Đại Ca

Chương 63


Đọc truyện Đại Ca – Chương 63

“Anh thật sự… vẫn luôn phụ em sao?” Ngụy Khiêm nghĩ thầm như vậy.

Nhưng trừ đêm hôm đó vì anh mà Ngụy Chi Viễn nóng nảy lộ ra tí tẹo phẫn nộ, thì Ngụy Khiêm không nhớ là cậu có từng để lộ một chút cảm xúc tiêu cực nào.

Ngụy Chi Viễn rút cái gối Ngụy Khiêm đỡ được, đem bỏ lại trên giường bệnh của Mã Xuân Minh, hờ hững nói: “Anh tôi không phải là người như vậy.”

Mã Xuân Minh và Ngụy Khiêm đồng thanh hỏi: “Sao biết?”

Dứt lời Ngụy Khiêm liền hối hận, trợn mắt nhìn Mã Xuân Minh không rõ nguyên do một cái.

Ngụy Chi Viễn liền cười cười: “Người bạc bẽo tướng mạo không được ưa thích.”

Mã Xuân Minh tính tình ẩm ương, mắt to kém tinh, thành thử hoàn toàn không thể thấy Ngụy Khiêm nghe xong câu này đỏ ửng cả tai, vẫn ngu xuẩn gặng hỏi Ngụy Chi Viễn: “Thật vậy hả?”

Nói xong hắn nhớ kỹ lại tướng mạo của vợ, chỉ cảm thấy rất đẹp, cho dù vừa nghĩ đến là đau lòng, nhưng vẫn không thấy chỗ nào có tướng “không được ưa thích” cả.

Mã Xuân Minh cực kỳ nghiêm túc hỏi Ngụy Chi Viễn: “Cậu biết xem tướng à? Có thể xem cho tôi không? Tôi đời này thê vận không vượng à?”

Ngụy Chi Viễn lại liếc nhìn vẻ mặt Ngụy Khiêm, nét cười càng rõ, thành khẩn lừa dối… không, an ủi tiến sĩ Mã: “Không, anh chỉ là vận số đến muộn, trước kia nóng vội nên gặp phải hoa đào rụng, sao Hồng Loan còn chưa vận hành đến đúng cung.”

“Cái gì?” Mã Xuân Minh khó lòng tin nổi, “Tôi đã ba mấy gần bốn mươi rồi mà còn chưa đến đúng cung? Thế tốc độ quay của sao gì đó cũng chậm quá đi!”

Ngụy Khiêm lạnh lùng nói xen: “Đều do anh vẽ rùa đen mà ra.”

Nghe thế, Mã Xuân Minh liền ngồi thẳng lưng như sắp ra trận, sau đó nhờ vài lần lanh trí hiếm hoi trong đời, đưa ra câu trả lời hiếm khi đáng tin cậy: “Có lý, anh cũng thích vẽ rùa đen, anh cũng còn đang ế kia mà.”

Ngụy Khiêm: “…”

Anh thật lòng muốn phát rồ mà diệt khẩu tiến sĩ Mã, tiếc rằng chưa kịp thực hiện thì phòng bệnh lại có khách mới – Tiểu Phỉ và trợ lý của Mã Xuân Minh thay mặt cho các đồng nghiệp đến thăm.

Trợ lý của Mã Xuân Minh là một cô gái mới vào làm chưa đầy hai năm, vẫn gọi là Mộng Mộng, mắt to tóc mái bằng, có hai lúm đồng tiền, cũng là một người kỳ lạ, cả ngày ôm quyển bút ký cũ, làm người ghi chép cuộc họp như tiểu thái giám ghi chép sinh hoạt thường ngày, ngay cả họp hành xong người ta chém gió với nhau mà cô cũng có thể tốc ký không sót chữ nào.

Trên bản ghi chép họp hành nho nhỏ, có thể nói là đầy các lịch sử xấu từ lớn đến bé của các quản lý trong công ty…

Hai cô gái còn khệ nệ xách bịch lớn bịch bé các loại quà.

Ngụy Chi Viễn mau chóng ra giúp họ mang vào, đặt một thùng sữa to ở đầu giường của Mã Xuân Minh, bỏ trái cây tươi và đồ ăn vặt lên trên, chẳng khác nào đến bệnh viện cắm trại.

