Bạn đang đọc Đại Chiến 4Princes – Chương 2: Cuộc chiến trí tuệ
Vào cuối giờ học toán….
Thầy Quang: -Còn 15 phút nữa, ok vậy lớp chúng ta sẽ làm bài test nhỏ nhé!
Cả lớp ai cũng trau mày, nhưng cũng đành chấp nhận. Thầy giáo chưa kịp ghi hết đề bài lên bảng đen, cả lớp ồn lên: -Hả, cái gì vậy nè, đầu năm mình ko muốn bị điểm xấu môn toán đâu!
Thầy Quang: -Các em trật tự làm bài, nhớ chỉ có 10 phút thôi đó.
Một số ngồi cắn viết, một số loay hoay bàn bạc với nhau về cách giải bài toán, một số ngồi viết hỏng cả tờ giấy nháp vẫn chưa ra, duy nhất chỉ có 6 người ngồi im như tờ, làm bài một cách điềm tĩnh, bạn biết ai rồi đúng ko, nhưng còn 1 người nữa chắc bạn không biết đâu, đó là Lam Linh. 10 phút trôi qua nhanh chóng, thầy Quang khẩn trương: -Hết giờ rồi, Tuấn Anh thu bài giúp thầy nhé!
Biết tình hình lớp là vậy, ai cũng giải chưa ra, nhưng họ vẫn cố viết vài chữ cho xong bài, hiểu được tình hình Tuấn Anh chậm rãi đi từng bàn, nói vậy thôi nghe được tiếng thu bài anh chàng đã vội chợp lấy bài Tiểu Anh: -Còn viết gì nữa, thầy bảo nộp bài rồi kìa. Đó như là một hành động cố tình ko chúng nhường nhịn.
Tiểu Anh la lên: -Đó là giấy nháp của tôi mà!
Lớp trong lúc ấy rất ồn vì những lời than vãn về bài kiểm tra, Tuấn Anh không nghe thấy lời con bé, cuối cùng tờ giấy nháp ấy đã trở thành bài kiểm tra bất đắc dĩ của cô nàng.
Cả 4 tụm lại, Tuấn Anh: -Yên tâm đi, tớ thu bài của con bé trước hết, nhìn hình như ko ổn với bài kiểm tra ấy rồi, kì này con bé chết chắc thôi.
Thiện Nhân: -Tuấn Anh cậu làm được ko? Bài toán khó quá à!
Tuấn Anh: Nói thật, tớ chỉ làm được 2 bài đầu bài cuối tớ làm chưa ra!
Trọng Khanh: hihi, công tử của chúng ta đã làm ko ổn rồi huống chi mấy người đó!
Giờ học Tiếng Anh….
Cô giáo: Hôm nay bài học của chúng ta là về hùng biện tiếng anh về chủ đề “Tiền”. Cô cần 1 bạn nam và 1 bạn nữ(Trọng Khanh hăng hái giơ tay), được rồi Trọng Khanh cô mời em, bên nữ ai nào(ko một ai giơ tay ngoài Lam Linh), chỉ có Lam Linh thôi sao, à….lớp mình có bạn mới à(nhìn Tiểu Anh), cô mời em…..(Tiểu Anh bước lên bảng với vẻ mặt nhăn nhó)
Tiểu Anh: -Thưa cô, cô ra chủ đề đi ạ!
Cô giáo: Chủ đề là “Khi chi tiền quá nhiều cho việc ko có ích”.Tiểu Anh sẽ phản biện lặp luận ấy, còn Trọng Khanh ngược lại, các em sẵn sàng chưa, 5 phút cho cuộc thi bắt đầu.
Trọng Khanh: “Trong cuộc sống tiền gần như trở thành vạn năng, có một số người xem thường tiền đến nỗi khi có nhiều tiền lại cầm 100 đô mua gà rán KFC, thật phung phí. Tôi chắc rằng sau này con bé ấy sẽ ko có thứ gì để ăn, chỉ là Hoàng Dung mà thôi(ăn mài) nếu như cô ta xài tiền phung phí.
Tiểu Anh thầm nghĩ: “Tên này, dám chơi xỏ mình à, ko dễ đâu! Trọng Khanh đợi đấy!
-Bạn biết không cầm 100 đô để mua gà rán KFC có gì đâu là lạ, nhiều món đồ bạn cầm trên tay giá trị của nó đôi khi gấp nhiều lần, như quyển sách này chúng ta phải tốn gần như cả tỉ đồng để cho ra nó, mà tiền đó ở đâu, do người dân đóng thuế mà ra.
