Đại Chiến 4Princes

Chương 15: Who is the best?


Bạn đang đọc Đại Chiến 4Princes – Chương 15: Who is the best?


Tuấn Anh ngồi học bài ko yên vì vết thương trên đôi vai, bụng lại đói. Bữa tiệc hoành tráng như thế cơ mà, tội cho anh chàng ko có cái gì vào bụng ngoài rượu. Như con ma đói Tuấn Anh lập tức đi tìm thức ăn vào đêm khuya khi căn nhà chìm vào bóng tối. Đi ngang qua phòng Tiểu Anh, ko ko ko là phòng của Tuấn Anh. Thường ngày anh chàng đường hoàng đi tự do như một ông hoàng như giờ thì khác, giống như tên ăn trộm anh chàng chầm chậm mỡ cửa đi vào phòng của mình. Ủa làm gì vậy ta? À, thì ra là vậy. Một đĩa bánh ngọt được đặt trên bàn, vì đói đi xuống bếp lại xa, kêu người hầu thì mọi người đã ngủ. Vào đó ăn bánh là cách nhanh nhất cứu đối, bước từng bước một nhẹ nhàng vào phòng. Tiểu Anh thì ngủ say như chết, đèn vẫn mỡ anh chàng xấu bụng tính toán: “Tiền chăm sóc+tiền vật chất(điện, bánh, chăn, gối, giường,…..)=$_$ +?_?, thôi ăn bánh trước đã”. Anh chàng vội vàng cầm đĩa bánh lên tay, từ từ cho vào miệng vừa ăn anh chàng vừa nhìn cô nàng: -Mình sao vậy nè, nghĩ đi đâu nữa rồi Tuấn Anh ơi là Tuấn Anh!
Cô nàng trở mình anh chàng thốt hoảng đặt đĩa bánh lại, bất cẩn đã phát ra tiếng động, anh chàng giật mình chạy rón rén ra khỏi phòng đi được dăm ba bước, mất thăng bằng một cái “Ầm”. Tiểu Anh tỉnh giấc, con bé mệt mỏi hỏi Tuấn Anh:
-Sao cậu nằm lên người tôi!
Hai gương mặt áp sát vào nhau bối rối, Tuấn Anh ấp úng: -Tôi…………..
Nhưng trong lòng Tuấn Anh lại khác: “Sao cậu ko trả treo đi, sao ngoan như con mèo vậy”
Tiểu Anh: -Cậu mau đứng dậy đi, tôi khó chịu quá.
Tuấn Anh đứng dậy: -Cậu thấy sao rồi
Tiểu Anh: -Tớ ko biết nhưng tớ khó chịu lắm.(Đùng đùng ngất)
Tuấn Anh vội vàng đặt tay lên trán cô nàng: -Trời, nóng quá vậy. Tiểu Anh tỉnh lại đi…..nè……
Vội vàng anh chàng tức tốc vào phòng tắm lấy khăn nóng, đắp lên trán Tiểu Anh. Vội vàng đi lấy thuốc hạ sốt, anh chàng như mù đi đêm cầm đèn pin cứ chiếu chiếu mà đi, căn nhà thật tình quá rộng lớn, anh chàng vội nhớ phòng mình cũng có thuốc mà Tuấn Anh võ đầu nhẹ mấy cái rồi quay lại.
-Tiểu Anh, mình lấy được thuốc rồi. Cậu tỉnh dậy uống đi.
Tuấn Anh đỡ cô nàng vào lòng mình, ân cần đưa từng viên thuốc:
-Cậu ăn kẹo ko?
-Thuốc đắng cũng chịu, nhưng mình ko còn biết vị nó ra sao nữa rồi. Ko cần đâu!
-Cậu thấy sao?
-:Lúc nãy thì nóng bây giờ thì lạnh.
Tuấn Anh ôm con bé vào lòng vỗ về:
-Cậu đỡ hơn chưa!
-Cũng đỡ!
Con bé bắt đầu ngủ thíp đi trong vòng tay ấm áp của Tuấn Anh:
-Tiểu Anh! Tớ xin lỗi cậu nếu như mình ko giành bé Boo với cậu thì cậu cũng đâu té hồ và ra nông nỗi vậy. Tớ xin lỗi!