Mộng Mộng khéo léo nói: “Sữa này bọn em chọn loại canxi cao, tốt cho chân của sếp Mã.”

Chị Tiểu Phỉ bổ sung: “Đúng, còn giúp người trưởng thành mau cai sữa nữa.”

Ngụy Khiêm biết những người trẻ mới tới như Mộng Mộng đều hơi sợ mình, vì thế chỉ ở thêm một lát rồi rủ Ngụy Chi Viễn về, hai người rời khỏi khu nội trú, đi xuống lầu, đến chỗ bậc cửa, Ngụy Khiêm tự nhiên vịn thắt lưng Ngụy Chi Viễn, dùng cách thân mật này để nhắc nhở cậu chú ý dưới chân.


Ngụy Chi Viễn dừng gấp, quay đầu lại với vẻ khó tin.

Lúc ở bên cậu, Ngụy Khiêm luôn nằm trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một, giống như trong mắt anh, mình từ Transformers có thể tùy tiện xách gáy ném xuống vũng bùn, ngã cũng không chết, biến thành em Lâm(1) bởi vì một ánh mắt, một câu nói mà có thể uất ức đến chết.

Mỗi lần chạm đến Ngụy Khiêm, Ngụy Chi Viễn đều cảm thấy anh hai y như một dũng sĩ ngồi bên cạnh quả bom kích hoạt bằng thủy ngân – toàn thân căng thẳng, nhưng hiên ngang lẫm liệt không thèm bỏ trốn.

Thấy cậu quay đầu lại, Ngụy Khiêm điềm nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Ngụy Chi Viễn không muốn lãng phí một giây nào, kéo tay lôi anh chạy đến bãi đỗ xe, sau đó ấn vào xe.

Ngụy Khiêm bị cậu lôi đi, gió lạnh lùa vào bụng tạm chưa tính, chủ yếu là hai anh em chạy như điên ngay cửa bệnh viện quả thật chẳng khác nào mới trốn khỏi khoa thần kinh cả.

Anh ho khan vài tiếng, thở hổn hển chất vấn: “Trong xe có chỗ để đầu thai à?”

Ngụy Chi Viễn dùng giọng điệu của người mới trúng độc đắc, nói như nằm mơ: “Anh… ban nãy anh ôm em đi sao?”

Ngụy Khiêm: “…”

Anh thực sự không có ý đó, chỉ là khi sự chú ý của một người bắt đầu tập trung vào một người khác, lại cố hết sức muốn vòng vo bày tỏ một chút dịu dàng, anh ta sẽ vô thức có những động tác đó.

Nhưng nghe được sự mừng rỡ và kích động của Ngụy Chi Viễn, Ngụy Khiêm đương nhiên cũng ngầm hiểu vì sao cậu kích động như vậy.

Nhớ lại thì lúc bằng tuổi Ngụy Chi Viễn, anh có thể làm được như cậu, vì một người hoặc một việc nào đó mà không màng hơn thua, còn cố chấp không hối hận chứ?

Ngụy Khiêm cảm thấy mình không thể.

Thế nên anh mặc cho Ngụy Chi Viễn giữ nguyên hiểu lầm nho nhỏ này, không hề giải thích, chỉ chỉnh ghế hơi ngả ra sau, liếc nhìn người bên cạnh như đại gia: “Sao nào, ôm một cái còn muốn thu tiền hả? Mua nho khô người ta còn cho ăn thử mấy miếng mà.”

Ngụy Chi Viễn nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt sáng rực như lò nướng cực nóng: “Ăn thoải mái, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Ngụy Khiêm luôn cho rằng bản chất mình vốn chẳng đứng đắn gì, bởi vì vật họp theo loài, nhìn mấy tên bên cạnh là biết, nhưng anh luôn không ghẹo nổi Ngụy Chi Viễn, mấy trò này – nếu dùng để chòng ghẹo con gái nhà lành cũng có rất đẳng cấp, cậu nhóc này ra nước ngoài cựu xã hội xa hoa đồi trụy muôn vàn hiểm ác một chuyến quay về, hiển nhiên đã đạt trình độ chuyên nghiệp rồi.

Anh lập tức lại cảm thấy cách nghĩ này có chỗ nào đó không thích hợp.

