Bạn đang đọc Đài các tiểu thư – Chương 7
32.Ngày… tháng .. năm..
Tôi gọi địên bảo Tấn dắt bạn gái về nhà ăn tối, tôi làm vài món đặc biệt (để ăn mừng!). Thực ra tôi không giỏi chuyện bếp núc, mấy món tôi có thể làm đều là…mua trong siêu thị về nấu. Đôi lúc tôi thấy mình cũng…tiểu thư thật. Dù sao, với phụ nữ thời đại mới, chuyện nấu nướng trở thành…chuyện phụ, không nhất thiết phải thạo. Cứ cho là vậy đi. ^-^
Bất chợt, tôi nhận ra sao mình thảm thế này. Người ta nấu cơm chờ chồng, còn tôi nấu cho…em trai và bạn gái nó!
Bỏ cây đàn xuống, anh Khoa đốt một điếu thuốc. – “Còn nhớ em nói gì với anh không?”
Tôi cũng xin anh một điếu – “Nói gì?” – rồi bỏ điếu thuốc lên miệng châm lửa. Tôi ho sặc sụa, tệ thật, tôi không dùng được thứ này.
Anh Khoa lấy trong hộc tủ ra một cái mp3, cái thường dùng ghi âm mấy bài tủ của nhóm. Anh bảo tôi dùng earphone để nghe.
“Em không hút.”
“Uh, vậy là tốt.”
…….
“Yêu thật rồi à?”
……
“Nếu chưa yêu thì dừng lại, kẻo khổ.” …“Còn nếu đã bị ái tình đánh trúng, thì cố không bỏ cuộc.”
“Không bỏ cuộc.”
Giọng tôi, chắc chắn, tự tin, mạnh mẽ. Cuộc nói chuyện hôm trước khi gặp lại Thục. Cái hôm tôi đang hừng hực khí thế của kẻ đang yêu và tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của mình.
Tôi không nghĩ là anh thu lại.
Bạn gái Tấn là một cô gái tóc ngắn, mắt to, trắng hồng và có vẻ nhút nhát. Bữa cơm tối khá ổn, đại khái là chúng nó khen ngon. Tôi chỉ hỏi cô bé vài câu, vì cũng hiểu tâm trạng của em ấy. Tấn đang ăn, bỗng dừng đũa và hỏi tôi – “Chị gặp bạn khi ra Bắc à?”
Tôi hơi shock khi nghe Tấn hỏi, nuốt miếng cơm – “Sao hỏi vậy?”
“Em có rửa hình trong máy dùm chị. Thấy có ảnh chị chụp cùng ai đó.” – Vừa nói, Tấn vừa lục ba lô đưa tôi xấp hình.
Tôi đặt chén cơm xuống và xem từng tấm, trong khi Tấn tiếp tục ăn và nói thêm – “Nhưng chỉ có một tấm là hai người chụp cùng. Nhìn có vẻ như chị bị chụp phục kích vậy.”
Đó là tấm ảnh ở Quốc Tử Giám.
Việc anh Khoa cho tôi nghe lại đoạn thoại ấy làm tôi thấy xấu hổ với chính mình. Có phần nào đó của sự mãnh liệt trong tôi đã trỗi dậy… cộng thêm cú bồi của anh Khoa – “Bây giờ bỏ cuộc nghĩa là chưa yêu?”
“Không, em yêu.” – Sao mà ai cũng nghi ngờ tình yêu của tôi vậy? Lửa trong tim tôi lại bừng cháy.
“Vậy đi tìm cô ấy đi. Nếu không tin thì làm cho người ta tin!”
Tìm? Tôi tìm nàng cũng giống như Hòang tử Jason đi tìm bộ lông cừu vàng trong Truyền thuyết Hy Lạp thôi. Đất Sài Gòn đâu phải là Quận Hòan Kiếm, mà có là Quận Hoàn Kiếm cũng bíêt đâu mà tìm. Không lẽ tôi đăng bảng tìm trẻ lạc khắp nơi sao?
Vậy mà, ý nghĩ đi tìm Thục lại bắt đầu nhen nhóm trong tôi.
33.Ngày 20 tháng 12 năm..
Tôi đã nghĩ chắc chỉ vài tuần là tôi sẽ có thể quên dần chuyện ở Hà Nội đi. Không biết có phải vì tấm ảnh còn lưu trong máy hay vốn hình ảnh của Bằng đã lưu sâu trong tâm trí tôi, mà đã gần hai tháng tôi vẫn như người bị bỏ bùa. Không ổn chút nào.
