Đại Chu Tiên Lại

Chương 19: Ảo cảnh


Đọc truyện Đại Chu Tiên Lại – Chương 19: Ảo cảnh

Dịch: Vong Mạng

Giọng nói của cô gái áo trắng kia uyển chuyển đáng yêu đến cực điểm, nó khiến nội tâm người nghe không khỏi rung động, nháy mắt liền không giữ được tâm thần nữa.

Ngay khi tâm thần thất thủ, cảnh sắc trong mắt Lý Mộ đột nhiên biến đổi.

Bên người không còn thấy cây cối, dòng suối nữa mà hiện ra trước mắt hắn là một sơn cốc với trăm hoa đua nở, chim hót líu lo, bươm bướm bay lượn, hơn nữa ngay trước mặt còn có hơn mười cô ái mặc quần lụa mỏng, uốn éo vòng eo, lả lơi khiêu vũ.

Những cô này eo thon hông nở, dung mạo dáng người không ai giống ai nhưng cô nào cũng là nhân gian tuyệt sắc. Các nàng hoặc thanh thuần, hoặc vũ mị, hoặc cởi mở hoặc uyển chuyển hàm xúc, hoặc nóng bỏng nhiệt tình, hoặc cao lãnh đầy thu hút…

Quan trọng hơn là, y phục bằng lụa mỏng trên người các nàng vốn đã đơn bạc, theo động tác uốn éo lắc lư, từng món từng món rớt xuống…

Theo những động tác càng lúc càng bạo dạn của những cô gái này, dục vọng nào đó trong lòng Lý Mộ bắt đầu điên cuồng dâng lên, làm thế nào cũng không áp chế nổi…

“Ảo cảnh!”

Lý Mộ bỗng tỉnh táo, trong lòng thầm nghĩ không ổn, một tay lập tức bấm niệm pháp quyết đồng thời thầm đọc: “Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh; Vạn biến do định, thần di khí tĩnh; Trần cấu bất triêm, tục tương bất nhiễm; Hư không nịnh mật, hồn nhiên vô vật; Vô hữu tương sinh, nan dịch tương thành…”

Ảo cảnh cũng không đơn thuần chỉ là cảnh tượng hư ảo. Ảo cảnh cao thâm tựa như ác mộng, có thể phóng đại vô hạn chỗ thiếu hụt trong nội tâm người nhập ảo cảnh, dẫn động dục niệm ở chỗ sâu nhất trong tâm họ, thậm chí có thể kéo toàn bộ hiện ra.

Một khi không giữ được bản tâm, chìm đắm trong ảo cảnh sẽ bị người tạo ra ảo cảnh điều khiển.

Người tinh thông ảo cảnh thậm chí còn có năng lực vượt cấp giết địch.


Thanh Tâm Quyết của Đạo gia dù không có uy lực lớn như Cửu Tự Chân Ngôn nhưng ưu điểm là chỉ cần niệm trong đầu cũng có thể tạo ra hiệu quả. Lý Mộ thầm đọc Thanh Tâm Quyết mấy lần, đến khi mở mắt ra thì một chút dục vọng trong lòng kia đã hoàn toàn biến mất.

Hơn nữa vũ nữ trước mặt giờ cũng không cách nào khiến lòng hắn mảy may rung động.

Nhưng lòng hắn giờ lại chìm xuống tận đáy.

Nguyên do là bên trong ảo cảnh cũng không phải mình hắn mà Trương Sơn, Lý Tứ, thậm chí cả Hàn Triết cũng bị lôi vào.

Lúc này, Trương Sơn đang hớn hở mặt mày, nhảy múa cùng một cô nàng dáng người đẫy đà, mấy tên bộ khoái cũng trong tình cảnh tương tự, ngay cả Hàn Triết sau chốc lát lộ vẻ chống đỡ, cuối cùng dục vọng trong lòng cũng bị đốt lên, tay ôm một cô gái lạnh lùng, vẻ mặt sung sướng, hoàn toàn đắm chìm trong huyễn cảnh, ba tên bộ khoái cạnh Hàn Triết thậm chí còn bắt đầu cởi quần…

Khi bọn họ vừa chạm tới đai lưng, cả người đột nhiên đổ vật xuống đất, sau đó biến mất khỏi ảo cảnh.

