Đại Ca

Chương 60


Đọc truyện Đại Ca – Chương 60

Ngụy Khiêm phản ứng rất bình thản, bất kể là ảnh, lời Ngụy Chi Viễn nói hay cú điện thoại bất ngờ, anh đều không có cảm xúc gì. Anh ra hiệu bảo Ngụy Chi Viễn ngồi xuống trước, nói với đầu bên kia: “Ông Vương.”

Mới đầu Vương Lương Đống thở ngắn than dài cảm khái: “Ôi, các cậu lặn lội đường xa muốn đến quê tôi tham gia kiến thiết thành phố, còn tôi thì? Khà khà, chẳng ra làm sao, chỉ ở địa phương mới có vài người quen mặt, tạm có chút thể diện – còn chưa kịp mời chủ tịch Ngụy ăn một bữa cơm, chẳng biết chủ tịch Ngụy có nể mặt không?”

Ngụy Khiêm mỉm cười chẳng biết là trào hay phúng, lập tức nhìn xuống góc bàn, ngón tay gõ nhẹ, Ngụy Chi Viễn tức thì hiểu ý, lấy gói thuốc đến đốt một điếu đưa cho anh.

“Ông Vương quá khách sáo rồi.”

Vương Lương Đống ra vẻ thẳng thắn cười ha hả: “Đâu có, từ lâu tôi đã nghe danh chủ tịch Ngụy, tuổi trẻ tài cao, có bản lĩnh… Ôi chao, kể ra thì hai ta còn có ngọn nguồn sâu xa đấy.”

Ngụy Khiêm bình tĩnh búng tàn thuốc: “Sao ông lại nói thế?”

“Cậu cũng biết anh Vương này thích kết bạn, anh hùng không hỏi xuất xứ mà, những người bạn này có đủ mọi hạng, đến từ khắp nơi, trong đó có một số người, lúc trẻ có thể phạm chút sai lầm, ha ha, đương nhiên, bây giờ đều là lãng tử quay đầu rồi. Hiện giờ trong số bạn bè của tôi có một người sắp sáu mươi, họ Kỷ, tên Kỷ Học Văn, chẳng biết cậu có ấn tượng không?”

Lão lưu manh Vương Lương Đống này nói chuyện cứ thích vòng vo như vậy, Ngụy Khiêm hơi nhíu mày, không thể lập tức kịp hiểu là lão đang sủa gì, chần chừ giây lát rồi Ngụy Khiêm thận trọng tiếp lời: “Tôi thật sự chưa từng nghe nói người bạn này của ông là thần thánh phương nào.”

Vương Lương Đống lại bắt đầu thao thao bất tuyệt hết ba trang giấy vẫn chẳng thấy lừa đâu(1), cảm khái đời người vô thường một lúc lâu, thỉnh thoảng còn kèm theo vài câu Đường thi Tống từ được đầu mất đuôi, chua như nước mơ quên bỏ đường, trong lúc này Ngụy Khiêm hút hết ba điếu thuốc… điếu thứ tư bị Ngụy Chi Viễn giật lấy.

Rốt cuộc, Vương Lương Đống đi một vòng trái đất mới quay về chủ đề.

“Quả thật,” Lão lưu manh nói, “Ngần ấy năm rồi, chủ tịch Ngụy quả thật cũng còn trẻ, những việc ngày xưa chắc không còn nhớ. Kể ra cũng khéo, Kỷ Học Văn này vừa vặn chính là người vào tù năm cậu sinh ra, nguồn gốc sâu xa với mẹ cậu…”

Cho đến lúc này, Ngụy Khiêm lần đầu tiên biến sắc.

Chỉ nghe Vương Lương Đống ở bên kia thong thả nói tiếp: “Không, sao có thể nói là nguồn gốc sâu xa chứ? Anh Vương vô văn hóa, toàn nói năng linh tinh, cậu đừng để ý nhé! Tuy không có quan hệ hôn nhân bình thường, nhưng không có ông ấy thì không có cậu, nói sao nhỉ? Cái đó… à, một giọt máu đào hơn ao nước lã…”

Ngụy Khiêm đột nhiên cắt ngang: “Ông Vương định khuyến mãi cho tôi hẳn một ông bố? Thật là hời ghê!”

