Đọc truyện Đại Ca – Chương 56
Chắc Ngụy Chi Viễn trông thảm quá nên ngay cả ông Trương cũng phải xúc động.
Ông ta nghĩ, em trai người ta thảm thương y như trẻ chăn trâu, lặn lội đường xa từ cựu xã hội hải ngoại trở về đại gia đình tổ quốc, sao nỡ quấy rầy cậu hưởng thụ sự ấm áp của gia đình? Vì thế ông Trương hiếm được một lần thức thời tan cuộc.
Trong cuộc đời dài lê thê của tổng giám đốc Trương, tần suất biết hai chữ “thức thời” thật sự không hề hơn sao chổi Halley(1) quét cái đuôi dài xuất hiện trên bầu trời đêm chút nào.
Sự xuất hiện của Ngụy Chi Viễn y như Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, tức khắc xua tan cả đám yêu ma quỷ quái, Tam Béo đề nghị ba người tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện.
Ngụy Khiêm quay đầu căn dặn Tiểu Phỉ vài câu, cuối cùng nhìn hai cậu trai bên công trình và dự toán, rồi chủ tịch Ngụy đáng sợ đột nhiên nở nụ cười khủng bố y như ma cà rồng vậy.
“Mai nhớ xin một giải Nobel cho hai cậu nhóc đó.” Chủ tịch Ngụy nói nhẹ như không.
Tiểu Phỉ gặp biến không sợ, hỏi: “Ồ, lĩnh vực nào ạ?”
Chủ tịch Ngụy: “Dành cho lĩnh vực mất mặt.”
Anh ném lại câu này, rồi thong dong đút tay vào túi mà đi trong ánh mắt sợ hãi của hai cậu trai câm như hến.
… Giống như bắt nạt mấy cậu nhóc xúi quẩy này là có thể tìm lại chút cân bằng đáng buồn cho sự xấu hổ muốn độn thổ vừa rồi.
Tam Béo lượn một vòng quanh chiếc xe bán tải cà tàng của Ngụy Chi Viễn, đạp đạp bánh xe, lại thò tay cạo rỉ sét trên cửa: “Trông vô dụng mà bền chắc gớm nhỉ.”
“Em vừa ra khỏi đường cao tốc, trước lúc vào cao tốc đã kiểm tra rồi.” Ngụy Chi Viễn lấy cái mũ rơm rách xuống cầm trong tay, nhìn Ngụy Khiêm một cái, hơi mất tự nhiên tháo ống tay áo đang xắn lên, “Hi hi, anh hai.”
Ngụy Khiêm liếc nhìn, nghĩ bụng, được, còn mỗi răng là trắng thôi.
Ngụy Khiêm nhiều năm ngồi trên vị trí nhân vật linh hồn của xí nghiệp, vốn đã trẻ rồi, nếu còn la lối om sòm thì càng khó coi hơn, bởi vậy từ lâu anh đã giỏi giữ kín cảm xúc, lúc này bất kể tâm tình sóng dậy thế nào, sau sự thất thố nhất thời vẫn nhanh chóng khôi phục nét mặt như thường, chỉ bình thản gật đầu: “Ừm, ăn cơm chưa?”
Ngụy Chi Viễn: “Chưa ạ, hôm nay em còn chưa kịp ăn.”
Ngụy Khiêm liền vỗ lưng Ngụy Chi Viễn: “Vậy thì đi thôi.”
Đô thị loại ba, trời cao vua xa, vùng này đâu đâu cũng là động tiêu tiền chè chén say sưa.
Ba người cuốc bộ vào một quán cơm, tìm một phòng nhỏ yên tĩnh.
Ngụy Khiêm nhận thực đơn, chẳng thèm hỏi ý kiến ai, lật một lần từ đầu đến cuối, chỉ trong năm phút đã gọi món xong, sau đó ném thực đơn, bảo nhân viên phục vụ: “Trừ bưng thức ăn, nếu không gọi thì không cần vào, cho tôi thêm một bát cháo nhỏ – cháo cũng không có? Vậy sang quán cháo đối diện mua cho tôi một bát đi.”
