Bạn đang đọc Đại Chiến 4Princes – Chương 10: Trò chơi bắt rượt
Bỗng 1 cánh tay chặn lại: -Cậu có thôi dừng trò này ko?
Ả đầu vàng quay lại thốt hoảng: -Hả, Đức Tuấn….?
-Người ta đã bảo ko thích thì thôi sao lại động tay động chân, còn đem cả vũ khí nữa là sao?-.Đ.Tuấn buông tay ả ra rồi dựt con dao ả mắt xanh cầm.
-Đ.Tuấn bọn tớ chỉ muốn cho con nhỏ này một bài học thôi, xem như là giúp các cậu chút giận.
Từ ngoài cửa vọng vào: -Chút giận hay là dùng luật giang hồ thanh toán người khác?
T.Khanh vừa nói vừa bước vào cùng T.Nhân và Tuấn Anh.
Tuấn Anh lạnh lùng: -Buông cậu ấy ra nhanh!
Cả 3 ả đành tha cho cô nàng, họ trở về chỗ trước khi về chỗ ngồi, T.Nhân bảo: -Tiểu Anh là của bọn tớ, tụi này muốn xử sao là quyền của 4princes, nếu các cậu còn dám động đến cậu ấy thì coi chừng đó!
Tiếng trống vào lớp…..
Cả lớp khẩn trương về chỗ, còn Tiểu Anh ấm ức, Đ.Tuấn khẽ hỏi: -Cậu ko sao chứ!
-Cám ơn cậu vì chuyện lúc nãy tớ ko sao!
Cả 3 ả ma nữ tức tối vì kế hoạch của họ bị phá vỡ.
Giờ ra về Tiểu Anh bước ra cổng chuẩn bị lên xe thì nhận được một hộp quà, con bé hiếu kì: -Ai gửi ình ta!
Con bé nhanh chóng mỡ hộp ra thì ra, nó la thất thanh vứt hộp quà xuống đất. 4princes ở xa chăm chú nhìn cười khoái chí, cả 4 yeah lên:
-Hay thật rốt cuộc có thứ để con bé đó sợ rồi keke! Theo mình nghĩ nếu người bình thường chắc đã ngất xỉu rồi.(T.Nhân)Tuấn Anh cậu siêu thật.
Con bé la lên 2 tên vệ sĩ hoảng thốt, tiến đến xem là cái gì: -Cô chủ ơi, rắn giả mà!
-Rắn giả sao?
-Hình như có tấm thiệp.-Tên vệ sĩ lấy tấm thiệp đưa cho Tiểu Anh, cô nàng mỡ ra tấm thiệp có nội dung.
Nhân dịp sinh nhật lần thứ 17 của Tuấn Anh. Trân trọng ko đón chào bạn phù thủy đến dự sinh nhật của mình. Sự có mặt của bạn góp phần gia tặng sự phiền hà cho quý khách. Nếu có đến đề nghị make up lại bản thân, đồng thời mua kim may miệng lại cuối cùng là nên mua thuốc trợ tim nhé.
Đọc xong con bé xé tấm thiệp tơi bời: -Ai thèm đi đến dự cái sinh nhật của tên cô hồn cát đản này chứ, đồ háo sắc bỉ ổi!
Hả giận cô nàng bước lên xe đóng cửa cái “gầm” như hả cơn giận. Bước về nhà dì Quyên đã trực cửa sẵn:
-Con về rồi hả!
-Sao dì đến đây?
-Dì đến thăm con, nghe nói dạo này con học hành nhiều căng thẳng cho nên dì mua một số đồ bổ qua đây tặng cho con nè!
-Con cám ơn dì! Dì cứ ngồi chơi, con đi thay đồ, rồi xuống tiếp chuyện với gì.
Con bé nhanh chống thay đồ rồi xuống lầu. Con bé bảo, nó lục túi quà bảo:
-Sao gì mang nhiều đồ cho con quá vậy, có mình con ăn sao hết!
-Thì con cứ từ từ ăn cũng được.
Con bé giật mình chuyển thái độ lần này nó đi thẳng vào vấn đề:
-Dì muốn gì ở con dì nói đi?
-Kìa sao con lại nói như vậy. Dì chỉ muốn quan tâm chăm sóc đến con thôi chứ gì đâu có ý gì đâu.