Con bé lớ mớ trong miệng:
-Đồ ngốc, bị tôi lừa như vậy mà còn ……….(rồi ngủ tiếp)
Tuấn Anh cười, rồi đặt cô nàng trở về giường. Giấc ngủ con bé lại tiếp tục trong những giấc mơ. Tuấn Anh thì lặng yên lao dọn chiến trường.
Sáng tinh sương………
Con bé tĩnh dậy sao một cơn sốt, nó như khỏe hơn.
Dì Lan:-Con dậy rồi à! Con cảm thấy sao rồi
Tiểu Anh:-Con ko sao dì à! Con vẫn khỏe, hình như tối qua con nằm mơ.
Dì Lan: -Con thấy ác mộng sao!
Tiểu Anhạ ko, còn tồi tệ hơn là ác mộng nữa!
Dì Lan: -Vậy sao! Con kể cho dì nghe xem.
Tiểu Anh: -Con nằm mơ, con thấy con bị sốt nặng. Tuấn Anh ở đâu đến đây chăm sóc con. Con ko biết lúc đó trời có sập ko nữa…..
Tuấn Anh từ ngoài phòng nói vọng vào: -Cậu nằm mơ đi, cậu bệnh có ma mới dám chăm sóc cậu.
Từ trước đến giờ Tuấn Anh luôn là kẻ kín miệng, vô cảm với những việc xung quanh. Anh ko nói ko rành gì cả, chỉ thấy cái gì đáng làm, đáng nói. Anh ko phải là kẻ thích nói dối, hay là kẻ ba hoa khoác lát. Nhưng sao hôm nay anh chàng lại nhận thấy mình lại như vậy Tại sao phải nói như vậy? Tại sao thích cãi thích nói với Tiểu Anh nhiều như thế?…….Tuấn Anh dường như ko phải là Tuấn Anh trước đây nữa hay sao. Tối hôm qua anh đã cười, anh lại cười vì Tiểu Anh, nụ hôn đầu đời của anh lại chính là con bé ấy. Tại sao mọi chuyện của anh chàng lại dính vào Tiểu Anh nhiều đến thế…….? Anh chàng bàng hoàng bỏ đi, trong cái nhìn khó hiểu của Tiểu Anh dành ình.
Dì Lan: -Cho dù con bệnh, thì bây giờ ko sao rồi, đừng lo nữa? Con ăn sáng đi rồi dì đưa con về nhà luôn?
Tiểu Anh: -Ko sao đâu dì! Con về một mình được mà!
Dì Lan: -Ko sao đâu! Dì và chú phải về công ty cho nên sẵn tiện con cứ hóa giang, đi chung cô chú cho vui. Ăn nhanh đi con kẻo trễ giờ học con đó.
……………………………………………………………
-Thông báo với mọi người hôm nay đã có kết quả bảng 100 học sinh ưu tú rồi đó. Chỉ còn 5 ngày nữa thôi chưa ta sẽ biết..
Trọng Khanh đường hoàng thông báo trước mọi người:
-Các cậu, các cậu nghĩ ai sẽ là hạng nhất?
Lam Linh giơ tay:-Tuấn Anh.

T.Khanh: -Chính xác, Tuấn Anh luôn luôn là tấm gương, là lớp trưởng tốt, là một anh chàng đẹp trai, tốt bụng, thương người…..Thì hạng nhất luôn luôn là Tuấn Anh.
Tiểu Anh ngó lơ nói bóng gió: -Tốt cái nỗi gì chứ, ăn nói ngang ngược, hành động thô lỗ,….ỷ chức ỷ quyền con nhà giàu thì muốn làm gì thì làm sao. Hạng nhất á, tầm thường.
Lam Linh: -Tiểu Anh, cậu ko nên nói vậy, dù sao Tuấn Anh vẫn luôn là nhất. Thế lực của cậu ấy mạnh như thế sao chống đỡ nổi, tốt hơn là cậu đừng chống đối với họ nữa, ko thôi..
Tiểu Anh: -No, no, no. Đừng vội kết luận điều gì khi chưa chắc chắn, câu này cũng có hữu ích cho việc xem tổng kết bảng điểm đấy. Có lẽ việc ăn mừng của họ hơi sớm đó. Lỡ có chuyện gì xảy ra mình ko biết bọn họ sẽ ra sao nữa. Lam Linh cậu có nghĩ mình hạng nhất ko.
Lam Linh: -Có chứ, mình bây giờ trong nữ sinh trong trường thì mình học giỏi nhất rồi. Mình rất tự hào khi năm nào mình cũng được vinh danh cùng 4princes.
Tiểu Anh: -Nhưng nhất là hạng nhất toàn trường cơ.
Lam Linh: -Mình theo ko nổi, Tuấn Anh quá thông minh chỉ số IQ của cậu ấy đến 200 lận đó sao mình qua nổi, Đ.Tuấn thì nhạy bén trong mọi môn học , T.Nhân như là cuốn bách khoa sống, Trọng Khanh biện luận rất hay giải quyết mọi vấn đề dù khó đến đâu vẩn êm xuôi như thường. Cho dù mình cày ngày cày đêm làm sao qua được họ.
T.Khanh: -Lam Linh cậu nói đúng, nhưng cũng đừng buồn, vì bọn mình luôn là nhất. Ko có sự chen lấn của kẻ khác đâu(nhìn Tiểu Anh) những kẻ nông cạn coi trời bằng giun.
Tiểu Anh nhìn anh chàng ngơ ngác: -Cậu nói ai vậy!
T.Khanh: -Nói ai thì người đó biết. Tiểu Anh cậu nghĩ mình hạng mấy trong lớp……À mình biết rồi hạng nhất mà nhất cấp bình cơ thì phải, cậu nghĩ xem Tuấn Anh như thế sao cậu bì nổi chứ, cậu là con gái mà học giỏi chi thì chừng nữa cũng lấy chồng sinh con mà thôi.
Ngọc Như nhéo vào tai anh chàng
-Cậu nói gì cơ, cậu dám xem thường con gái hay sao. Bộ trên đời này ko có con trai thì con gái chết hết hay sao, cậu được mẹ cậu sinh ra mẹ cậu cũng là đàn bà mà.
-Đau……..mà…….cậu buông ra đi.
Tiểu Anh: -Ngọc Như buông cậu ấy ra đi,T.Khanh à! Dám cá ko!
T.Khanh: -Cá cái gì?
Tiểu Anh: -Cá xem ai hạng nhất tháng này.
T.Khanh: -Được, mình chọn Tuấn Anh.
Tiểu Anh: -Nhưng mình nói là người khác thì sao?
T.Khanh:-Ai?
Tiểu Anh: -Mình ko biết, nhưng mình nói là người khác ngoài 4princes.
T.Khanh:-Cậu thua chắc.