Tam Béo bắt đầu phản đối: “Sao toàn mấy món thằng bé này thích ăn vậy, của anh đâu?”
Ngụy Khiêm liếc hắn một cái: “Hôm nay ăn nguyên ngày rồi mà cụ còn chưa chán à?”
Tam Béo: “Chú có lương tâm không vậy, anh uống nguyên một bụng rượu đó? Không phải toàn là chặn giúp chú hả? Có ai không – em gái, cho anh đĩa thịt kho.”
Ngụy Khiêm quay đầu cười nhạo: “Đồng loại hợp thể.”
Ngụy Chi Viễn nhanh chóng phát hiện, sau ngần ấy năm, anh hai cậu thoạt nhìn trừ khó gần hơn, ăn vận nom dạng chó hình người hơn thì chẳng khác mấy, nếu có thay đổi thì hẳn là nói chuyện càng đáng ghét, cậu nhớ từ lúc gặp mặt đến giờ, trừ đối với người ngoài là ông Trương thì Ngụy Khiêm cơ bản chẳng khách sáo với ai cả.
Đại khái ban nãy chợt gặp mình anh hai chưa kịp phản ứng, còn giờ đã định thần lại rồi, Ngụy Chi Viễn có dự cảm, anh sẽ lập tức chĩa súng đến – ở trước mặt Ngụy Khiêm, cậu luôn không nhịn được có một chút khuynh hướng thích bị ngược đãi, bởi cậu biết thái độ gay gắt của Ngụy Khiêm trước nay đều là trong ngoài rõ ràng, châm chọc và móc mỉa gần như đã thành cách bày tỏ thân cận của riêng anh.
Quả nhiên, Ngụy Khiêm uống một hớp trà, nhìn Ngụy Chi Viễn từ đầu đến chân rồi cau mày hỏi: “Anh gửi tiền cho em vì sao đều trả lại? Em không giả làm nô lệ da đen vào nông trại phi pháp làm việc chứ?”
Ngụy Chi Viễn vui vẻ nghe dè bỉu, ánh mắt như dính luôn vào người Ngụy Khiêm không chịu gỡ xuống.
Ngụy Chi Viễn nói: “Việc này nói ra dài lắm – trạm thứ nhất khi em về nước là Hồng Kông, ở đó không phải toàn du khách các nước, đâu đâu cũng có chỗ đổi tiền sao? Cơ bản cần dùng là đổi được ngay. Rốt cuộc ở lại Hồng Kông gần một tuần, em liền quên khuấy việc đổi tiền, xuống sân bay Đào Viên ở Đài Loan thì đã sắp mười một giờ đêm, những chỗ có thể đổi tiền ở sân bay đều đóng cửa rồi, em mới nhớ là không có tiền Đài Loan để dùng, ngay cả vé xe buýt ở sân bay cũng không cách nào mua được. May mà gặp một đoàn khách đến từ Đài Trung, các dì thấy em tội nghiệp, liền dẫn về Đài Trung, ở nhà người ta mấy ngày, được tiếp đãi nhiệt tình thấy hơi ngượng, vừa vặn nhà họ có vườn trái cây, em liền đến giúp vài hôm, thế là phơi nắng thành như vầy đây.”
Chuyện quái gì đây? Ngụy Khiêm nghĩ thầm, mẹ kiếp việc nặng nhất anh giao cho mày chính là ngày lễ ngày tết lau cửa kính, đưa mày đi nước ngoài chẳng lẽ chỉ để mày quay về làm thuê cho vườn trái cây của người ta?
Anh đanh mặt châm chọc: “À, anh còn bảo về nước rồi làm gì mà không về nhà, hóa ra chê nhà quá nhỏ, không chứa được ông tiến sĩ nước ngoài chứ gì?”
Tam Béo nói leo: “Ê chú Khiêm, nghỉ một lúc, chờ thằng bé ăn no trước được không – Tiểu Viễn, em cũng thật là, quay về mà chẳng chịu nói tiếng nào hết.”