“Lý nào lại chọc ghẹo anh nó như con gái nhà lành?” Ngụy Khiêm không thể tưởng tượng, nghĩ bụng, “Mẹ kiếp, ngậm đắng nuốt cay nuôi ra cái loại không biết xấu hổ như vậy, sách vở chạy đi đâu hết rồi?”

Bởi dọc đường Ngụy Chi Viễn không ngừng dùng tầm mắt trắng trợn quấy rầy anh, Ngụy Khiêm đành phải quay mặt cậu sang bên kia vào mỗi lần chờ đèn giao thông.

Chẳng dễ gì kinh hồn bạt vía về tới nhà, Ngụy Khiêm nói không vui lắm: “Mốt còn như vậy thì cút xuống ghế sau mà ngồi, học sinh tiểu học cũng biết để an toàn thì không được quấy rầy người lái…”

Ngụy Chi Viễn kêu oan: “Nhưng em không nói một câu, chỉ nhìn thôi cũng không được à?”

Ngụy Khiêm không thể phản bác, giây lát sau thở dài đưa tay cọ cằm Ngụy Chi Viễn, dùng giọng điệu ôn hòa nhất: “Để anh thử trước, được chứ?”


Mấp mô nửa đời, anh chưa bao giờ thử yêu một người, anh thậm chí không biết nên bắt đầu từ đâu, và nên gấp gáp hay thong thả.

Ngụy Chi Viễn nắm tay anh: “Nếu có một trăm bước, có câu này của anh, chín mươi chín bước còn lại cho dù phải bò em cũng bò tới… Anh, thật ra em còn hèn hơn tiến sĩ Mã nhiều.”

Ngụy Khiêm bỗng thu lại các thần sắc trước đó, ánh mắt trầm xuống, lại hỏi vấn đề tương tự như rất nhiều năm trước từng hỏi Tiểu Viễn khi đó mới cao đến hông mình: “Anh đối đãi em không tốt à?”

Mà nhiều năm sau, cậu bé chỉ biết lắc đầu đã trưởng thành, giỏi ăn nói rồi.

Lần này, Ngụy Chi Viễn vuốt ve những ngón tay anh mà thì thầm: “Trên đời không còn người thứ hai thương em thế này.”

Ngụy Khiêm ngoài mặt không hề thấy vui mừng hay giận dữ, nghe câu này chỉ lẳng lặng hỏi ngược lại: “Thế anh thương em ngần ấy năm, chính là để em thành kẻ hèn hạ sao?”

Nói xong anh rút tay lại cốc đầu Ngụy Chi Viễn một phát, đưa ra đánh giá với một tiếng vang nhỏ: “Dưa hấu chín quá rồi.”

Sau đó anh tháo dây an toàn xuống xe.

Ngụy Chi Viễn sửng sốt hồi lâu, mới hiểu được sau bao nhiêu vòng vo, bỗng dưng không nhịn được thấy mũi cay cay.

Cơm tối làm rất nhanh, Alex có việc phải đi nơi khác, Tiểu Bảo vốn nói sẽ cùng cậu ta ra ngoài ăn, ai ngờ tiếp sóng thời sự mới bắt đầu thì cô đã đẩy cửa vào.

Ngụy Chi Viễn lấy một bát cháo trứng muối thịt nạc cho cô, thuận miệng hỏi: “Sao bỏ bạn lại một mình vậy?”

Tiểu Bảo hầm hừ nói: “Tới cửa quán bar, chưa kịp bước vào thì đã bị một thằng quỷ Tây nói tiếng Miên dụ đi rồi.”

Ngụy Khiêm bên cạnh hơi bất ngờ bỏ ly trà xuống: “Cái gì? Anh thấy hai đứa thân cận thế, còn tưởng cậu ta là bạn trai em chứ.”

Tiểu Bảo nhảy bật lên rõ cao: “Phản đối! Anh, đây là sỉ nhục nặng nề với nhân cách và IQ của em!”

“Thôi đi, hai thứ này em có cái nào hả?” Ngụy Khiêm lườm cô một cái trước, sau đó thở phào lẩm bẩm, “Không phải thì tốt quá, vốn anh cũng cảm thấy anh chàng đó lông bông không đáng tin.”