Tiểu Anh: -Mình cũng rất sợ thua, nhưng mình vẫn cá. Nếu tớ thắng, cậu phải làm theo lời của mình.
T.Khanh:-Cụ thể đi. Nhưng nếu mình thắng thì cậu phải làm người hầu của mình.
Tiểu Anh:-Được! Ngoéo tay nhé
Ngọc Như: -Tiểu Anh, sao cậu liều vậy. Tuấn Anh đã 11 năm liền là học sinh giỏi hạng ưu, cậu dám cá như vậy khác nào lấy trứng trọi với đá.
Tiểu Anh:-Cậu yên tâm, trứng trọi đá, đá ko nứt thì thôi làm gì trứng bể(cười).T.Khanh hứa đấy.
T.Khanhk, mình và cậu đi xem bảng điểm.
Tiểu Anh:-Cậu đi đi, mình tin tưởng cậu.
T.Khanh vui vẻ đi ra ngoài, sau 5 phút quay về thì mặt cậu ấy trở nên thê thảm. Thiện Nhân, Tuấn Anh, Đức Tuấn vào lớp, thấy T.Khanh buồn bã:
-T.Khanh cậu bị con bé nào bỏ rơi sao!-T.Nhân giễu cợt.
-Nói cho tụi mình biết đi, sao mặt cậu buồn vậy-Đức Tuấn
T.Khanh nhìn Tuấn Anh thất vọng, quay sang Tiểu Anh con bé đáp trả cho anh chàng bằng nụ cười ngặt ngẽo.
-Tuấn Anh sao vậy chứ! Tại sao cậu giao cuộc đời của mình cho con bé đó chứ. Nó sẽ hành hạ mình mất thôi, mình nghĩ ngày mai nó lột da mình, hôm sau nó ăn tươi nuốt sống mình quá. Mình ko muốn bị nó hành hạ đâu.
Tuấn Anh ngạc nhiên ko hiểu T.Khanh đang nói gì, cũng ko biết chuyện gì đang xảy ra. T.Nhân và Đ.Tuấn nhìn Tuấn Anh khó hiểu.
Tuấn Anh:-T.Khanh, cậu nói gì tớ ko hiểu.
Ngọc Như lém lĩnh: -Để tớ kể cho nghe, chuyện là vầy T.Khanh và Tiểu Anh cá cược nếu Tuấn Anh được hạng nhất toàn khối trong tháng này thì Tiểu Anh sẽ trở thành người hầu ko công cho T.Khanh và ngược lại. Wa! Kết quả bắt ngờ quá, Tuấn Anh ko sao tháng sau cố lên nhé(Vỗ vai khích lệ)
Đ.Tuấn: -Vậy ai hạng nhất vậy T.Khanh.
T.Khanh hét ré lên: -Tiểu Anh cậu là người hay quỷ, Tuấn Anh cậu phải chiến thắng cậu ấy chỉ có 0.1 điểm thôi. Trời ơi! Cậu ta ăn trọn bảng điểm với thành tích 10.0 luôn.
T.Nhânao cậu biết.
Một bạn nam hối hả chạy vào lớp:-Các cậu biết tin gì chưa, có một hacker đã xâm nhập vào mạng máy tính của trường. Vẫn mai chưa có chuyện gì xảy ra, nghe nói tên hacker này chỉ xem bảng điểm rồi mất tích rồi. Nhà trường hiện nay đang truy tìm tên hacker đó để đưa đến cảnh sát đó.
T.Nhân, Tuấn Anh, Đức Tuấn nhìn chân chân vào T.Khanh:
-Có phải vậy ko?
T.Khanh gật đầu: -Mình xin lỗi mình sock quá cho nên quên để ý cho nên có người phát hiền rồi.(khóc…….).Nhưng chuyện đó mình ko sợ, mình sợ nhất là phù thủy đó. Tuấn Anh, T.Nhân, Đức Tuấn giúp mình đi mình ko muốn bị phù thủy hành hạ đâu.
Ngọc Như: -T.Khanh cậu đã hứa rồi cậu nuốt lời hả!
Tiểu Anh hớn hở chạy đến: -T.Khanh cậu nhớ hứa với mình gì ko?
T.Khanh: -Nhớ(đớ người)