Tôi thậm chí không thể bỏ tấm ảnh đó được. Có một sự mâu thuẫn rất lớn trong tôi, một mặt tôi không muốn bị Bằng ám ảnh, mặt khác tôi lại sợ mình sẽ không còn nhớ gương mặt anh ta. Khó mà miêu tả cảm giác của tôi khi nhìn thấy tấm ảnh Tấn đã rửa…Giống như là mừng vui khi giữ được một báu vật..
Cả tháng qua chúng tôi chơi luôn bốn ngày cuối tuần, chứ không phải hai như trước. Khán giả yêu thích nhóm của chúng tôi ngày càng nhiều – nên anh Khoa quyết định chuyển sang chuyên nghiệp, lấy tên nhóm là Roam Band. Tôi bỏ việc giao gas, Vũ cũng thôi việc ở nhà hàng vì cứ thỉnh thoảng lại có người hỏi – “anh ở trong nhóm nhạc Roam phải không?”.
Để đúng với chữ “roam”, chúng tôi di chuyển khắp nơi, chứ không còn chỉ ở góc phố Tràng Tiền nữa. Và đặc trưng là nhóm chỉ chơi ngòai đường chứ không vào bar, nhà hát, hay phòng trà nào. Dĩ nhiên là không có cả sân khấu.
Tôi đã có thể chơi tốt trở lại, nhưng đừng nghĩ là tôi quên Thục. Chính cô ấy là mục tiêu cho chuyến roaming của riêng tôi.
Công ty tôi có một buổi chiêu đãi khánh thành dự án ở Hải Phòng. Cũng chẳng có gì đáng nói nếu chị Tuyết không đẩy việc ra đó tham dự cho tôi, trong khi đây là vai trò của chị. Tôi chỉ là trợ lý, tôi không có lý do gì phải có mặt cả.
“Chị không đi xa được. Cu Tí dạo này bị dị ứng, khó ngủ…” – Một lý do như mọi lần – Cu Tí. Tôi thở dài – “nhưng em không muốn đi..”
“Ngoài tiệc chiêu đãi ở Hải Phòng, chị có vé mời dự buffet ở Hà Nội hôm Noel…” – Chị bắt đầu bóng gió xa xôi. Tôi lên tiếng chặn ngay – “Em không trở lại đó.”
“Tùy em..” – Chị Tuyết cười mỉm – “Nhưng ra Hải Phòng thì không từ chối đấy nhé. Quyết định vậy đi.”
“Ngày 23 chúng ta sẽ vào Sài Gòn.” – Anh Khoa tuyên bố. Cả đám đều quay sang nhìn tôi khi nghe xong. Cứ như việc này là do tôi nghĩ ra vậy. Tôi cũng như người từ trên trời rơi xuống thôi. Đúng là tôi đã có ý nghĩ vào đó, nhưng chỉ là một cuộc hành trình đơn lẻ.
“Ông điên à Khoa?” – Lão Phúc cho dàn Organ vào bao và gằn giọng. “Tôi vừa lấy vợ, sao đi xa thế được!”
“Đi vài ngày, có bảo ông đi đóng đô ở đấy đâu, rõ vớ vẩn” – Anh Khoa gạt phăng phản đối của lão Phúc, làm Thức và Vũ cũng chẳng dám nói gì thêm. Ánh mắt họ nhìn tôi, làm tôi đâm ngại, phải kéo áo anh Khoa – “Sao phải vào đấy?”
“Không phải vì cậu đâu, chàng ngốc. Chúng ta có lời mời từ công ty Samsung, họ làm lễ mừng Giáng sinh ngòai trời. Tiền không đấy.” – Anh Khoa giải thích, và câu sau cùng làm tất cả đều gật gù. Nói tới tiền thì ai mà từ chối. Chỉ tôi là không quan tâm, đừng nghĩ tôi nói dối, có thể tôi cũng quan tâm nhưng điều đó lúc này không có trọng lượng bằng việc tôi có thể có cơ hội tìm ra cô ấy.
34.Ngày 23 tháng 12 năm..
Tôi đi Hải Phòng. Thực ra nếu không có anh trưởng phòng Marketing cùng đi, tôi đã khăng khăng từ chối. Dù sao, có một người đi cùng cũng đỡ hơn, và lần này là vì công việc. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu tôi chỉ dự tiệc rồi về ngay.
Buổi tiệc chiêu đãi lúc 6h và chúng tôi phải ra sớm để chuẩn bị. Hai giờ chiều tôi đã có mặt ở Sân bay. Thời tiết Sài Gòn cuối năm dễ chịu hơn, mưa đã dứt, trời mát… Không khí của Giáng sinh tràn ngập làm người ta cảm thấy nao nức và xao xuyến hơn.