Vương Lương Đống cười đắc ý: “Chủ tịch Ngụy nói chuyện gay gắt thế, sao vậy, hôm nay cậu em kia không hầu hạ chu đáo à? Nghe tâm trạng không được tốt lắm nhỉ – có điều, nếu chỉ xét tướng mạo thì chủ tịch Ngụy giống mẹ hơn là bạn tôi, bạn tôi vừa thấy ảnh cậu thì sững ra luôn, còn nói mặt mày thật là không khác chút nào, quả nhiên người xưa nói rất đúng, ‘con trai giống mẹ, con gái giống cha’… Ha ha ha ha, lắm lời rồi, đương nhiên, ông anh này chỉ là người ngoài, chuyện của ‘người trong nhà’ các cậu, tôi lắm mồm quá lại thành đáng ghét. Tôi vẫn muốn nói câu đó, hôm khác nhất định phải tới, ông anh này sẽ chiêu đãi cậu chút đặc sản địa phương, có một ‘nhà hàng người sống’, dùng người sống làm bàn ăn, toàn các chàng trai xinh xẻo mày rậm mắt to, chủ tịch Ngụy chắc chắn thích món này, đến lúc đó tuyệt đối đừng khách sáo nhé.”

Lão vừa nói bốn chữ “con trai giống mẹ”, gân xanh trên thái dương Ngụy Khiêm muốn lồi ra, Ngụy Chi Viễn cảm thấy rõ ràng anh thoáng ngừng thở.

Nhưng Ngụy Khiêm rốt cuộc không hề lộ ra chút gì với Vương Lương Đống, kiên nhẫn nghe hết mấy lời xằng bậy đầy ẩn ý của lão ta, khóe môi mới nhếch khẽ như cười mà không: “Khẩu vị của tổng giám đốc Vương thật là không tệ, xem ra anh em tôi nhất định phải tận hứng với ông rồi.”

Trong chớp mắt bỏ điện thoại xuống, Ngụy Khiêm khẽ thở ra một hơi, cảm giác như nín một lúc lâu nên hơi thở cũng run nhè nhẹ, môi nhợt nhạt như lạnh cóng, không còn chút máu nào.

Ngụy Chi Viễn gọi khẽ một tiếng: “Anh…”

Ngụy Khiêm không đáp, Ngụy Chi Viễn cách bàn nhô người ra bóp vai anh: “Anh!”

Lúc này Ngụy Khiêm mới định thần lại, ngẩng đầu nhìn Ngụy Chi Viễn, sau đó chậm rãi khom lưng lấy một xấp văn kiện trong ngăn kéo đưa cho cậu, hơi uể oải nói: “Đây là phác thảo của bộ phận đầu tư, về thỏa thuận hợp tác với game của bọn em, người của pháp vụ đã xem rồi, em cầm coi thử trước, có vấn đề thì cứ đến trao đổi thẳng với quản lý.”

Ngụy Chi Viễn thoáng sửng sốt, đang định nói thì Ngụy Khiêm lại nhìn xuống: “Ra ngoài trước đi, để anh ở một mình một lúc.”

Ngụy Chi Viễn nhíu mày, Ngụy Khiêm lên giọng: “Ra ngoài.”

Ngụy Chi Viễn nhận ra anh đang phiền lòng, không muốn thêm chuyện cho anh vào lúc này, liền im lặng cầm bản nháp hợp đồng trên bàn, quay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.


Đã hết giờ làm nhưng Ngụy Khiêm vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc, mọi người sắp về hết, Ngụy Chi Viễn mới đến gõ cửa: “Anh? Đến giờ rồi, về nhà chứ?”

Một lúc lâu không thấy có động tĩnh gì, Ngụy Chi Viễn đang định giơ tay gõ cửa lần nữa thì cửa mở ra từ bên trong.

Sắc mặt Ngụy Khiêm rất khó coi, anh lấy chìa khóa trong túi đưa cho Ngụy Chi Viễn, bảo một câu: “Em lái đi.”

Rồi không nói gì thêm nữa.

“Chiều nay em nói chuyện rất nhiều với quản lý của anh, thú vị lắm… À đúng rồi, anh, nhà còn thức ăn chứ? Lát nữa tiện đường mua một ít đi, anh muốn ăn gì?”