Tiểu Anh:-Tốt! Bây giờ ta muốn người hầu PR ta trước mặt tất cả mọi người, hãy nói Tieu Anh is the best.hehehehe……………….
T.Khanhao cậu nổ dữ vậy, nhà cậu là kho đạn chắc, cậu là nhất à. Nằm mơ đi,…..
Tiểu Anh:-Nhưng sự thật vẫn là sự thật chỉ trên lệch có 0.1 điểm nhưng đó vẫn là sự thật thôi.
T.Khanh:-Được mình sẽ giúp cậu cho đến khi tôi thấy ngày tàn của cậu lúc đó xem cậu the best hay là bị bét cho xem.
Tiểu Anh: -Tớ sẽ đợi.
……………………………………………………
Ngày hôm sau tại trường….
Tuấn Anh hoảng thốt khi bước vào lớp gặp người bạn thân của mình. Đầu đeo băng ron Tiểu Anh is the best, mắt đeo kính đen, người đeo bảng Tuấn Anh là kẻ dê xòm, hạ lưu. Phía sau có để dòng chữ 4princes đi chết hết đi.
-Tuấn Anh cứu mình đi! Mình ko muốn như vầy đâu. Tiểu Anh bắt mình làm đó….
-Cậu yên tâm, mình sẽ trả thù cho cậu có điều nhanh nhất thì vào tháng sao
-Hả
-Cậu đã hứa với người ta, mình cũng pó tay. Mình nghĩ ai nhất ko quan trọng, quan trọng là đã hứa thì phải làm.
-Nhưng phù thủy bắt mình làm việc như một nô lệ vậy, bắt mình làm những việc mà mình ko thể làm. Như là chống đối các cậu.
-Việc nào đúng thì cậu làm sai thì thôi.
-Cậu thấy mặt mình ko.(gỡ kính đen ra, Tuấn Anh buồn cười)
-Cậu luyện Kungfu Panda khi nào vậy!
-Cậu còn nói trọc mình nữa hả, cô ta bảo mình đi xử lí cậu. Mình ko chịu cậu ta đưa mình cho Ngọc Như xử lí thế là vầy nè.
Thiện Nhân bước đến cũng ko khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy T.Khanh:
-Mình đã nói cậu cẩn thận rồi mà, bây giờ ra nông nỗi này mình ko biết làm gì nữa.
-T.Nhân cứu mình đi, mình ko muốn như vầy đâu xấu hổ quá!
Tuấn Anh: -Cậu cứ cố nhẫn nhịn, tụi mình sẽ có cách thôi.
Con bé Tiểu Anh ngồi gác chân lên bàn, miệng nhai kẹo cao su chót chét vừa nhai vừa thổi bong bóng. Con mắt thì cứ quan sát T.Khanh:
-Ngọc Như, cậu ghi cho tớ tội 102 của T.Khanh lúc 9h:20min:30s thứ hai ngày 8/9. Tội danh nói chuyện tán ngẫu trong giờ làm việc khoảng 10 phút phạt 2 tiếng ko ngủ và 1 giờ lao động công ích. Cậu nhớ cho cấu ấy xem 102 tội của cậu ấy để cậu ấy biết đường sửa chữa lỗi lầm làm người tốt. hihihihi ^_^
Ngọc Như: -Ok! Tiểu Anh is the best.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.