Bạn đang đọc Đại Ca Tôi Yêu Anh! – Chương 50: Chúng Ta Sau Này Nhất Định Phải Có Nhau
Ngày hôm đó, họ ca tụng Hoseok không hết lời.
Vì anh đã cứu Jimin trong gang tấc, đưa cậu thoát khỏi vòng tay chào đón của tử thần.
Jimin biết ơn anh lắm, nếu không có anh lật ngược tình thế bắn giúp cậu phát đạn kia.
Chắc thân thể cậu đã bị một lỗ trên ngực.
Nghĩ đến đây, cậu có chút sợ hãi co rút vào người của Seokjin, tinh thần vẫn còn hoảng hốt vì tình huống nguy hiểm ban nãy.
Họ tấm tấc khen anh không ngớt, chỉ riêng Yoongi lại không nhớ đến lúc đó hắn đã nóng lòng ra sao.
Lúc ấy, hắn là người đầu tiên đến cứu cậu, muốn được gặp cậu nhất nhưng lại là người không muốn cậu biết về quá khứ trước đây.
Lúc dao kề sát cổ cậu, hắn như muốn chết lặng đi vì người mình yêu đang trong trạng thái bờ vực giữa sự sống và cái chết.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Nếu không có Hoseok ở sau giúp đỡ thì chuyện này không thể giải quyết êm đẹp.
Nhưng nếu đối mặt giữa hắn chết chung với ả ta và cậu chết chung với ả ta thì hắn chọn phương án đầu tiên, hắn sẽ vì cậu mà chết thay.
Min Yoongi thở dài một cái đủ để bản thân hắn nghe được.
Ánh mắt ảo não và sầu thảm đến mức khi nhìn phản chiếu qua tấm kính cũng đủ để hiểu được đáng thương đến mức nào.
Và…!hắn cũng cảm ơn anh vì đã cứu Jimin lúc nguy hiểm nhất còn hắn thì chả làm được tích sự gì.
Hắn chỉ ngồi im lặng, xem như mình là không khí ở đó.
Hoseok thấy vậy nên mới quay sang nhìn hắn, cười cười.
Hoseok: “Sao không nói gì?”
Yoongi: “Cảm ơn!”
Anh khẽ cau mài, cố hỏi lại.
Hoseok: “Chỉ vậy thôi?”
Yoongi bình thản: “Cậu muốn tôi nói gì?”
Hoseok: “Chẳng hạn như…!cảm xúc của cậu thế nào khi thấy Jimin rơi vào nguy hiểm?”
Hắn suy nghĩ một hồi, lắc cái đầu lạnh tỏ vẻ không quan tâm.
Điềm đạm một cách vô tâm, không để ý đến thái độ của những người bạn.
Yoongi: “Tôi thấy bình thường”
Cả đám im bật, không khí vui vẻ lắng xuống.
Không còn tiếng cười đùa của cả đám nữa, tất cả đều rơi vào trầm tư vì một câu nói vô tình.
Seokjin đập bàn quát lớn, khẽ nhào đến đánh vào lưng hắn một cái.
Seokjin: “Này Yoongi…!Cậu nói gì?.
Nói lại tôi xem”
Jimin: “…”
Jin định đứng dậy định dạy bảo lại thái độ hóng hách nọ nhưng Namjoon cản lại.
Hoseok vẫn thản nhiên, hỏi lại hắn lần nữa.
Hoseok: “Tại sao?.
Tại sao lại thấy bình thường?”
Yoongi: “Chẳng sao cả.
Vì tôi biết Jimin phúc lớn mệnh lớn, sẽ không sao đâu!
Yoongi nhìn xuống ly rượu của mình, lại đưa đôi bàn tay thon dài cầm ly rượu lên lắc lắc.
Hôm nay thời tiết cũng thật lạnh làm đầu ngón tay hắn đỏ ửng.
Hoseok: “Vậy nếu lúc đó không có tôi thì sao?”
Taehyung châm chọc.
Nói thử một câu.
Taehyung: “Đừng nói là cho Jimin chết rồi cậu đi kiếm người khác rồi yêu nhé?”
Cả đám vẫn im lặng, chờ đợi câu hỏi của hắn.
Hắn mỉm cười thản nhiên, khoanh hai tay lại rồi khẽ gật gật.
Khuôn mặt vui vẻ nhưng lại rất khổ sở.
Yoongi: “Ừm!”
Không khí căng thẳng nay còn thêm căng thẳng tột cùng bởi thái độ của hắn.