Chuyến bay của chúng tôi ghi trên vé là 3h30. Vậy mà mới hơn 2h anh Khoa đã hối như giặc đuổi. Anh bảo phải tới sớm hơn một giờ đồng hồ. Lần đầu tiên đi máy bay của tôi, Thức và lão Phúc mà, nên chẳng ai biết gì. Anh Khoa đã đi nhiều, sang Đức năm 17, sang Hongkhôngng năm 22, cũng mấy lần vào Nam. Vũ thì có lần vào Nha Trang thăm anh nó.
An tiễn tôi ở sân bay, cô ấy mang theo một chiếc khăn choàng cổ, quàng cho tôi. Tôi cười – “Trong ấy không rét đâu…”
“Để cậu nhớ rằng mình là người Hà Nội thôi.” – An thì thầm – “Chúc cậu tìm được cô ấy.”
Ánh mắt An lúc này có vẻ xa xăm thế nào, tôi không thể đóan ra. Nhưng tôi cảm ơn vì câu chúc của An. Hy vọng thế. Chỉ hai ngày, nếu tôi tìm được Thục thì đó là một điều kỳ diệu.
“Cảm ơn cậu!” – Tôi siết vai An – “Tớ sẽ luôn mang chiếc khăn này khi ở đó. Tớ thuộc về Hà Nội. Chẳng ai bắt cóc tớ được đâu.”
Cho dù là Thục. Vì chính cô ấy mới là người bị bắt cóc.
“Em đến Hải Phòng lần nào chưa?” – Anh Hải, trưởng phòng Marketing, xách va li hộ tôi và hỏi. Tôi gật đầu – “Rồi, 2-3 lần.”
Hải Phòng khác Hà Nội, nó là đất cảng, chẳng có gì để xem, toàn nhà máy với tàu bè. Người ta nói nếu đi Hải Phòng chơi thì chỉ cần ghé Đồ Sơn đánh bạc là xong. Xuống sân bay gần bốn giờ chiều, tôi và anh Hải vào thẳng khách sạn ở Lạch Tray.
Thành phố Hồ Chí Minh. Tôi đã đến.
Gần 6 giờ tối. Đèn đường chạy suốt từ đường Trường Sơn chỗ sân bay đến nơi chúng tôi nghỉ lại, một khách sạn trên đường Đồng Khởi. Mỹ lệ và hào nhoáng – đó là cảm giác đầu tiên của tất cả chúng tôi về Sài Gòn. Mặc dù Hà Nội cũng phù phiếm không kém, nhưng cái vẻ ngòai của Sài Gòn xa hoa hơn nhiều.
“Trong này mát quá. Không có tí rét.” – Thức cởi áo khóac, nhận xét. Anh Khoa vừa nói chuyện điện thoại xong, bảo – “Bây giờ là cuối năm nên mát, chứ lúc khác ở đây nóng kinh.”
Chuyện đó thì chúng tôi biết. Nằng Sài Gòn mà.
Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Thục có mặc áo lụa Hà Đông không?
Tôi luôn mệt mỏi với những buổi tiệc tùng, mọi người ăn uống cười nói không có chút tình cảm nào. Họ đến vì nhiều lý do, xã giao có, thăm dò có, chơi bời cũng có. Người khách cuối cùng ra về lúc gần 10h, trời ạh.
Anh Khoa bảo tôi đi nghỉ, việc còn lại để anh lo. Hình như còn tiếp khách tăng hai gì đó. Tôi chịu, việc này là quá sức rồi.
Chúng tôi được nghỉ ngơi tự do trong đêm 23, sáng mai sẽ có buổi tập chuẩn bị. Ăn cơm tối xong, Vũ đề nghị đi dạo phố. Anh Khoa kêu bận, lão Phúc thì lên mạng chat với vợ. Cho nên cuối cùng chỉ có ba thằng chúng tôi.
“Này, cô tiểu thư Sài Gòn của cậu ở đâu nhỉ?” – Gịong Vũ trêu chọc. Tôi không đáp, thay vào đó, Thức lại trả lời thay tôi – “Chỉ có chị ấy tìm anh Bằng, chứ sao anh ấy tìm ra. Mò kim đáy bể ấy.”
“Đồ ngốc!” – Vũ đánh vai Thức – “Cô ta biết Bằng vào đây đâu?”
“Sẽ biết” – Tôi lên tiếng – “Chúng ta có mặt trên băng rôn quảng cáo kìa.”
