Bạn đang đọc Đài các tiểu thư – Chương 2
6.Ngày …tháng…năm…
Khi đặt chân xuống sân bay Nội Bài, tôi chợt thấy se lạnh. Bây giờ là cuối tháng mười, giữa mùa thu. Cái lạnh lần đầu tiên làm tôi cảm thấy cô đơn. Tại sao tôi lại đi một mình? Lẽ ra tôi nên gọi nhỏ Hân đi chung…
Anh tài xế taxi mở cửa và bảo tôi lên, tay nhanh nhẩu nhấc cái va li nhỏ tôi đang xách cho vào trong xe. Tôi chỉ bước vào mà không thể chối từ.
“Chị ở đâu ra đây thế?” – Anh ta hỏi, tôi còn mải coi bản đồ.
“À.. trong Sài Gòn.” – Tôi ngẩng lên và trả lời anh ấy, nhân tiện hỏi thăm khách sạn. Chị Tuyết bảo hỏi mấy ông tài xế taxi là ok nhất.
Anh ta đưa tôi đến khách sạn có tên Hồ Gươm, trên đường Hàng Trống. Tôi mỉm cười chào cúi đầu và nói “Cảm ơn!” khi anh tài xế giúp tôi xách va li vào, rồi thì anh ta bảo – “Các cô Sài Gòn ai cũng dễ thương như chị à?”
Đó là lý do tại sao tôi vẫn nghĩ đàn ông Bắc luôn có cái miệng “ngâm đường”.
Lão Phúc dắt một chị về và bảo là vợ sắp cưới. Bọn tôi ai cũng thầm nghĩ cái lão này đùa, nhưng khi chị ấy bẽn lẽn cười chìa tấm thiệp cưới, thì chúng tôi mới chưng hửng.
“Ông có phước thật.” – Anh Khoa tặc lưỡi nhìn dòng tên hai người trên tấm thiệp, lão Phúc cười hehe. Gọi “lão” không phải vì lão già, chỉ cùng tuổi anh Khoa, nhưng vì cái gàn của lão. Râu ria lởm chởm, quần áo thì lôi thôi, thế mà cũng tìm ra chị vợ trông thục nữ phết. Trừ Thức ra, cả nhóm tôi, anh Khoa, Vũ đều ngưỡng mộ ra mặt. Nhưng cũng mừng cho lão.
“Sẽ cưới An à?” – Vũ vỗ vai tôi hỏi trong hơi men ngà ngà, tôi cũng thấm chút– “Không, chỉ cưới người nào làm tớ yêu đến cuồng.”
“Đợi một cô như thế thì già khú!” – Giọng Vũ cười sảng và tôi cứ cố chấp – “Tớ cảm giác cô ấy đang đến”
Có lẽ do rượu làm tôi nghĩ như vậy
7. Ngày 28 tháng 10 năm…
Bảy giờ sáng
Tôi thức dậy với cái đầu nặng như đá tảng. Thức gác chân qua bụng tôi, ngáy khò. Vũ thì ở cạnh thức, ôm cái gối mơ giấc hương nồng. Chén dĩa ly chảo la liệt trên sàn. Kinh quá. Tôi lồm cồm bò dậy sau khi hất chân Thức sang một bên, vẫn không đủ làm nó tỉnh dậy. “Mày nên đổi tên thành Ngủ chứ không phải Thức!” – Tôi lầm bầm. Hôm nay là thứ bảy, chiều nay sẽ chơi, nếu hai tên này không dậy nổi thì coi như hủy.
Cố dọn dẹp tạm bãi chiến trường xong, tôi mở cửa đi xuống lầu, anh Khoa đang ngồi nhâm nhi café. “Sáng chớm lạnh giữa lòng Hà Nội, thích thật” – Anh lên tiếng khi tôi vừa tiến đến kéo ghế.
“Mệt đầu quá.” – Tôi than và gọi ly café đen đá. “Uống sữa nóng tốt hơn.” – Anh Khoa nói rồi bảo chị hàng đổi thành sữa nóng cho tôi.
Chỗ khách sạn tôi ở ngó ra có một cái hồ lớn, nghe người ở khách sạn bảo là Hồ Gươm. Tối qua tôi ngủ một giấc bất biết vì chuyến bay làm tôi mệt, dù nó chỉ kéo dài hơn hai tiếng. Tôi kéo rèm cửa sổ – nắng đã lên nhưng không gắt lắm.
