Bạn đang đọc Đài các tiểu thư – Chương 10
47.Ngày … tháng … năm..
Vội giật cái ống nghe trên tay Hằng, tôi quay mặt ra ngòai thì thào – “Alo?”
“Thục à? Hãy nói chính là Thục đi. Sẽ có án mạng nếu đằng ấy không phải Thục!”
“Bằng hả?”
“Nó đây!”
Không hiểu sao tôi lại bật cười. Đơn giản vì vui…và…vì tôi nhớ anh ta. Hằng cứ đứng đó làm tôi đâm ngại, tôi giở giọng khó chịu mặc dù tôi không cố tình như thế – “Sao anh gọi vào số công ty tôi?”
“Dành cho Thục bất ngờ mà, haha…”
“Tôi không rảnh để giỡn đâu.” – Thục nói khô khốc. Có lẽ tôi không đủ bình tĩnh nên mới nói như vậy và cười như một thằng đểu. Điên quá. Sao tôi không than thở rằng tôi đã phải vất vả thế nào… để tìm ra cái số đó.
“Thực ra…” – Tôi định giải thích nhưng rồi, tôi lại thấy mất cả hứng – “Mà thôi.. Thục không vui khi tớ gọi sao?”
Cô ấy không đáp, tôi thậm chí nghe rõ hơi thở của Thục qua máy…
Không lẽ tôi lại nói rằng tôi đã chờ phone của anh ta gần hai tuần nay? Và vui đến không kiềm chế như mới tức thì? Không lẽ tôi lại nói rằng tôi chỉ đổ quạu khi nghe cái giọng cười cà rỡn đó của anh ta? Không lẽ tôi lại nói anh ta nên gọi vào số di động của tôi thì hơn?
Tôi cứ im lặng.
“Thế thì tớ cúp đây.” – Anh ta buông lỏng câu nói.
“Khoan…” – Tôi lên tiếng, dù không biết phải nói gì – “Bằng… có số riêng của Thục chứ?”
Cô ấy đã thay đổi cách nói chuyện. Cô ấy xưng tên và gọi tên tôi. Lần đầu tiên. Rất ngọt ngào!!
“Nếu có tớ đã không gọi vào đây…” – Tôi bắt đầu nói thật – “Tớ bị mất số Thục rồi.”
“Sao vậy? Có cần…” – Tiếng chuông điện thoại reo ngắt lời cô ấy – “Đợi chút nhé!”
Ok, I can wait for you all my life.
But my cellphone cannot. Nó sắp hết pin rồi. T___T
Anh Trung gọi, có lẽ vì thấy tôi lâu ra quá. Tôi phải chạy ra xa cái ống nghe để bảo anh đợi thêm chút nữa. Khi tôi trở lại thì máy đã chỉ còn tín hiệu tút tút.
Tại sao? Anh ta không thể chờ tôi chỉ vài phút?
Không, đó không phải là Bằng. Người đã đợi tôi cả ngày và đã bay lập tức ra tìm tôi ngay sau khi biết tin. Chắc chắn có sự cố gì đó…
“Em về trước chị nhé!” – Hằng xách giỏ đi và cười chào tôi. Cách mà cô ấy cười giống như đang chọc tôi vậy. Cũng đúng thôi vì đây là lần đầu tiên tôi kiên nhẫn nấn ná để chờ một cú điện thoại gọi lại, mà theo Hằng, là của “bạn trai” tôi.
Tôi kéo áo một nhóc bên cạnh – “Cho anh mượn cellphone nào!”
“Đùa hử?” – Nó trề môi. Tôi giật luôn cái phone trên bàn của nó – “Đùa cái gì. Trả cho 10 nghìn / một phút, ok?”
Giá cắt cổ! Nó không chịu mới là lạ!
Tôi bấm gọi lại số ban nãy, liệu cô ấy có chờ tôi hay … nổi quạu? Theo tôi đoán thì chắc 90% là cô ấy đã dập máy cái rầm và rủa “Người đâu mà thấy ghét. Hừm!!” rồi bỏ đi khỏi.
Nhưng nếu không gọi lại thì không phải là tôi. Hehhe… Tôi chỉ sợ cô ấy chờ – 10% việc này sẽ xảy ra mà.