Jimin ngồi kế bên im lặng không nói gì, ánh mắt cậu tỏ vẻ không hiểu những gì hắn biểu đạt.
Cậu cũng chả thèm trả lời chi cho mắc công, bởi vì nếu nói chắc cậu lại không thể kiềm chế được như lúc bị bắt cho xem.
Lúc này không ai nói gì thêm nữa, Seokjin đập bàn nói to một mình.
Seokjin: “A.
Đệt mẹ.
Biết vậy lúc ở tiệc họp mặt kêu Jimin nó yêu Hoseok đi cho rồi, yêu chi loại người lạnh lùng này”
Nói xong, anh ngoảnh mặt đi nơi khác.
Namjoon chậc lưỡi một cái, nhăn mặt nói với Jin.
Namjoon: “Nói gì kì vậy?”
Seokjin: “Không đúng à.
Không ai mà lại không lo lắng cho người mình yêu cả”
Anh ghét nhất là Yoongi, nay lại càng ghét thêm vì tính tình kiêu ngạo đó.
Lúc nào cũng trưng cái khuôn mặt bình tĩnh, không lay động với bất cứ tình hình nào.
Jin quay đầu sang, vẻ mặt khinh thường kèm theo một chất giọng mỉa mai, đầy châm biếm
Seokjin: “Hay là cậu chỉ chơi đùa với Jimin?.
Thằng khốn”
Jimin: “…”
Taehyung bối rối: “…Đủ rồi đó, Seokjin à.
Ngừng nói đi!”
Namjoon nhăn mặt: “Cậu nói gì vậy?.
Định làm không khí thêm bức bối sao?”
Seokjin tức giận: “Đệt mẹ, tôi nói không đúng?.
Cái loại lăng nhăng, không phân định rõ tình yêu thì làm đéo gì biết sợ hãi người yêu gặp nguy?.
Tôi cá chắc cậu ta chỉ trong vài ngày sẽ bỏ Jimin thôi”
Yoongi: “…”
Cả bọn ồn ào.
Không khí càng ngày càng ngột ngạt khiến Jimin thấy khó chịu.
Cậu cắn răng chịu đựng, vội mỉm cười một cái như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ nói với mọi người trong tâm trạng vui vẻ hân hoan nhưng đó là đang gượng.
Lòng cậu miễn cưỡng cười một cái lớn rồi giục mọi người uống rượu ăn thịt tiếp.
Jimin: “Nào mọi người, ăn uống đi chứ.
Đừng làm không khí mất vui!”
Namjoon: “Nói đúng rồi đấy.
Vui lên!”
Taehyung: “Hôm nay là ngày may mắn vì cứu được Jimin mà!”
Hoseok im lặng, mặt hờ hững liếc nhìn Yoongi đanh trầm tư ngắm cảnh.
Bất chợt, đôi môi nhếch lên theo đường cong hoàn mĩ, trông dáng vẻ đó của hắn đúng thật là thảm bại vô cùng.
Hoseok hả hê, quay sang trò chuyện với mọi người để không khí bớt ngượng ngùng.
Bữa tối đó, tiệc xong ai về nhà nấy.
Khi cậu trở về, ba mẹ cậu đã từ cổng ra đón, ôm chằm lấy cậu vui mừng cảm tạ trời đất, vừa vui vừa buồn vì cậu đã về nhưng thân thể bị hành hạ đến kiệt sức.
Những chỗ vết thương ấy cũng đã được băng bó kĩ càng, cũng khiến cho ba mẹ Jimin đỡ đi phần nào cảm giác lo lắng.
Họ đưa cậu vào nhà rồi hỏi thăm chi tiết, sợ cậu mệt nên chỉ hỏi vài câu rồi thúc giục cậu đi ngủ vì cũng đã hơn mười hai giờ khuya.
Lúc hắn và cậu bước lên phòng, cậu chỉ dán lại miếng băng cá nhân lệch ở phần đầu ngón tay.
Khẽ nhăn mặt rã rời thầm nghĩ tại sao lại ác độc mà ra tay với cậu thậm tệ đến thế.
Bỗng dưng, hắn nhấc bổng cậu lên rồi đặt về phía giường rồi hôn lên môi tới tấp.
Cậu đau đớn ôm thân thể còn đau nhức, nhăn mặt nhìn hắn đang áp bức cậu không một chút thương tiếc.
Rốt cuộc là vì sao.
Vì sao vậy?.