Tôi mặc váy dài tới gối, cái áo hoa tay ngắn và đội nón rộng vành. Nón rộng để tránh nắng vì tôi sẽ đi bộ đường dài, còn váy thì luôn là trang phục yêu thích của tôi – nó làm tôi trông cao hơn, theo lời chị Hai.
Tiếp tân khách sạn nở một nụ cười tươi như hoa – “Chào chị. Chị trông như tiểu thư quý phái vậy. Chị sẽ đi tham quan Hà Nội hôm nay?” – Tôi cũng lịch sự đáp lời – “À phải, em sẽ đi vòng vòng…”. Lại mỉm cười và cô ấy trao cho tôi một quyển cẩm nang du lịch nhỏ, nói rằng nó sẽ giúp tôi nhiều trong buổi thăm thú hôm nay.
4h30 chiều
Tôi không nhớ mình đã đi hết bao nhiêu cây số, cứ theo quyển cẩm nang mà đi, lên xe búyt, đi bộ, rồi lại lên xe búyt, ghé nhiều nơi, ăn trưa, uống trà… mua vài thứ kỷ niệm. Tôi tự hỏi ở Hà Nội còn bao nhiêu nơi để đi cho hết một tuần?
Một chị trạc chị Tuyết nhìn thấy tôi đi lơ ngơ, cất tiếng gọi – “Mua bánh cốm ăn thử đi em!” Tôi tò mò dừng lại. Với tôi mà nói, bánh cốm không phải thứ lạ, vài lần có người đồng nghiệp đi công tác đã mua tặng. Nhưng ở đây trông cái bánh khác nhiều, nó hấp dẫn và bắt mắt hơn.
“Em đi du lịch à?” – Chị trao cho tôi gói bánh và hỏi thăm. Tôi gật đầu. “Đã đi được đâu rồi?” – Chị lại hỏi.
“Lăng Bác, công viên Thủ Lệ, bảo tàng Mỹ Thuật…” – Tôi cố nhớ lại những nơi đã qua.
“Em đến nhà hát Lớn chưa?”
“Dạ chưa.” – Tôi lật quyển sách, tìm địa chỉ. “Số một Tràng Tiền đấy.” – Chị cười cung cấp thông tin cho tôi. Tôi cảm ơn và nhìn đồng hồ, còn sớm nên có lẽ tôi sẽ đến đó. Phố Tràng Tiền.
8.Ngày 28 tháng 10 năm…
5h15 chiều.
Cuối cùng Vũ và Thức cũng dậy lúc…2h trưa. Chúng tôi đã chơi hai bài và đang nghỉ giải lao. Khán giả bu quanh nhưng không nhiều, đa số là khách đi bộ – khách du lịch nước ngoài. Nhưng hôm nay chúng tôi có một khán giả đặc biệt – vợ sắp cưới của lão Phúc.
Có hai người khách muốn chúng tôi chơi bài The top of the world. Anh Khoa đồng ý, tôi giở quyển nhạc xem qua trước, vì trước giờ không đánh bài này. Những tay trống trong ban nhạc thường ảnh hưởng tầm rộng vì có những bài mà gõ trống sai là đi toong.
Tôi bắt đầu vào nhịp trống đầu khi lão Phúc đã dạo nhạc xong. Nhưng…
Tôi đến một ngã tư và hỏi người đi đường xem Nhà Hát Lớn ở đâu, họ chỉ tay sang bên kia đường. Tôi nghe có tiếng nhạc dập hơi lớn, không lẽ âm thanh trong ấy vọng ra? Tôi bước đến chỗ vạch sơn dành cho người đi bộ, chờ đèn xanh…
Một cơn gió thổi bay chiếc nón của tôi, khiến tóc tôi tung loạn trong gió. Nón bằng vải mềm nên nó bay tít ra giữa đường. Đèn vẫn đỏ, tôi đành bối rối đứng chờ, tay cố vuốt cho tóc ngay lại, nhưng hình như nó đã rối bù..
Chính xác cô ấy giống như một công chúa cổ tích. Đẹp lung linh.
Cô ấy đứng đó, ở giao lộ, trong chiếc váy kem vàng và áo hoa, gió vừa thổi chiếc mũ vành rộng để mái tóc cô ấy xõa bung…Cách tôi khoảng 30m. Tay tôi cứng đơ. Đèn xanh, cô ấy cẩn trọng đi chậm ra giữa lộ và nhặt chiếc nón, ôm nó vào ngực và đi nhanh qua phía Nhà Hát.
