Đại Chiến Cha Con. Ba! Mẹ Là Của Con!

Chương 11


Đọc truyện Đại Chiến Cha Con. Ba! Mẹ Là Của Con! – Chương 11

Trong phòng của Nghiêm Quân Dịch, nội thất xa hoa, khắp nơi đều là phong cách quyền quý cao sang. Vươn tay một cái liền chạm phải bình cổ vài tỉ, nhấc chân một cái cũng đụng phải sàn gỗ cả trăm triệu. Cố Thừa Hạo tuy là có thông minh hơn bạn bè đồng trang lứa nhưng dù gì nó cũng là đứa trẻ 7 tuổi, vẫn không kìm được có chút ngỡ ngàng với phong cách xa hoa ở đây. Nói gì thì nói, tuy rằng Cố gia với Nghiêm gia đều là nhà giàu nứt tường đổ vách nhưng Cố gia chính là từ chân đất mà lên, vùng vẫy trong giới hắc đạo cả trăm năm, dẫm đạp lên sự chết chóc của kẻ khác mà thành người đứng đầu. Mãi đến khi mẹ Cố sinh Cố Thừa Nhi, ba Cố mới rửa tay gác kiếm, quay về tiếp nhận một nửa sản nghiệp nhà vợ, kinh doanh trong sạch. Còn nói tới Nghiêm gia, chính xác là toàn thể trên dưới đều là cao quý. Ba Nghiêm nguồn gốc gia đình là thư sinh nho sĩ, đột nhiên chuyển hướng muốn kinh doanh nên mới có sự xuất hiện của Nghiêm thị. Nghiêm thị muốn phát triển lại phải có chống lưng. Mà chống lưng bấy giờ chính là Phong gia. Phong lão gia chủ thấy Nghiêm Triết Vũ có chí tiến thủ, liền gả con gái mình là Phong Hiểu Đình cho ông. Phong gia là một gia tộc cao quý ở Anh. Hiển nhiên, Nghiêm Quân Dịch được sinh ra chính là toàn thân cao sang, đến hơi thở cũng là của rồng. Xuất thân Nghiêm Quân Dịch và Cố Thừa Nhi khác nhau, dẫn đến cách sống cũng khác nhau. Chỉ cần là nơi thuộc về Nghiêm gia, Nghiêm Quân Dịch sẽ biến nó thành nơi mang đậm chất người có tiền. Còn đối với Cố Thừa Nhi, một mảnh chăn một cái chiếu, Cố Thừa Nhi liền có thể sống. Cố Thừa Hạo từ nhỏ sống với mẹ, đương nhiên sự xa xỉ đến mức phí phạm của Nghiêm Quân Dịch hẳn là chưa từng chứng kiến.

– Ngồi đi.

Nghiêm Quân Dịch ngồi vào ghế, nhàn nhạt nói với Cố Thừa Hạo.

Cố Thừa Hạo thu hồi sự ngạc nhiên, ngồi xuống ghế đối diện Nghiêm Quân Dịch. Thằng bé từng xem rất nhiều phim tình cảm. À không, là Cố Thừa Nhi ép thằng bé xem chung. Nhưng thực sự đoạn phân cảnh mẹ nam chính tới tìm nữ chính, ném cục tiền cái bộp vào mặt nữ chính, hắng giọng kêu: “cầm tiền tránh xa con trai tôi ra” thì thằng bé đã xem vô số lần rồi. Cố Thừa Hạo hiện tại thực sự cảm thấy mình rất giống mấy bà mẹ kia. Thằng bé mở balo nhỏ ra, đổ tiền dành dụm của nó lên bàn, tờ xanh tờ đỏ khắp bàn, hắng giọng:

– Ông cầm tiền rồi tránh xa mẹ tôi ra.

Nghiêm Quân Dịch: “….”


Nghiêm Quân Dịch thừa nhận, hắn á khẩu rồi. Sao đột nhiên hắn có cảm giác mình bị con trai xem là nữ nhân hám tiền vậy?. Nhấn mạnh là NỮ NHÂN đấy!. Hắn đường đường chính chính là một đại hán tử!. Nghiêm Quân Dịch bực bội nuốt cục tức xuống, đem IQ trộn qua một lượt, hài lòng phun ra một câu.

– Con nhìn nơi này xem ta còn cần tiền của con?.

Cố Thừa Hạo đảo mắt một lượt, cuối cùng cũng phát hiện mình áp dụng sai phương pháp, im lặng đứng lên gom tiền nhét lại vào balo, sau đó đem theo balo bỏ đi.