Nói đến đây hắn liền dừng lại, nhìn Ngụy Khiêm một cái, hơi do dự mập mờ hỏi dò Ngụy Chi Viễn: “Hay bởi vì không muốn gặp ai? Ha ha, không phải là anh Tam này chứ?”
Ngụy Chi Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn không trốn tránh chút nào, mang theo nét cười, lại không hề u ám, thẳng thắn nói: “Đâu có, năm đó là em thiếu hiểu biết, anh Tam cũng chỉ muốn tốt cho anh hai… và em.”
Tam Béo không ngờ cậu dám nói toạc ra trước mặt Ngụy Khiêm, lập tức sững sờ.
Vừa nghe câu này, trong lòng Ngụy Khiêm lập tức đoán được bảy tám phần, anh cúi đầu dùng ngón tay xoay chén trà, không tỏ vẻ gì, tránh để ba người đều xấu hổ.
“Không phải em không về nhà.” Ngụy Chi Viễn điềm nhiên đổi chủ đề, “Chỗ tụi em có một dự án, em đang làm việc chung thôi, xe là em thuê, xong việc tiện đường về nhà luôn, đang định nói một tiếng với anh hai, thì gặp phải các anh…”
Cậu nhớ đến điều gì đó, nét mặt biến thành hơi kỳ lạ: “Các anh, cái đó.”
Tam Béo tức khắc vứt luôn câu chuyện ban nãy, xua tay liên tục: “Đừng nói bậy nha! Đều là lão họ Trương già mà mất nết, bọn anh bị lão kéo đến thôi, ngay cả góp vui lấy lệ cũng chưa hề đã tính toán chuồn đi rồi, anh anh anh là người đứng đắn có gia đình rồi, em đừng bôi nhọ sự trong sạch của anh.”
Ngụy Chi Viễn bật cười thành tiếng.
Ngụy Khiêm chưa từng nghe Ngụy Chi Viễn cười vui như vậy, cũng rất ít thấy cậu có thể đùa giỡn với Tam Béo, càng chưa từng nghe nói Ngụy Chi Viễn chịu thoải mái để một đoàn người lạ như bèo nước gặp nhau ở nơi xa lạ dẫn về nhà.
Trong ấn tượng của anh, cậu nhóc từ bé đã như một con thú nhỏ xù lông, luôn sợ hãi và đầy cảnh giác với đời, cho dù thật sự vì quên đổi mà không có tiền dùng, Ngụy Khiêm rất hiểu cậu, hẳn Ngụy Chi Viễn sẽ tìm đại một chỗ ở sân bay nghỉ tạm, chờ sáng hôm sau người ta đi làm rồi tính.
Ngụy Khiêm bỗng phát hiện, cậu bé ngày xưa giậm chân giận dỗi anh, trước khi đi vẻ mặt vẫn đau khổ như sắp chết, ở ngay nơi anh không nhìn thấy, đã lặng lẽ trưởng thành như vậy rồi.
Đồ ăn lục tục bưng lên, chẳng biết bao lâu rồi Ngụy Chi Viễn không được một bữa đàng hoàng, cậu ăn y như gió cuốn mây tan, không khỏi khiến hai ông anh nhớ tới thời thiếu niên cậu từng xơi cả mấy chậu cơm to.
“Buổi sáng em chỉ ăn một cái bánh mì, buổi trưa bận không kịp ăn, nhịn đói đến tận bây giờ.” Ngụy Chi Viễn giải thích, “Anh hai à sao anh chỉ ăn mấy miếng cháo vậy? Dạ dày teo đi à?”
Tam Béo: “Em cứ mặc xác đi, anh hai em bây giờ sắp thanh tâm quả dục thành ông thầy chùa rồi, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, cả ngày ở nhà húp canh suông cháo loãng, màu mè nói là ‘dưỡng sinh’, em nói có khùng không? Lão Hùng thỉnh thoảng còn chuồn ra ngoài đội mũ phá giới đó.”