“Alo?” – Giờ thì tôi quen tiếng Alo đó rồi. Nó là của Thục. Cô ấy đã chờ tôi.
Bằng gọi lại, không tiếc công tôi đã chờ.
“Máy tớ hết pin.” – Tôi không nghĩ sai về anh, trước hết là trong việc này. Bằng sẽ không bỏ cuộc, trừ khi có sự cố.
“Uh… giờ Thục phải đi ăn tối…” – Tôi chợt nhớ ra anh Trung vẫn đang mòn mỏi ngoài kia – “Thục sẽ nhắn số cho Bằng biết.”
“Ok, ăn vừa thôi, béo xấu xí lắm, tớ không thích đâu.” – Tiếng Bằng tinh nghịch, xong lại trầm lắng – “I miss you, bye.”
Tôi đứng ngẩn ngơ một mình suốt gần hai phút dù đã cúp máy. 48.Ngày … tháng … năm..
Mùa đông Hà Nội rồi cũng trôi qua nhường chỗ cho tiết trời xuân tràn về. Gió sớm vẫn lạnh nhưng những cành đào nở hoa rực rỡ làm cho người ta thấy ấm áp hẳn. Năm qua đã có nhiều thay đổi lớn đối với tôi. Một là tôi đã thỏa ước mơ chơi trống chuyên nghiệp, hai là tôi đã tìm được thiên thần của cuộc đời – Du Thục.
Tôi đếm từng ngày đến Tết. Vì tôi sẽ du Nam lần nữa tìm cô ấy, và lần này chỉ đi một mình thôi. Chia cách không gian chỉ làm tôi nhớ cô ấy đến khủng khiếp, chứ không hề có vụ “xa mặt cách lòng” như Vũ và lão Phúc vẫn luôn đe dọa.
Còn Thục thì sao nhỉ?
Tôi càng ngày càng nhận ra rằng nếu một ngày không có tin của Bằng nhắn, tôi sẽ “ăn không ngon ngủ không yên.” Không quá cường điệu đâu, nó thực đấy. Nhưng cũng đừng nghĩ là chúng tôi đang “mật ngọt tình yêu” với nhau bằng đường viễn thông, vì thực tế thì những tin nhắn chỉ là “Nhiệt độ ở đấy là bao nhiêu? Có mưa không?” (đến nỗi tôi trở thành trung tâm thông tin thời tiết Hà Nội còn được!) hoặc “Hôm nay ăn cơm canh chua” – “còn tớ ăn xôi gấc”, rồi “canh chua miền Nam nấu với cà chua à?”….
Hoàn toàn không có câu nào là “I Love You” hay đại loại là “nhớ mặc thêm áo”, “hôm qua ngủ ngon không?”…
……………
An dạo này ít đến gặp tôi, cô ấy bảo vì tôi bận diễn nên cô ấy không muốn làm phiền. Thức và Vũ đóan An có bạn trai, nào là hôm nọ gặp ai chở An ngòai đường, nào là thấy cô ấy mua áo sơ mi Nam tại shop ABC gì đấy.
Nếu An có bạn trai thật, thì cô ấy sẽ nói cho tôi biết đầu tiên. Tôi chẳng tin đâu.
Tuy nhiên những lời bọn họ nói cứ làm tôi tò mò, một chút gì đó cào cào trong lòng, không rõ lắm. Tôi muốn hỏi An…
Ba tôi tuyên bố sẽ chỉ gả tôi cho người như anh Trung. Xem ra anh ấy đã chiếm trọn tình cảm của phụ huynh hai vị rồi. Chị Hai nói anh ấy vài lần muốn hỏi cưới tôi nhưng sợ tôi phản đối… Đúng là tôi sẽ phản đối, dĩ nhiên.
“Con và thằng Trung có phải đang yêu nhau?” – Mẹ hỏi tôi khi ba cũng đang ngồi đó. Tôi nhăn mặt – “Không, làm gì có.”
“Vậy con đang yêu ai?”
“Có ai đâu, sao mẹ hỏi vậy?”
“Tấn nói con có một chàng nào đó… Nó nói con đang yêu.”