“Đâu chỉ không đáng tin, anh ta quả thực…” Tống Tiểu Bảo còn chưa nói xong thì điện thoại đã đổ chuông.

Alex ở bên kia chếnh choáng hỏi: “Ly Ly, anh làm rớt đồ trong túi xách của em phải không?”

Cậu ta ra ngoài không mang ví, bình thường tiền và di động bỏ vào túi quần, nếu còn thứ khác thì sẽ nhét vào giỏ xách của Tiểu Bảo.

Tống Tiểu Bảo vừa với giỏ xách mình ném trên sofa vừa hỏi: “Cái gì cơ?”

Alex ậm ừ: “A… Cái đó, dù sao thì em cứ coi thử cho anh đi.”

Ngụy Khiêm lúc ấy vốn đã dời sự chú ý sang ti vi, bỗng có một tiếng thét vang như tiếng sấm, Tiểu Bảo gào ầm lên với đầu dây bên kia: “Alex khốn nạn anh là đồ không biết xấu hổ, tiên sư nhà anh, dám nhét bao và thuốc bôi trơn vào giỏ của tôi!”


Ngụy Khiêm thình lình sặc nước, bắt đầu ho muốn văng cả phổi.

Tống Tiểu Bảo lúc này mới ý thức được rằng mình đang kêu la gì trước mặt anh hai, lập tức thấy mình ngu hết biết, đành phải nổi giận đùng đùng vội vàng kết thúc cuộc đối thoại nhục mặt này: “Tự mua cái khác đi, tôi không đem đến cho anh đâu, rốt cuộc sao mà quản lý của anh chịu được anh vậy, phải tôi thì tôi lột da anh từ lâu rồi.”

Trước khi cô cúp máy, Ngụy Khiêm còn nghe thấy tiếng cười to ngông cuồng của Alex, trong đó có xen một câu: “Anh có thể đổi nghề đi làm kế toán cho nhà máy chế biến thức ăn cho mèo, lần trước ông chủ còn liên hệ với anh đó!”

Tống Tiểu Bảo xấu hổ và giận dữ gần chết, muốn xử lý mấy thứ ngay trong tầm mắt hai ông anh, nhưng Ngụy Chi Viễn vẫn ở bên cạnh sững sờ nhìn chằm chằm cái lọ nhỏ và cái hộp chưa kịp bóc kia, trước khi cô cầm lấy ném vào thùng rác, Ngụy Chi Viễn đang lơ đãng không nhịn được lên tiếng: “Ôi, cái đó…”

Chưa dứt lời thì hồn vía đã quay về, cậu lập tức hối hận, tay để dưới bàn xoay chuỗi hạt trên cổ tay như con quay chỉ còn thấy bóng, hổ thẹn vì sắc dục lại dễ dàng đánh bại mình như vậy.

Mà càng xấu hổ hơn là, Tiểu Bảo sau khi nghe thấy, hình như “hiểu” điều gì, hơi chần chừ rồi lại từ từ bỏ thứ chuẩn bị ném xuống bàn, mím môi dè dặt đẩy đến trước mặt Ngụy Chi Viễn.

Tống Tiểu Bảo bưng bát cháo đứng thẳng nguyên, dùng tư thế Võ Tòng “ba bát không qua đồi” dốc ực cháo vào miệng, suýt nữa chết nghẹn, cô dán tường chuồn xuống bếp, bốn chân bay múa rửa bát đũa, lại dán tường rón rén quay về, lặng lẽ chuồn về phòng mình mà chẳng dám ngẩng đầu luôn.

Lúc này cô dùng một loạt ngôn ngữ tứ chi, vô thanh thắng hữu thanh nói: “Các anh cứ tự tiện, coi như em không tồn tại.”

Còn lại Ngụy Chi Viễn và Ngụy Khiêm ngơ ngác nhìn nhau, hai món tạo cảm giác tồn tại rõ nét nằm lù lù trên cái bàn chính giữa, trong ti vi, nhạc dạo của dự báo thời tiết thong thả vang lên…

Lát sau Ngụy Khiêm nhanh chóng dời tầm mắt, vờ như chả nhìn thấy gì hết, nghiêm túc nghiên cứu trò Sudoku và đố chữ trên tờ báo buổi chiều, thậm chí giống như đột nhiên cảm thấy hứng thú hẳn với trò chơi suy luận thiểu năng vô cùng.