Cả nhóm và khán giả nhìn tôi chăm chăm. Tôi không còn biết gì nữa. Tôi bị sét đánh. Ném hai cái dùi trống xuống đất, tôi ào ra khỏi ban nhạc, mắt cố dò theo bóng cô gái. Vũ và anh Khoa gọi tôi – “Bằng! Sao thế?”
Trời đã tắt nắng nên tôi không cần phải đội cái nón đã bị xe cán qua nữa, nó ẩn rõ một vệt đen dài vết bánh ô tô… Với lỉnh kỉnh các thứ – cẩm nang, nón, máy ảnh, bánh cốm…, tôi phải tìm một chỗ để ngồi xuống và sắp xếp lại.
Đáng lý tôi phải mang theo cái túi xách nhỏ, trời ạh. Tôi đặt cái nón xuống đùi, xong bỏ quyển cẩm nang vào đó gấp nón lại, một tay sẽ cầm nón và một tay sẽ cầm máy ảnh. Còn bánh cốm? Tôi chỉ có thể ăn để giảm bớt những thứ phải mang theo.
Cô ấy nhặt một sợi thun và buộc tóc lại, mở gói bánh và ăn, hình như là bánh cốm. Tôi phì cười. Nàng đến đây để ngồi ăn bánh cốm ngòai đường? Đứng khoanh tay ở một góc khuất sau cây sồi to, tôi cứ ngắm cô ấy như ngắm một thiên thần vừa trộm bánh trên thiên đường xuống đây…
Tôi có dịp nhìn kỹ khuôn mặt cô ấy – hơi gầy và nét dễ thương. Đôi mắt cô ấy không to nhưng lại rất sâu và đẹp. Cô ấy không trắng như các cô gái ở đây, mái tóc cũng không đen tuyền mượt mà, nó chỉ dài quá vai một đoạn, phần đuôi tóc hơi gợn sóng bồng bềnh. Nếu mà tôi chỉ được miêu tả bằng một từ về nét đẹp của cô ấy – thì đó là từ “thuần khiết”.
9.Ngày 28 tháng 10 năm…
5h35 chiều.
Cô ấy ăn xong và rút khăn tay lau miệng, trông cô ấy trẻ con và đáng yêu lạ. Tôi cứ tủm tỉm cười mà không hiểu tại sao.
Cô ấy đứng lên, ngắm Nhà Hát Lớn và mở máy ảnh, ngó quanh rồi nhờ chú xe ôm gần đó chụp hộ. Tôi chợt chạy ra khi cô ấy quay lưng bước về phía cổng Nhà Hát.
“Chú để cháu chụp cô ấy cho.” – Tôi mỉm cười cầu khẩn, chú ấy cũng cười và dĩ nhiên là trao cái máy cho tôi.
Tôi chọn một góc để có thể lấy được toàn cảnh nên nhờ chú xe ôm đứng hơi xa… Tôi quay lại và cười tươi, nhưng… thay vào chỗ chú kia là một anh chàng nào đó, quần jean bạc màu, đầu đinh, áo thun không cổ màu xám tro. Anh ta đang cầm chiếc máy của tôi. Anh ta là ai?
Rồi anh ta đưa máy lên ngắm, tôi hơi lúng túng nhưng cũng giơ hai ngón tay hình chữ V theo kiểu người ta vẫn làm khi chụp hình – và cười.
Cô ấy đưa tay làm dấu Victory, không phải là mới lạ nhưng tôi lại thấy hình ảnh ấy cực dễ thương. Tôi zoom ống kính để lấy cận mặt cô ấy – gương mặt quá dễ say lòng người. Tách. Một bức ảnh hòan hảo.
Tôi hạ máy xuống và nhìn ra, cô ấy đang đi lại chỗ tôi. Tôi bắt đầu hồi hộp ột câu mở đầu làm quen. Nói gì bây giờ… Tệ thật, tôi chưa bao giờ thế này cả.
Người này làm tôi hơi bực mình. Anh ta không biết chụp hình hay sao ấy! Tôi muốn chụp cảnh Nhà Hát, thế mà anh ta chỉ chụp có …tôi. Cận cảnh. Chụp chân dung tôi để làm gì? Cố giấu vẻ không hài lòng, tôi cúi đầu.