Khoé miệng Nghiêm Quân Dịch giật giật. Nhanh như vậy liền giải quyết???. Nhưng chưa đợi Nghiêm Quân Dịch vui vẻ, lại thấy Cố Thừa Hạo đem mặt nhỏ quay lại đe doạ:

– Lần sau tôi sẽ tới tìm ông.

Nghiêm Quân Dịch nghĩ tới con vật lông xù dưới kia, thoáng rùng mình. Có tới thì tới, đừng mang theo vị tiểu vương kia. ==

Bóng Cố Thừa Hạo vừa khuất được tầm vài ba phút, Nghiêm Quân Dịch đã nghe thấy tiếng la của thằng bé. Nghiêm Quân Dịch thừa nhận mình đã được giác ngộ thành một người cha tốt, lo lắng chạy ra ngoài.

Cảnh hắn thấy được…lại chính là Cố Thừa Nhi đang nhéo tai Cố Thừa Hạo không thương tiếc, miệng còn không nhịn được cáu kỉnh.

– Cố Thừa Hạo!!!. Mẹ dặn con bao nhiêu lần rồi hả?. Tại sao lại trốn học đi phá phách lung tung?!?.


Ánh mắt Cố Thừa Hạo trừng lớn lườm Tôn Tử: “Đồ phản bội!.”.

Tôn Tử đau khổ lí nhí giải thích: “Tiểu thiếu gia… Tôi… Tôi thấy cậu lâu quá không ra… Tôi sợ có chuyện gì xảy ra nên mới gọi tiểu thư…”.

Nhưng khi đó Cố Thừa Hạo đã quay sang Cố Thừa Nhi mà bày ra bộ mặt tội nghiệp: “Mẹ a~người ta không có~ người ta quên đồ ở chỗ chú Nghiêm nha.”.

Nghiêm Quân Dịch đối với thái độ này của Cố Thừa Hạo, phản ứng hợp thời nhất có thể chính là: π_π. Nghiêm Quân Dịch đã thấy qua nhiều kiểu phụ nữ giả tạo đổi trắng thay đen, nhưng kiểu lật mặt còn nhanh hơn chiên khoai tây thế này là lần đầu tiên hắn được chiêm ngưỡng.

Giữa không khí chiến tranh nguy hiểm, tiếng đàn ông trung niên vang kên tựa như phá vỡ tất thảy.

– Tiểu Thừa?.


Cố Thừa Nhi nghe có người gọi tên mình liền theo phản xạ quay lại.

– Chú Minh???.

“Chú Minh” trong lời của Cố Thừa Nhi chính là Minh Hi Ất, một trong những vị cán bộ lão thành của Nghiêm thị, đồng thời cũng là người chứng kiến sự lớn lên của Cố Thừa Nhi cùng Nghiêm Quân Dịch.

Trong trí nhớ của Minh Hi Ất còn khắc rõ ngày đầu tiên trông thấy Cố Thừa Nhi. Khi ấy cô là nữ hãi tử 5 tuổi, cả người trắng nõn khả ái, mặc chiếc đầm vàng chanh lon ton chạy theo Nghiêm tiểu tử. Nghiêm tiểu tử khi ấy mới 15 tuổi, lần đầu chân ướt chân ráo bước vào công ty học hỏi. Từ khi ấy tới bây giờ đã 20 năm, nữ hài tử khi ấy giờ đã trở thành nữ nhân xinh đẹp, mà tiểu tử lúc đó giờ cũng đã thành người đàn ông trên thương trường không ai dám đụng. Thời gian trôi qua quá nhanh, ông từng nghĩ rằng đôi nam nữ khi ấy sẽ trở thành một gia đình, nhưng không giờ tới bây giờ mỗi người lại một ngã rẽ. Cuộc sống này, quả thật không ai biết trước điều gì. Nói đến khúc này, Minh Hi Ất lại thở dài phiền muộn. Nếu lúc ấy ông biết Nghiêm tiểu tử và Tiểu Thừa không thành đôi, ông nhất định đã xúi dục con trai đi cướp Tiểu Thừa đem về làm vợ nó rồi.

Trong không gian quá khứ, Nghiêm Quân Dịch dường như nhớ đến lời nói trẻ con Cố Thừa Nhi 20 năm trước: “Mai mốt… Mỗi lần anh tới đây, em sẽ đều cùng anh đi…”. Lúc ấy, trong phòng họp ngột ngạt và buồn chán, đôi mắt nữ hài vẫn chăm chú nhìn về phía hắn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.