Trọng Khanh: -Nhưng đó là cách xài tiền đúng đắn, chúng ta viết sách để phục vụ cho nhu cầu phát triển, tiếp thu tri thức. Còn hơn dùng tiền mua thức ăn cách lãng phí “miếng ăn là miếng tồi tàn”
Tiểu Anh: – Nếu như một ngày bạn ko ăn, 3 ngày ko uống bạn nghĩ mình chết ko?(Tiểu Anh đắc trí) Trở lại vấn đề, bạn biết ai là người đã phát minh ra món gà KFC
Trọng Khanh: Harland Sander
Tiểu Anh: Đúng vậy, các bạn biết Picasso chứ, ông ta là danh họa nổi tiếng nhất thế giới, 1 bức tranh của ông ta nếu tính theo kiểu thu nhập thì tiếng giấy và tiền màu sơn chỉ đáng 10 đô mà thôi, nếu như thế ông ta bán tác phẩm ấy được 50 hay 100 đô ông ta đã rất lời, nhưng sao ai cũng mua với giá hàng ngàn hàng triệu đô.
Trọng Khanh: Đó là vì những bức tranh của ông ta là kiệt tác, nó mang hồn của mĩ thuật, nó góp một phần vào nền văn minh văn hóa nhân loại.
Tiểu Anh: -Vậy nó ăn được không, nó chỉ là những bức tranh mà giới thượng lưu mua về để khoe với nhau sự giàu có của mình bằng giá hàng ngàn đôla, mua về ngắm, chán rồi cũng bỏ, nếu bạn nói đó là kiệt tác người ta mới bỏ ra số tiền như thế. Harland Sander ông ta đưa ra sáng kiến về thức ăn nhanh ông ta cũng như Picacsso, và gà rán của ông ta cũng như những bức tranh. 35.000 đồng VN quá rẻ để chúng ta trả cho kiệt tác gà rán ấy, 100đô có đáng là bao. Gà rán giúp ta no lòng có thêm năng lượng để chúng ta làm việc, thực hiện các hoạt động, lao động. Trong khi đó những bức trang của Picasso để làm gì, ĐỂ NGẮM THÔI, rồi một ngày nào đó bạn ngắm nó rồi bạn chợt nghĩ ra, “ồ tại sao mình lại mua nó với giá đắc như thế”, trong khi số tiền hàng nghìn đô đó bạn có thể giúp đỡ nạn dân nghèo, mua gà rán. Mình chắc một điều, nhờ có thức ăn đại loại như gà rán thì pica ới có đủ năng lượng để vẽ nên bức tranh đó. Các cậu nghĩ sao, đúng không.
Cả lớp ồ cười, Đức Tuấn nói với Thiện Nhân: “Kì này mình nghĩ Trọng Khanh ko toàn mạng rồi”.
Trọng Khanh bật cười: Nếu ví những bức tranh ấy là chủ nô, thì gà rán chỉ là nô lệ. Nô lệ thì phải lệ thuộc vào chủ nô, nô lệ ko có giá trị.
Tiểu Anh: Nhưng mỗi hoạt động của chủ nô, luôn phụ thuộc vào nô lê. Nô lệ ko chịu làm việc thì chủ nô cũng ko yên đâu, chủ nô ko thể làm đc những việc mà nô lệ thường làm, mình chắc họ sẽ cảm thấy bực mình khi ko có nô lệ phục vụ cho họ. Suốt ngày họ chỉ sống xoa hoa, nằm một chỗ cho người khác cung phụng họ. Nếu xét về giàu có họ ko bằng chủ nô, nhưng nô lệ có năng lực hơn nhiều.
Trọng Khanh: 100 đô để mua gà rán, thật xa xỉ, phải chi số tiền ấy con bé dùng nó để giúp đỡ mọi người, trái lại dùng nó để chứng tỏ mình giàu, mình nghĩ con bé này bị điên thật.
Tiểu Anh: Con bé ko điên, nó chỉ ra cái giá đúng đắn ón gà rán mà thôi. Trả công cho người đã sáng tạo ra món gà rán, cũng giống như mua 1 nô lệ biết làm việc còn hơn mua 1 chủ nô lười biếng ko làm nên tích sự gì. Nếu cậu nghĩ cái giá đắc, thì sao cậu ko nghĩ mình cũng ngốc giống như con bé đó, đồng hồ Gucci đời mới giá 5000đô, áo sơ mi D&G 600 USD, giày niken giá gần 80 triệu. Cộng lại giá trị con người cậu cũng có giá quá ha!
Cả lớp trố mắt, “trời ạ hàng hiệu giá bao nhiêu nó cũng biết chắc ko phải tay vừa đâu”
Tiểu Anh: – Tại sao, áo giá ngoài siêu thị quá rẻ, 1 cái áo của cậu thôi được 100 cái áo ngoài siêu thị, thêm mấy món đồ khác nữa. Cậu thật phung phí, so với món gà rán 100đô của cô bé kia có đáng là bao.
Trọng Khanh tức tối: -Tớ….
Tiểu Anh: Thôi ko nói nhiều cậu đã xài tiền ko đúng chỗ, thì đứng có cãi nữa….ok
Cô giáo: 5 phút đã hết, Tiểu Anh giành phần thắng, T.Khanh em đang hùng biện hay đang mắng ai đó để thõa bực mình vậy!
Tuấn Anh ngồi cười: – Chỉ là hùng biện tiếng anh thôi đó, nếu mà nói tiếng việt thì tớ cá Trọng Khanh cho dù cãi tới sáng cũng cãi.
