Đại Ca Tôi Yêu Anh!

Chương 45: Lời Thổ Lộ Như Trò Đùa


Bạn đang đọc Đại Ca Tôi Yêu Anh! – Chương 45: Lời Thổ Lộ Như Trò Đùa


Câu nói không to cũng không nhỏ đủ làm cho mọi người trong nhà hàng nghe.

Mấy người kia nhìn cô ả với ánh mắt săm soi lộ rõ vẻ khinh thường.

Thấy thế, cô ả định đứng dậy hất nước vào mặt anh nhưng chưa kịp.

Khi định lấy ly nước trên bàn, Kim Namjoon ngăn lại.
Namjoon: “Cô làm trò gì đấy?”
Yoona tức giận: “Anh thấy anh ta nói không đúng về em mà còn bênh vực nữa sao?”
Namjoon: “Cậu ấy nói đúng mà, rõ là cái thai không phải của tôi, thì sao tôi phải chịu trách nhiệm?”
Yoona: “…Chúng ta đã ngủ với nhau trong bữa tiệc mừng anh nhậm chức, đứa bé này là con của anh”
Namjoon bật cười: “Nói dối cũng phải nói cho tử tế hẳn hoi vào.

Cô dựa vào đâu mà dám nói tôi đã ngủ với cô qua những lời ngu ngốc thế này?”
Kim Seokjin gương mặt vẫn không tỏ vẻ gì tức giận, vẫn luôn bình tĩnh trong mọi tình huống.

Anh dùng chất giọng lạnh như băng nói với cô ả.
Seokjin: “Dù cho Namjoon có lên giường cùng với cô thì cô chắc anh ta sẽ đối đãi dịu dàng hay yêu cô không?.

Có chắc dễ dàng bước vào nhà họ Kim không?”
Yoona bực tức: “Anh không biết liêm sỉ à?.

Người yêu của anh lên giường cùng với người khác có con mà anh vẫn bình tâm thế sao?.

Hay là anh không yêu anh ấy?”
Seokjin: “…Thế cô muốn tôi trưng cái nét mặt gì đây?.

Tức giận hay là khóc lóc tổn thương khi Namjoon cùng người khác?.

Tôi không rảnh hơi để làm điều đó, cô nói tôi không có liêm sỉ sao không tự soi gương đi.

Chính cô cũng có liêm sỉ đâu?”
Yoona nhăn mài: “Gì cơ?”
Seokjin cười khẩy: “Dạng háng cho một người chịch thì cũng khác gì đem sự trong sạch của mình vứt bãi rác đâu?”
Yoona: “Anh…anh là ai mà dám ngang nhiên nói với tôi vậy hả?.

Đồ thằng gay tởm lợn!”
Seokjin: “Cô không nên hành xử tùy tiện nơi đông người thế này đâu, thật là mất mặt một người con gái.

Hay là nó không phải là con của anh ấy nên cô sợ hãi?”
Cô ả bật cười, nhếch môi.

Thứ cô ả bực tức nhất bây giờ đó là thái độ điềm tĩnh, như một thứ sức mạnh đang ra sức phỉ báng, khinh thường cô hơn bao giờ hết.

Thể hiện ra một con người đầy thông minh và khéo léo.

Cô ả vẫn luôn cố gắng giếm vào lòng cơn nóng giận mà không xé nát mặt anh nhưng những câu nói của anh như một dấu hiệu công kích cực mạnh.


Cô ả ngồi xuống, giọng nói ỏng ẹo phát tởm khiến hai người kia rùng mình.
Yoona: “Namjoon à, đưa em về nhà đi.

Em còn phải dưỡng thai nữa.

Em không muốn ngồi đây cãi nhau với một tên tầm thường”
Ả gạt qua chuyện khác không thèm đấu khẩu.

Gương mặt đánh mười lớp phấn đậm khiến gã phát ớn theo.

Bây giờ lại thích cố tỏ ra ngây thơ, thục nữ.

Trông thật là cáo già biết bao.

Kim Namjoon nhíu cặp mắt lại, bĩu môi.
Namjoon: “Nhưng chúng tôi chưa ăn mà.

Cô ráng chờ chút đi, chừng nào ăn xong tôi còn dẫn Seokjin đi chơi với lại còn đưa em ấy về nữa nên chắc là hơi lâu”
Yoona trợn mắt: “Anh..”
Namjoon hả hê trong lòng, luôn miệng công kích đến lòng tự trọng của cô nàng.
Namjoon: “Sao nào?.

Mục đích của cô kêu chúng tôi tới đây là gì?.

Không phải xem mặt người yêu tôi thì cô sẽ buông tha tôi sao?.

Cô yên tâm đi, khi có người thay cô làm vợ tôi thì lúc đó cô đi tìm cha của đứa bé cũng chưa muộn!”
Yoona quát lớn: “Anh là đồ đểu!”
Kim Namjoon dựa lưng vào ghế, ngồi hiên ngang không quan tâm tới ai.