-Còn con gái gì Lam Linh nó đâu con nghĩ nó cần dì hơn con.
-Nó là con của dì, tuy dì ko sinh ra con nhưng dì thương con như con ruột của dì. Dì biết từ đầu con đã có thành kiến với dì, nhưng gì ko hiểu tại sao con ghét gì như thế.
-Con ko có nói là con ghét gì, con ko có nói là có thành kiến với dì. Từ đầu con biết dì là người tốt vì dì ko áp đặt con như bao người mẹ kế khác. Nhưng tại sao? Năm xưa chính vì dì mà gia đình ba người ba mẹ và con phải li tán, gì biết ko lúc 4 tuổi con đã sock như thế nào, rồi con càng lại buồn hơn khi ba con rước dì về nhà khi con ko có mặt. Suốt 12 năm nay dì biết ko con sống có cha có lẽ may mắn hơn là có mẹ nhưng ko con ko có ai hết con sống như đứa trẻ mồ côi, gì có biết hay ko! Trong khi Lam Linh được yêu thương cưng chiều được ba quan tâm, nó có người mẹ tốt như dì nữa.
Tiểu Anh càng nói nước mắt cứ tuông rơi dì Quyên cũng ko thể nào kìm nỗi cảm xúc, dì ấy ko ngờ vì mình mà một đứa trẻ vô tội lại đau khổ như thế.
-Con ơi! Dì xin lỗi(Ôm tiểu Anh vào lòng), dì đã quá vô tâm với con. Giá như lúc con còn nhỏ dì kêu ba con rước con về nhà thưởng thụ cuộc sống gia đình, thì….
Con bé đầy dì Quyên ra: -Dì à! Điều con ko muốn nói con đã nói hết rồi nếu con xúc phạm dì thì cho con xin lỗi. Dì Kim à, đưa dì Quyên ra cổng.
-Kìa con!
-Con mong sao này dì đừng tìm đến đây nữa con rất bận-Tiểu Anh nói một cách vô tình.
Quản gia Kim đưa dì Quyên ra cổng, quản gia Kim nhắn nhủ:
-Quyên à, cô đừng buồn như vậy, con bé đó thấy vậy thôi nó tốt lắm, ko để bụng chuyện gì đâu, cô muốn thân với nó thì từ từ trước sao gì nó cũng hiểu ra.
-Tui cám ơn dì Kim, nhờ gì chăm sóc nó giúp tôi và ba của nó. Tôi về!
Tại nhà T.Nhân, 4 anh chàng họp với nhau:
-Tớ nghĩ, cậu ko nên mời Tiểu Anh. Vì nếu cậu ấy đến đó thì bữa tiệc của chúng ta ko biết sẽ trở thành cái gì.-T.Nhân
-Đó là điều tớ mong muốn.-Tuấn Anh.
-Tớ biết cậu muốn dìm hàng con bé, nên vừa vừa thôi chứ. Người ta là con gái mà, với lại hôm đó là sinh nhật của cậu-Đ.Tuấn.
-Ko cần lo lắng vậy đâu, mình nghĩ Tiểu Anh sẽ ko dám đến đâu, phát thiệp cho có lệ thôi mà. T.Khanh
-Theo mình thì tốt hơn hôm đó cậu ấy nên ở nhà, nếu mà cậu ấy đến bữa tiệc quả thật tụi mình phải tốn chất xám.-Tuấn Anh.
-Dù đi hay ko đi cậu ta dám quậy bữa tiệc mới sợ, suy đi nghĩ lại cậu ta là người biết điều cho nên mình cam đoan cậu ta ko dám đến đâu-T.Nhân.
-Tùy cậu ta, ko bàn đến cậu ấy nữa tốn thời gian quá.-T.Khanh
-Thế thôi, ko có gì tụi mình lấy bài ra học đi.-Tuấn Anh
Ngày hôm sau tại trường lúc tan trường về…..
-Sau tụi mày dở quá vậy, có chuyện nhỏ đó cũng làm ko xong.
-Lam Linh tụi mình xin lỗi mà, muốn dằn mặt nó thì dễ thôi.-Ả môi đỏ
-Cái tui cần là muốn các cậu làm mất mặt nó trước mặt mọi người kìa, tớ muốn nó tránh xa 4princes ra nhất là Tuấn Anh đó.
