cùng lúc đó, 4 Mục Trần khác cũng là một tay kết ấn, thúc giục toàn bộ linh lực bản thân, chớp mắt sau đó, 4 đạo hồng lưu tựa như tinh hà từ trong cơ thể bọn họ bắn ra, hội tụ trên đầu ngón tay Mục Trần.

Sức mạnh mênh mông hùng hồn như vậy hội tụ với nhau, ngón tay Mục Trần nhất thời run rầy, lúc này, ngón tay của hắn chỉ cần thoáng động, một tòa vị diện cũng sẽ bị hắn dễ dàng xóa đi.

Cảm nhận cỗ sức mạnh kinh khủng hội tụ trên đầu ngón tay, ánh mắt Mục Trần lúc này ngược lại trở nên kiên định, một khắc sau, hắn không do dự nữa, chợt lấy ngón tay làm bút, hướng về phía thương khung bảng, đột nhiên hạ xuống.

Trong khoảnh khắc khi ngón tay Mục Trần hạ xuống, nhất thời cũng cảm giác được một tầng vách ngăn không thể thăm dò, tầng vách ngăn kia thần bí mà mênh mông vô tận, nhìn như mỏng manh, nhưng lại khiến ngón tay hàm chứa sức mạnh kinh khủng kia của Mục Trần cũng không cách nào hạ xuống.

Ánh mắt Mục Trần sắc bén, điên cuồng vận chuyển linh lực, thậm chí ngay cả trên ngón tay ka cũng có huyết văn băng liệt ra, máu tươi theo bàn tay chảy xuống, run rẩy không ngừng.

Vậy mà, bất kể Mục Trần thúc giục điên cuồng thế nào, màn vách ngăn kia dường như vẫn vững vàng chống đỡ,nếu không cách nào xuyên thủng, vậy tự nhiên cũng không thể nào viết tiếp một bước cuối cùng trên thương khung bảng…

“haha, ta nói rồi, viết tên hoàn chỉnh lên thương khung bảng đâu có dễ dàng như vậy, cho dù ngươi lấy một hóa 5, mỗi người đều tu thành nguyên thủy pháp thân, nhưng khoảng cách tới bước kia, vẫn còn kém một chút!”. Con mắt của thiên tà thần lóe lên tia sáng âm lãnh nhìn cảnh này, cười lạnh nói.

Ánh mắt của hắn sắc bén bực nào, liếc một cái liền nhận ra, Mục Trần lúc này mặc dù cực kỳ mạnh mẽ, nhưng muốn đột phá một bước kia, vẫn còn kém một chút.

Viêm Đế, Võ Tổ cũng yên lặng thở dài, lưu lại tên đầy đủ trên thương khung bảng thật sự là quá gian nan, khó trách đại thiên thế giới vô số năm tới giờ, nhiều người kinh tài tuyệt diễm như vậy, cũng không thể nào làm được tới bước này.


Trên đại thiên thế giới, vô số ánh mắt vừa lóe lên hy vọng, lúc này cũng lại dần dần ảm đạm xuống.

Bắc thương linh viện.

Tất cả học viên đều gắt gao nhìn thật chặt linh lực quang kính trên bầu trời, mà khi bọn họ nhìn thấy Mục Trần đẩu ngón tay rỉ máu, run rẩy nhưng vẫn không thể nào hạ xuống, không khỏi một mảnh trầm mặc.

“Quá khó khăn”. Trầm thương sinh không nhịn được nói, mặc dù bọn họ cũng không thể tưởng tượng được rốt cục khó khăn tới mức nào, nhưng Mục Trần đã làm tới bước này, cũng vẫn không thể thành công, vậy có thể nhận thấy, một bước kia chật vật như thế nào.

“Mục Trần…cố gắng lên”, ôn thanh tuyền cũng cắn chặt môi, bàn tay siết chặt.

“Mục Trần đại ca, cố gắng lên, ngươi nhất định có thể thành công!”.

Duễn nhi cũng nghiến chặt răng, không ngừng động viên, tim đập thình thịch.

Thiên La Đại Lục, Mục Phủ.

Phía trước đại điện, Mục Phong, Cửu u, Linh Khê, Mạn Đà La cũng nhìn linh kính trên bầu trời, tâm thần run rẩy.

“Tiểu tử thối”. Mục Phong nhìn đạo thân ảnh thon dài kia, ánh mắt cũng có chút đỏ lên, thiếu niên đã từng cần hắn một mực che chờ trong bắc linh cảnh năm đó, hiện giờ đã đạt tới độ cao hắn khó có thể sánh bằng, có điều hắn biết, Mục Trần liều mạng như vậy, mục đích cũng chỉ vì muốn bảo vệ bọn họ mà thôi.

“Bất kể ngươi có thành công hay không, cha cũng đều vì ngươi mà kiêu ngạo”

Linh ma đại lục, lạc ly cũng ngưng mắt nhìn bên trong hạ vị diện, nàng nhìn thân ảnh mang trên người ức ức hy vọng kia, yên lặng nhẹ nhàng nói: “Mục Trần, bất luận ngươi thành công hay thất bại, ta cũng sẽ cùng ngươi đi tới tận cùng”


Trong hạ vị diện, Mục Trần nhìn ngón tay rỉ máu, run rẩy không cách nào đâm xuyên tầng trở ngại kia, hắn biết, vào giờ phút này, sợ rằng toàn bộ đại thiên thế giới đều đang dõi theo hắn.