Trong nháy mắt, trong ảo cảnh chỉ còn lại hai người.

Lý Tứ nhìn xung quanh một chút rồi ngoảnh đầu sang hỏi Lý Mộ: “Ta đang nằm mơ?”

Lý Mộ nhìn Lý Tứ, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Nhưng cô gái này cực kỳ khêu gợi, bản thân Lý Mộ cũng xém gục, ngay cả Ngưng Thần cảnh Hàn Triết cũng không chìm trong ảo cảnh, vậy mà kẻ háo sắc nhất trong mắt mọi người là Lý Tứ lại có thể giữ vững lý trí, không những thế, ánh mắt y nhìn những cô gái kia không chút rung động, so với ánh mắt nhìn lão Vương và Trương Sơn hàng ngày chẳng khác gì nhau.

Lý Mộ kinh sợ nhìn y rồi hỏi: “Ngươi không việc gì chứ?”


Lý Tứ hỏi ngược lại: “Ta có thể có chuyện gì?”

Lý Mộ khó có thể tim hỏi tiếp: “Ngươi không động tâm?”

“Động tâm…”

Lý Tứ nhìn đám vũ nữ thân sắp không còn mảnh vải với động tác ngày càng táo tợn, khiêu khích kia, xong chỉ nhếch nhếch miệng, đáp bằng giọng khinh thường: “…với cái đám này?”

Lời này của Lý Tứ vừa ra, động tác của những cô gái kia lập tức ngưng lại, tiếp đó hơn mười cô gái kia đột nhiên biến mất.

Thay vào đó là một thiếu nữ dung nhan thanh tú.

Thiếu nữ này vận một chiếc váy đen dài cực kỳ kín đáo, so với những cô gái quần áo hở hang kia thì tuyệt đối không thể gợi lên chút sắc dục nào từ một nam nhân.

Nhưng thiếu nữ này vừa xuất hiện, chỉ trong nháy mắt, biểu cảm trên khuôn mặt Lý Tứ bỗng cứng đờ.

Lý Mộ biến sắc, dù không biết thiếu nữ này là ai nhưng dễ thấy tình hình của Lý Tứ rất không ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị trầm luân trong ảo cảnh.

Chấp niệm hoặc dục vọng ẩn sâu trong lòng Lý Tứ đã bị cô gái đi từ trong hồ tới phát hiện ra.

“Thanh Thanh…”


Lý Tứ kinh ngạc nhìn thiếu nữ kia, ánh mắt từ từ trở nên đờ đẫn, chân chậm rãi bước về phía đối phương.

Lý Mộ muốn ngăn y lại nhưng lại phát hiện thân thể mình tựa như bị thứ gì đó giam cầm.

Hắn trơ mắt nhìn Lý Tứ vươn tay ra chạm vào khuôn mặt thiếu nữ kia, tiếp đó cả người y biến mất khỏi huyễn cảnh.

Mảnh sơn cốc lúc này chỉ còn mỗi một mình Lý Mộ.

Mà những cô gái vừa mới biến mất kia lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. Kỹ thuật nhảy múa của các nàng càng thêm uyển chuyển, động tác càng thêm bạo dạn, thậm chí như sắp dán vào người Lý Mộ…

Sau cùng, một cô gái thân hình đầy đặn ép sát vào người Lý Mộ, nhẹ nhàng thổi một làn hương thơm ngát, đoạn cả người nhẹ nhàng ngã vào ngực hắn, dịu dàng hỏi: “Ta đẹp không?”