Ngụy Chi Viễn muốn gợi chuyện, nhưng Ngụy Khiêm hoặc là đáp một tiếng đơn giản, hoặc dứt khoát uể oải dựa ghế không chịu hé răng.

Cuối cùng Ngụy Chi Viễn cũng im lặng, lúc tiến vào tiểu khu, cậu giảm tốc độ xấp xỉ với xe đạp, chậm rãi chạy vào làn xe của tiểu khu, một tay nắm lấy mu bàn tay Ngụy Khiêm – bàn tay ấy lạnh ngắt.

Ngụy Khiêm chỉ mở mắt ra, hờ hững liếc nhìn cậu một cái rồi khép lại.

Anh không phản đối bằng động tác cũng chẳng hề rụt lại, dường như chỉ là sự chết lặng cam chịu.

Tuyệt đối không bình thường, Ngụy Chi Viễn nghĩ.

Chạy xe vào ga ra nhà mình rồi, Ngụy Chi Viễn mới xem như ủ ấm được tay anh, Ngụy Khiêm hé đôi mắt vẫn nhắm chặt, như là vừa mới khôi phục chút tuần hoàn, anh động nhẹ những ngón tay cứng đờ, chậm chạp hỏi Ngụy Chi Viễn: “Sờ thích lắm hả?”

Ngụy Chi Viễn thấy tốt liền nhận ngay, bỏ tay ra đứng đắn hẳn: “Anh không sao chứ?”

Ngụy Khiêm: “Ừ.”

Nói xong anh liền tháo dây an toàn xuống xe, đi thẳng lên lầu, Ngụy Chi Viễn vội vàng đuổi theo: “Anh, chuyện mấy tấm ảnh, em nghĩ…”

Ngụy Khiêm đưa lưng lại đi đằng trước, giơ hai ngón tay: “Chuyện này nói sau đi.”

Ngụy Chi Viễn: “Dạ?”

“Ngày mai nói sau, Tiểu Bảo còn ở nhà.”

Tiểu Bảo với Alex đang nhoài lên bàn trà xem ảnh ngày xưa – đây là Alex nài nỉ yêu cầu, Tống Tiểu Bảo do lòng nhiệt tình hiếu khách của nhân dân chất phác nên nhất thời hồn nhiên đồng ý, rồi nhanh chóng hối hận.

Alex đê tiện vốn muốn xem mấy anh chàng đẹp trai lúc nhỏ, ai ngờ nhanh chóng tìm được thứ vui hơn – Tống Tiểu Bảo hồi bé bị cậu ta cười cho thối mũi.

“Ha ha ha ha, lúc nhỏ sao em buồn cười vậy? Ly kỳ quá! Ly Ly, nói riêng cho anh nghe coi, em phẫu thuật bao nhiêu lần ở Hàn Quốc, mới có được thân phận loài người ngụy trang hiện giờ? Không sao, anh sẽ không hỏi mục đích em đến trái đất là gì, cho anh biết đi.”

Tống Tiểu Bảo: “Gì chứ! Đâu có khó coi như vậy?”

Alex đê tiện nhe nguyên hàm răng trắng, nghiêm túc nói: “Không, cô gái, không khó coi chút nào, chỉ hơi bị thảm khi so với tiêu chuẩn của loài người thôi.”

Tống Tiểu Bảo: “…”


Alex đê tiện sấn đến dòm cô: “Em không bị cận? Ôi, may ghê, nếu không với cái mũi hồi nhỏ từng đập vào cửa này, chỉ sợ chả đeo nổi kính luôn nhỉ? Một cô bé cả ngày dùng dây cột kính vào đầu y như bệnh nhân vừa phẫu thuật chữa bại não, chậc, thảm thương ghê!”

Tống Tiểu Bảo trợn mắt nhìn cậu ta.

Ánh mắt cô không hề ảnh hưởng tới Alex đê tiện, cậu ta vừa thong dong lật quyển album cũ hiếm có trong nhà, vừa nói: “Lần trước em bảo anh hai là ruột thịt, anh ba thì không phải nhỉ? Chậc, nếu em giống anh hai em thì tốt rồi… Ôi mẹ kiếp, ai đây?!”

Trang cuối quyển album là một người phụ nữ.