Qua một loạt đấu tranh tư tưởng nghiêm khắc, chuỗi hạt biến thành cánh quạt cũng chẳng tài nào ngăn luồng suy nghĩ của Ngụy Chi Viễn chạy như điên đến hướng xấu xa, cậu liền lén cất thứ trên bàn vào túi mà người không biết quỷ cũng chẳng hay.

Ngụy Khiêm ngồi trong phòng khách y như đặt mông trên chông, không bao lâu liền tìm cớ chuồn về phòng.

Anh nghiêm chỉnh ngồi vào bàn mở máy tính lên, sau đó sắc mặt nặng nề mở trình duyệt, chần chừ một chút rồi cuối cùng trịnh trọng tìm “làm sao để tìm được phim sex đồng tính”, vấn đề thần kỳ 囧囧 như vậy trên Baidu.

Rồi sau đó, giống như điều tra nghiên cứu thị trường, Ngụy Khiêm bắt đầu phân tích các loại tin tức rối tung rối mù, nhưng phần lớn địa chỉ online tìm được đã sớm bị chặn mất, trang web đồi trụy hiển nhiên hoặc là địa chỉ download không rõ thì anh luôn cảm thấy có vi-rút nên không dám vào bừa.

Cứ thế, Ngụy Khiêm vốn không biết muốn làm “chuyện xấu” gì, ra sức tìm kiếm và nghiên cứu vấn đề nghiêm túc này nguyên đêm.

Ai ngờ chưa có kết quả, thì cửa phòng bỗng bị mở ra từ bên ngoài.

Ngụy Khiêm run tay, vội vàng muốn đóng trang tìm kiếm, ai ngờ chẳng biết bất cẩn nhấn trúng đâu mà một tràng âm thanh kỳ lạ lập tức vang lên khiến tóc gáy dựng thẳng.

Ngụy Chi Viễn đứng ở cửa, sững sờ giơ táo và dao gọt trái cây trong tay: “Em chỉ muốn hỏi xem anh có ăn không…”

Ngụy Khiêm: “…”

Đương nhiên, anh cảm thấy oan uổng nhất là, trên màn hình rõ ràng chẳng có cái quái gì hết, tiếng động vừa rồi là âm nền khi trang web thất đức kia mở ra!

Ngụy Chi Viễn đứng ở cửa vài giây, cân nhắc nên làm thánh nhân hay phàm nhân, trong chớp mắt, “thánh nhân tiểu nhân” đang giằng co đã bị “phàm nhân tiểu nhân” đập nát như tương – cậu quyết đoán ném cả dao lẫn táo lách vào phòng Ngụy Khiêm, đồng thời với tay khóa cửa lại.

Thoáng cái, trong phòng như căng một sợi dây đàn có thể đứt bất cứ lúc nào, căng thẳng muốn ngạt thở.

Nhưng ngay lập tức, sợi dây đàn ngạt thở buông lỏng – Ngụy Chi Viễn liếc thấy kết quả tìm kiếm đầy màn hình máy tính của Ngụy Khiêm cùng vẻ ấm ức hết đường chối cãi trên khuôn mặt ấy, lập tức không nhịn được ôm bụng ngã lăn xuống bàn, cuối cùng bị Ngụy Khiêm đạp văng: “Cười cái đếch gì!”

Ngụy Chi Viễn ngồi bệt dựa chân bàn, quệt khóe mắt cười chảy cả nước mắt ra: “Anh, trong ổ cứng di động của em có 2GB, mật khẩu là tên đầy đủ của anh, anh có cần không? Khai hết luôn nhá!”

Câu này tổng cộng chẳng được mấy chữ, nhưng Ngụy Khiêm cảm thấy mình có thể tìm được mấy lý do để trị Ngụy Chi Viễn một trận, song khi tất cả các lý do chất vào một chỗ, lại giống như sinh ra kết quả bịp bợm “trừ với trừ là cộng”, trong đầu Ngụy Khiêm khó mà kiềm chế hiện lên hình ảnh Ngụy Chi Viễn một mình ngồi trong phòng, gõ tên đầy đủ của anh, sau đó…

“Anh.”