Lý Mộ bình tĩnh đáp: “Thực xin lỗi, ta là người mù mặt, không biết ngươi có đẹp hay không…”

Điểm căn bản để phá vỡ ảo cảnh chính là thủ vững bản tâm, chỉ cần không bị sắc dục sai khiến thì dù là chủ nhân ảo cảnh cũng không thể làm gì được hắn.

Chỉ cần thoát khỏi ảo cảnh, Lý Mộ liền có lực lượng để tự vệ.

Huống hồ, bằng vào tình hình cơ thể hiện tại của Lý Mộ, cô nàng kia dù có quyến rũ thế nào thì cũng không câu dẫn nổi hắn.

“Công tử thật biết nói đùa…” Cô gái kia ngả hắn người vào ngực hắn, hai tay ôm cổ, thổi khí như lan rồi nũng nịu hỏi: “Là ta xinh đẹp hay nương tử nhà chàng xinh đẹp?”

“Ngại quá, tại hạ còn chưa lấy vợ…”

“…”


Nàng dường như bị hắn làm rối loạn tiết tấu, sau một thoáng trầm mặc lại đưa một tay vuốt ve ngực Lý Mộ, tiếp tục híp mắt hỏi: “Nơi này phong cảnh hợp lòng người, công tử có nguyện ý cung mấy tỷ muội chúng ta vui vẻ một chút không?”

Lý Mộ thầm thở dài, đời người ai mà không thích làm mấy chuyện vui vẻ nhưng bây giờ không phải lúc.

Thứ nhất, hắn biết rất rõ ràng ở nơi đây núi là giả, nước là giả, mỹ nhân trong ngực cũng là giả, một khi hắn đồng ý, nội tâm sẽ lộ kẽ hở, kết cục không khác gì Trương Sơn, Lý Tứ.

Thứ hai, cho dù tất cả trước mắt là thật nhưng hắn đã mất hết bảy phách, Tước Âm còn chưa thấy hy vọng ngưng tụ, buổi sáng vẫn thường không dậy nổi, vậy càng không có khả năng vui vẻ với nhiều cô như vậy, gắng lắm thì cũng chỉ trụ được hai, ba cô mà thôi…

Đối mặt lời mời mọc khêu gợi của cô nàng, Lý Mộ lắc đầu, trịnh trọng lên tiếng:

“Xin cô nương tự trọng.”

“…”

Nữ tử bỗng nhiên lật mặt, lộ vẻ giận dữ, lớn tiếng quát: “Ta không tin!”

“Nam nhân đều là đám khốn kiếp bị sắc dục thiêu thân, sao có thể có kẻ có mỹ nữ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, ngươi nhất định đang gạt ta!”

Nàng vừa dứt lời, tay đột nhiên thò xuống dưới sờ soạng, tiếp đó mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, cả kinh nói: “Làm sao có thể, ngươi…”

Phải chịu sỉ nhục không nam nhân nào nuốt trôi này, Lý Mộ nổi trận lôi đình, lửa giận trong lòng bùng lên, hai tay đã kết quá nửa Lục Đinh Ngọc Nữ Ấn, chữ Lâm kia cũng đã sắp ra khỏi yết hầu…

Thình lình trước mắt hắn nhoáng lên một cái, tiếp đó không còn thấy sơn cốc biến mất, biển hoa biến mất, cả đám vũ nữ kia cũng biến mất, trước mặt hắn lại là hồ nước đang lăn tăn hắt ánh trăng lên.

Bên bờ vịnh Bích Thủy, một cô gái tóc dài áo trắng dịu dàng thi lễ với Lý Mộ xong nói với giọng áy náy: “Thiếp thân cho rằng nam tử trên thế gian đều là loại bạc tình phụ nghĩa, trong mắt chỉ có tiền tài sắc dục, không thể tưởng tượng được trên đời còn có người có mỹ nữ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn như công tử. Mới rồi là thiếp thân không đúng, thiếp thân ở đây bồi tội với công tử…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.