-Nhưng hôm đó bọn họ đã ra mặt, cậu ko nghe lời cảnh cáo của T.Nhân sao. Tụi mình muốn học yên ổn ở cái trường này, nên xin cậu đó.
-Cậu muốn làm cho yên chuyện hay đợi mình nói cho 4princes, để họ xử các cậu đây. Có 2 cách để các cậu lựa chọn, 1 là làm theo chỉ bảo của mình, 2 là ngày mai chuẩn bị rời khỏi trường này đi.
-Lam Linh, tụi mình…………..Thôi được cậu muốn gì cứ nói.
-Tạm thời mình cho nó yên, sao này tính tiếp, các cậu về đi.(dỗ ngọt) Nếu các cậu làm tốt mình sẽ nói đỡ cho các cậu vài lời tốt đẹp trước mặt 4princes, ko chừng các cậu còn là bạn gái của họ nữa chứ.
-Thật sao! Cậu hứa đó, tụi mình về đây.
Tiểu Anh nấp phía sao nghe hết mọi chuyện, nó thầm trong bụng “3 con ma nữ thêm 1 con cáo vs 4 quỹ(cười), họp đấy chứ. Bậy bậy, tụi họ mà kết hợp lại thôi thôi tận thế quá”
Nghe hết mọi chuyện nó bình thản đứng đợi xe tới rước. Vừa chuẩn bị lên xe đột nhiên con bé bị dựt cái cặp. Nhìn lại thì ra là 4 tên ấy nữa, con bé hét to:
-Trả lại cặp cho tui, 4 tên đáng ghét.-Vừa la con bé vừa đuổi theo. Bốn anh chàng ngồi trên xe hơi mà phá lên cười rộn ràng, còn cô nàng với vận tốc 10m/s vút nhanh như tên lửa, gặp Hà My đang chuẩn bị lên xe đạp về nhà, con bé nhanh nhẹn cầm xe lên khẩn trương: -Hà My, cho tớ mượn xe.
Phóng lên xe con bé kiên trì chạy, 4 anh chàng ở phía trước vẫn thanh thản ngồi trên xe chỉ thị tài xế chạy. Dù sống trên đất Mĩ 12 năm so với mấy anh chàng cô nàng vẫn chưa rành đường phố, bản tính thông minh cô nàng nhanh chống rẽ sang con hẻm nhỏ. 4 anh chàng nhìn về phía sau, nhìn đi nhìn lại lóng ngóng: -Cậu ta đâu mất rồi, sao ko đuổi theo nữa chứ.-Tuấn Anh
-Bác tài chạy chậm xe lại!-T.Nhân
-Hehehe tớ nghĩ cô ta đầu hàng rồi! Để xem ngày mai cậu ấy sẽ nộp bài tập như thế nào,(mỡ cặp ra) để mình khám phá cậu của phù thủy có gì đặc biệt nhỉ.
Chưa kịp mỡ cặp, bài tài thắng nhanh cái “rét” 4 anh chàng lao về phía trước. Cảnh tượng thật ngoạn mục, nhìn ra phía trước thì ra là Tiểu Anh đang ngồi trên xe đạp đang chặn đầu xe của họ lại. Cô nàng cười mỉm chi, bác tài bóp còi inh ỏi. Tuấn Anh dừng bóp còi, cả 4 bước ra khỏi xe:
-Oh My God! Tớ ko có mơ chứ-T.Khanh. Tiểu Anh nhéo lên má T.Khanh, anh chàng hét lên cô nàng buông ra cười
-Ko, ko mơ đâu là thật đó. TRẢ CẶP LẠI ĐÂY! (Cô nàng xoè tay)
-Thì ra cặp này của cậu à, có giỏi tới lấy đi
T.Khanh ném cặp cho Đ.Tuấn, cô nàng lao ra chụp lấy nhưng hụt rồi. Giống như trò chơi truyền khỉ của trẻ con 4 anh chàng ta xoay cô nàng như chóng chóng hết T.Nhân ném cho Tuấn Anh rồi Tuấn Anh ném cho Đ.Tuấn……….ko tuân theo quy luật nào. Càng cố giành lại cặp mắt cô nàng bắt đầu có triệu chứng, bây giờ cảnh tượng trước mắt con bé càng mờ mịt, từ từ tối tâm. Nhận thấy Tiểu Anh có gì khác lạ, 4 anh chàng dừng ngay cuộc đùa giỡn, đúng lúc cô nàng té ngã. Đ.Tuấn nhanh tay đỡ Tiểu Anh, T.Nhân vỗ má cậu ấy:
-Tiểu Anh, cậu thấy sao…….mau tỉnh đi chứ, cậu chưa lấy lại cặp mà.