Do niên đại và kỹ thuật chụp ảnh nên nét mặt người phụ nữ trông hơi cứng, mái tóc quăn có vẻ hết sức xinh đẹp, môi đỏ tươi, má hóp vào, sắc mặt xám xịt, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào ống kính, cố gắng gượng ra nụ cười mất tự nhiên.

Theo lý thuyết thì ảnh kiểu này rất xấu, khéo cả Tây Thi cũng có thể chụp thành Chung Vô Diệm, nhưng Alex lại nhìn chằm chằm khuôn mặt ấy rất lâu, nếu không phải biết cậu ta đã cong hơn cả chữ cong, thì nhất định Tiểu Bảo sẽ cho rằng cậu ta vừa gặp đã yêu người trong ảnh.

“Đẹp quá…” Một lúc lâu, Alex mới thì thào.

Tiểu Bảo không hiểu: “Hả? Đẹp đâu, chụp ngố như gì ấy!”

Alex khoát tay: “Em không hiểu đâu – em xem, bà ấy hệt như một người giả bằng sáp, toàn thân cứng đờ, mất tự nhiên đứng trước ống kính, trong mắt còn có thứ gì đó đặc biệt xám xịt, khiến ánh mắt có vẻ u ám, nét mặt đờ đẫn, thoạt nhìn chỉ là một phụ nữ trung niên bình thường, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện người này thật là… xinh đẹp, giống như…”

Dường như cậu ta đột nhiên hết vốn từ, vung tay ra dấu cả buổi mới nói một cách lộn xộn: “Loại hoa sắp chết đó, em biết chứ, cánh hoa bên ngoài đã biến thành màu nâu nhạt sắp tàn, có thể nhìn thấy gân thực vật héo quắt bên trong, chỉ có nhụy hoa là còn một chút sức sống tàn tạ với hơi nước sẽ lập tức biến mất…”

Tống Tiểu Bảo nói: “Không phải anh muốn nói là tàn hoa bại liễu chứ?”

“Trời! Em có khiếu thẩm mỹ không vậy? Không biết thì im đi, đúng là miệng chó khó phun nổi ngà voi.” Alex mắng một câu, rồi lại cúi đầu say sưa ngắm tấm ảnh, nói nhỏ, “Có vẻ đẹp như sắp sửa hủy diệt, khiến người ta bất giác tưởng tượng khi nở rộ nhất đóa hoa sẽ trông như thế nào… Ôi, người này là ai vậy?”

“Mẹ tôi đấy.” Tống Tiểu Bảo vừa nói vừa rút tấm ảnh ra, xem ngày tháng ghi chú trên đó, “Tôi không nhớ bà ấy trông thế nào, anh tôi nói… A, lúc này hẳn là bà ấy đã bắt đầu hút ma túy, chẳng trách trông như con quỷ da bọc xương vậy.”

Alex đột nhiên nhận ra rằng hình như mình đã chạm đến nỗi đau của nhà Tiểu Bảo, lập tức định thần lại khỏi trạng thái cuồng nhiệt của người mê chụp ảnh, ngượng ngùng nói: “Ly Ly, xin lỗi…”

“Không sao, tôi chẳng có chút ấn tượng nào với bà ấy hết.” Tống Tiểu Bảo vô tâm vô tư nhún vai, lại bổ sung, “Với ba tôi cũng vậy.”

Đúng lúc này Ngụy Khiêm và Ngụy Chi Viễn về, Ngụy Khiêm cầm lòng không được nhìn tấm ảnh trên tay Tiểu Bảo, không thấy mừng vui hay giận dữ, chỉ bước tới tự mình dọn dẹp, nhét ảnh mẹ vào lại album, vỗ nhẹ đầu Tống Tiểu Bảo: “Hết trò lại đi nghịch ảnh.”

Alex tuy rất muốn ở lại thêm lúc nữa để ngắm mỹ nam dưỡng mắt, nhưng nhận thấy sắc mặt Ngụy Khiêm không tốt lắm, năm phút sau đành phải thức thời chào cả nhà đến khách sạn ngủ.

Ngụy Khiêm xốc lại tinh thần, tán gẫu vài câu với Tiểu Bảo rồi về phòng trước chín giờ.

Vào phòng mình rồi Ngụy Khiêm mới đóng cửa lại, bóp mạnh ấn đường – đầu anh đau như búa bổ.

