Bạn đang đọc Đài các tiểu thư – Chương 13
62.Ngày … tháng … năm….-Mồng năm Tết
2h30 PM
Câu hỏi làm tôi hơi giật mình, nhớ tới Thục. Tôi ngước lên đồng hồ – hai giờ 30 chiều. Chuyến bay của tôi lúc 7g30 tối. Tôi không thể đi mà không cho cô ấy biết và không gặp cô ấy trước khi bay. Tôi vội lôi máy điện thoại ra gọi Thục.
“Số máy quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được…”
Oh gosh… Thục ơi là Thục. Thục muốn chơi trò gì với tớ vậy! Tôi ném mạnh lon bia trên tay xuống đất kêu Bang một tiếng to. Những người kia trơ mắt nhìn không hiểu chuyện gì.
2h45 PM
Máu trên tay tôi tuôn ra khá nhiều nhưng tôi không thấy đau, chỉ lo ba tôi bảo “Được quá chứ” thì khổ, nên vội lên tiếng ngay.
– “Không được.”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi, trong số đó tôi ngại nhìn anh Trung nhất. Nhưng lẽ ra anh không nên vội vã như thế, anh chắc là tôi thích anh sao… Ba tôi nghiêm mặt, còn mẹ tôi hơi ngỡ ngàng. Người duy nhất tỏ ra không căng thẳng là anh rể, ổng cười khà khà – “Trời, làm gì mà phản đối tức thì vậy.”
Sau khi ổng dứt lời, tất cả đều ồ lên cười, nhưng anh Trung thì không. Anh nhìn thấy tay tôi chảy máu, liền đứng dậy bước tới hỏi dồn
– “Em cắt trúng tay à, đau lắm không??”, rồi quay lại hỏi chị tôi – “Thủy có mang băng cá nhân theo chứ?”
3h15 PM
Tôi uống hơi nhiều, đến hơn ba giờ thì ngất ngưởng về khách sạn, nhưng không vào trong. Tôi đi thẳng sang nhà Thục. Cửa vẫn khóa. Tại sao cô ấy lại như vậy? Tại sao…
Tôi bấm tin nhắn trong cơn say… xong thì…ngồi phịch xuống trước cửa nhà Thục…lim dim…rồi…ngủ luôn…
Chắc người ta tưởng có thằng thất tình bị điên…
Where’re you…where’s my love…
Chị Hai phải đi cùng tôi vào trong khu khách sạn để tìm mua băng y tế. Chiếc điện thoại của tôi nãy giờ bị mất sóng do ở ngoài bãi tắm bỗng run trong túi quần, kêu tít tít. Tôi vội rụt tay đang được chị băng bó lại cho vào túi móc điện thoại ra đọc.
“Where are you? Tối nay tớ về HN rồi, đừng trốn nữa. I want to see you..I miss you..”
Tôi ngước lên ngó chị tôi, rồi ngó đồng hồ đeo tay. 3h20. Tối nay? Chuyến bay mấy giờ??
Tôi gọi lên hãng hàng không, check lịch. Họ nói chuyến sớm nhất buổi tối là 7 giờ 30. Tôi còn hơn ba tiếng nữa, tôi phải đi ngay bây giờ!
“Chị, em phải về Sài Gòn ngay, việc…công ty! Gấp lắm!” 63.Ngày … tháng … năm….
-Mồng năm Tết
6h30PM
Suốt thời gian ngồi trên xe tốc hành, tôi gọi liên tục nhưng Bằng không bắt máy, tôi bắt đầu hiểu đựơc cảm giác của anh hôm qua khi không liên lạc với tôi được. Đến khi về tới, tôi chạy liền sang bên khách sạn. Họ nói Bằng chưa trả phòng, nhưng hiện cũng không có ở đó.
Anh ta đi đâu rồi?? Tôi lại gọi tiếp và lần này, có người bắt máy, nhưng giọng không phải Bằng.