4 Anh chàng lo lắng, Đ.Tuấn định bế cô nàng lên xe. Bỗng nhiên cô nàng lao nhanh khỏi vòng tay Đ.Tuấn nhanh nhẹn bắt lấy cái cặp của mình. Cả 4 ngỡ ngàng, cô nàng sau khi lấy được cặp cách xa họ khoảng cách an toàn, Tiểu Anh cười tươi:
-hihihi, mắc lừa rồi kìa, thật là tệ quá đi. Cám ơn các cậu giữ cặp giúp mình nhưng mình ko cần đâu hé.
Cả 4 tức phát điên lên mặt ai cũng tái mét, cô nàng đắc chí cười ko dứt, nhanh nhẹn dắt xe đạp đi. Vừa đi cô nàng cảm thấy hơi mờ mờ nhưng cũng dần bình phục, dù ko biết nó là di chứng để lại sao tai nạn ở phòng thí nghiệm, vừa đi cô nàng suy nghĩ về sức khỏe đôi mắt cảm thấy bất thường cho nên cô nàng quyết định 1 chuyến đi thăm bác sĩ.
-Cám ơn cậu nhé Hà My!
-Cậu có chuyện gì mà lúc nãy gấp gáp dữ vậy!
-Ko có gì chỉ là chuyện rắc rối mà.
-Cậu về nhà ko, mình đưa cậu về.
-ko cần, mình định đi bác sĩ, sao dạo này mắt mình bất thường quá.
-Thế sao, kể từ khi nào.
-Kể từ khi mình gặp chuyện ở phòng thí nghiệm.
-Nhưng Tuấn Anh bảo với bọn tớ là cậu ko sao mà!
-Tuấn Anh bảo sao?
-Đúng hôm đó, bác sĩ đã gọi cậu ấy vào phòng nói bệnh trạnh của cậu cho cậu ấy biết, khi đi ra tụi mình nghi ngờ Tuấn Anh giấu bọn mình chuyện gì hay sao ấy cậu ấy cứ úp úp mỡ mở bảo là cậu ko sao, nhưng khi cậu bình phục nhanh như vậy nên bọn mình cũng an tâm.
Con bé nghi vấn thầm trong bụng: -Úp úp mỡ mỡ chắc chắn tên hái hoa đạo tặc ấy giấu mình điều gì? Mình phải điều tra mới được.
– Mình đi trước nhé Hà My.
……………………………………………………
-Tạm thời mắt cháu ko sao? Có lẽ do di chứng lần tai nạn ấy.-Bác sĩ bảo.
-Tạm thời, nghĩa là sao vậy cô?
-Cô nghĩ cháu nên biết hôm đó bác sĩ cấp cứu cho cháu đã kịp thời vệ sinh đường hô hấp cho cháu nên ko sao, còn mắt cháu thì vẫn còn dính độc rất nhẹ thôi! Nên cô khuyên cháu ko nên lao động bằng mắt quá nhiều như xem TV, hạn chế tiếp xúc với máy tính,…..Cô sẽ cho cháu thuốc để uống, nếu như trong vòng 1 tháng mắt cháu ko có gì coi như nó đã lành hẳn
-Thưa cô! Nếu như có gì thì sao.
-Cô buộc phải làm phẫu thuật cho cháu thôi, cuộc phẫu thuật này tỉ lệ thành công chỉ là 50/50.
……………………………
Cầm lọ thuốc trên tay vừa đi con bé lo lắng trong đầu nó luôn văng vẳng như lời nói của bác sĩ bên tai, cô nàng than vãn:
-Tiểu Anh ơi! Mày làm sao đây, 1 tháng định mệnh sao mày có thể an tâm được chứ. Sao xui dữ vậy nè, từ khi về nước chả có việc gì hên cả…….đáng ghét thật!