Hai người kia nhìn theo hướng mắt tôi, trên tờ băng rôn lớn có logo của Samsung là hình chúng tôi – “Ban nhạc đường phố duy nhất đến từ Hà Nội – THE ROAM BAND”.
Hy vọng là cô ấy nhìn thấy. Và nếu cô ấy nhìn thấy, hy vọng là cô ấy tìm tôi. Thú thật, tôi biết mình chỉ có 10% cơ hội. 35.Ngày 24 tháng 12 năm..
5h30 chiều.
Cả ngày hôm nay tôi ở lì trong khách sạn, không bước chân ra ngòai. Anh Hải hình như đi Đồ Sơn, vừa trở về trong tình trạng có vẻ đã thua hơi nhiều. Anh nhắc tôi trả phòng, ăn tối rồi ra sân bay luôn.
“Em ngủ ngon không?” – Anh hỏi cho có. Tôi cười – “Em ngủ như chết. Anh đi Casino à?”
Anh gật đầu, buồn buồn. Tôi đoán có sai đâu. Dám chắc nếu mà có thể ở thêm một ngày, anh sẽ quay ra đó để gỡ gạc. Hôm nay là Noel, tôi muốn về nhà cùng gia đình ăn bánh khúc cây, mừng Giáng sinh mặc dù gia đình tôi không theo đạo Thiên Chúa.
Suốt từ sáng, tôi cứ bồn chồn như ngồi trên đống lửa. Nàng vẫn không thấy đâu. Thục có đọc quảng cáo? Hay cô ấy không muốn gặp tôi? Tôi chỉ còn đêm nay thôi, đêm Giáng sinh. Mai chúng tôi có chuyến bay lúc 7h sáng – lão Phúc rắc rối cứ nhất mực đòi về càng sớm càng tốt.
“Đừng lo, sẽ gặp mà.” – Anh Khoa trấn an khi thấy vẻ mặt căng thẳng của tôi. Ai cũng sợ tôi làm hỏng buổi diễn. Họ đều cầu nguyện cho Thục xuất hiện, vì sự quan trọng của tôi, người có thể chơi trống duy nhất. Họ sợ tôi lại trở chứng khi không tìm ra cô ấy.
Họ lo hơi quá, tôi không sao. Chỉ có linh tính hình như, cô ấy không hề biết việc tôi có mặt ở đây.
7h00 tối.
[Chuyến bay Hải Phòng-Sài Gòn, 8.00 PM sẽ được hoãn đến 6.00AM sáng mai. Xin chân thành cáo lỗi cùng quý hành khách. The flight from Hai Phong to Sai Gon…]
Tiếng cô phát thanh viên tại sân bay rất thanh tao mà sao tôi nghe chán chường khủng khiếp. Anh Hải lầm bầm rủa gì đó rồi quay sang tôi – “Vậy là phải trở về ngủ khách sạn rồi.”
“Ok” – Giọng tôi như bị nhúng nước, ỉu xìu. Khi ngoắc taxi, bỗng anh Hải đổi ý, đưa va li của tôi lại, chỉ xách cách cặp của anh rồi đẩy tôi vào xe – “Có lẽ anh không về khách sạn. Mai anh ra sân bay luôn. Em về đó một mình đi.”
“Anh đi đâu?..Sao anh…” – Tôi còn đang hỏi vọng ra thì anh đã đóng cửa xe và vẫy tay chào tôi.
Chắc anh trở lại sòng bạc. Khổ chưa…
“Ổn chứ? Quên cô ta đi, ok?” – Lão Phúc dứ nắm đấm vào mặt tôi cảnh cáo. Tôi chỉ cười ruồi.
Chắc cô ấy không biết. Thôi vậy, để lần khác. Dù gì thì tôi cũng không định vào đây sớm, tôi có những kế họach riêng để tìm ra Thục. Không phải lúc này, không phải bây giờ…
Nhưng tôi có chút thất vọng.
Ngoài kia ca sĩ đang hát, rất đông khán giả. Họ hò reo, tung bông giấy, và mang theo nhiều hoa… Trong số đó, có ai là Thục của tôi không?
“Bỏ khăn choàng đi, có lạnh đâu.” – Vũ bảo, tay kéo cái khăn ra khỏi cổ tôi. Tôi giật lại giữ nó trên cổ nhưng để thõng hai bên chứ không quấn. Nóng chết. Tôi quàng như vậy để nhớ An thôi.
36.Ngày 24 tháng 12 năm..
7h20
Anh tài xế taxi chở tôi tối nay là người miền Nam, nói hơi nhiều khi biết tôi từ Nam ra. Có lẽ do đồng hương, và cũng cùng giọng nói nên thấy hợp. Điều đặc biệt là đàn ông trong Nam không khách sáo, hễ gặp nữ giới là kêu “Em” tỉnh queo. Và phái nữ cũng dễ chịu, thích làm lớn thì cho làm lớn.