“Em hả Thục? Anh bạn của em say bí tỉ đang nằm trước cửa nhà em nè.” – Tôi nghe hình như giọng anh hàng xóm. Tôi cắm cổ leo lên căn hộ thuê của mình, và nhìn thấy người đó, Phạm Gia Bằng, đang ngồi tựa đầu vào vách ngủ như một gã vô gia cư trước cửa.
“Bằng! Bằng! Anh dậy đi…sao lại nằm đây…”
Tôi mơ màng nghe tiếng Thục gọi, thấy gương mặt cô ấy mờ ảo trước mắt, với mái tóc xoăn buông dài, cô ấy như một nàng tiên cổ tích đang hiện ra trong sương khói…Tôi khẽ mỉm cười – “Thục đây rồi..”
Cô ấy cố hết sức xốc tôi dậy, lôi tôi vào nhà và để tôi ngồi ở ghế sofa dài. Đầu tôi vẫn lơ mơ chưa thể tỉnh hẳn cho đến khi cô ấy mang ra một cốc… nước đá và áp vào mặt tôi.
“Ahhh!” – Tôi giật nảy người chồm dậy.
Thú thật là tôi không biết cách nào để làm cho người say tỉnh, mà có biết thì chỗ tôi ở cũng chẳng có trà gừng, chanh nóng hay gì đó đại loại thế. Tôi chọn cái cách vẫn hay dùng để gọi Tấn dậy đi học. Bằng quả nhiên cũng tỉnh hẳn sau “phương pháp độc đáo” của tôi.
“Thục làm quái gì thế?” – Gịong Bằng hơi cáu, anh ta dụi mắt nhìn ly nước đang tôi chìa ra
– “Uống đi.” Tôi nói.
“Chữa rượu mà thế à?” – Câu này anh ta nói có vẻ nhẹ hơn, tay đón ly nước từ phía tôi – “Tớ đến đầu hàng với Thục.”
Cô ấy cười le lưỡi, tôi chỉ lấy kéo muốn cắt ột phát, nhưng thực sự là trông cô ấy khá đáng yêu. Tôi uống xong cốc nước thì tỉnh hẳn, chợt nhớ ra là mình phải về Hà Nội tối nay, nên đưa mắt tìm đồng hồ.
“7g kém 10.” – Thục đứng dậy và cho tôi biết – “Từ đây ra sân bay mất 20p, Bằng về trả phòng đi…”
“Uh..” – Tôi cũng đứng lên, thở dài , trả cốc nước lại cho cô ấy, định nói cảm ơn, nhưng bất thình lình một màu đỏ tươi của máu túa ra từ vết cắt sâu trên mép lòng bàn tay của Thục làm tôi chú ý. Tôi giật lấy tay cô ấy để xem vết thương, Thục nhăn mặt, còn tôi thì xót xa, đau hơn cả chính mình bị thương.
“Sao thế?” – Bằng nâng bàn tay của tôi lên nhẹ nhàng – “Thục đã đi đâu? Ai làm Thục bị thế này? Tại sao không nhận điện thoại của tớ?”
Từ hồi quen Bằng tới giờ, tôi chưa từng nghe anh hỏi han nhiều thế, còn hơn là mẹ tôi nữa. Tôi không đáp gì, Bằng cũng không gặn hỏi thêm, chỉ thổi phù phù vào vết thương, xong lôi tôi vào phòng tắm xối nước rửa sạch nó. Đến lúc này thì tôi mới cảm thấy đau, vết cắt của dao khá sâu.
“Thục chán ghét tớ à?” – Bằng hỏi miên man sau khi băng xong vết thương cho tôi, không tỏ ra vội vã gì dù đồng hồ đã bước qua 7 giờ. Tôi lắc đầu. 64.Ngày … tháng … năm….-Mồng năm Tết
Tôi không biết tại sao thái độ và cử chỉ của tôi làm Bằng nghĩ như thế, mà anh nghĩ vậy cũng có lý thôi. Tôi muốn nói gì đó, rằng tôi không hề chán ghét anh, tôi muốn ở bên anh nhiều hơn, dài hơn, và, tôi yêu anh chắc cũng không kém anh yêu tôi đâu.