Ngụy Khiêm lườm hắn: “Đúng vậy, cho nên tôi không có ba cao.”(2)
Anh nhìn Tam Béo đang nhét miếng thịt kho to đùng vào miệng, vẻ mặt sốt ruột nói: “Tôi nói anh Tam à, anh cẩn thận chút đi. Lớp mỡ dưới da đủ đắp thành một người rồi, mùa hè muỗi cũng chả chích nổi – sợ gãy luôn vòi!”
Đối với đánh giá độc miệng như vậy, câu trả lời của Tam Béo là gắp một miếng vừa nạc vừa mỡ, quay sang Ngụy Khiêm nhai nhóp nhép.
“Uốn hơi quá tay rồi,” Ngụy Chi Viễn nói, lau sạch tay bóc một con tôm to bỏ vào cái đĩa trước mặt Ngụy Khiêm, “Nhưng biết anh hai chăm lo cho cơ thể, em vẫn rất vui mừng, lần đó nghe điện thoại không có tiếng làm em sợ muốn chết, lúc ấy em còn đặt luôn vé bay về rồi, nghe anh Tam nói không sao mới trả vé đấy.”
Ngụy Khiêm không nói gì, gắp lên ăn.
Tam Béo thấy thế, vội vàng noi theo, gắp một miếng thịt heo bóng nhẫy, làm bộ muốn lẳng vào đĩa Ngụy Khiêm: “Ăn món này nè, món này ngon lắm!”
Ngụy Khiêm: “Cút!”
Tam Béo bị phân biệt đối xử cảm thấy tổn thương, tủi thân rụt đũa lại tự ăn: “Thật tình, toàn nghĩ xấu cho người tốt.”
Lúc này, Ngụy Chi Viễn lại nhớ tới điều gì đó, đột nhiên cau mày hỏi Ngụy Khiêm: “Khoan đã, nghe ý tứ của anh Tam… Tức là mấy năm nay anh không tìm một ai chăm sóc mình sao?”
Ngụy Khiêm: “…”
Lớp mỡ trên mặt Tam Béo hơi run run, hắn cười gượng nói: “Cậu nhóc này chỉ giỏi nhắc chuyện không nên nhắc, vừa mở miệng là trúng ngay hồng tâm… Ôi, ăn thêm đi.”
Vẻ mặt Ngụy Chi Viễn thoáng cái biến thành hơi phức tạp, mắt cậu bỗng sáng lên, biểu cảm thay đổi vài lần, cuối cùng dừng lại ở vẻ đau lòng có phần buồn bã, lại có chút khó nói thành lời.
Tam Béo vội nói: “A, hay là bảo họ cho một chai rượu đi? Coi như mừng Tiểu Viễn về, Tiểu Viễn, em uống không?”
Vừa nghe thấy chữ “rượu”, Ngụy Khiêm lập tức đau đầu: “Anh chết đi, còn chưa uống đủ hả?”
Ngụy Chi Viễn cũng xua tay: “Đừng, anh Tam, em đói muốn chết đây, để em ăn cơm đi, lát nữa em còn phải lái xe nữa.”
Ngay sau đó, cậu nghiêng đầu nhìn Ngụy Khiêm một cái, trong ánh mắt có vẻ gì đó khó nói rõ, lướt qua người Ngụy Khiêm như điện xẹt: “Vả lại em không giỏi kiềm chế, uống nhiều lại sợ rượu say mất lý trí.”
Tam Béo nhất thời chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Ngụy Khiêm lập tức sầm mặt ném đũa, hai cây đũa bắn lên rõ cao, rơi lạch cạch xuống đất: “Ngụy Chi Viễn!”
Ngụy Chi Viễn vội vàng cầm đôi mới cho anh: “Em đùa thôi, đùa thôi mà, anh hai, anh đừng giận, rồi cả năm trời chẳng thèm đoái hoài đến em… A, đúng rồi, bây giờ em đang có một dự án với mấy người bạn, các anh có hứng thú nghe thử không? Hoan nghênh đầu tư.”