“Cảm ơn, nhưng sao anh lại zoom vào?” – Giọng tôi hơi thấp, hỏi nhưng không nhìn anh ta mà chú tâm vào màn hình LCD của máy ảnh – chọn ‘Erase’.
“Đừng xóa! Nếu ấy không thích thì tớ chụp lại!” – Anh chàng nọ đưa tay giật cái máy của tôi, làm tôi ngơ ngác. Anh ta đẩy nhẹ tôi và đưa máy lên, khi thấy tôi vẫn đứng tần ngần, anh ta ló đầu ra và bảo – “Nào, trở lại chỗ ban nãy đi”.
Cô ấy nhìn tôi e ngại một lúc, rồi cũng bước tới chỗ cũ để chụp lại. Đúng là tôi hơi khùng khi không chụp toàn cảnh Nhà Hát, nhưng giờ tôi nhận ra điều đó lại hay hơn, vì như thế, tôi có thể có nhiều hơn vài phút để ở gần cô ấy.
Lần này cô ấy chỉ đứng thẳng, hai tay nắm phía trước, nhỏen miệng cười nhạt. Nhưng vẫn đủ duyên. Dưới khung ngắm máy chụp, tôi thầm nghĩ nàng chỉ thiếu đôi cánh để là một thiên thần.
10.Ngày 28 tháng 10…
5h45 chiều.
Bức ảnh thứ hai trông khá hơn, và lần này lời “cảm ơn” của tôi có phần thật lòng hơn một chút.
“Cô có bỏ quên đôi cánh ở nhà không?” – Anh ta cất tiếng hỏi, tôi không hiểu ý câu nói đó, vì thế tôi phải hỏi lại – “Gì chứ?”
“Thường thì thiên thần phải có đôi cánh.”
Tôi hơi bất ngờ, một kiểu tán tỉnh quá khéo léo, và bằng giọng đậm Hà Nội. Vâng, anh ta là con trai Bắc. Nếu là tôi của vài năm trước, chắc tôi sẽ cười thẹn thùng và vui sướng sau lời khen “đỉnh cao” ấy. Nhưng bây giờ thì không.
Tôi chỉ nói những gì mình thực sự nghĩ, thế mà cô ấy nhìn tôi như nhìn một gã sở khanh nào đấy. Cái nhìn làm tôi càng thêm khao khát được chinh phục.
“Vì vậy, tôi không phải thiên thần.” – Cô ấy đáp lạnh lùng, giọng người Nam, giờ tôi mới nhận ra. Mà cũng phải, con gái Hà Thành không có nét đẹp kiểu ấy, họ sắc sảo và kiều diễm hơn.
Tôi định nói cái gì đó, nhưng lại không nói được. Cô ấy tắt máy ảnh và quay đi ra hướng bến xe buýt.
Tôi đứng chựng vài chục giây, và đuổi theo. Không biết và không nghĩ nhiều, chỉ tin rằng nếu để mất dấu cô ấy, tôi sẽ hối tiếc cả đời.
Tôi lên chiếc xe búyt tuyến về đường Hàng Trống, chọn một chỗ ngồi ở cuối xe.
Tôi nhìn ra cửa sổ mông lung, lòng chợt nhớ đến Duy, nhớ đến cái cách anh tỏ tình, và cả cái cách anh chia tay. Bóng bẩy đến khó thở. Vừa rồi tôi như nghe lại cảm giác ấy. Người con trai đó… Nhảm quá. Tôi nên quên chuyện này đi. Gặp một chàng trai tán tỉnh là chuyện bình thường, đây không phải lần đầu.
Cả ngày đi bộ làm đôi chân tôi mỏi nhừ, tôi uể oải xuống xe và đi về chỗ khách sạn.
Đó là khách sạn Hồ Gươm. Nơi cô ấy ở.
Lúc tôi lên xe, tôi cứ sợ cô ấy nhìn thấy, nhưng ơn trời là cô ấy chỉ hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi gì đấy. Tôi nhanh chóng nhảy vào một hàng ghế ở giữa, và chờ cô ấy xuống trạm. Tôi muốn quay lại sau nhìn cô ấy, nhưng sợ bị phát hiện, tôi chỉ nép người vào trong và mỗi khi có ai xuống xe là tôi lại ngẩng lên.
May mắn là cô ấy không hề nhận ra sự bám đuổi của tôi. Xem ra tôi cũng có năng khiếu làm thám tử chứ nhỉ? Mà giờ thì tôi biết những ngày tới mình sẽ làm gì rồi.