Nhưng tôi cứ câm như hến, để Bằng buồn bã ra về không ngoáy nhìn tôi, chỉ buông một câu – “Tớ đi đây, chào Thục nhé.”
Tôi vừa kéo cửa lại, Thục đã mở toang nó ra và gọi tôi – “Bằng……”. Hình như cô ấy muốn nói gì đó, tôi vội quay lại chờ đợi. Ánh mắt Thục long lanh ngấn nước, đôi mắt này làm tôi chợt nhớ tới ánh mắt An, rất giống, nhưng lại rất khác, vì tim tôi như tan chảy khi chạm phải ánh mắt Thục – điều không hề có khi nhìn An, mặc dù nó cũng gây cho tôi nhiều cảm xúc lắm.
“…ở lại bên Thục được không?” – Giọng cô ấy nghẹn ngào, mềm yếu và bất lực, như thể cô ấy biết thừa tôi sẽ không ở lại và câu hỏi chỉ là một hy vọng loe lói. Tôi bước lại gần nàng, hỏi một điều tôi muốn hỏi từ lâu – “Vì sao? Vì Thục yêu tớ?”
Chưa bao giờ tôi thấy mình thất bại như vậy, thảm hại như vậy, cái cách anh ta làm chủ lúc này khiến tôi không còn chút kiêu hãnh gai góc của một đóa hoa kiều diễm nữa. Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì lúc này tôi bỗng trở nên tầm thường bấy nhiêu. Lý trí của tôi bắt đầu quay về hoạnh họe, cảm giác định kiến với những chàng trai Bắc làm tôi xù lông trở lại.
“Quên đi!” – Tôi dập cửa nhưng Bằng đã chống tay xô vào, anh ta cứ tiến đến sát đối mặt với tôi.
“Đừng cố giả vờ là Thục không yêu tớ!” – Bằng nói rất mạnh miệng – “Tớ đã nhìn thấy hết rồi, Thục yêu tớ, thừa nhận đi, Thục yêu tớ!”
Trời ơi, anh ta muốn gì đây?
Thục đột ngột quay lại sau khi bị tôi đuổi theo vòng vòng quanh nhà, cô ấy lớn tiếng – “Ừ, tôi yêu anh thì sao? Bây giờ tôi thấy việc đó thiệt là điên! Và tôi cũng đang điên đây này, anh mà còn ở đó nói nữa, thì tôi sẽ…tôi sẽ…”
“Giết tớ à?” – Tôi mỉm cười trong niềm sung sướng chiến thắng. Thục lúng túng huơ tay muốn “hành hung” tôi, nhưng dĩ nhiên là cô ấy chẳng làm được gì, tôi ôm Thục xiết chặt – “As long as you love me, I am willing to die.”
Nàng khóc rưng rức trong lòng tôi, như hờn dỗi, như uất ức. Lúc này tôi biết chắc rằng kẻ bị bắt cóc, không phải là cô ấy, mà là tôi.
“Tớ sẽ quay lại, cho tớ năm ngày.” – Bằng nắm vai tôi. – “Tớ đã hứa sẽ với họ là sẽ về hôm nay.”
Tình yêu, là một điều gì đó rất khó hiểu, nó có sức mạnh hơn tất cả mọi thứ, nó có thể làm ta vừa đau đó, vừa khóc đó, mà lại có thể cười ngay, hạnh phúc ngay chỉ sau tích tắc. Câu khẳng định “Tớ sẽ quay lại” của Bằng dù không có gì bảo đảm, vẫn làm tôi tin tưởng tuyệt đối.