“Cả năm không thèm đoái hoài”, ở ngay nơi này đùa giỡn như vậy, cùng với chủ tịch Ngụy lập tức trở mặt vì một câu nói… hiện giờ Tam Béo hầu như có thể khẳng định, năm đó trước khi Ngụy Chi Viễn đi du học nhất định đã xảy ra chuyện gì hắn không biết, ngàn vạn lời nói nằm trong lòng lão béo này, cuối cùng tụ thành hai chữ – “Bố khỉ”.
Khuôn mặt hắn thay xoành xoạch các loại biểu cảm kỳ lạ dữ tợn y như hoại tử, sau cùng nhìn Ngụy Khiêm, rồi lại nhìn Ngụy Chi Viễn, đành phải đứng ra chặn lỗ châu mai giữa bầu không khí chết người này, cười gượng nói: “Được, em nói xem.”
Ngụy Chi Viễn lập tức thuận thế nói việc hiện giờ mình đang làm – mấy cậu bạn học khởi đầu, đang chiêu mộ một nhóm, thiết kế game đường phố online, có các loại đường lấy phong cảnh các nơi trên thế giới làm nguyên mẫu, tùy cơ mở bản đồ phó bản, người chơi cần bổ sung và sửa xe bất cứ lúc nào, để giành lấy bổ sung và thăng cấp, sẽ có các loại tình tiết và nhiệm vụ được sinh ra.
“Em đang chuẩn bị làm bản đồ Trung Quốc, nên mới tự mình chạy thử một lần các ‘điểm bổ sung’ quan trọng đặt trong lưỡng ngạn tam địa(3).” Ngụy Chi Viễn nói, “Trong các loại phó bản của ‘điểm bổ sung’, thái độ của NPC lập thành một tổ tùy cơ phù hợp với nơi phân bố, có nghĩa là người chơi có thể gặp cả ‘người tốt’ lẫn ‘người xấu’, đều phải nhờ vào vận may, bây giờ tụi em còn đang liên hệ với mấy cậu bạn học xã hội học, nghiên cứu tính khả thi khi phát triển tình tiết trong sự sắp đặt cực đoan.”
Vẻ mặt Ngụy Khiêm hơi dịu đi, giây lát lại hỏi: “Mấy đứa nhắm vào đâu? Điểm giá trị ở đâu? Nói nghe thử xem.”
Ngụy Chi Viễn: “Nhắm vào dân đi làm ghét việc phải đi về đúng giờ, học sinh ngoan chưa từng cúp học, con người sống lâu ngày không thay đổi rất dễ sinh ra sự chán ngán, vậy nên bọn em mô phỏng một thế giới trời cao biển rộng cho họ – kế hoạch cụ thể em bỏ trong xe, lát em sẽ đưa anh xem, ngày mai em phải lái xe đến thành phố A, lại từ thành phố A về nhà, thế là hoàn thành nhiệm vụ chuyến này.”
Tam Béo nghe cậu nói khá hay ho, bất giác vui mừng: “Được đó em trai, thú vị đó!”
Ngụy Khiêm lại hỏi: “Trước kia lúc anh bảo đầu tư cho em, vì sao em thà đi gõ cửa từng nhà một, cũng không chịu nói với anh?”
Ngụy Chi Viễn bưng bát uống nốt ngụm canh cuối cùng, cậu cười, để lộ hai cái răng khểnh trắng tinh: “Khi đó chưa tự tin, còn bây giờ tụi em đang tìm kiếm hợp tác trên toàn cầu, anh hai gia nhập đi, chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Ngụy Chi Viễn nói được làm được, quả nhiên nhanh chóng lên đường, dường như gặp gỡ Ngụy Khiêm, ngoại trừ ăn chực một bữa thì không hề có bất cứ ảnh hưởng gì với hành trình đã định, Ngụy Khiêm lấy chìa khóa nhà trong túi đưa cho cậu, trước khi đi dặn dò: “Tiểu Bảo hiện giờ đang đóng quảng cáo gì đó ở ngay thành phố A, có thời gian thì hãy đi thăm nó, có một bộ phận hạng mục xảy ra chút việc, anh phải đi xem thử, xong việc thì em cứ tự về nhà đi.”