Ngụy Khiêm chỉ rửa mặt qua loa, chẳng buồn lau khô tóc đã leo lên giường, nhanh chóng mệt lử thiếp đi, trước khi anh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, mọi việc hôm nay nhốn nháo chạy qua đầu, cuối cùng dừng lại ở tấm ảnh cũ Tiểu Bảo cầm trên tay.

Thoạt đầu anh mơ mơ màng màng gặp lại chuyện ngày xưa, mơ thấy mình hồi nhỏ dựa vào người mẹ mang thai, nghe bà kể câu chuyện về dòng suối và lũ trẻ.

Rồi sau đó người đàn bà và tiếng kể chuyện biến mất, câu chuyện ấy hình như còn chưa kết thúc.


Hai gò má đầy đặn của bà ta hõm vào, sống mũi vốn cao và thẳng nhọn hoắt như muốn chọc thủng chân trời, ánh mắt u ám chết lặng, trong đôi môi đỏ thắm dường như luôn lộ ra sự cô quạnh điên cuồng.

Ngụy Khiêm dường như quay về thời thiếu niên, anh đẩy cửa, thấy bà ta đờ đẫn đứng trước giường Tiểu Bảo, tay còn cầm ống chích ma túy, nhìn chằm chằm cô bé trên giường.

Bé gái vô tâm vô tư ngủ không biết trời trăng.

Ngụy Khiêm rùng mình rảo bước đến đẩy bà ta ra, đứng chặn trước giường Tiểu Bảo: “Bà muốn làm gì?”

Người đàn bà gầy như que củi, bị anh đẩy một cái, lảo đảo lui lại mấy bước rồi ngồi phịch xuống đất.

“Tao làm gì?” Bà ta cười nhạt, bàn tay rơi vào góc vừa vặn đụng đến quyển truyện của Ngụy Khiêm ngày bé, bèn cầm lên thong thả xé từng tờ như giải trí, nói chậm rì rì, “Hai đứa lộn giống con của gái điếm như tụi bay, sống làm cái quái gì? Chi bằng chết sớm cho rồi, để kiếp sau đầu thai tốt hơn.”

Bà ta nhìn chằm chằm những trang sách rách nát: “Cừu non cừu non tròn vo, ngoàm một phát xơi vào bụng, một đứa cũng đừng hòng chạy… Ha ha ha ha, một đứa cũng đừng hòng chạy.”

Ngụy Khiêm mắng: “Mụ điên!”

Anh không muốn nhìn bà ta nữa, khom lưng kiểm tra Tiểu Bảo trên giường, con nhỏ này từ bé đã y như heo, bên cạnh ồn ào thế mà không đánh thức nổi.

Khuôn mặt cô bé xíu tròn trịa, bàn tay như cục thịt đặt cạnh người, vô thức mở ra khép vào như muốn bắt thứ gì đó.

Anh chưa kịp cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay đứa trẻ truyền đến, thì một đôi tay đột nhiên ôm lấy anh từ sau lưng, anh ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền buồn nôn trên người bà ta, đôi tay ấy gầy đét đến biến dạng, trên mu có một đường vân khô nứt, đầu ngón tay nhợt nhạt chẳng thấy tí máu nào, lại mịn màng vô cùng, chúng như hai con cá lạnh ngắt trườn vào áo anh, một tay bóp eo, kế đó dời lên ngực, tay kia thì chạm đến thân dưới, xoa nhẹ đầy khiêu khích.

Thiếu niên sắp phát dục, còn chưa kịp bước vào tuổi dậy thì, ngây ngô không biết đây là chuyện gì, chỉ sững sờ đứng đó.

Theo sự xao động lạ lẫm ùa vào mạch máu, lao “ầm” vào đầu óc, Ngụy Khiêm rốt cuộc mới định thần lại; anh giãy giụa dữ dội, quay người cho bà ta một cái tát.

“Bốp” một phát, phòng yên tĩnh giây lát, Tiểu Bảo rốt cuộc bị đánh thức, khóc ré lên.

Người đàn bà liếm đôi môi màu đỏ tươi, một tay bưng mặt ngồi xổm xuống, nở nụ cười nhẹ mà đứt quãng, nét mặt điên điên khùng khùng nhất thời lại hơi hồn nhiên: “Ôi chao, con trai cưng, thì ra con còn chưa hiểu à?”