Tôi không tiễn anh ra sân bay. Bằng tạm biệt tôi tại cửa nhà với một nụ hôn nhẹ trên trán, và một câu nói thì thầm vào tai – “Chờ anh nhé.”
Chữ “anh” trong câu ấy ngọt ngào hơn chữ “tớ” rất nhiều, và tôi biết má mình đỏ ửng, tôi thích chữ “anh” đó làm sao, nhưng Bằng có vẻ sợ tôi nổi giận, nên sau khi nói xong, anh bỏ chạy cắm cổ không dám quay đầu lại.
That’s how our love began. 65.Ngày … tháng … năm….
Khi tôi báo anh Khoa về chuyện sẽ chuyển vào Sài Gòn, anh còn nghĩ tôi chỉ nói đùa. Anh ném cho tôi một lon bia bảo rằng tôi muốn đi đâu thì đi, cứ đúng ngày diễn của nhóm có mặt là ok. Tôi cố nhắc anh Khoa rằng tôi đang nghiêm túc – “Em nói thật đấy, Em sẽ rời nhóm.”
Đến lúc này thì anh mới nhận ra thái độ quyết đoán của tôi, anh hơi chùn xuống nheo mày – “Vì cô nàng ấy sao?”
“Vâng ạ.” – Tôi đáp dứt khóat – “Anh nói với họ giúp em”
Hôm ấy khi cả nhà từ Vũng Tàu về, mẹ tôi có hỏi tôi về chuyện anh Trung. Mẹ nói tôi nên ình cơ hội suy nghĩ, người như anh Trung là rất khó kiếm. Tôi bảo rằng tôi hiểu điều đó hơn ai hết, nhưng tình yêu không thể miễn cưỡng được. Mẹ bảo tôi khờ.
Bằng có nói năm ngày sau trở lại, và hôm nay thì đã hai ngày rồi. Tôi không nhắn tin, không gọi, để thả con tim trong sự khắc khoải chờ đợi. Anh cũng không gọi cho tôi, chỉ có hôm qua nhắn một tin ngắn, nội dung – “Ở đây bão tan rồi nhưng núi lửa lại phun, Thục ạ.”
“Em có thể bỏ chơi trống sao?” – Anh Khoa tỏ ra nghi ngờ – “Cô gái ấy có đáng để em phải như vậy không?”
“Em có bỏ trống đâu.” – Tôi nhỏen miệng cười – “Mà cho dù có bỏ, thì cũng đáng. Với em thì chỉ cần có Thục là đủ.”
“Đồ ngốc.”
Anh Khoa hơi bực dọc khi nói câu ấy, ít khi tôi thấy anh nổi giận, nhưng lần này thì rõ ràng là thế. Thái độ của anh có lẽ chỉ dành cho cái thằng “si tình mù quáng” như tôi.
Buổi tối ba gọi tôi về nhà, giảng ột bài học đạo đức. Ba nói tôi còn quá ngây thơ, đi mơ tưởng một tình yêu lãng mạn gì đó, để rồi đánh mất một chính nhân quân tử (chính nhân quân tử ở đây chắc là anh Trung rồi). Rằng con gái lấy chồng cần một người đàn ông chững chạc, hiểu biết, chân thành, chứ không phải là người con trai hào hoa, nồng nhiệt hảo.
Tôi cảm thấy mình đã đủ lớn, đã chịu đựng quá nhiều, trong lúc bị dồn ép, tôi chỉ nói – “Con yêu người ấy, không có ảnh, con thà…đi tu.”
Ba tôi ngớ người ra, ôm trán, gọi mẹ tôi – “Bà vào đây nghe con gái bà nói nè.”