Thằng em trai nhiều chuyện chưa từng thấy. Trong lúc tôi còn gãi đầu, ba tôi phán một câu xanh rờn – “Tên nào đấy? Nếu có thì dắt ra cho ba xem, không thì ba bảo thằng Trung đến rước con đi cho rồi.”
“Cậu có bạn trai à?” – Tôi đi lòng vòng một hồi rồi cũng hỏi điều muốn hỏi. An tròn mắt nhìn tôi, rồi mỉm cười – “Nếu có thì sao?”
“Thì… tớ mừng cho cậu.” – Tôi tỏ ra thờ ơ – “Nhưng… cẩn thận kẻo gặp tên Sở Khanh đấy.”
“Cậu tưởng chỉ có cậu là hay à?” – Tự nhiên An lại có vẻ trách móc tôi. Cô ấy đi nhanh, giọng lãng đãng – “Cậu có người yêu thì cũng phải để tớ có chứ.”
Tôi nghĩ mình không hiểu An nữa. Cô ấy lạ quá, đặc biệt sau hôm Noel. Không lẽ chuyện chiếc khăn choàng lại ảnh hưởng nhiều như vậy? 49.Ngày … tháng … năm..
Theo “lý luận” của ba, thì bạn trai tôi phải được “kiểm duyệt” trước khi tôi đi quá xa, để gặp thêm “1 tay như thằng Duy” là không nên chút nào. Tôi trở nên bị áp lực đến nỗi không thể thố lộ chuyện của Bằng, và luôn cố tránh né mọi câu hỏi về “chàng trai” đang đánh đổ tôi.
Tôi chỉ sợ đến một lúc nào đó, tôi bị tác động bởi ba mẹ và sẽ nhận lời với anh Trung để được giải thóat. Dù sao trong một góc của lý trí tôi vẫn sợ sẽ bị tổn thương lần nữa.
Khi tôi cho bọn họ biết tuần sau tôi sẽ vào Nam, ai cũng thở dài ngao ngán – “Hết cách với nó”. Hehehe…
Chuyện này tôi chưa nói với An. Càng lúc tôi và cô ấy càng xa cách nhau. Hơi buồn, nhưng tôi cũng không bận tâm lắm vì nghĩ cô ấy có lẽ có bạn trai thật.
Còn mẹ tôi, bà mắng tôi te tét ngay khi tôi vừa bảo – “Con vào Nam ăn Tết.”
“Mày sao thế hả, Bằng? Mày có họ hàng nào ở đấy đâu! Mày bị con gái trong ấy bỏ bùa hử? Mẹ đã nghe các cậu ấy nói ra nói vào mà mẹ chưa tin. Giờ mày nói đi, có phải mày chết cô nào rồi không?”
Tôi chỉ cười toe gật đầu – “Đúng ạ. Chết ngắt.” ^0^
Và mẹ dùng cả chổi bếp để quất tôi. Tới tấp, tàn tạ, túa xua khắp người.
Tôi luôn thích không khí mùa xuân, nhất là những ngày giáp Tết. Tôi thích đi sắm đồ Tết, thích chạy vòng vòng chợ Hoa Xuân, và thích theo mẹ đi chợ đêm trước hôm Giao Thừa.
Bằng nhắn – “Nhiệt độ ngòai này là 45 độ C. Bão cấp 4, gió giật cấp 8. Biển động …nhẹ.”
Tôi cười, lúc nào tôi cũng cười khi đọc tin anh. “Trong này gió nhẹ, hoa nở um sùm, tuyết rơi tá lả” – tôi trả lời. Từ sau khi quen Bằng, tôi bỗng có khiếu hài hước hơn. Cả hai đứa đều nói những câu vô duyên không ra đâu vào đâu. Thế mà vẫn đủ làm một ngày dọn dẹp nhà cửa mệt mỏi của tôi tan biến.
Cô ấy càng lúc càng đáng yêu. Băng giá đã không còn, và thay vào đó, mỗi một tin nhắn của cô ấy đều mang một màu sắc hồng tươi sáng. Nó sưởi ấm cả tôi, người đang ở cách nàng cả ngàn cây số.
Tôi sẽ vào đó, sớm thôi, bất kể Thục có muốn gặp tôi hay không. Bất kể mẹ có đánh tôi thế nào, có giận hờn hay mắng nhiếc, thì bà biết rõ không thể ngăn tôi, một khi tôi đã muốn. Bà chỉ còn có thể than thở – “Sao tôi lại có đứa con cứng đầu cứng cổ thế hả giời…!” 50.Ngày … tháng … năm..