Anh còn đang chìm trong sự hỗn loạn, Ngụy Chi Viễn không biết lại thôi cười từ khi nào, Ngụy Chi Viễn thử nắm lấy mắt cá chân Ngụy Khiêm, dễ dàng xắn ống quần lên mà xoa chân anh.

Ngụy Chi Viễn nhìn vào mắt Ngụy Khiêm, thầm thì khe khẽ: “Xem phim còn phải chờ em đi lấy, anh có muốn bản hiện trường ngay bây giờ không?”

Cậu vừa nói vừa nâng bàn chân trần của Ngụy Khiêm lên, chậm rãi cọ nghiêng lên chân anh, rồi đột nhiên cúi đầu cắn nhẹ mu bàn chân một cái.

Ngụy Khiêm rút phắt chân lại như bị điện giật: “Tiểu Viễn!”

Ngụy Chi Viễn thuận thế đứng dậy, chống hai tay lên thành ghế, từ trên cao nhìn xuống: “Khiêm Nhi, có muốn thử không?”

Mùi sữa tắm êm dịu thoảng đến từ người cậu, cậu đưa tay đậy máy tính của Ngụy Khiêm lại, chỉnh đèn bàn đến mức tối nhất, nhẹ nhàng vạch cổ áo anh ra: “Nếu không muốn thì anh cứ đá văng em như vừa rồi, được không?”

Dưới ánh đèn u ám, không thấy rõ sắc mặt Ngụy Khiêm.

Động tác của Ngụy Chi Viễn cực kỳ dịu dàng, dù là giữa mùa đông lạnh lẽo nhưng thái dương đã rướm mồ hôi. Cậu phát hiện, do một số nguyên nhân nào đó mà anh cậu rất ghét quan hệ quá thân mật và tiếp xúc da thịt, cậu không muốn ngẫm nghĩ về chúng, nhưng ít nhiều có thể đoán được đôi chút.

Cậu không hề muốn khiến Ngụy Khiêm cảm thấy khó chịu, vì thế vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.

Hồng trần của cậu ở ngay trong tay, mà tất cả thiền định huyền ảo hoặc trong sạch đều tan thành tro bụi, cậu chỉ muốn chết đuối trong đó thôi.

Ngụy Khiêm khẽ gọi tên cậu: “Tiểu Viễn.”

Ngụy Chi Viễn như một người đột nhiên phát điên, bỗng kéo anh dậy, tiếp đó ôm chầm lấy thắt lưng anh, để cả hai cùng nhau ngã xuống giường.

Chiếc giường mềm mại phát ra tiếng “cót két” trầm trầm.

Cửa cống hai mươi năm trước đóng kín đã hoàn toàn mở ra, Ngụy Khiêm nhắm mắt lại, thấp thoáng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách như dòng sông.

Anh cảm thấy trên người mình dường như có thứ gì đó đang chậm rãi trôi mất giữa vòng xoáy dục vọng, trong mạch máu phẳng lặng lại dấy lên dòng thác mới.

Nếu không có Ngụy Chi Viễn…

Suốt kiếp anh cũng chẳng học được bỡn cợt với đời như Alex, chí ít có đánh chết anh cũng không thể bỏ công ty đi làm kế toán ở xưởng thức ăn cho mèo.

Anh cũng sẽ không học được cách đơn thuần làm việc mình thích như Mã Xuân Minh, anh thậm chí không có một lý tưởng thành hình đáng để nhắc đến.

Vật chất phong phú sẽ moi rỗng tinh thần của anh, qua vài năm, Tiểu Bảo có lẽ sẽ nổi tiếng, hoặc là kết hôn, bất kể đi con đường nào, cô bé rồi sẽ từ từ rời khỏi anh…

Cũng chẳng còn ai cần anh không ngủ không nghỉ gánh vác trách nhiệm nặng nề, liều mạng như kẻ cuồng công việc.

Đó vốn là điểm kết thúc của anh.

“Mẹ kiếp, đau!” Ngụy Khiêm không nhịn được dùng giọng nói đã đổi điệu mắng thành tiếng, “Mẹ kiếp mày có thể nhẹ hơn không? Giết heo hả!”

… Nhưng hiện giờ chỉ sợ đã khác rồi.

—Em Lâm chính là Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.