Ngụy Chi Viễn: “Được ạ, em chờ anh về nhà.”
Nói xong cậu lấy một chuỗi hạt trong ba lô, đeo lên tay Ngụy Khiêm: “Cái này em làm bằng vật liệu thừa xin được, không đáng giá, nhưng tổng cộng một trăm lẻ tám hạt châu, tất cả đều do em tự tay mài, cho anh đeo chơi.”
Ngụy Chi Viễn nói xong nắm nhẹ tay Ngụy Khiêm như có như không rồi quay người đi.
Ngụy Khiêm và Tam Béo nhìn cậu lái chiếc xe bán tải cà tàng xả khói đi xa, Tam Béo rốt cuộc không nhịn được hỏi Ngụy Khiêm: “Chú em, điều này là sao, chú biết ý của… thằng bé với mình?”
Ngụy Khiêm nhìn xuống, lòng phiền muộn: “Ừ.”
Tam Béo thở dài thườn thượt, cảm thấy trước mắt rối như tơ vò, Ngụy Chi Viễn lần này trở về càng khiến hắn cảm thấy khó hiểu, hắn đành phải làm cho trót, đem chuyện trông rất vớ vẩn ly kỳ, thậm chí khó mở miệng làm rõ với Ngụy Khiêm.
Tam Béo: “Vậy chú nghĩ sao?”
“Hoang đường.” Ngụy Khiêm trả lời như vậy, nhưng không tháo chuỗi hạt trên cổ tay.
Nói xong anh ngậm điếu thuốc, vừa đi vừa lấy điện thoại ra.
Tam Béo nghe thấy anh dùng giọng điệu chậm rãi, nhưng nghe muốn lạnh sống lưng gọi cho cấp dưới: “Tường ngoài bị thấm nước xuất hiện tinh thể màu trắng? A, bây giờ biết sốt ruột rồi? Các vị à, các vị có bản lĩnh thật, chống thấm kiểu nào vậy? Người nghiệm thu công trình làm ăn kiểu gì vậy? Xử lý bằng cách nào? Kêu những người liên quan đứng thành hàng, liếm-sạch-sẽ mặt tường cho tôi…”
Giống như một chút tình người hiếm thấy cũng biến mất theo Ngụy Chi Viễn rồi.
Trong lòng Tam Béo bỗng sinh ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng: sau cùng thì cuộc sống của bản thân quan trọng, hay luân lý thế tục quan trọng hơn?
Tam Béo lại lập tức ra sức lắc đầu, cảm thấy mình khùng rồi.
Lại nói đến Ngụy Chi Viễn bên kia, cậu nhanh chóng tới thành phố A, theo số Ngụy Khiêm cho liên lạc với Tiểu Bảo.
Tống Tiểu Bảo cùng một người mẫu nam quay chung quảng cáo đứng chờ ngay chỗ giao với đường cao tốc, vừa thấy Ngụy Chi Viễn, Tiểu Bảo liền để bạn lái xe về, bản thân thì lên xe Ngụy Chi Viễn, đầu tiên khóc “hu hu” một hồi, khóc xong lại khôi phục bản chất lắm mồm, Ngụy Chi Viễn dẫn cô đi ăn cơm, dọc đường cô lải nhải luôn miệng.
Cô nói nhiều nhất vẫn là về Ngụy Khiêm, mỗi khi đến chuyện về anh, Ngụy Chi Viễn liền lẳng lặng lắng nghe không nói chen, cảm thấy ký ức bị trống hơn bốn năm đang được bổ khuyết dần trong những lời kể của Tiểu Bảo.
Cuối cùng, Tiểu Bảo bịn rịn quay về đoàn phim, Ngụy Chi Viễn tìm khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày hôm sau về nhà.
Tắm rửa xong, cậu ngồi vào bàn, lấy một quyển sổ tay bìa da trâu đã rách bươm ra viết ngày tháng.