Dù thích những hôm giáp Tết, nhưng tôi lại sợ những ngày Tết. Mồng một về nội ngoại, bà con không người này cũng người kia bảo “Con Thục lớn rồi sao cứ ở không vậy?”.
Ở không, nghĩa là không chồng, không bạn trai, chẳng có mối nào ấy. Người lớn các chú các cô không hiểu sao cứ hay để ý con gái nhà người ta, hễ thấy lâu không ai hỏi han là nghĩ “chắc nó vẫn yêu thằng bồ cũ”.
Mồng hai, tiệc tùng với các sếp, cười đến rách cả miệng, nói năng thì cứ phải “tốt đẹp”, chứ nói cái gì không hay là “đầu năm, đầu tháng mà….” – Người Việt Nam là thế.
Hôm nay, mồng ba, tôi chỉ ở nhà vì chẳng có ai đi cùng. Thường đây là ngày của những đôi lứa đang yêu nhau.
Tôi sang nhà để cho An biết tôi sẽ đi trưa nay, sau khi kết thúc buổi diễn ở Công viên Thủ Đô. Nhà An to và kín cổng lắm. Cô ấy, hình như tôi chưa kể, là con gái của chủ tịch Hội đồng quản trị cụm Khách sạn Atropole ở Hà Nội. Quen tôi, An chưa bao giờ tỏ ra là một đài các tiểu thư như thân thế của mình, cô ấy mặc đồ bình thường, ăn hàng hè phố và hay tính từ trăm đồng bạc khi trả giá.
“Sao cậu không hẹn tớ ra?” – An bước xuống và hỏi tôi trong bộ đồ ngủ – “Tớ biết cậu không thích đến nhà tớ mà.”
“Không sao.” – Tôi nhún vai – “TỚ đi gấp nên ghé báo cậu.”
“Đi à? Đi đâu?”
“Tớ vào Sài Gòn.”
Hân gọi rủ tôi sang nhà nó ăn lẩu. Tôi nghĩ tới nghĩ lui thấy nằm nhà cũng chán, nên đồng ý luôn. Không khéo anh Trung lại đến nhà thăm thì cũng khó mà trốn tránh.
“Cho tui xem hình anh ta đi” – Hân thúc cùi chỏ vào hông tôi khi hai đứa đang nấu bếp. Tôi cau có – “Anh nào, bà đừng mad mà.”
“Giỡn hòai. Bà có biết một trong những thứ không thể giấu được là gì không?”
“Là gì?”
“Bộ mặt khi người ta yêu.”
An cười, và cô ấy không nói thêm gì. Lẳng lặng thay áo đi cùng tôi ra sân bay.
“Dạo này tớ thấy cậu khác..” – Tôi hơi lạc giọng khi thấy An lại khóe mắt long lanh nước. An vui tươi ngày xưa của tôi đâu rồi?
“Tớ khác vì cậu khác, Bằng ạ.” – Giọng An trầm tư, tôi không hiểu. Tôi chẳng khác gì cả. Chính cô ấy mới lạ đi, cô ấy hay buồn hơn.
“Mà cũng có thể tớ khác thật.” – An nhìn tôi mơ hồ – “Tớ khác khi có một người bước vào đời cậu, kéo cậu đi khỏi tớ.”
Tôi đỏ bừng mặt làm Hân càng cười hô hố, đồ…con bạn thấy ghét. Nó chỉ giỏi ăn hiếp tôi thôi. Cuối cùng sau cuộc tra hỏi bằng bạo lực, tôi phải cho nó xem tấm hình duy nhất của Bằng tôi đang có – đã được cắt thành hình trái tim.
“Lãng mạn chưa kìa!” – Tiếng Hân xúyt xoa.
“Thôi xem đủ rồi, trả đây!” – Tôi cố giật lại tấm ảnh, nhưng nhỏ Hân vẫn phá phách mang đi chỗ khác ngắm nghía – “Để xem kỹ nào..mắt sâu, mũi cao, không đẹp trai lắm nhưng nhìn cá tính đấy.” 51.Ngày … tháng … năm…- Mồng 3 Tết.