“Noel mà em đi một mình ra đây làm gì. Bạn trai đâu?”
“Em ra công tác.”
“Vậy hả? Noel ở Hải Phòng buồn hiu thôi… Anh lấy vợ ngòai này nên phải ở chứ trong mình vui hơn nhiều.”
“Lấy vợ chi xa vậy?”
“Tình yêu vượt nghìn trùng em ơi.”
Tôi cười. Cách nói chuyện của người Nam là vậy, thân thiện cởi mở, vô tư. Thoải mái nhưng lại thiếu sâu sắc. Khó làm người ta nhớ và…đau. mà sao….bài hát trong xe…nghe rất quen.
I don’t care, who you are, where you’re from
what you did
as long as you love me…
Hình ảnh Bằng ngồi chơi trống nhìn tôi, hiện rõ trước mắt, rất gần.
“Từ đây…” – Tôi ngập ngừng hỏi anh tài xế – “…ra Hà Nội mất bao lâu nếu đi bằng xe?”
8h30.
Tôi không nghĩ là chúng tôi được hoan nghênh nhiệt liệt như vậy, họ làm chúng tôi có cảm giác mình giống như The Beatles. Đúng theo lời đồn, Sài Thành là mảnh đất tuyệt vời của dân âm nhạc. Năm chúng tôi như choáng ngợp và chìm đắm trong sự cổ vũ hò reo… đại khái… “Hay quá các anh ơi!”, “Anh ca sĩ chính đẹp trai ghê”…”Không, anh nào cũng bảnh hết…”…Ặc ặc. Phải trừ lão Phúc ra chứ!
Tôi cũng nhận được nhiều hoa, vòng giấy màu rồi cả mấy cây pháo hoa… Trong khoảnh khắc tôi quên được Thục. Tôi chỉ nghĩ đến bố. Bố nên thấy cảnh này.
“Bằng!”- Anh Khoa gọi tôi. Có một phụ nữ đang đứng cạnh anh. Tôi chạy tới. “Gì vậy ạ?”
“Chị này tìm em.”
Tìm tôi? Chị ấy trông lạ hoắc, tôi có quen đâu. Chính xác là tôi chẳng quen ai trong này cả.
Chiếc xe taxi của anh tài xế đồng hương đang trên đường đưa tôi ra Hà Nội. Thực ra có sự phân vân trước khi tôi quyết định, nhưng bài hát trong máy đã thôi thúc tôi. Dẫu không muốn nhưng tôi phải thú nhận, tôi chưa bao giờ mong gặp lại anh ta như lúc này, tôi cần ai đó bên cạnh ngay trong đêm Thánh, và người đó, lại là Bằng. Rõ như một chân lý mà tôi không tài nào bác bỏ được.
Tôi gọi điện báo anh Hải là sáng mai tôi sẽ đi chuyến bay từ Hà Nội. Giọng anh chỉ ậm ừ chẳng hỏi thêm (may phước!), tôi nghĩ anh đang phải tập trung vào mấy tờ Q, J, K..
“Em ngủ đi, đến anh gọi dậy.” – Anh tài xế bảo tôi. Cảm thấy hơi mệt, tôi cũng ngả đầu vào ghế nhắm mắt lại.
Nhìn thấy tờ giấy nhỏ ghi “VIP-Cong ty KHÔNGYAKI” gắn trên áo chị ấy, tôi nghĩ chị là một khách mời ngồi ghế đầu. VIP mà. Nhưng sao lại tìm tôi?
“Em là Bằng?”
“Vâng. Chị biết em?”
“Bằng, chơi trống, ban nhạc đường phố…ở Hà Nội?”
“Vâng?”
“Ôi trời.”
Chị ấy kêu lên tiếc rẻ, à không, giống như tức tưởi chuyện gì đó. Tôi cứ trố mắt ếch không hiểu gì.
“Sao chàng lại vào đây khi nàng ra đó…” – Chị lắc đầu thở dài.
“Chị nói gì?”
“Em biết Thục phải không?”
Chữ Thục trong câu nói của chị như điện xẹt ngang óc tôi, nó làm tôi dựng đứng tất cả xúc cảm, từ mạch máu cho đến tóc tai.
“Thục? Chị quen cô ấy?” – Tôi nói to và nhanh, rồi ngó quanh quẩn – “Cô ấy đâu? Cô ấy có đến không?”
“Thục…đi Hà Nội rồi.”