Gã trơ cái mặt vui mừng điều gì đó, nói giọng nài nỉ.
Namjoon: “Tôi xin cô đó, giờ cũng đã thấy mặt người tôi yêu rồi.

Sao cô còn chưa chịu tha cho tôi.

Tôi đâu muốn đổ vỏ dùm kẻ khác, với lại cô xinh đẹp thế sao không lấy thằng giàu hơn tôi mà nhất thiết phải đòi cưới tôi cho bằng được.

Có thai với người khác rồi bắt tôi nhận cái thai ấy à?”
Những câu nói như một tiếng chửi rủa dành tặng đối phương.

Nhóm khách trong nhà hàng nhìn cô ả chăm chăm bàn tán xôn xao, có kẻ cười, có kẻ lại trêu chọc loại con gái hư không biết giữ thân rồi giờ lại bắt người khác nhận tội.

Có tính liêm sĩ không đây.

Lời bàn tán xôn xao làm ả tức điên, đập bàn vài cái.
Yoona: “Kim Namjoon, tôi sẽ cho anh biết.

Thế nào là lễ độ.


Hừ…!Anh cứ chờ đó đi.

Còn anh nữa, sẽ có một ngày phải đau đớn đến chết cho mà coi”
Seokjin: “…”
Namjoon nhún vai cười ồ lên: “Ồ, tôi đang chờ đây.

Miễn cô đừng lừa ba mẹ tôi thôi!”
Nói xong, ả hậm hực bỏ đi mất biệt.

Kim Seokjin nhìn theo bóng lưng ả, đi nhanh như vậy chỉ sợ lọt con tại chỗ.

Nhìn sang gã, thấy gã cứ cười khúc khích trông ra rất hài lòng với kế hoạch này.
Seokjin: “Này, bộ không sợ bị trả thù hả?”
Namjoon: “Nếu cô ta có ý định đó, chưa kịp chạm vào người tôi thì công ty ba cô ta đã bị phá sản rồi.

Nên cậu cứ yên tâm, cô ta không dám động vào cậu đâu”
Anh trầm mặt, Xoay xoay ly nước ép trên bàn.

Cõi lòng có chút hụt hẫng, nhộn nhào không rõ nguyên do.
Seokjin: “Lòng dạ phụ nữ ai mà biết rõ.

Có một ngày cậu lỡ đẩy họ vào đường cùng xem, lúc đấy họ không màng chuyện gì xảy đến, sẵn sàng làm tất cả mọi thứ chỉ để có thể bảo vệ được bản thân thoát khỏi đường cùng đó”
Namjoon cười nheo mắt: “Ồ, nếu mà như thế chỉ sợ người ả đến tìm trước là cậu đó!”
Anh nghe thế thì rùng mình.

Nghĩ tới những con người có thể vì một chút lợi lộc, tiền làm mờ mắt mà bắt cóc, giết người trong những phân cảnh phim anh xem dở.

Hi vọng điều gã nói là không thật.

Mà anh hy sinh cho gã vậy rồi cũng phải đền một chút gì đó chứ.

Anh kéo áo gã.
Seokjin: “Đi ăn đi”
Namjoon: “Được thôi!”
Sau đó, hai người cùng nhau bàn tán tới chuyện đi chơi một ngày cho khuây khỏa.

Cả hai đi công viên giải trí cho tới đến giữa trời gần tối.

Lúc chưa về, gã và anh ngồi trên mui xe ngắm sao trời ở gần bờ biển.

Hôm nay trăng và sao rất đẹp, nó lung linh vô cùng.

Lung linh như đôi mắt của Kim Seokjin, người gã mê say đắm.

Hôm nay cũng đã tròn ba năm làm bạn bè với Seokjin.


Đôi bên có nhiều kỉ niệm chốn học đường.

Namjoon bất giác cười khúc khích làm Seokjin bận tâm quay đầu sang.
Seokjin: “Cười cái gì?”
Namjoon: “Chỉ là nhớ chút chuyện vặt vãnh.

Đã ba năm rồi đấy, kể từ lần đầu gặp nhau trong vườn hoa sau trường.

Lúc đó, tôi vô tình làm rơi chậu hoa cậu trồng nên cậu lao vào đánh tôi tới tấp đến mức Jimin và Jungkook phải chạy đến can ngăn thì mới thôi”
Seokjin: “Cậu còn nhớ sao?.

Lúc đó tôi ghét cậu kinh khủng, giờ vẫn ghét muốn chết đi được.

Tôi không ưa gì cậu nhưng vẫn có thể chơi chung và đi cùng nhau đến tận ba năm.

Đúng là ác duyên!”
Lần đầu gặp đã không có ấn tượng với nhau nên anh và gã rất ít thân thiết.