Cậu gắng gượng từ chối, khó hiểu hỏi lại hắn mặc dù thân thể đã rất mỏi mệt.
Jimin: “Anh làm gì vậy Yoongi?”
Hắn không nói không rằng, ánh mắt có chút đau khổ dằn vặt.
Cậu lặp lại câu hỏi.
Cố để nước mắt không rơi.
Ánh mắt cậu đau đớn cũng không thua gì Yoongi lúc này.
Jimin: “Anh đừng có mà làm càn.
Lúc ở quán nhậu tôi đã không thích thái độ của anh rồi.
Anh muốn nói sao thì đành, lại còn phớt lờ ánh mắt của tôi?”
Jimin tức giận, rất tức giận.
Jimin: “…Tôi ghét anh, Min Yoongi”
Jimin lại tiếp lời: “Tại sao luôn làm tôi thấy đau khổ?”
Cậu thật sự không hiểu tâm trạng của hắn là cái gì.
Cũng không biết bản thân bây giờ là tức giận vì hắn đã làm chuyện đó với mẹ kế hay là đang ghen vì nghe được chuyện hắn đã quan hệ với nhiều người dù trai hay gái.
Cậu cũng không muốn hiểu tâm tư của hắn nữa, cậu rất khó chịu và hoang mang.
Hắn không nói, chỉ đẩy cậu ngã xuống giường, khống chế hai tay rồi áp môi hắn vào.
Trao cho cậu một nụ hôn cháy bỏng, ngấu nghiến đôi môi đến bật máu.
Cậu giãy dụa không chịu nhưng sức lực cậu giờ yếu lại càng thêm yếu, cậu muốn thoát ra cũng không có cách nào.
Chỉ biết gồng mình chịu đựng.
Đôi mắt lại vô thức ngấn lệ, cậu thiết nghĩ bản thân như món đồ chơi trong tay của hắn.
Không thích thì vứt bỏ, thích thì lại chơi đùa, trao cho vài cử chỉ ôn nhu, ấm áp lại dính chặt hắn.
“Min Yoongi…anh có bao giờ thật sự yêu tôi không?.
Dù chỉ một phút giây cũng được…
Hay chỉ có tôi ngu ngốc vì yêu anh quá nhiều?.
Dù anh mang trong mình những lời đồn không hay, quá khứ của anh dơ bẩn đến mức nào, đôi tay rướm máu ra sao hay dù anh có tình ý với mẹ kế mà không phải là ép buộc thì tôi vẫn yêu anh chết đi được!”
Khi hơi thở cậu yếu dần, hắn mới chịu buông tha.
Khuôn mặt mệt mỏi, dáng người thoi thóp của cậu làm hắn phải đau lòng.
Hắn rời khỏi cậu, mang tâm trạng khó tả như thể ánh mắt cậu không còn tin vào hắn nữa.
Yoongi: “Em thấy anh…bây giờ kinh tởm lắm đúng không?”
Hắn hỏi cậu bằng chất giọng không còn lạnh lùng như trước nữa, mà đó là giọng nghẹn ngào như muốn khóc.
Cậu mới gượng dậy, ôm hắn thật chặt bảo rằng.
Jimin: “Không, anh là người tôi yêu.
Mãi mãi là người tôi yêu!”
Hắn bật khóc nức nở bên cạnh cậu, đây là lần bao nhiêu hắn khóc rồi?.
Cậu không đếm được, nhưng lúc hắn khóc đó là lúc cậu như muốn chết đi.
Cậu không muốn giọt nước mắt kia rơi vì những chuyện vô nghĩa.
Cậu dỗ dành hắn như một đứa trẻ, hắn vẫn khóc không dứt tiếng.
May là phòng này cách âm nên ba mẹ cậu không nghe.
Nếu nghe chắc hắn không còn mặt mũi nào để gặp họ.
Nhưng tại sao?.
Hắn và mẹ kế hắn lại làm điều đó?.
Là dục vọng vô đáy của lũ con người trong xã hội này hay là…hắn bị dụ dỗ.
À đúng rồi, lúc nãy cậu có nghe hắn nói là bị hạ thuốc.
Nhưng bản thân lại không thể hỏi, cậu không muốn khơi dậy kí ức tồi tàn của hắn.
Hôm nay như vậy là quá đủ cho cả hai.
Sau một lúc lâu, cậu không còn nghe thấy tiếng khóc của hắn nữa.
Hắn đã ngừng khóc nhưng không chịu rời khỏi cậu, vẫn ôm chặt không chịu buông.