Máu của Ngụy Khiêm lạnh lại, xúc cảm của bà ta dường như vẫn còn trên người, như có một con rắn quấn lấy mình, khiến anh có cảm giác ghê tởm, phải vịn bàn nôn khan.

Bà ta không cười nữa, hờ hững nhìn anh: “Đàn ông chúng mày, không phải thích việc kiểu này lắm à? Sao, cảm thấy ghê tởm mẹ? Vậy thì thế nào? Mười mấy năm trước, máu trên người mày chính là của tao, bản thân mày có đáng tởm không? Hả?”

Rồi bà vuốt tóc, cằm hất lên, đoan trang mà lạnh lùng đứng dậy, miệng lại ngâm nga khe khẽ: “Cừu non cừu non tròn vo, ngoàm một phát xơi vào bụng, một đứa cũng đừng hòng chạy thoát…”

Vừa ngâm nga vừa giẫm đôi giày cao gót, phanh cổ áo ra, bà ta lảo đảo đi ra ngoài, đến cửa thì đột nhiên quay đầu lại, hai mắt trợn trừng muốn lọt cả tròng mắt, nhìn Ngụy Khiêm chằm chằm mà lảm nhảm: “Tao từng bảo mày đừng qua sông, đừng qua sông, mà mày còn muốn qua! Sao nào? Tống Đại Vĩ chết rồi nhỉ? Mày cũng xong đời rồi? Sẽ bị ‘ngoàm’ một phát xơi tái luôn! A ha ha ha ha…”

Tiếng cười càng lúc càng chói tai, cuối cùng chẳng khác nào quạ đen xui xẻo kêu giữa đêm khuya.

Ngụy Khiêm giật mình tỉnh dậy, tim đập như nổi trống.

Lúc ngủ quên đóng cửa sổ, gió lạnh cuối thu làm anh rùng mình, rồi sau đó mới phát hiện người đã trần trụi.

Ngụy Khiêm nhíu mày, bình thường áp lực cực nặng nề, thời gian nghỉ ngơi vô cùng quý giá, nên nằm xuống là ngủ ngay, không hay để ý đến nhu cầu phương diện này, thỉnh thoảng cũng sẽ có, nhưng chỉ dùng tay làm qua loa thôi.

Song đêm nay anh cảm thấy hơi ghét, không chạm tay đến, chỉ dựa đầu giường lẳng lặng chờ đợi dục vọng qua đi, cũng chẳng thèm đóng cửa sổ, cứ mặc cho gió lùa vào.

Chẳng biết bao lâu sau, trống ngực và thân thể mới dần yên bình, Ngụy Khiêm định đi rót ly nước, anh giãy giụa thoát khỏi cơn ác mộng, cảm thấy hơi buồn cười – bất kể là giấc mơ đó, hay là Vương Lương Đống.

Anh từng cố hết sức thẳng lưng rời bỏ trường lớp, lại bởi một chút tự tôn nực cười mà đi làm tay chân cho Nhạc ca, liều mạng kiếm tiền.


Vậy thì sao nào? Anh nghĩ, bây giờ nếu anh muốn, nếu hộp đêm của Nhạc Hiểu Đông vẫn còn, anh có thể mua hai ba cái ném chơi, kẻ nào dao động được tự tôn của anh?

Tiền tài và lợi ích luôn dệt thành tấm lưới khổng lồ, chỉ xem lưới của ai to hơn, bền hơn thôi.

Chỉ trong vài ngày, Ngụy Khiêm đã điều tra rõ về Vương Lương Đống.

Tay em vợ được Vương Lương Đống coi trọng lúc tháo dỡ và di dời đã đánh chết người, chuyện này ở bản địa bị lão ta ém xuống, ai ngờ nhà nạn nhân có bà con xa không hề đơn giản, hiện giờ chỉ sợ có người chuẩn bị điều tra họ Vương rồi.

Thêm đám đàn em đầu trộm đuôi cướp nữa, tuy toàn dựa dẫm và làm việc cho lão, nhưng theo những kẻ này ngày càng coi trời bằng vung thì việc ràng buộc cũng càng khó hơn, Vương Lương Đống hiện giờ đã bị kéo một chân xuống nước rồi.