Anh Khoa lạnh lùng từ chối lời nhờ cậy của tôi, anh nói tôi phải trực tiếp cho họ biết. Đó là một việc không mấy dễ dàng nếu như không muốn cho là “thập tử nhất sinh”. Thức thở dài thất vọng, chui vào góc nằm trùm chăn kín. Vũ chửi tục một câu rồi bỏ ra khỏi nhà trọ, lão Phúc đấm cho tôi một cú trời giáng, chảy máu răng. Anh Khoa phải lao vào can mới giữ được lão lại, anh kêu tôi hãy ra ngoài đi và tốt nhất là đừng về nữa.
Tôi cảm thấy mình có lỗi với họ. Tôi bước ra khỏi căn phòng trọ như một kẻ tội đồ. Liệu có thực sự xứng đáng không? I don’t care.
“Con cảm thấy vẫn còn tin con trai Hà Nội được sao?” – Mẹ tôi than vãn thì đúng hơn là hỏi han tôi. Bà ngó xa xôi lên bức tranh trên tường. Tôi im lặng mãi một lúc thì nói – “Cho con thêm lần này. Con tin anh ấy.”
Mẹ bao giờ cũng dễ xiêu lòng hơn ba, mẹ xoa đầu tôi và ôm nó vào lòng, hôn nhẹ. Mẹ nói mẹ chỉ sợ tôi bị người ta phụ bạc, ôm khổ dài lâu mà thôi, suy cho cùng mẹ và ba chỉ mong tôi hạnh phúc. Tôi tự nghĩ lỡ mà Bằng cũng… như Duy, hay chỉ đùa cợt với tôi, chắc tôi chỉ còn con đường bỏ xứ ra đi để khỏi làm bận lòng người thân nữa… 66.Ngày … tháng … năm….
Tôi tìm An, vì tôi không còn nơi nào để đi. Cô ấy luôn là chỗ dựa của tôi, nghĩ cũng buồn cười, tôi chỉ biết trút gánh nặng lên vai An mà không hề có lần nào chia sẻ nỗi lòng của cô ấy.
“Miệng cậu sao thế?” – An lo lắng nhìn chăm chăm vào khóe môi rướm máu, bầm tím vì cú đấm của lão Phúc. Tôi gạt đi – “Tớ bị *****ng trúng thôi.”
“Đừng dối, cậu bị ai đánh phải không?”
Tôi cười khì, cốt để An thấy bớt lo đi. Nhớ tới món quà đã mua, tôi lấy chiếc vòng xuyến ra – “Cái này tớ mua tặng cậu.”
Anh Trung đến tìm tôi ở công ty, tôi đoán chắc anh cũng đã chờ tôi khá lâu. Tôi cố nán lại văn phòng vì sợ về nhà lại gặp ba nữa. Nhìn thấy anh, tôi chỉ còn cảm thấy ái ngại và khó xử.
“Anh chờ em có việc gì không?” – Tôi hỏi giọng mệt mỏi, không mấy nhiệt tình. Anh Trung dắt chiếc xe đi song song bên tôi – “Anh chỉ…à…anh chỉ…à, em đói không?”
Đó là người miền Nam. Chẳng biết tán tỉnh, văn vẻ, chỉ lúng búng như gà mắc tóc, để rồi bung ra một câu ngố ơi là ngố. Tôi bật cười khẽ – “Anh muốn rủ em đi ăn?”
“Uh” – Anh gật đầu, cười hiền. Tôi vào bãi lấy xe của mình rồi cùng anh tấp vào một quán hủ tíu nam vang trên đường.
An đón chiếc vòng đeo tay một cách thích thú, ngạc nhiên, hình như cô ấy không mong đợi việc tôi mua quà ình. Điều ấy cũng khiến tôi thấy vui vui, tạm quên chuyện ban nãy bị cả nhóm tẩy chay, bởi đã dứt áo ra đi vì một người con gái.
“Đẹp nhỉ?” – An ngắm nghía chiếc vòng – “Đây là món quà đầu tiên cậu tặng tớ đấy.”