Lam Linh bảo Tiểu Anh: -Cậu giỏi lắm, ko làm mất mặt con gái tụi mình.
Trong khi mấy đứa con gái khác tỏ ra ganh tị. Tiểu Anh bước về chỗ ngồi vừa đi con bé nhìn T. Khanh, nghĩ: “Dám chơi xỏ tui à, ko dễ đâu”.
Giờ ra chơi.
– Tiểu Anh, cậu đợi đấy tôi ko tha cho cậu đâu, 4princes cũng thế.
Trọng Khanh hét to, con bé quay lại nhìn rồi cười mỉm chi rồi ra đi bình thản. Trọng Khanh tức tối: -Trời ạ, nó dám tỏ thái độ vậy với chúng ta à”
Tuấn Anh cười, Thiện Nhân làm lạ: -Này, sao từ đầu giờ tới giờ cũng toàn cười ko vậy, hay là …”
Tuấn Anh đáp:- Lâu lắm rồi mới vui như vầy, để xem con bé ấy còn làm gì nữa đây.
Đức Tuấn: – Trước hết điều tra lai lịch, con bé trước đã.
Thiện Nhân chỉ về phía trước: -Chỉ có cách là nhờ họ thôi”
Trọng Khanh đáp: -Vậy thì phải nhờ ít tên nữa giúp chúng ta, hahaha, Tiểu Anh cô chết chắc.
Trong đầu của Trọng Khanh lúc này nghĩ lên 1 điều đen tối. Thiện Nhân đáp: Nhưng nhỏ đó biết võ mà, nhớ ngày hôm qua ko tụi mình với con bé đánh mấy tên vệ sĩ…!
T.Khanh: -Ây da, ngày hôm qua đa số thấy nó núp không tàng là bọn mình đỡ đạn cho con bé, ấy vậy ko cám ơn mà còn lấy quán báo ân, mình thì trầy tay, cậu thì đau khớp, còn 2 cậu Đ. Tuấn và Tuấn Anh là ko sao! Dù gì thì kế hoạch này mình nghĩ sẽ thành công thôi, keke? Thế nào con bé cũng phải quỳ lại cầu cứu bọn mình thôi.
Giờ ra về, bước ra cổng Tiểu Anh được người tài xế rước lên xe về nhà, 4 anh chàng lấp ló chạy xe theo sao, Đức Tuấn:- Kế hoạch đã sắp xếp xong chưa!
Tuấn Anh: -Đừng lo đâu vào đấy hết rồi, mình nhờ tới 10 tên lận!
Thiện Nhânỡ chúng làm hổng kế hoạch thì sao?
T.Khanh: -Chúng dám , bọn chúng nợ bọn mình nhiều lắm, tụi nó thừa biết nếu ko làm được thì có điều chết trong tay bọn mình thôi!
Tiểu Anh phát giác có xe chạy theo sao nhưng cô nàng vẩn điềm tĩnh: “Để xem họ giở trò gì”. Đến đoạn đường vắng, bỗng đâu xuất hiện 3 cô bạn vừa chạy hốt thoảng vừa kêu cứu, đằng sao có khoảng 10 tên đổi theo sau, thế rồi 3 cô nàng ấy bị bọn họ bắt lại, nhìn kĩ Tiểu Anh phát hiện họ là bạn cùng lớp của mình mà, cô nàng kêu tài xế ngưng xe lại, cô nàng nhanh nhẹn ra khỏi xe: -Này, mấy tên vô lại kia, thả bạn tôi ra mau.
Một tên hóng hách nói: Cô em trông xinh xắn nhỉ, lại đây nộp mạng à, đại ka ơi vậy là tối nay chúng ta ko cần người cũng có cô em này thêm 3 cô nàng đáng yêu nữa là …..hehehe
Tiểu Anh hét: -Đáng yêu với xinh xắn cái đầu ngươi, mau thả họ ra.
Tên đại ka ra mặt: Này cô em, muốn chết à dám lớn tiếng như thế, đây là chuyện của bọn này nhiều chuyện xía vô làm chi, buộc lòng tôi theo lời đàn em đưa cô em về thôi!(hắn vuốt mặt Tiểu Anh)
Cô nàng nhanh chóng chợp lấy tay, bẻ một cái rắc tên đó la lên: “Đau quá, cô em nhẹ tay chút”
Tiểu Anh đáp: Nhẹ tay à, được thôi thả họ ra!(cô nàng buông hắn ra)
1 trong 3 cô gái la lên: Tiểu Anh giúp bọn mình với, bọn mình sợ lắm.
Tiểu Anh: Yên tâm, mình sẽ cứu các cậu!
Tên đại ka: Cứu họ à! Còn lâu, cô biết chúng tôi có bao nhiêu tên ko mà dám lấy trứng chọi đá!(Hắn tức giận)
4 chàng trai đuổi theo sau tới nơi họ nấp xem sự việc ra sao, sao đó T.Khanh đã xong lên chỗ các cô nàng.