Thái độ và những lời An nói dường như chỉ theo tôi đến khi máy bay hạ cánh. Tôi nhanh chóng thóat khỏi ý nghĩ mình đã làm An buồn vì yêu Thục – một lý do mà tôi cũng không hiểu tại sao. Sài Gòn mở ra rực rỡ với cờ xí, băng rôn đỏ chói khắp các nơi. So với lần vào trước, tôi thấy Sài Gòn tươi vui hơn nhiều.
Vừa vào tới Trung tâm thành phố, tôi liền mở máy gọi cho Thục.
“Điện thoại bà reo kìa!” – Hân chỉ tay về hướng chiếc máy điện thoại của tôi đang kêu nhạc tinh tang trên bàn, tay vẫn cầm khư khư tấm ảnh. Tôi vội chạy tới, màn hình hiện tên Bằng.
Như sợ bị con bạn chọc, tôi lẻn ra hành lang mới dám nghe máy – “Alo?”
“Hi! Trong ấy có chỗ cho tớ trú không, ngoài này bão to quá!” – Tiếng Bằng giả vờ than thở (vì làm gì có cơn bão nào!). Tôi cố nhỏ giọng không để Hân nghe thấy – “Dưới gầm giường có ở không?”
“Ở chứ. Tớ bơi vào nhé. Cho địa chỉ đi”.
Tôi phì cười và không nói gì. Đợi lâu, Bằng hối như vội lắm – “Nhanh lên, bão sắp cuốn tớ mất!”
“Thôi đừng giỡn nữa. Năm mới vui không?” – Tôi đổi chủ đề nhưng Bằng vẫn cứ cố đùa – “Tớ nói thật mà, tớ đang tìm nhà Thục.”
Tôi vẫn giữ máy nghe khi leo lên xe búyt, mặc dù tôi không biết tuyến xe này sẽ đi đâu.
Thục hỏi vặn, giọng hơi ngờ nghệch – “Gì hả? Tìm…gì?Nhà Thục?”
“Uh. Tớ vào ăn Tết với Thục. Tớ đang ở Sài Gòn.” – Tôi đáp. Cô ấy hỏi to vào máy – “Hả? Thật không?”
“Chuyện Hướng dẫn dạo là chuyện duy nhất tớ nói dối Thục. Cho đến bây giờ, và cả sau này nữa.”
Nếu thế, nghĩa là Bằng đang ở đây, rất gần tôi.
Hân vỗ vai – “Eh, ai gọi vậy?”. Tôi cứ thẫn thờ, ngơ ngác, điện thoại vẫn đang áp vào tai. Như không hề quan tâm tới Hân đang trố mắt nhìn, tôi lắp bắp vào máy – “Ở..ở đâu..vậy?”
“Để xem… đường Nguyễn Văn Cừ…” – Bằng như đang nhìn xung quanh để đọc tên đường – “Tớ cũng không biết đây là đâu nữa. Tớ đang trên xe búyt.”
“Xuống trạm ở nhà sách đi. Thục sẽ ra đó.” – Tôi bảo Bằng rồi cúp máy luôn. Nhỏ Hân nheo mắt cố đoán chuyện gì, xong nó la lên – “Đi đâu vậy??”
Tôi đeo túi, giật tấm ảnh trên tay nó và chỉ kịp vẫy tay chào Bye bye.
Nhà sách? Nhà sách nào nhỉ? Có phải cái nhà sách vừa nãy xe chạy qua không?
“Anh ơi, cho xuống đây ạ.” – Tôi gọi to và nhảy xuống khi chiếc xe vừa giảm tốc độ, rồi đi ngược về hướng ban nãy có một nhà sách lớn. Gần 6 giờ, bụng tôi bắt đầu cồn cào.
Tôi tìm một chỗ trống để đứng chờ cô ấy, bên cạnh bãi giữ xe nhà sách. Mồng 3 Tết mà cũng có nhiều người đi mua sách thế nhỉ? Đa số là trẻ con đi cùng với bố mẹ. Nghĩ lại hình như cả đời tôi đến giờ chỉ bước vào hiệu sách độ vài lần, đếm trên đầu ngón tay còn thừa.