Hắn đã là hy vọng cuối cùng của đại thiên thế giới, nếu là thất bại, có lẽ cũng chỉ có thể cùng Viêm Đế, Võ Tổ ngọc đá cùng tan với thiên tà thần.

hít

Mục Trần hít sâu một hơi, sau đó hắn quay đầu, nhìn về 4 đạo thân ảnh khác, hơi khom người nói: “Bốn vị, xin thành toàn cho ta”

Hắc bạch Mục Trần, long phượng kim bào Mục Trần nghe vậy, nhìn nhau cười một tiếng, nói: “Ta và ngươi vốn là một thể, sao phải nói thành toàn?”

Mục Trần nghe vậy, cũng là cười cười, sau đó sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc, một khắc sau, có một đạo thanh ảm cực kỳ trầm thấp, từ miệng hắn chậm rãi truyền ra.

“Nhất khí hỏa tam thanh…quy nhất cảnh!”

Trong khoảnh khắc khi thanh âm này của hắn vang lên, vô số ánh mắt trên toàn thế giới hoảng sợ nhìn thấy, 4 đạo thân ảnh Mục Trần kia, vào lúc này bốc cháy lên.

Ngắn ngủi chỉ mười mấy hơi thở, 4 thân ảnh Mục Trần thiêu đốt sạch sẽ, cuối cùng hóa thành 4 đạo quang hồng bay ra, trực tiếp vọt vào trong thân thể Mục Trần.

Mục Trần hai mắt khép hờ, thần sắc túc mục.

Trong khoảnh khắc khi hắn tiến vào tam thần cảnh, đã có điều ngộ ra, tam thần cảnh cũng không phải cảnh giới cuối cùng của nhất khí hóa tam thanh, bên trên đó, hẳn là còn một cảnh giới mà không ai chạm tới.


Đó chính là quy nhất Chân chính quy nhất.

Chẳng qua là, sau khi quy nhất hoàn thành, nhất khí hóa tam thanh cũng theo đó mà tiêu tan, như vậy nói cách khác, Mục Trần sau này sẽ hoàn toàn mất đi nó.

“Do nhất nhi thủy, do nhất nhi chung”. Mục Trần nhẹ giọng tự nói, 2 mắt khép hờ, cũng vào lúc này đột nhiên mở ra.

uỳnh!

Trong khoảnh khắc khi 2 mắt hắn mở ra, một cỗ linh lực phong bạo mà ngay cả Viêm Đế, Võ Tổ cũng phải hơi biến sắc, từ trong cơ thể hắn bộc phát ra. Thiên tà thần nơi xa, cũng vào lúc này, nội tâm run lên.

Ngón tay lúc trước không ngừng run rẩy của Mục Trần, vào lúc này dừng lại, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn thương khung bảng thần bí, ngón tay lóe lên vô biên vô tận sức mạnh, một lần nữa hạ xuống.

ong!

Trong khoảnh khắc khi ngón tay hạ xuống kia, tựa như có một đạo ầm ầm chấn động truyền ra, trực tiếp tràn ngập toàn bộ đại thiên thế giới.

Mục Trần sắc mặt nghiêm nghị, ngón tay chậm rãi hạ xuống, trên thương khung bảng, ánh sáng lúc mạnh lúc yếu, tựa như đang ngăn trở lần cuối cùng.

rắc!

Có điều, sự ngăn trở này chẳng qua chỉ kéo dài vài hơi thở, liền tuyên cáo vỡ vụn, cùng với một tiếng vỡ vụn vang lên, tất cả mọi người nhìn thấy, trẽn thương khung bảng, một đạo linh quang bắt đầu ngưng tụ.

Ngón tay Mục Trần hoa động, mỗi một lần hoa động đều giống như thiên qua, rồng bay phượng múa.

Vô số ánh mắt gắt gao nhìn lên thương khung bảng, phía sau chữ “Mục” phiêu diêu, linh quang ngưng tụ, một nét bút hư vô thành hình…

“Trần!”


Khi một nét cuối cùng vẽ xong, toàn bộ thế giới, đều vào giờ khắc này an tĩnh lại.

Trên thương khung bảng, linh quang nở rộ, chiếu rọi mỗi ngóc ngách trên đại thiên thế giới.

Tất cả tầm mắt đều khó có thể tin nhìn nơi đó, ờ phía trên, một cái tên hoàn chỉnh, phiêu diêu lơ lửng, tựa như có sự uy nghiêm không cách nào hình dung, khiến cho tất cả người nào nhìn thấy, đều không nhịn được quỳ xuống lạy.

Vô biên vô tận linh quang chiếu xuống, bao phủ lấy Mục Trần vào trong, giờ khắc này, Mục Trần có thể cảm giác được, cảm ứng của hắn, tựa như bao trùm toàn bộ đại thiên thế giới.

hắn nhìn thấy vô số học viên vẻ mặt mừng như điên bên trong Bắc Thương Linh Viện, còn có trầm thương sinh, lý huyền thông, ôn thanh tuyền, đường thiên nhi…

hắn cũng nhìn thấy, bên trong mục phủ, Mục Phong, Cửu u, Mạn Đà La, Linh Khê….sắc mặt kích động.

Vào giờ phút này, một loại cảm giác chân chính chưởng khống, xông lên đầu, cái này khiến Mục Trần có một loại cảm giác khác thường, tựa như, toàn bộ thế giới này đều nằm trong tay của hắn.

Loại cảm giác này, tựa như chúa tề.

Mục Trần bàn tay chậm rãi nắm chặt, nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau, bên trên thánh phẩm, chính là Chúa Tể cảnh”.

Tựa như miệng ngậm thiên hiến, vì đó đặt tên.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn dòng chữ kim quang trên thương khung bảng cao cao tại thượng, sau đó khẽ lên tiếng, thanh âm giống như Hồng Chung Đại Lữ, vang vọng bên tai mỗi sinh linh đại thiên thế giới.

“Đại thiên thế giới, vạn đạo tranh phong, ta là Đại Chúa Tể”

***

Dịch bởi zero


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.