Oh, thế à? Tôi tệ đến vậy à? Giờ tôi mới nhận ra điều An nói là đúng. Sinh nhật cô ấy, tôi chỉ mua cái bánh kem, hai cây đèn cầy, mang đến ăn với An, mà thông thường tôi luôn là kẻ ăn nhiều hơn. Xấu tính thật.
“Em xin lỗi chuyện hôm bữa.” – Tôi mở lời khi thấy anh Trung cứ ăn, gắp hết tôm qua cho tôi, rót nước cho tôi, mà chẳng hé răng lời nào. Anh nghe tôi nói thì ngước lên – “Ủa, em đang nói đến chuyện gì?”
“Chuyện em bảo – Không được..hôm đi Vũng Tàu…” – đến phiên tôi lúng túng – “Em…thực ra em…”
“Ah, chuyện hỏi cưới hả?” – Anh tỏ vẻ không bận lòng – “Em không thích thì thôi, anh chỉ hỏi linh tinh ấy mà.”
“em…” – Tôi muốn nói thẳng cho rồi, nhưng chẳng biết phải dùng câu nào cho hợp, không quá vô duyên, cũng không quá tàn nhẫn.
“Mà tay em sao rồi? Hết đau chưa?” – Anh đưa mắt nhìn bàn tay trái của tôi – “Xem ra đã có người xoa dịu nó rồi hén.”
Sau khi tôi giúp An đeo chiếc vòng vào cổ tay, An chạy đi lấy thuốc bôi cho tôi. Cô ấy nhẹ nhàng và khéo léo như một cô y tá chuyên nghiệp. Vài người ở Khách sạn nhìn chúng tôi, che miệng khúc khích cười , ngụ ý gì đó, tôi cũng không rõ, chỉ thấy ngượng. Thế là tôi lên tiếng ngay sau khi An đã xong việc.
“À, tớ muốn nói cậu chuyện này.”
An thu dọn mấy miếng bông và thuốc bôi, nhìn tôi ngơ ngác.
“Tớ muốn nói là tớ…tớ sẽ..” – Tôi thấy khó khăn để cho An biết quá, hơn cả khi nói với những người trong ban nhạc. An lắng nghe một lúc, rồi cười buồn – “Tớ biết cậu muốn nói gì rồi.”
“Cậu biết à?”
“Cậu muốn xa Hà Nội, vào Sài Gòn phải không?”
thX�ivHp�h��g áp vào tai. Như không hề quan tâm tới Hân đang trố mắt nhìn, tôi lắp bắp vào máy – “Ở..ở đâu..vậy?”
“Để xem… đường Nguyễn Văn Cừ…” – Bằng như đang nhìn xung quanh để đọc tên đường – “Tớ cũng không biết đây là đâu nữa. Tớ đang trên xe búyt.”
“Xuống trạm ở nhà sách đi. Thục sẽ ra đó.” – Tôi bảo Bằng rồi cúp máy luôn. Nhỏ Hân nheo mắt cố đoán chuyện gì, xong nó la lên – “Đi đâu vậy??”
Tôi đeo túi, giật tấm ảnh trên tay nó và chỉ kịp vẫy tay chào Bye bye.
Nhà sách? Nhà sách nào nhỉ? Có phải cái nhà sách vừa nãy xe chạy qua không?
“Anh ơi, cho xuống đây ạ.” – Tôi gọi to và nhảy xuống khi chiếc xe vừa giảm tốc độ, rồi đi ngược về hướng ban nãy có một nhà sách lớn. Gần 6 giờ, bụng tôi bắt đầu cồn cào.
Tôi tìm một chỗ trống để đứng chờ cô ấy, bên cạnh bãi giữ xe nhà sách. Mồng 3 Tết mà cũng có nhiều người đi mua sách thế nhỉ? Đa số là trẻ con đi cùng với bố mẹ. Nghĩ lại hình như cả đời tôi đến giờ chỉ bước vào hiệu sách độ vài lần, đếm trên đầu ngón tay còn thừa.