Lại ôn tồn kể.
Yoongi: “Lúc mất Yoonji và mẹ gần lúc lên sáu.
À, là mùa đông năm năm tuổi mới đúng.
Tôi đã vô cảm với mọi thứ, tôi còn nhớ tôi đã từng dùng đá đập vào đầu một con chim nhỏ cho đến chết.
Cảm giác giết một thứ gì đó cũng không tệ, chỉ có như vậy…!Mới khiến tôi hiểu mình chính là kẻ máu lạnh, gián tiếp hại chết em gái và mẹ.
Khi lên mười, ba tôi tái hôn, là mẹ kế bây giờ.
Bà ta là một kĩ nữ hạng sang nổi tiếng ở phố đèn đỏ.
Không biết là đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà lại được ba tôi cưới về, một bước lên tiên…!Từ đó, cuộc sống khổ sở của tôi bắt đầu, tôi bị bà ta hạ thuốc xuân dược và gây ảo giác.
Mỗi ngày đều cùng bà ta quan hệ, mỗi ngày đều sống trong địa ngục khổ sở!”
Jimin lo lắng: “…Sao anh không nói chuyện này với ba?”
Cậu không tin chuyện này do một người phụ nữ làm.
Đúng thật điên rồ và bệnh hoạn.
Cậu lại hiểu được ánh mắt thâm tình của bà ta và ánh nhìn sợ hãi, run rẩy của hắn khi nhắc đến bà ấy.
Chắc hẳn hắn đã ám ảnh đến mức nào.
Yoongi lại đáp: “Ba tôi chết mê chết mệt bà ta nên sẽ không có chuyện tin tôi”
Jimin: “Vậy anh để yên cho bà ta lạm dụng anh à?”
Yoongi: “Vì thế mới có chuyện tôi qua lại với nhiều người.
Tôi biết bản thân không thể không chế dục vọng, nên cách đó là để dày vò bản thân, có thể thoát khỏi bà ta và thuốc.
Dù sao làm tình với kẻ khác còn hơn.
Sau này tôi mới nghĩ cách tống mình vào trại giáo dưỡng là cách tốt nhất.
Tôi đúng là ngốc, đáng lẽ tôi nên vào đấy sớm hơn.
Sau vài tuần tôi mới biết, bà ta sử dụng thuốc gây ảo giác vì tôi biến mất.
Từ đó thần kinh cũng có chút vấn đề nên mới nói là tôi sẽ vì bà ấy mà cao chạy xa bay, sẽ cãi lại ba…”
Hắn ôm đầu mình.
Yoongi vò tóc: “Đệt mẹ, con mụ thần kinh đó đáng lẽ tôi phải giết ả!”
Jimin nhăn mài.
Ôm hắn.
Không nghĩ mà nói.
Jimin: “Vậy sau này, tôi sẽ thay phần bà ta.
Tôi sẽ yêu anh điên cuồng hơn bà ta!”
Yoongi nhăn mặt, hắn thật sự không muốn cậu vì hắn đạp bỏ đi sự tôn nghiêm bản thân.
Hắn không cho phép cậu so sánh cậu với bất cứ ai.
Vì chẳng có ai bằng cậu, cậu là duy nhất, là mùa xuân ấm áp mà hắn mong mỏi có được.
Hắn không cho cậu vứt bỏ lòng tự trọng của chính mình.
Yoongi: “Em đừng nói vậy.
Em khác họ, em không phải là thứ để tôi tiêu khiển lại càng không phải vật thay thế.
Em chính là mùa xuân của tôi, Jimin!”
Jimin mỉm cười, ánh mặt trao đến hắn rất dịu dàng.
Cảm giác những lời nói kia là thật lòng, Jimin cảm nhận được Yoongi là toàn tâm toàn ý.
Nếu cậu là mùa xuân của hắn, vậy hắn chính là hoa anh đào, nếu không có hoa đua sắc khoe hương thì mùa xuân cũng thật vô nghĩa.
Jimin thủ thỉ: “Chúng ta sau này phải thật hạnh phúc!”
Hắn không bảo không rằng, chỉ gật đầu nhẹ cho cậu biết.
Tối hôm đó, dỗ hắn ngủ xong cậu mới đi tắm.
Vì đã mấy ngày không được tắm rửa sạch sẽ, cậu không ngủ được.
Đang tắm thì có người ôm từ phía sau làm cậu giật mình, cậu quay quắt người lại thì thấy hắn, không một mảnh vải che thân đang ôm lấy cậu..