Hai người chỉ dừng lại mức bạn bè thông thường, Seokjin không có nhã hứng muốn làm bạn thân với tên ngốc nghếch thích diễn trò con bò.
Namjoon: “Tôi thấy là thiện duyên thì đúng hơn”
Seokjin: “???”
Namjoon: “Biết đâu ông trời đưa đẩy chúng ta là định mệnh của nhau thì sao?”
Quyết tâm, hôm nay phải nói hết những thứ giấu diếm trong lòng.

Thấy ai cũng có đôi có cặp rồi, riêng gã và anh chưa ai cạnh.

Thôi thì yêu nhau, tới với nhau cho rồi.
Kim Seokjin ngồi với gã mà tim đập thình thịch, cảm giác khó hình dung.

Thứ gì đó muốn níu kéo anh nói với gã một điều.

Nhưng ranh giới tình bạn và tình yêu rất khó.

Khi đi thêm một bước bất chấp mọi thứ, nếu thành công thì không nói làm gì còn nếu không thành thì hai phía càng gượng gạo hơn.
Cùng một lúc, cả hai cất giọng đồng thời.
Namjoon và Seokjin: “Này cậu!”
Hai người bật cười cùng lúc, cảm thấy có gì đó thú vị.

Seokjin vuốt tóc ra phía sau nhìn vô cùng quyến rũ, cười mỉm.
Seokjin cười: “Cậu nói trước đi, tôi nói sau!”
Namjoon: “Cậu cứ nói đi!”
…Và như thế, hai người nhường nhau chắc tới sáng.

Bỗng một lúc, Namjoon lấy hết can đảm để chạm vào đôi vai rộng.

Kéo nhẹ vai anh về phía mình, gã nhắm tịch đôi mắt thở mạnh một hơi.
Namjoon: “Tôi từ lâu muốn nói nhưng sợ cậu xa lánh!”
Seokjin: “Cậu cứ nói đi!”
Namjoon ấp úng: “T…tôi…tôi thích…c….”
Chưa nói xong, chuông điện thoại kêu lên từng hồi phá hỏng bầu không khí ngay lúc hồi hộp nhất, ngay lúc mà gã muốn nói ra nhất.

Gã muốn đập mẹ cái máy của anh đi cho xong chuyện, làm người khác mất cả hứng.
Anh không để ý, bỏ qua câu nói nửa nghe nửa không nhấc máy điện thoại.

Bên kia đầu dây là mẹ anh gọi điện tới, lo lắng vì anh về trễ.

Anh chỉ bảo là đi hóng gió với Namjoon một lát sẽ về ngay.

Sợ mẹ anh lo thêm, Seokjin quay sang.
Seokjin: “Ta về thôi, mà cậu muốn nói gì đấy?”
Namjoon: “Ồ không, tôi quên rồi.

Mà cậu muốn nói gì đó!”
Lúc này, anh bất giác đỏ mặt.
Mỉm cười nhẹ nhàng, ghé sát bên tai.

Thì thào nói giọng ngọt lịm mà bản thân anh chưa bao giờ nói cho ai.

Trong phút giây tim gã bấn loạn vì câu nói gây thương nhớ vang bên tai, thấm vào trí não.
Seokjin: “Đệt mẹ, tôi rất thích cậu!”
Kim Namjoon sững sờ vài giây, không tin vào tai mình, câu nói cứ xoáy sâu vào tâm trí gã.

Gã có nghe lầm không?.

Chính miệng anh nói thích gã ư?.
Ánh mắt từ bất lực vì lúc nãy trở nên sáng rực hơn bao giờ hết.

Nỗi niềm hạnh phúc khi được người mình yêu tỏ tình với mình là đây.

Gã hỏi lại cho chắc chắn.
Namjoon ngạc nhiên: “Cậu nói thật ư?.

Tôi cũng thích cậu nữa, tôi rất thích, thích và yêu cậu luôn!”
Khi nghe đến đó, anh bật cười thành tiếng.

Vỗ vai trong lúc gã hoang mang nhất.
Seokjin: “Cậu lại bị lừa rồi!”
Namjoon: “???”
Seokjin cười khẩy: “Lúc trước cậu cũng lừa tôi một vố, giờ lại bị tôi lừa lại.

Thấy sao?”
Seokjin bật cười lớn.

Không để ý đến Namjoon ngây người đến mức ngốc ra.
Seokjin: “Tôi cũng biết đùa nữa đấy”
…Sau một lúc, gã đứng lên.

Từ một quý ông lịch lãm, lãnh đạm trở thành cậu thanh niên cau có, bực mình.

Bản thân nhục nhã bị lừa vì trêu trò cỏn con mà tưởng là thật.

Nhưng cũng vì thế mà anh biết gã cũng đang thích mình.

Coi như là vụ này anh không cần nói thích gã cũng tự khai.

Anh đứng dậy, nhìn gã.
Seokjin: “Về hả?”
Namjoon: “Tôi về đây, cậu ở đây đi.

Tôi không quen, lại càng không biết cậu là ai!”
Seokjin: “Giận à?.

Đáng yêu đấy!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.