Lão chắc chắn cần tiền, rất nhiều tiền, lão đã nghèo đến độ sắp phải chó cùng rứt giậu rồi.

Nghe nói hiện lão đang có một khoản tiền rửa từ Ma Cao, cần mở ngay một lỗ hổng đứng đắn để đổ về nội địa, hầu như không tìm thấy cách nào lý tưởng hơn là hạng mục sửa quảng trường thành nhà ở này.

Về hạng mục ở thành phố A, trước đó Mã Xuân Minh đã có báo cáo điều tra và nghiên cứu thị trường cực kỳ chính xác, việc quản lý tiêu thụ ở địa phương không nghiêm lắm, nhất định có thể đạt được hồi khoản khổng lồ trước khi chủ thể ngừng phát triển, thậm chí có khả năng thanh lý sạch, nếu giai đoạn trước lo liệu thích đáng, thì kỳ hồi khoản có thể sẽ không quá nửa năm, là hạng mục “ngắn hạn” lợi nhuận cao hiếm thấy.

Vương Lương Đống phải mau chóng có được mảnh đất này, Ngụy Khiêm bỏ ly xuống, nhìn chằm chằm mặt nước hơi phản xạ ánh sáng nhạt, cầm ly, là những ngón tay thon dài mạnh mẽ thuộc về đàn ông trưởng thành, anh nhủ thầm: tôi phải khiến ông thất bại.

Đúng lúc này, cửa phòng Ngụy Chi Viễn đột nhiên mở ra.

Ngụy Khiêm định thần lại, liếc đồng hồ trên tường một cái, hạ giọng hỏi: “Sao giờ này còn chưa ngủ? Sống lệch thời gian à?”

Ngụy Chi Viễn bước tới: “Vâng, lúc nãy bàn bạc vài việc với mấy người bạn ở nước ngoài… Anh, em hơi lo cho anh.”

Ngụy Khiêm cảm thấy lúc ấy mình bình tĩnh – anh cảm thấy khi nhận được điện thoại của Vương Lương Đống mình bình tĩnh, ác mộng cũng chỉ trùng hợp phá vỡ đồng hồ sinh học ngủ muộn dậy sớm – ban nãy anh còn đang nghĩ cách đối phó lão lưu manh kia, đương nhiên phải lý trí rồi.

Nhưng giờ đây, giữa sự bình tĩnh lý trí thế này, lòng anh không thể tự chủ tái hiện những lải nhải lặp đi lặp lại của bà điên trong giấc mơ.

Qua sông…

Qua sông? Dù qua rồi thì sao nào?

Cha mẹ đều không phải là người thì thế nào?

Đồng tính luyến ái có làm sao? Loạn luân lại tính là gì?

“Muốn uy hiếp ông bằng cái trò gãi ngứa này?” Ngụy Khiêm thầm nghĩ, “Gió rét cắt da cắt thịt? Có giỏi thì cứ chôn ông đi, ông có từng sợ đứa nào? Mẹ kiếp chứ!”

“Em đi theo anh.” Ngụy Khiêm bình thản nói, như định bàn với Ngụy Chi Viễn về việc lo thủ tục cho khoản đầu tư.

Nhưng cửa vừa đóng lại thì anh đã đè nghiến Ngụy Chi Viễn lên đó, cậu còn chưa kịp hiểu gì, anh đã sấn đến cắn môi cậu không biết nặng nhẹ.

Ngay lập tức, Ngụy Chi Viễn cảm thấy hình như trái tim ổn định của mình quên đập mất rồi.

1. Câu này nguyên văn là tam chỉ vô lư: viết hết ba tờ giấy cũng chẳng thấy chữ lừa nào, xuất phát từ điển cố:

Thuở xưa có một văn nhân kiêu căng bị người ta trêu chọc là bác sĩ, y lên phố mua một con lừa, theo tập quán lúc đó, người mua viết cho người bán một phần hợp đồng. Bác sĩ trải giấy, hạ bút ngàn câu, viết đủ ba tờ giấy to toàn những lời thừa thãi không dính đến lừa. Người bán lừa sốt ruột giục y nhanh lên, y vội nói, không gấp, còn chưa viết đến chữ “lừa” mà.

Đại để là viết dông dài lảm nhảm mà lạc đề.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.