“Tôi không ngờ sẽ gặp anh trong tình huống như thế, dù xung quanh có vô số người, vô số âm thanh, tôi vẫn ngay lập tức nhận ra anh. Hơn bốn năm rồi, tôi cố hết sức muốn để bản thân có vẻ thong dong hơn, làm xong việc lại trở về gặp anh, nhưng không ngờ luôn có nhiều điều bất ngờ như vậy.
Tôi mới phát hiện, mình lại nhớ anh đến thế.
Ban đầu, trong tình huống như vậy, tôi thật sự rất phẫn nộ, không phải ghen tị, mà là giận anh sao có thể đối đãi bản thân qua loa như thế? Tôi cắn lưỡi đến chảy máu mới bình tĩnh lại được, cuối cùng phát hiện anh cũng chỉ bị ép buộc thôi, và dường như để thoát ra, anh còn gián tiếp tạo thành một sự cố buồn cười.
Tôi hơi thấp thỏm, lại cảm thấy mình thấp thỏm quá vô lý, tôi đã có quyết định, nhưng vẫn không cách nào bình tĩnh đối mặt với anh.
Đại khái, nếu có thể bình tĩnh thì đã chẳng tính là tình yêu sâu đậm nhỉ?
Tôi nghĩ tôi đã tìm được chuyện để tập trung trong thời gian tới rồi: Làm công việc trước mắt thật hoàn mỹ, và giành lấy người của tôi.”
Viết xong, cậu lẳng lặng ngồi dưới đèn một lúc, cho mình mười phút để tự xét lại.
Hoàn thành toàn bộ công việc hôm nay, thay đồ thể dục, đến phòng tập thể thao của khách sạn rèn luyện như thường lệ, nghĩ đến ngày hôm sau có thể về nhà, mãi tới khi đi ngủ mà khóe miệng Ngụy Chi Viễn vẫn nhếch lên nụ cười.
Tiểu Bảo đóng gói một hộp bánh ngọt ít đường ít béo mang về cho các đồng nghiệp ăn, Alex anh chàng mẫu lai lái xe cho cô ban đầu nói giữ dáng, lải nhải không chịu ăn, đêm hôm khuya khoắt lại sang gõ cửa, ôm bụng đòi ăn đến là tội nghiệp.
Tiểu Bảo: “Tôi biết tỏng anh chỉ được đến thế thôi mà, có chừa cho anh một miếng đó, vào mà ăn đi.”
Alex cao to điển trai cảm động rớt nước mắt, khóc tu tu nói: “Ly Ly, em chính là nữ thần của anh.”
Alex là chuẩn gay, mà còn muôn đời thuần 0, tuyệt đối không làm 1, ngũ quan rõ nét, người vừa đê tiện vừa không biết xấu hổ.
“Người lúc chiều là anh em à?” Alex vừa ăn vừa hỏi, “Ôi mẹ kiếp, hình thể đó, diện mạo đó… Chậc chậc.”
Tiểu Bảo cầm móc áo quất lưng cậu ta: “Tôi cảnh cáo anh đó đồ gay, đừng động vào anh tôi, coi chừng tôi bóp chết anh.”
Cô đánh như gãi ngứa, Alex cũng chẳng coi là gì, cong lưng mặc cho đánh, miệng lại nói: “Con bé này, em còn cho là anh em thẳng hả? Hiển nhiên là một bạn nhỏ ngây thơ đồng loại của tôi mà.”
Tống Tiểu Bảo: “Anh đánh rắm!”
Alex: “Ha ha ha ha, đúng vậy, hôi thật.”
Phản ứng của cậu ta khiến tim Tiểu Bảo đập thót – chỉ có lúc đùa giỡn thì Alex mới nghiêm trang, còn khi nói thật cơ bản đều là thái độ lông bông kiểu này.
Chẳng lẽ anh ba là…
Không thể là thật chứ?
—Sao chổi Halley là sao chổi tuần hoàn quay lại gần trái đất khoảng 75 năm một lần. Ba cao gồm cao huyết áp, đường huyết cao và mỡ máu cao. Lưỡng ngạn tam địa gồm Trung Quốc, Hồng Kông và Đài Loan.